Edit: Bi
Trên đường lớn ồn ào nhộn nhịp, người bán hàng hai bên đường ra sức hét lớn chào hàng, vô cùng náo nhiệt.
Một nam một nữ sóng vai đi tới, nam phong lưu tiêu sái, nữ trong trẻo lạnh lùng. Nữ nhân kia, trên mái tóc chỉ cài một chiếc trâm đơn giản, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, mặc dù vẻ mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt đen như lưu ly kia lại khiến người ta cảm giác được nàng là một nữ tử đoan trang.
Vài người đi đường xung quanh cũng không dám tới gần giai nhân, không phải là không muốn, mà là do dự không dám lại gần con người xinh đẹp lại cao quý như Hằng Nga đó. Đảo mắt nhìn về phía nam tử bên cạnh nàng…
Nếu ngươi là nam nhân, ngươi nhất định sẽ ghen tỵ đến đỏ mắt vì hắn có thể sánh bước bên cạnh mỹ nữ. Nhưng nếu ngươi là nữ nhân, ngươi sẽ ghen tỵ với nữ tử giống như Hằng Nga đó, tiên tử cái gì chứ? Nhất định nàng ta là hồ ly tinh…
Nhưng nếu như lại gần hai người nọ một chút, có thể nghe được cuộc đối thoại của hai người, chắc chắn mọi người sẽ không nghĩ như vậy.
– Tiểu Vu, ngươi có mệt không? Nếu mệt chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút?
Sáng sớm đã ra khỏi nhà đi dạo phố, đến giờ đã sắp giữa trưa, nhưng cái gì cũng không mua, cứ bước không mục đích ở trên đường như vậy, Vệ Tu Nghiêu thực buồn bực! Người này không phải không thích xuất đầu lộ diện sao? Sao hôm nay lại trở nên khác thường như vậy?
Một ánh mắt lạnh như băng chiếu thẳng vào Vệ Tu Nghiêu, khiến cho hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tại sao lại thành thế này chứ? Không phải là ngày đó y sinh bệnh hắn chỉ giúp y cởi quần áo thôi sao? Huống hồ quần áo còn chưa có cởi hết mà? Vệ Tu Nghiêu đau khổ nhớ lại. Vì sao Tiểu Vu bệnh vừa mới khỏi, liền từ một thỏ trắng ngoan ngoãn biến thành một con mèo Ba Tư kiêu ngạo bá đạo? Hắn vẫn nhớ rõ ngày đó, khi võ công của y vừa mới khôi phục…..
Một thân hồng y, phi thân ngạo nghễ đứng trên nóc nhà, tùy ý cười to… Nói thật, trong nháy mắt đó, Đông Phương Bất Bại thật sự rất chói mắt, Vệ Tu Nghiêu cong khóe miệng, cho dù y có là thỏ trắng nhỏ hay mèo Ba Tư thì cũng vẫn là người mà hắn thích!
Hai người tiếp tục đi tới, Đông Phương Bất Bại mặc dù đi lại vẫn như bình thường như lại có một chút khác biệt, ví dụ như, rõ ràng bước đi rất đơn giản nhưng người lại cứ lắc lư lắc lư…
Trong đôi mắt Vệ Tu Nghiêu hiện lên đầy ý cười, quả nhiên không trang điểm đậm nhìn thật thích mắt!
Đúng lúc này, đột nhiên có hai tiểu cô nương búi tóc kiểu tiểu thư khuê các đi tới trước mặt hai người. Sắc mặt Đông Phương Bất Bại khẽ trầm xuống, nháy mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Vệ Tu Nghiêu nhìn kỹ, là cô cháu gái của nương Hổ Đầu, trước kia hắn đã từng thấy qua một lần, còn người kia là ai?
Một trong hai cô nương mặc váy mày xanh biếc nhẹ nhàng tiến lên nói:
– Vệ tiên sinh, thật là trùng hợp!
Vệ Tu Nghiêu tao nhã cười:
– Triệu cô nương, đã lâu không gặp!
Đông Phương Bất Bại nghe thấy hắn nói như thế, đôi mắt liền hiện lên lệ quang, thẳng tắp nhìn vào nữ tử trước mặt.
– Vệ tiên sinh, vị này là…?
Cô nương đó nhìn nhìn Đông Phương Bất Bại, trong đôi mắt linh động tràn đầy nghi hoặc.
Hừ! Cằm Đông Phương Bất Bại hơi nhếch lên, khóe mắt thoáng hiện chút lãnh ý, mím mím môi không trả lời, đứng ở bên cạnh xem cuộc vui.
