Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Lúc Đông Phương Bất Bại xuất quan, đúng vào buổi chiều.

Không khí trong lành, ánh nắng tươi sáng.

Hai bên đại môn, thủ vệ khom mình hành lễ, cung kính nói “chúc mừng giáo chủ xuất quan.”

Đông Phương Bất Bại hơi hơi gật đầu, trong lòng nghĩ…… Tề Bạch hiện tại đang làm cái gì đâu?

Nhớ tới Tề Bạch, trong lòng hiện ra bộ dáng người nọ, nhu thuận nép vào trong lòng mình…… trước mặt mình gương cái cằm nhỏ, bộ dáng kiêu ngạo bốc đồng……

Khi động tình…… dán trên người y cúi đầu gọi tên y……

Đông Phương Bất Bại khóe miệng hiện lên ý cười, cơ hồ là có chút vội vàng nhấc chân, chuẩn bị đến Đông phủ.

Vừa mới đi được hai bước, lại dừng một chút, cúi đầu nhìn trường bào trên người mình…… áo choàng trên người đã mặc bốn năm ngày rồi……

Lúc bế quan không thể so với trước đây, vì để tĩnh tâm luyện công, ăn là đồ ăn lạnh, uống cũng là trà lạnh, tắm rửa cũng là trong cái ao trong mật thất, trực tiếp dùng nước lạnh tắm, y phục còn lại là bốn năm ngày mới đổi một lần.

Quần áo mặc dù không bẩn, lại khó tránh khỏi có chút mùi mồ hôi người, Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày, vẫn là xoay người nói “truyền nước nóng, bổn tọa tắm rửa trước.” nói xong, chần chờ một chút lại nói “phái người đem Tề Bạch đến……” tuy rằng y muốn tự mình đi gặp Tề Bạch, cho hắn một cái kinh hỉ, nhưng…… dù sao cũng hai tháng không gặp, thật sự là một khắc cũng không thể chờ……

Lúc thị vệ đến Đông phủ, Tề Bạch cùng Trung Thúc đang chuẩn bị kì báo tiếp theo.

Nghe nói giáo chủ xuất quan, Tề Bạch liền ném bút chạy ra ngoài cửa…… hai tháng này đối với hắn cũng thật khó khăn, ban ngày bận rộn thì không sao, vừa đến buổi tối, một mình nằm trên giường, tổng cảm thấy lạnh lẽo khó có thể chịu được…… trước kia đọc tiểu thuyết thấy nhân vật chính phải ôm quần áo hay một vật gì đó của tình nhân để thỏa nỗi nhớ…… tổng cảm thấy cẩu huyết. Nhưng hắn hiện tại cũng quen buổi tối phải ôm một bộ quần áo của Đông Phương mới ngủ được…… bên người có hương vị quen thuộc mới cảm thấy không còn vắng vẻ……

Cho dù như vậy, cũng thường không ngủ được, phải bấm đốt ngón tay xem giáo chủ đại nhân đã ly khai mấy ngày, tính toán vô cùng đơn giản như vậy, lại thường thường phải tính đi tính lại mấy lần mới tính được rõ ràng.


Tưởng niệm Đông Phương sủng nịch bao dung, tưởng niệm hai người buổi tối quấn quýt si mê…… cẩn thận ngẫm lại, trong cái thế giới này, có thể làm cho hắn ỷ lại bất quá cũng chỉ có một mình Đông Phương. Bởi vì có y, hắn mới có thể ổn định thanh thản sống sót tại nơi xa lạ này. Liền ngay cả tấm chân tình thủ hai mươi mấy năm, cũng cho y……

———-

Trung Thúc theo sau Tề Bạch ra cửa, tâm tình đã có vài phần phức tạp…… hắn còn nhớ rõ Tề Bạch lúc trước một phen nói bậy…… lúc trước mỗi ngày trông ngóng giáo chủ xuất quan, nhưng bây giờ giáo chủ thật sự xuất quan, hắn lại không biết nói với giáo chủ như thế nào……

Chẳng lẽ trực tiếp nói cho giáo chủ “giáo chủ a, Tề công tử trước mặt mấy trăm dân chúng Hàng Châu, đem ngài nói thành văn nhược công tử…… lại thêm cho ngài một cái tình nhân……”

…… kia không phải muốn chết sao!

