Đoàn tụ môn là của một môn phái bất nhập lưu vùng Tứ Xuyên, bởi vì tôn trọng song tu tà pháp, mà luôn bị lên án, bị võ lâm chính phái khinh thường.
Nghe nói rằng cái này là do một luyến đồng tên là Chu Tầm Hoan của một vị quan lớn, sau lại ngẫu ngộ kỳ ngộ, học một bộ song tu đại pháp thần bí, lợi dụng thân phận liền tu đắc đại thành, sau đó giết chủ nhân gia, trốn vào giang hồ, thành lập Đoàn Tụ Môn, cứu không ít người cơ khổ thân thế giống hắn…… bởi vì thân thể đặc thù, cho nên Đoàn Tụ Môn đối với việc giường chiếu là vô cùng tinh thông…… nghe nói, khẩu hiệu giáo phái bọn họ chính là: Nhân sinh khổ đoản, tận hưởng lạc thú trước mắt!
Đương nhiên Tề Bạch đối với chuyện này hết thảy đều là không biết, tuy rằng không biết, nhưng nghe đến hai chữ đoàn tụ, hắn vẫn là nhịn không được đen mặt……
Đoàn tụ…… cho dù đối phương đối với phương diện kia của hắn không hài lòng…… cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy a!
Hơn nữa Đoàn Tụ Môn vừa nghe là biết đây là tà giáo tổ chức bất nhập lưu…… hắn tuy rằng là người xuyên không đến cổ đại, cũng không thể lái được bàn tay vàng, không thể rong ruổi giang hồ, không thể tiếu ngạo triều đình, không thể quyền thế một phương, nhưng lại bi đát có được một cái bạo cường tiểu thụ, trải qua bị tiểu thụ ghét bỏ, bị tiểu thụ làm mất mặt trên giường, bị tiểu thụ bắt xem bệnh…… một tiểu công trải qua đằng đằng bi đát!!
Nhưng hắn không cần học môn công phu tà giáo dọa người như vậy! Nói, hắn coi như đứng đầu bảng bi đát trong số các tiểu công xuyên không phải không……
“Ta cảm thấy, chuyện học võ công trước tiên vẫn là trì hoãn đi…… ta trước chạy bộ là được rồi……” Tề Bạch cười gượng nói.
“Cũng tốt” Giáo chủ đại nhân gật gật đầu, vuốt cằm, có chút đăm chiêu. Không thể không nói Đoàn Tụ Môn là một môn phái quá nhỏ, môn phái như vậy đối Nhật Nguyệt Thần Giáo mà nói, căn bản là không có giá trị…… nó có thể xuất hiện trên quyển sổ kia, quả thật là kì tích. Đồng dạng, song tu cái gì kia, cũng chỉ nghe nói qua…… giáo chủ đại nhân cảm thấy thực hứng thú nghĩ, kia Chu Tầm Hoan nhưng thật ra là một diệu nhân, Đoàn Tụ Môn cũng là một môn phái thú vị…… cứ chờ chuyện tình bên này kết thúc thì đi đến Tứ Xuyên xem một chút đi…… Về phần Hàng Châu, để đến lúc đi Tứ Xuyên về rồi lại đi cũng được……
Tề Bạch nhìn biểu tình giáo chủ đại nhân, có điểm lạnh sống lưng, vì tránh cho giáo chủ đại nhân lại nghĩ ra ý niệm ép buộc gì trong đầu, và vội hai ba miếng cơm, chạy đến thư phòng viết ra một bản kế hoạch.
Bởi vì bút lông dùng không quen, viết vài chữ mới miễn cưỡng có thể nhìn thấy rõ…… kế hoạch viết xong rồi, Tề Bạch sờ sờ bụng, cảm thấy cơm ăn vào đã tiêu hóa không sai biệt lắm, liền chạy đi thay y phục, chuẩn bị theo kế hoạch vừa viết ra mà bắt đầu rèn luyện.
Trước kia Tề Bạch biết mình viết chữ rất xấu, lúc luyện tự cũng không cho Đông Phương Bất Bại tới gần. Cho nên giáo chủ đại nhân vẫn kiềm chế tò mò ngồi bên cạnh đọc sách.
Tề Bạch vừa đi, giáo chủ đại nhân liền nhòm qua, chỉ thấy trên giấy chữ viết xiêu vẹo, phải đen một khối, trái thiếu một nét…… có cảm giác thật đau mắt…… nhưng vẫn là cố nhịn mà nhìn xuống, tờ giấy tuy rằng không nhỏ, nhưng cũng viết được gần kín, chỗ bên trái viết: Nhất. Mỗi ngày sớm muộn gì cũng phải chạy bộ ba mươi phút…… giáo chủ đại nhân ngẩng đầu nghĩ nghĩ, mình luyện công cơ bản đều là bế quan vài ngày, ngắn nhất cũng phải mất nửa ngày…… ba mươi phút? Thật sự đủ sao? Hơn nữa việc này ba mươi phút là tuyệt đối tuyệt đối không đủ…… hai canh giờ vẫn còn là ít…… y nhíu nhíu mày, tiếp tục nhìn xuống……
Phần giữa viết: Nhị. Mỗi ngày sớm muộn gì cũng gập bụng sáu mươi cái…… gập bụng là cái gì? Y mê mang lắc đầu tiếp tục xem……
Góc cuối bên phải viết: Tam. Mỗi ngày sớm muộn gì cũng phải hít đất ba mươi cái…… giáo chủ đại nhân nhu nhu mày, lượng vận động như thế này…… ba mươi cái? Cái kia thật sự là rèn luyện sao?
Giáo chủ đại nhân rối rắm lấy ra một tờ giấy, xoát xoát vài nét bút, rồng bay phương múa đem kế hoạch của Tề Bạch sao lại một lần, mỗi chỗ còn điều chỉnh một chút. Tỷ như chạy bộ ba mươi phút đổi thành hai canh giờ, hít đất ba mươi cái đổi thành ba trăm cái…… kỳ thật y định viết là ba nghìn cái, nhưng nghĩ đến thân thể Tề Bạch, cảm thấy vẫn là không nên đặt yêu cầu quá cao. Cuối cùng cái gập bụng kia không biết là gì, giáo chủ đại nhân tuyệt bút vung lên, đổi thành sáu trăm cái.
Đem bản kế hoạch nhìn mà đau mắt của Tề Bạch kia vo thành một cục ném vào thùng rác, giáo chủ đại nhân chắp tay sau lưng đi ra khỏi thư phòng, hỏi thị vệ “Tề Bạch đâu?”
Thị vệ trả lời “Tề công tử đi hậu hoa viên.” Tề công tử hiện tại trừ bỏ lúc ở cùng giáo chủ, nếu không lúc nào đi ra ngoài cũng phải có thị vệ đi theo, hơn nữa vô luận hắn đi đâu, đều có người trở về báo tin cho Đông Phương Bất Bại…… không thể không nói, làm thị vệ bên người giáo chủ đại nhân, quả thực là một chuyện không dễ dàng a……
Giáo chủ đại nhân nghe vậy, tay áo vung lên, cũng đi hậu hoa viên.
*****
Hậu hoa viên lúc này cũng yên lặng như mọi ngày, chính là mấy thị vệ đi theo Tề Bạch trong lòng lại yên lặng không nổi……
Bởi vì Tề Bạch đang áp chân, hắn đem một chân đặt lên một khối đá cao cao, sau đó xoay người có tiết tấu, đem thân đặt ở trên đùi…… không thể không nói, Tề Bạch dù sao cũng là một ngôi sao, cũng thường xuyên đi nhảy, thân thể cũng coi như mềm dẻo. Người bình thường lúc áp chân đều là không chạm tới, hắn lại có thể đem bụng cùng chân gắt gao dán cùng một chỗ, chân duỗi thẳng tắp, ngón tay có thể chạm đến mũi chân…… động tác chỉnh tề làm ra quả thực đẹp mắt…… còn có điểm mê người……
Thị vệ Giáp yên lặng quay đầu hỏi người kia “các ngươi biết Tề công tử đang làm gì không?” kỳ thật hắn càng muốn hỏi là, bọn họ liền như vậy ở một bên nhìn, nếu như bị giáo chủ biết, không biết có thể hay không bị móc mắt……
Bọn thị vệ im lặng, thị vệ Ất chần chờ nói “là…… khiêu vũ?”
Mấy người quay đầu lại liếc Tề Bạch một cái, chỉ thấy Tề Bạch áp xong chân này rồi, lại đem chân kia đặt lên tảng đá…… mấy người đồng thời lắc đầu, tâm nói hình như không giống a……
Thị vệ Giáp nhu nhu mày, nói “nếu không gọi giáo chủ tới đi……” đang nói, chợt nghe thấy một cái hỏa bạo thanh âm vang lên “ngươi đang làm cái gì?”
…… Giáo chủ đại nhân tới.
Tề Bạch mê mang ngẩng đầu nói “làm nóng người ta……” nói như vậy, động tác cũng không dừng lại, tiếp tục ép chân thêm vài cái, đứng tại chỗ xoay xoay cổ chân, nhảy vài cái, bắt đầu chạy bộ……
Giáo chủ đại nhân “……”
Bọn thị vệ “……”
Giáo chủ đại nhân xoải chân đi lên vài bước, quay đầu nhìn Tề Bạch còn đang chạy ở phía sau, 囧 囧hỏi “ngươi đang làm cái gì vậy?”
Tề Bạch “ngươi tránh ra……”
Giáo chủ đại nhân muốn nói lại thôi, nghẹn khuất đứng sang một bên…… tâm nói cứ rèn luyện như vậy, bổn tọa cảm thấy cả đời này cũng không thể trông cậy được gì đâu……
Bọn thị vệ người nhảy lên cây, người nhảy lên mái nhà nhìn bọn họ, chỉ thấy Tề Bạch đang chạy bộ với một tốc độ cực thong thả…… chậm rãi…… chậm rãi…… đi xa……
Thị vệ Ất tâm nói “cái này mà gọi là chạy bộ? buồn cười đi?”
Để Tề Bạch rốt cục chạy hết một vòng quanh hoa viên, lúc chạy về đến nơi, giáo chủ đại nhân cảm thấy mình dường như đã chờ được một trăm năm rồi…… y phủi phủi bụi trên người, sờ sờ mặt, tiến lên nói “nếu không, bổn tọa cùng ngươi chạy một vòng?” giáo chủ đại nhân nghĩ thầm, tốt xấu gì cũng để bổn tọa làm mẫu tốc độ một lần a, cứ chạy như vậy, tính phúc của bổn tọa tuyệt đối không thể trông cậy vào……
Tề Bạch diện vô biểu tình hất mặt “tránh ra……” một giọt mồ hôi trong suốt theo động tác xoay đầu của hắn bắn ra, bay vào môi giáo chủ đại nhân……
Giáo chủ đại nhân không tự giác liếm liếm…… hương vị giống như đã từng quen biết…… y gần đây buổi tối thường xuyên có thể thường đến…… ánh mắt tự giác dán lên mồ hôi trên mặt cùng trên cổ…… tai cũng tự động bắt giữ tiếng thở của Tề Bạch…… giáo chủ đại nhân nhất thời cảm thấy trong lòng có đám lửa nhỏ, bùm bùm cháy lên……
“Bảo vệ tốt Tề Bạch!” giáo chủ đại nhân đột nhiên nói, có chút chật vật xoay người rời đi, lại dừng lại, nói thêm “các ngươi, cũng không được nhìn!” nói xong, bước chân hỗn độn đi mất, hoàn toàn không phát hiện ra hai cái mệnh lệnh có bao nhiêu mâu thuẫn……
Mấy thị vệ trên cây hai mặt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng xoay người, dựng lỗ tai lên……
*****
Tề Bạch đang chạy bộ chỉ cảm thấy một trận thoải mái, nhìn lại, quả nhiên giáo chủ đại nhân đã đi mất, hắn nhẹ nhàng thở ra, không thể không nói, bị một ánh mắt nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, thật là áp lực thật lớn…… tốc độ của Đông Phương Bất Bại hắn cũng từng cảm nhận qua, lúc chạy nhanh, kia tốc độ thật là làm cho người ta thở không nổi, sợ là có thể vượt qua xe đua…… hắn chỉ là một con người bình thường có được không…… hắn ngay cả xe đạp đều cản không nổi……
Cũng không biết có phải người cổ đại còn chưa tiến hóa hoàn toàn hay không, cho nên tứ chi mới phát triển như vậy…… Tề Bạch một bên ác độc nghĩ, một bên thả chậm tốc độ, hắn đã sớm mệt mỏi, chính là bị nhìn chằm chằm như vậy, chỉ có thể kiên trì tiếp tục chạy về phía trước……
Vừa chạy hai bước, tới khúc quanh, đã thấy đằng sau tảng đá cách đó không xa thò ra một cái đầu……
Tề Bach hoảng sợ, chưa kịp kêu lên, đã bị người kia bịt miệng kéo đến sau tảng đá.
Người này chính là Hướng Vấn Thiên.
Hướng Vấn Thiên hôm qua đi theo Vương Tiểu Cương một đường đến Đông phủ, gã lặng lẽ thăm dò, rất xa liền nhìn thấy một thị vệ luôn đi theo bên người giáo chủ.
Gã biết, chính là nơi mình cần tìm.
Kiềm chế mừng như điên trong lòng, gã sờ sờ bình sứ trong ngực.
Cơ hồ lúc biết thân phận Tề Bạch, gã liền toát ra một cái ý định trong đầu, chính là không nghĩ tới, sự tình lại diễn ra thuận lợi như vậy thôi……
Bất quá ngay sau đó gã liền bi đát, tuy rằng đụng đến viện tử của Đông Phương Bất Bại, nhưng từ rất xa có thể cảm giác được không khí khẩn trương bên trong…… thân là một nhất lưu cao thủ, gã có thể âm thầm ẩn thân, huống chi còn có một Đông Phương Bất Bại….. tuy rằng thắng lợi quả thực ngay trước mắt, nhưng nếu muốn ăn đến miệng, gã còn phải giải quyết một nan đề, chính là tìm được cơ hội tiếp cận Tề Bạch…… vì để không lỡ mất cơ hội, gã thủ ở Đông phủ một đêm, lại thủ hơn nửa buổi sáng……
Nay, rốt cục gã cũng đợi được!
Hướng Vấn Thiên thấp giọng nói “Bạch công tử, biệt lai vô dạng a……”
Bạch công tử? Tề Bạch đã hoàn toàn quên mất mình từng thuận miệng bịa chuyện trừng mắt nhìn, tâm nói người khác ai cũng gọi ta là Tề công tử, ngươi làm cái gì mà kêu ta Bạch công tử? nghe là lạ……
Nhưng biểu tình này trong mắt Hướng Vấn Thiên, lại chính là giả ngu, gã cười lạnh nói “Bạch công tử hảo hành động, nếu không phải ngẫu nhiên biết thân phận Bạch công tử, lão phu như thế nào cũng đoán không ra công tử dĩ nhiên là……” nói xong, ý vị thâm trường liếc Tề Bạch một cái.
Tề Bạch tâm nói, đa tạ thừa nhận, kì thật kiếp trước không ít người đều nói ta không có thực lực…… ngoài miệng lại nói “ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” bởi vì ánh mắt đáng khinh của Hướng Vấn Thiên, hắn rốt cuộc nhớ ra mình tự xưng là Bách Hoa Lâu Bạch công tử, chính là không biết gã làm thế nào mà biết được, rốt cuộc gã muốn làm gì?
“Lão phu muốn công tử giúp một việc, không biết công tử có nguyện ý hay không……”
————–
Hết chương 39……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...