Edit: Robin♥
Đông Phương Bất Bại có chút kinh ngạc, lập tức sáng tỏ, cười nói: “Nguyên lai ngươi thiết trí cơ quan thủy lực, thế này tiện hơn nhiều.”
Dương Liên Đình hết sức đắc ý. Nói thật ra, thiết kế xây dựng cái viện tốn rất nhiều tâm lực của hắn, mà nhất là gian dục thất khổng lồ này. Còn cơ quan thủy lực, đối với nhân loại tân tiến như hắn thì quá đơn giản, nhưng vấn đề là hoa viên bí mật này nằm giữa sườn núi, không có nguồn nước, hắn không còn cách khác phải vận dụng tinh thần thể của mình, hao phí một số năng lượng cực đại, vừa có thể lừa lừa thợ thủ công phải cố gắng triệt để, xem như mình dẫn nước suối từ trên núi về đây. Trên mái gian để một thiết bị giữ ấm bằng năng lượng mặt trời đơn giản, làm nóng số nước trữ sẵn, như vậy mới có đủ lượng nước để cung ứng.
Tại xã hội nguyên thủy thiếu đủ loại tiện nghi này, có thể làm ra cái công trình như thế đã là tiến bộ lắm rồi, e rằng cả thợ trong hoàng cung cũng làm không nổi.
Những người thi công hoa viên bí mật, dựa theo ý định ban đầu của Đông Phương Bất Bại thì toàn bộ đều phải giết sạch. Bất quá Dương Liên Đình không muốn giết quá nhiều người, chỉ là tẩy não bọn họ, rồi thả về. Cho nên dục thất có nước được đun nóng tự động này chỉ có duy nhất bọn hắn có.
“Thật tốt, có nước nóng, hiện tại ta đến hầu hạ phu nhân tắm rửa.”
Đông Phương Bất Bại nghe hắn gọi mình là 『 phu nhân 』, trong lòng vui vẻ, tự tiếu phi tiếu liếc hắn một cái, thầm nghĩ đây mới chính là mục đích ngươi phí bao nhiêu công phu để thiết kế cái dục gian này đi.
Bất quá hiện tại trong lòng y rất thư sướng, nghĩ đến sau này có thể cùng Dương Liên Đình ẩn cư nơi này, thật không thể đợi được muốn hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào. Bởi vậy cũng không nhiều lời, lại bắt đầu thong thả thoát y.
Da dẻ Đông Phương Bất Bại trắng nõn vô cùng, đây vốn là bẩm sinh, cho dù trước kia trên giang hồ bôn ba, phơi nắng bao nhiêu cũng không đen đi. Thêm một suối tóc dầy đen óng, thời điểm buộc lại đằng sau không nói, một khi đã buông xõa, liền phát ra ánh sáng nhu hòa trơn mượt, thật sự đến cả nữ tử cũng phải ghen ghét.
Cơ thể có kết cấu rõ ràng, đường cong trơn mịn. Thân cao khoảng 178cm, không cao không thấp. Vì duyên cố luyện Quỳ Hoa Bảo Điển mà cơ bắp trở nên tinh tế hơn nhiều, da dẻ láng mịn, hay cả lỗ chân lông cũng hầu như không thấy, ở dưới nước thủy quang lấp lánh, loang loáng ẩn hiện quang cảnh dụ người.
Dương Liên Đình nhìn y từ từ cởi ra áo ngoài, sao đó là áo lót, cuối cùng chỉ còn lại một cái khố trắng thuần.
Hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm cơ thể quen thuộc mà gợi cảm, Dương Liên Đình nhịn không được hơi hắng giọng.
Bọn hắn từ khi quay về Hắc Mộc Nhai không thể công khai yêu đương, Dương Liên Đình phải ở trong viện của Tổng quản, mỗi lần đều là Đông Phương Bất Bại đang đêm đến tìm hắn, hoặc là lén triệu Dương Liên Đình đến chỗ mình.
Hai người vẫn toàn là đợi đến đêm mới gặp được nhau, Dương Liên Đình mặc dù đối với cơ thể y rõ như lòng bàn tay, vẫn là lúc này ngay dưới ánh sáng ban ngày, lại ở một nơi ái muội như thế ngắm y khoan y giải đái [thoát y ạ].