Thấy cô nương Triệu gia hỏi như vậy, Vệ Tu Nghiêu rất lịch sự tiến lên giới thiệu hai người với nhau:
– Tiểu Vu, cô nương này chính là cháu gái của nương Hổ Đầu, thiên kim của Triệu gia. Triệu cô nương, đây chính là….
Cảm thấy được một ánh mắt lạnh liếc qua, Vệ Tu Nghiêu mỉm cười, cô ý chậm rãi nói:
– Đây chính là thê tử của ta, tiểu thư cứ gọi nàng Vệ tỷ tỷ là được!
Sắc mặt của Triệu cô nương tái nhợt, không hề có hình tượng, vươn một ngón tay chỉ vào Đông Phương Bất Bại:
– Nàng…. Nàng là…
Vệ Tu Nghiêu gật đầu, trộm liếc sang Đông Phương Bất Bại, thấy trong mắt đối phương không có chút cảm xúc gì, nhất thời cảm thấy suy sụp, y ngay cả chút xíu phản ứng cũng không có sao? Hắn chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt y, nhưng lại không để ý đến đôi tay đang buông thõng của Đông Phương Bất Bại có chút run rẩy.
Hai tiểu cô nương đều là tiểu thư chưa chồng, thấy thê tử của người trong lòng, làm sao còn dám mặt dày tiếp tục bắt chuyện?
Vì thế đành chán nản lùi lại…
Đột nhiên, Đông Phương Bất Bại giơ tay lên chỉ chỉ:
– Đi đến tửu lâu kia ngồi một chút!
Vệ Tu Nghiêu theo tay y nhìn sang, trong đôi mắt hiện lên chút nhẹ nhõm:
– Thật tốt, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút!
Đông Phương Bất Bại liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng không nói gì.
Tiểu nhị của tửu lâu rất nhiệt tình ân cần. Đại khái có lẽ chưa từng gặp qua mỹ nhân xinh đẹp như vậy nên bàn tay cầm bình trà cũng có chút bất ổn. Vệ Tu Nghiêu nguy hiểm nheo mắt:
– Tiểu nhị, ngươi trước tiên cứ lui xuống, tuy tiện mang chút thức ăn lên đây. Nếu có gì cần ta sẽ gọi ngươi!
Tiểu nhị bị thanh âm lạnh như băng này kích thích liền lập tức hồi phục tinh thần, nhanh chóng lên tiếng trả lời rồi bưng chén đĩa chạy vội xuống lầu.
Vệ Tu Nghiêu nhìn thấy tiểu nhị kia xuống lầu rồi mới quay lại muốn cùng Đông Phương Bất Bại nói chuyện, đúng lúc chạm phải ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của đối phương.
Giả vờ ho khan hai tiếng, Vệ Tu Nghiêu khôi phục lại sự tao nhã:
– Tiểu Vu, ngươi nhìn ta làm gì?
– Ngươi thật dễ nhìn nha~ – Đông Phương Bất Bại đột nhiên nở nụ cười quyến rũ, một tay chống cằm, ôn nhu nói – Phu quân rất được các cô nương hâm mộ nha, ta đây không phải sẽ được lợi sao(*)? Ha ha, Triệu gia tiểu thư kia thực đáng yêu nha!!!
Lời nói dịu dàng giống như cảm khái, nhưng lại khiến Vệ Tu Nghiêu cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Tiểu Vu hôm nay… bị cái gì kích thích sao?
– Ngươi tức giận sao? Ta chưa được sự đồng ý của ngươi đã nói như vậy, ngươi…
Vệ Tu Nghiêu không biết nói gì nữa, cả người cứng ngắc, ngay cả suy nghĩ cũng gần như ngừng lại.
Đông Phương Bất Bại không kìm chế được cả người run rẩy, hít một hơi lấy lại bình tĩnh, đôi môi mỏng chậm rãi phun ra hai chữ:
– Bình sữa.
– Hả?? – Dường như có chút không theo kịp suy nghĩ của đối phương, Vệ Tu Nghiêu nhất thời không kịp phản ứng – Ngươi nói cái gì?