Hoặc là trực tiếp đem giáo chủ đến quán trà, để giáo chủ tự mình nghe một chút đoạn thư kia…… Trung Thúc lau mồ hôi, cảm thấy biện pháp này rất huyết tinh.

Hắn bên này đang rối rắm, bên kia Tề Bạch sau một hồi kích động, cũng nhớ đến chuyện này……

Quay đầu túm túm Trung Thúc, nhỏ giọng nói “Trung Thúc a, ngươi nói nếu Đông Phương nghe được trên đường có người thảo luận về y…… hẳn là sẽ rất không sinh khí đi?”

Trung Thúc liếc mắt xem thường nói “…… này, lão phu cùng không biết a.”

Tề Bạch cắn cắn môi, tưởng tượng một chút, không khỏi lau mồ hôi lạnh, rối rắm nói “nếu không…… chúng ta ngẫm lại, xem làm thế nào có thể giấu diếm Đông Phương……”

…… giấu diếm được đi? Trung Thúc liếc mắt xem thường, tâm nói lão phu còn chưa có chán sống đâu…… lại nói, ngươi lúc này mới biết sợ, muộn rồi!

Vì thế chuyển đề tài nói “…… lão phu chuẩn bị xe cho công tử đi.” Nói xong, quay người đi mất.

———–


Tề Bạch rối rắm một đường, hạ kiệu, bị người lĩnh đến trước cửa giáo chủ đại nhân mới phản ứng lại. nhất thời, tim đập bang bang không ngừng…… Đông Phương, ngay tại bên trong a……

Tề Bạch đẩy cửa ra, đi vào trong phòng, chỉ thấy bên trong hé ra giường lớn sơn đen khắc hoa, giáo chủ đại nhân tả ỷ trên giường, mái tóc thật dài vương trên vai, y phục đỏ thẫm khoác hờ trên người, vạt áo hé mở, hai bắp chân vừa thon vừa dài, nửa che nửa hở lộ ra bên ngoài, da thịt tuyết trắng. Một đôi mắt phượng mang đầy ý cười nhìn hắn……

Tề Bạch trong lòng không khỏi nóng lên, cước bộ nhanh chóng đi qua, ôm lấy giáo chủ đại nhân, cọ cọ, thở dài nói “Đông Phương……”

Đông Phương Bất Bại ôm lại Tề Bạch, cũng thở dài…… chỉ cảm thấy đời này mình cũng chưa bao giờ nóng ruột nóng gan như vậy…… tuy rằng biết có Đông gia, có Trung Thúc, có nhiều thị vệ như vậy…… Tề Bạch tuyệt đối không có chuyện gì, cho dù có chuyện, thị vệ cũng ngay lập tức báo cho y sau khi xuất quan…… nhưng tắm rửa xong, lúc ngồi chờ Tề Bạch, lại không nhịn được miên man suy nghĩ…… con thỏ nhỏ nhà mình vừa yếu ớt lại còn tùy hứng, bình thường bính không thể suất không thể…… cũng không biết mấy ngày này không có mình, có hay không có ai khi dễ hắn…… hoặc là không cẩn thận gây phiền toái, bị thương chính mình……

Tuy rằng biết rõ là suy nghĩ lung tung…… lại vẫn nhịn không được lo lắng, cơ hồ không ngồi yên được, muốn tự mình đi đón. Thẳng đến khi nghe được tiếng bước chân quen thuộc vang lên, từng bước một tới gần…… tâm mới an tĩnh lại……

Hai tháng…… thật sự là quá dài……

“Đông Phương, ngươi bế quan cũng quá lâu đi……” Tề Bạch chôn đầu trên bả vai giáo chủ, không khỏi oán hận nói.