Đông Phương Bất Bại lộ ra thân trên trần, mỉm cười liếc nhìn Dương Liên Đình một cái, chậm rãi tiến vào trong nước.
Dương Liên Đình ngơ ngác hỏi: “Ngươi không cởi khố sao?”
Đông Phương Bất Bại nửa người đã ở dưới nước, quay lại cười nói: “Ngươi đứng đó, người ta sao có thể không biết xấu hổ.”
Dương Liên Đình tuyệt cảm thấy ánh mắt lẫn giọng điệu của y quá kiều mị dụ nhân mà, giống như, giống như… yêu tinh.
Đông Phương Bất Bại trầm mình xuống nước, thoải mái rên rỉ một tiếng, ngồi trên bậc thang dưới hồ, cánh tay trắng nõn duyên dáng đặt lên thành hồ.
“Thật thoải mái a… Liên đệ, ngươi không xuống nước à?”
Dương Liên Đình nuốt ực một ngụm nước miếng, ậm ờ lắp bắp nói: “Chút… Đợi một chút.”
“Nga?” Đông Phương Bất Bại lại phóng cho hắn một cái mị nhãn, dịu dàng cười nói: “Ta còn nghĩ ngươi đang muốn cùng ta tắm.” Vừa nói ngón tay vừa nhẹ nhàng vạch một đường, từ trong nước lấy lên một vật.
Dương Liên Đình nhìn chăm chú, đúng là cái khố còn thừa lại trên người y.
Dương Liên Đình hiện tại cũng không còn tâm tư đâu mà nghĩ Đông Phương Bất Bại làm thế nào mà cởi khố được dưới nước, chỉ là trong lòng thầm tán than gia hỏa này thật quá giỏi quyến rũ người mà, biết nửa kín nửa hở ẩn ẩn hiện hiện mà khiêu khích lòng người.
Dương Liên Đình nhất thời trong đầu chỉ còn lại toàn hình ảnh thân thể Đông Phương Bất Bại xích lõa dưới làn nước kia, quyến rũ vô hạn. Cũng may hắn vốn là một người có năng lực không chế cường đại, lại nhịn xuống dục vọng cường hãn, nói: “Ngươi chờ ta một chút, ta sẽ quay lại ngay.” Vừa nói vừa chạy vội ra ngoài.
Đông Phương Bất bại có chút khó hiểu không biết hắn đi làm gì, nhưng cũng không lo lắng. Thấy bên cạnh hồ tắm vòi nước thả ra cả cánh hoa mang theo thanh hương ngọc lộ, liền thoải mái trầm mình xuống, tăng thêm đến mấy phần nhan sắc.
Dương Liên Đình rất nhanh quay lại, trong tay bưng theo một cái khay, ở trên rõ ràng có thêm một hũ rượu cùng hai cái chén.
Lúc này hắn đợi thêm không nỗi, vội vội vàng vàng cởi sạch y phục, trần trùi trụi đứng bên hồ, cười hắc hắc nói: “Mỹ nhân, ta đến đây!”
Đông Phương Bất Bại nhìn cơ thể khỏe mạnh cường tráng của hắn, cơ bắp săn chắc, múi thịt rõ ràng đầy đủ, ánh mắt lưu luyến không rời. Nhìn tiếp xuống phía dưới, lại nhìn thấy tiểu đệ đệ hung vĩ kia, không khỏi tim đập bình bịch, xấu hổ đỏ mặt.
Dương Liên Đình bước một tiến xuống hồ tắm, hai mắt chặt chẽ khóa lấy Đông Phương Bất Bại, ánh mắt ấy tựa hồ như muốn ăn y ngay lập tức.
Đông Phương Bất Bại chịu không nổi khí thế cường đại của hắn, cuối cùng không nhịn được liền đỏ mặt như cái tiểu cô nương rồi trốn vào trong.
Dương Liên Đình đuổi theo, vẩy nước lên lôi người ôm vào lòng, cười to nói: “Ha ha ha, mỹ nhân, ngươi trốn cái gì.”