Đông Phương Bất Bại cười khẽ một tiếng:
– Ngươi không nhớ sao? Ha ha… bình sữa…
– Ngươi còn nhớ? – Vệ Tu Nghiêu hiếm khi thất thố, nay lại cảm thấy có chút hoảng loạn! Người này cấu tạo kiểu gì chứ? Ngày đó trước khi hôn mê y có lầm nhẩm hai từ “bình sữa”, nhưng sau khi tỉnh lại đế nay, y giống như hoàn toàn không nhớ chuyện đó, hắn còn tưởng y thực sự đã quên. (**)
– Được rồi, không nói chuyện đó nữa – Đông Phương Bất Bại lại nhanh chóng đổi đề tài – Gọi tiểu nhị lên gọi một ít đồ ăn, chúng ta ăn sớm rồi trở về nhà thôi!
Đông Phương Bất Bại vuốt vuốt mái tóc mềm mại, vẻ mặt dịu dàng đến cực điểm.
Về nhà? Từ này khiến đáy lòng Vệ Tu Nghiêu bị chấn động, dường như có một dòng nước ấm chậm rãi chảy khắp toàn thân:
– Được! Sau khi ăn xong chúng ta trở về nhà!
———————
Trên thế giới có rất nhiều chuyện kỳ lạ và khó giải thích, ví dụ như chuyện đang xảy ra trước mắt này….
Vệ Tu Nghiêu rất ít xem mấy loại kịch truyền hình cẩu huyết, nhưng ít xem không có nghĩa là hắn không biết đến, ví dụ như phim cổ trang thường có cảnh một tên ăn mày lao vào người mình, sau đó trong chớp mắt túi tiền đã biến mất! Hắn từng nghĩ loại chuyện này sẽ không xảy ra với hắn… và quả thực cũng không xảy ra với hắn.
Nhưng lại xảy ra với Đông Phương Bất Bại!
Bất đắc dĩ nhìn phương hướng mà Đông Phương Bất Bại trong nháy mắt đã tiêu sái xinh đẹp phi thân đi, Vệ Tu Nghiêu nhanh chóng đuổi theo. Thật là… từ sau khi học được thuật pháp và đến đây, yêu quái thì chưa bắt được một con nào, nhưng lại đụng phải một tên tiểu yêu tinh thích tìm phiền toái.
Thuấn di đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, Vệ Tu Nghiêu khoanh tay đứng ở một bên, cũng không tiến lên quấy rầy hứng thú giáo huấn người của y, chỉ cần không chết người, dạy dỗ mấy tên lưu manh trộm vặt này cũng không phải chuyện lớn gì.
Hắn quay đầu, oán hận trừng mắt nhìn tên trộm một cái, thắt lưng của Tiểu Vu ngay cả hắn cũng rất ít khi được ôm, vậy mà thiếu chút nữa cái tên tiểu lưu manh này lại ôm được, nên đánh!
Đông Phương Bất Bại vung ống tay áo lên, tên trộm liền bắn sang một bên
Sau một lúc bị tra tấn, tên trộm chỉ còn hấp hối, Vệ Tu Nghiêu cũng trầm mặt tiến lên sửa sang lại quần áo cho Đông Phương Bất Bại, không biết có phải y cũng tức giận vì bị phi lễ hay không mà ra tay toàn lực, chẳng qua không dùng nội lực mà thôi! Nhưng dù vậy thì tên trộm vặt kia cũng quá là thê thảm.
Vệ Tu Nghiêu buồn bực giúp Đông Phương Bất Bại kéo lại vạt áo hơi mở rộng ra, còn có mép áo sắp bị rách nữa… Cuối cùng nhịn không được, gân xanh trên trán hắn liên lục nhảy ra.
Nếu vừa nãy giống tiên tử Hằng Nga, vậy bộ dạng bây giờ là gì? Là thỏ ngọc vừa mới đánh nhau với Ngô Cương sao?
===================================================================
Chú thích:
(*) Chỗ này mỹ nhân nói là “cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt” = “nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng”. Ý là gần gũi với người có thế lực thì được lợi. Ý của mỹ nhân là ở gần người đào hoa như anh Nghiêu thì cũng sẽ được gặp gỡ nhiều cô nương. (bốc mùi dấm quá nha~~~)
(**) Cho những ai không hiểu đoạn này: Trước đây lúc mỹ nhân hôn mê thì anh Nghiêu đã chế ra cái “bình sữa” để đút nước và thức ăn cho em, cơ mà anh sợ nếu em biết thì em sẽ làm thịt anh, cho nên anh giấu, nhưng không ngờ giấu kỹ thế rồi mà vẫn bị em phát hiện, và ở cuối
Còn đây là cái bình sữa, nhìn nó là biết vì sao anh Nghiêu lại dấu em, kiêu ngạo như em mà biết mình từng ăn uống bằng cái này, không nổi điên mới lạ! =)))))))))))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...