“Ở Đông phủ đợi buồn sao?” Đông Phương Bất Bại hôn hôn tai Tề Bạch, hỏi.

“Có khỏe không……” Tề Bạch né tránh lỗ tai bị hôn ngứa, cắn một ngụm lên đôi môi hồng nhuận của giáo chủ đại nhân, nói “Đông công tử cùng Đông lão gia đều rất tốt……”

“…… mấy ngày nay làm cái gì?…… không gây phiền toái cho bổn tọa đi?” Đông Phương Bất Bại câu có câu không hỏi, một tay đặt lên lưng Tề Bạch, dò xét đi vào……

Tề Bạch cứng đờ, mắt chớp chớp, vẻ mặt vô tội nói “ta làm sao có thể gây phiền toái được?” nói xong, một tay cũng câu mở áo choàng của giáo chủ đại nhân, thân thủ hướng phía sau tìm kiếm “……chính là vô cùng nhớ ngươi……”

Nhìn thì vô tội, chính là quá mức lộ liễu…… Đông Phương Bất Bại cười khẽ, xem ra vẫn là gây chút phiền toái…… bất quá như vậy thì đã làm sao, y cho tới bây giờ cũng chưa từng sợ phiền toái……


Tươi cười bỗng nhiên cứng đờ, Tề Bạch đại khái là chột dạ, sợ giáo chủ đại nhân hỏi ra cái gì, một tay khẩn cấp sờ sờ chỗ kia, đồng thời cúi đầu ngậm lấy điểm đỏ trước ngực giáo chủ đại nhân.

Đông Phương Bất Bại nhắm chặt mắt, một tay giơ lên phất phất, tầng tầng lớp lớp sa trướng hạ xuống, che khuất một giường xuân sắc……

Có lẽ hai tháng qua tích tụ quá nhiều tưởng niệm, Tề Bạch cũng hiếm khi không chịu thua kém một hồi…… tuy rằng vẫn là như cũ thở hổn hển hư hư ghé vào trên người giáo chủ động cũng lười động, nhưng cuối cùng cũng là đem giáo chủ đại nhân uy no đến tám chín phần.

Nhìn bên ngoài sắc trời đã dần dần tối, đã muốn đến giờ cơm chiều.

Tề Bạch buồn ngủ, Đông Phương Bất Bại mặc dù không muốn, cũng có chút luyến tiếc người trong lòng. Đơn giản ôm Tề Bạch ngủ tiếp.

Giấc ngủ này vừa nhắm mắt là ngủ thẳng đến sáng hôm sau, Đông Phương Bất Bại kêu Tề Bạch dậy ăn cơm, Tề tiểu trư rầm rì hai câu, xoay người, hướng ổ chăn chui chui.

Giáo chủ đại nhân bật cười, cứ để cho Tề Bạch ngủ tiếp, chính mình xuống giường rửa mặt chải đầu, gọi Trung Thúc lại hỏi chuyện.

“Trong khoảng thời gian bổn tọa bế quan, có chuyện gì phát sinh không?” giáo chủ đại nhân tùy ý hỏi.

“Hồi bẩm giáo chủ…… là……. Có một số việc.” Trung Thúc vẻ mặt rối rắm nói.

Giáo chủ đại nhân chọn chọn mi, Trung Thúc coi như tâm phúc thủ hạ của y, xưa nay khôn khéo tháo vát, chuyện có thể làm cho hắn chần chờ cũng không nhiều…… nếu không phải đã muốn xác định Tề Bạch mạnh khỏe, y cơ hồ là nghĩ Tề Bạch đã xảy ra chuyện gì.