Đông Phương Bất Bại đường đường là thân phận đầu não đứng đầu một giáo, lúc này lại chỉ cảm thấy mình như con cừu nhỏ mềm nhuyễn, bị đại hôi lang bắt được, e then nói: “Ai nha, người ta cũng không biết, chính là mắc cỡ lắm.”
Dương Liên Đình càng cảm thấy thống khoái, phát ra tiếng cười to, vươn tay lấy ly rượu bên thành, nói: “Mỹ nhân, trước uống cùng ta một chén. Vi phu lại cùng người tắm rửa.”
Đông Phương Bất Bại sẵng giọng: “Thật giống tên sở khanh!” Bất quá hôm nay rất vui vẻ, y cũng không phản đối uống rượu thoải mái, liền ôn hòa tiếp nhận ly rượu.
“Khà.” Dương Liên Đình uống trước một chén của mình, sau đó tủm tỉm nhìn Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại ngửa cổ, thống khoái mà uống cả ly rượu.
Dương Liên Đình thỏa mãn, nói: “Uống ngon không?”
Đông Phương Bất Bại cười nói: “Một ít rượu như vậy thấm vào đâu? Chỉ như chén nước.” Y nếm ra đây là rượu thuốc, bên trong có thêm rất nhiều thuốc đại cường đại bổ, không khỏi nghĩ rằng Dương Liên Đình muốn ‘chiến đấu’ một trận hoành tráng, trong lòng thấy xấu hổ cực điểm. Thầm nghĩ: lẽ nào Liên đệ nghĩ là lấy võ công tu vi của ta lại chịu không nổi tác cầu của hắn ư?
Dương Liên Đình biết tửu lượng cùa y tốt, có thể uống của bầu mà mặt không đổi sắc. Bất quả kể từ khi Đông Phương Bất Bại không còn muốn làm giáo chủ, mà muốn làm 『 tiểu tức phụ 』 thì không còn uống nhiều như vậy nữa.
Dương Liên Đình bại hoại cười nói: “Vậy ngươi uống luôn cả hồ này đi. Đợi ngươi uống hết cả hồ rượu, ta thật vui vẻ hầu hạ quý phi say rượu a.”
Đông Phương Bất Bại phì cười một tiếng, nói: “Hình như ngươi mới là người họ 『 Dương 』 đi?” (1)
Nhưng vẫn không thèm để ý, thật sự nâng bầu rượu lên, liếc Dương Liên Đình một cái, thấy hắn hưng trí bừng bừng nhìn mình, tựa hồ là không tin mình uống nổi, không khỏi nghĩ bị hắn xem nhẹ, đột nhiên ngửa cổ, đưa bầu rượu lên cao, rượu trong suốt như suối nước từ trên cao rót xuống, tiêu sái mà tuyệt đẹp rơi vào miệng nhỏ đỏ hồng.
Dương Liên Đình không nghĩ y hào sảng như thế, không khỏi ngốc lăng, ngơ ngác nhìn y.
Dương Liên Đình vình viễn không quên hình ảnh này. Đông Phương Bất Bại nửa người chìm trong nước, nửa thân trên xích lõa, bọt nước cùng giọt rượu rơi trên da thịt trắng nõn gợi cảm tinh tế của y, hai cánh môi đỏ hồng kiều diễm, cùng hai điểm hồng anh trước ngực được ánh nước hắt lên óng ánh, mái tóc đen dài sáng bóng mềm mượt xõa ra sau lưng. Rượu không ngừng rót xuống miệng y, Dương Liên Đình có thể tinh tường nhìn thấy trái cổ y có chút phập phồng, nuốt xuống hương vị ngọt ngào tinh khiết của rượu kia vào bụng.
Đông Phương bất Bại một hơi uống cạn bầu rượu, rồi thuận tay ném sang thành hồ, động tác tiêu sái lưu loát. Y khiêu mi đắc ý nhìn Dương Liên Đình, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, con ngươi xán lạn, đắc ý.
Dương Liên Đình nhịn không được, gầm nhẹ một tiếng, lao đến.
“Ngươi yêu tinh này!”
Đông Phương Bất Bại ha hả cười, nhu thuận để hắn hung hăng ôm vào lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...