Trung Thúc do dự không biết nên nói như thế nào, đơn giản trước đem chuyện Tề Bạch làm báo cùng chuyện Giới Sân hòa thượng Thiếu Lâm Tự tìm tới Đông phủ cùng chuyện bọn họ dùng báo chí châm ngòi quan hệ võ lâm, giá họa cho Hướng Vấn Thiên đều nhất nhất nói ra.

“Tề Bạch làm báo chí?” giáo chủ đại nhân có chút ngoài ý muốn nhíu nhíu mày, Tề Bạch trong mắt y luôn là không thương quản sự, bình thường y gặp thủ hạ cũng tốt, xử lí giáo vụ cũng vậy, cho tới bây giờ cũng chưa né tránh Tề Bạch. Ngược lại là Tề Bạch luôn vô tình cố ý tránh đi, cũng rất ít khi góp ý…… không nghĩ tới chính mình bế quan hai tháng, hắn liền ép ra một cái báo chí…… hơn nữa nghe ra, tựa hồ còn rất lợi hại……

Giáo chủ đại nhân sờ sờ cằm, hơi hơi có chút hòa hữu vinh yên…… lại nghĩ tới bộ dáng chột dạ hôm qua của Tề Bạch.

Chẳng lẽ là bởi vì chuyện làm báo mà chột dạ? giáo chủ đại nhân nhíu nhíu mày, y không phải là không chấp nhận được, huống chi là đối với người trong lòng  mình.

Không nói đến chuyện làm báo này nghe ra quả thật là có thể có lợi, cho dù không đúng tí nào, chỉ cần Tề Bạch thích, y cũng tuyệt không nhăn mặt cau mày.


Chớ không phải là bổn tọa biểu hiện còn chưa đủ, cho nên Tề Bạch mới để ý cẩn thận như vậy…….

“Báo chí này không tồi!” Đông Phương Bất Bại nói “Tề Bạch cần cái gì, ngươi toàn lực phối hợp hắn.”

Trung Thúc cúi đầu xác nhận, biểu tình do dự, tựa hồ còn muốn nói gì đó.

Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày hỏi “còn có việc?”

Trung Thúc chần chờ nói “là có một sự kiện……”

Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói “nói!”

Trung Thúc thấy giáo chủ tức giận, cũng không dám do dự nữa, cắn răng nói “Tề công tử đã làm một chuyện có thể làm ngài tức giận……”

…… chuyện sẽ làm y tức giận, Đông Phương Bất Bại không khỏi nghĩ tới chuyện lần trước Tề Bạch đến kỹ viện…… lại nghĩ đến Tề Bạch hôm qua chột dạ…… nhất thời sắc mặt xanh mét, lạnh lùng liếc Trung Thúc một cái.

Trung Thúc sợ tới mức run run, nuốt nuốt nước miếng nói “Tề công tử nói một vài điều không tốt lắm về giáo chủ……”

…… nói không tốt…… một bụng lửa giận của Đông Phương Bất Bại giống như bị hắt cho một chậu nước lạnh, nhất thời biến mất vô tung.

Y nhu nhu cái trán, có chút bất đắc dĩ nói “…… nói bổn tọa là đại ma đầu sao? Hắn cái tên bộc tuệch đó, cứ kệ hắn nói thôi……”

Trung Thúc vẻ mặt cầu xin nói “không phải nói chuyện đó…… hơn nữa Tề công tử là nói trước mặt mấy trăm người……. hiện tại thành Hàng Châu đều truyền khắp……” Hắn cũng không phải người cổ hủ, nếu Tề Bạch nói với giáo chủ cái gì, hắn cũng xem như tình thú của người trẻ tuổi, không đáng để ý tới…… vấn đề là, trước mặt mọi người nói bừa, biến thành dư luận xôn xao…… hắn chính là muốn không để ý cũng không được……

Đông Phương Bất Bại nhìn bộ dáng Trung Thúc rối rắm, trong lòng có dự cảm không tốt, cố gắng trấn định nói “hắn…… nói bổn tọa cái gì?”

——————–

Hết chương 58……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui