Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Sáng sớm, tại khúc giao giữa sơn đông cùng kinh sư, trong làn sương mù bao phủ, một chiếc xe ngựa từ xa tiến tới……

Trên xe ngựa, Đông Dũng cùng Trung Thúc một tả một hữu ngồi bên ngoài, lười biếng dựa vào thùng xe lim dim, bên cạnh còn có một con ngựa đi theo, bình thường đều là Trung Thúc cưỡi…… để tăng nhanh hành trình, Đông Phương Bất Bại quyết định trực tiếp dọc theo đường đến Tế Nam phủ mới dừng lại nghỉ ngơi, cho nên bọn họ đã đi một ngày một đêm rồi……

Trên sơn đạo tĩnh lặng tựa hồ có điểm khác thường, Đông Dũng cảnh giác mở mắt lắng tai nghe, nhướng mày, cùi chỏ đụng Trung Thúc một cái…… tựa hồ có mấy phần không chắc chắn.

Trung Thúc ngay lập tức mở mắt, liếc nhìn Đông Dũng, nhìn xung quanh, Đông Dũng cũng hướng bốn phía nhìn nhìn, lại cảm thấy trong dư quang có ánh sáng chợt lóe, định thần nhìn lại, chỉ thấy trên quan đạo cách đó không xa có vài tên sơn tặc…… trong lòng thầm hô không ổn, vội vàng kéo dây cương……

Xe ngựa bỗng dưng dừng lại, Tề Bạch đang ngủ ngáy khò khò lăn hai vòng đụng đầu vào thùng xe, mơ mơ màng màng xoa gáy, vén rèm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy mấy con ngựa phía trước dừng lại, bảy tám đại hán đứng hai bên đường, nhanh chóng quây thành nửa vòng tròn, đem xe ngựa vây lại, nhất tề nói “cây này là ta trồng, đường này là ta khai, nếu muốn đi qua, lưu lại lộ phí.”

Tề Bạch đầu óc mơ hồ, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, nghe câu thoại quen thuộc, phốc một cái bật cười…… đầu óc nhất thời thanh tỉnh, tinh thần sáng láng mở cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.

Sau lưng, giáo chủ đại nhân đã tỉnh lại từ lâu, bởi vì động tĩnh bên ngoài làm phân tâm mà không kịp thời giữ lại Tề Bạch, hại hắn đụng đầu một cái, yên lặng thu hồi tay đang xoa xoa gáy hắn……

Bọn sơn tặc đọc khẩu hiệu xong, đại hán đứng giữa tay cầm đao tiến lên hai bước, chuôi đao gõ xuống đất, một tay chống nạnh, cáp cáp cáp cáp cười to mấy tiếng, sau đó quát “người trên xe cút xuống đây cho các gia gia……”

Lời còn chưa dứt, một đạo hắc ảnh đập vào miệng hắn ta, một cỗ mùi tanh hôi thối bay ra, nát bấy thành một đống trên đất…… nguyên lai là Đông Dũng dùng chân hất một đống bùn trên đất vào miệng hắn.

Đại hán cầm đao “phi phi phi……”

Tề Bạch “phốc…… ha ha……”

Trung Thúc cùng Đông Dũng bởi vì quấy rầy giấc ngủ của giáo chủ cùng Tề Bạch mà thấp thỏm bất an thấp giọng xin phép “công tử?”

Giáo chủ đại nhân nhìn Tề Bạch ôm thùng xe cười loạn “……”

Mấy tên sơn tặc lúc này cũng biết người trước mắt là mình không thể đụng vào, lặng lẽ lui về sau mấy bước, thấp giọng nói “đại ca, phong chặc, kéo hô?”


Sơn tặc đại ca lúc này mới vừa phun xong bùn trong miệng, nghe vậy mắng “kéo hô cái rắm, lão ấu phụ tử trong sơn trại cũng cần có nước ăn thức uống chứ!”

Vừa nói vừa giơ hai ngón tay nói “các huynh đệ chú ý, kế hoạch hai!”

Tề Bạch nhìn sơn tặc đại ca một tay chống nạnh, một tay chỉ lên trời, nhất thời nhớ tới động tác kinh điển siêu nhân gọi linh thú, nhất thời không nhịn được, lại phốc một tiếng, ôm bụng lăn ra cười……

Hắn bên này cười không ngừng, đem Đông Dũng cùng Trung Thúc làm cho mơ hồ, vừa rồi bọn họ ở trong này làm cái gì vậy……

Hơn nữa đám sơn tặc này nhìn thô lỗ, nhưng lại không biết võ công, không để hai người này vào mắt, cho nên đợi đến lúc phát hiện không đúng, đã chậm……

Mấy tên sơn tặc nhất tề xông lên ngựa kéo xe, giơ tay chém xuống, hai con ngựa không chừa con nào bị ghim vào chân…… ngay sau đó, phác thông một cái, hoành tráng nằm vật trên mặt đất……

Sơn tặc đại ca đã chùi sạch bùn trên miệng, cảnh giác nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của Trung Thúc cùng Đông Dũng, nói “ngựa của các ngươi đã bị chúng ta hạ thuốc mê, bây giờ hoặc các ngươi tự kéo xe đi, hoặc mua ngựa của chúng ta rồi đi!” vừa nói, thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của Trung Thúc cùng Đông Dũng, dứt khoát núp ở sau gốc cây, lộ ra nửa khuôn mặt nói “một con ngựa, một trăm lượng bạc…… một tay giao tiền, một tay giao ngựa……” nói xong lại rụt trở về.

Trung Thúc từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ “nếu là lão phu chuẩn bị dùng mấy cái mạng chó của các ngươi đổi hai con ngựa thì sao?”

Sơn tặc đại ca lại lộ ra nửa cái đầu, mạnh miệng “lão tử không kiếm được cái ăn, thê tử cũng chết đói theo, thay vì mất mặt với thê tử, không bằng anh dũng chết tại đây, dù sao không cho bạc liền không cho ngựa, muốn mạng ngươi liền lấy đi!”

“Vậy ngươi đi chết ngay đi……” Trung Thúc lạnh lẽo nói, nếu là ngày thường đụng phải chuyện như vậy, hắn hơn phân nửa cũng liền cho bạc cho xong chuyện. Nhưng bây giờ Đông Phương Bất Bại ngồi trên xe, hắn và Đông Dũng dù sao cũng là thủ hạ đắc lực của Đông Phương Bất Bại, cũng không biết đối phó với mấy tên sơn tặc không biết võ công trước mắt này như thế nào, nếu như cứ thế thỏa hiệp cho bạc, kia mặt mũi Đông Phương Bất Bại để đâu? Hai người đã quyết định, đem mấy tên sơn tặc không biết sống chết này giết đi, cùng lắm thì bọn họ kéo xe……

Tề Bạch vừa mới ngưng cười, nghe vậy vội nói “khoan đã……” bởi vì đã xem nhiều tiểu thuyết, hắn biết làm sơn tặc có không ít người là sống không nổi, bất đắc dĩ mới phải lên núi, cũng không nhất định đều là người xấu…… hơn nữa hắn dù gì cũng là người hiện đại, có chút không tiếp thu nổi đám người này động tí là chém giết……

Hắn bên này vừa nói ra, Trung Thúc cùng Đông Dũng liền dừng tay.

Lại nghe từ xa cũng có người nói “chậm đã.”

Vừa nói, người đã lên lên xuống xuống mấy cái, dừng trước xe ngựa, Tề Bạch nhìn, là một đạo sĩ trung niên thân mặc đạo bào, thân hình cao lớn, tướng mạo uy vũ, có mấy phần khí thế.


Đạo sĩ nói “lão phu là chưởng môn phái Thái Sơn Thiên môn đạo nhân, các ngươi là ai, vì sao ở nơi này đấu ẩu?”

Trung Thúc cùng Đông Dũng nhất tề hừ lạnh một tiếng, bọn họ thân là thủ hạ thân tín của Đông Phương Bất Bại, đối với người của Ngũ Nhạc phái từ trước tới giờ luôn khinh thường, cũng không có cảm tình gì, tâm nói lão tử làm cái gì tới phiên ngươi hỏi sao?

Mấy tên sơn tặc con ngươi đảo vòng, liếc mắt nhìn nhau, nhất tề khóc ròng nói “vị đại hiệp này, chúng ta bất quá là bán ngựa thôi, bọn họ không cho bạc, còn muốn lấy mạng bọn ta thay cho ngựa……”

Trung Thúc Đông Dũng lại là hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, căn bản là khinh thường không thèm giải thích.

Thiên môn đạo nhân nghe vậy, mày rậm nhíu lại, chính nghĩa lăng nhiên nói “như thế chính là hai vị không phải, các ngươi như vậy, cùng cướp bóc có gì khác nhau, lão phu xem các ngươi y phục đắt tiền, cũng không giống như là mua không nổi một con ngựa…… cớ sao phải làm việc ác?”

Mấy tên sơn tặc nghe bả vai co rụt lại.

Trung Thúc hừ lạnh nói “nói nhảm nhiều như vậy, ngươi nếu muốn xen vào chuyện của người khác, để lão phu xem ngươi có bản lĩnh không đã.”

Thiên môn đạo nhân vừa nghe, cả giận nói “nếu như vậy, kia ngươi ra tay đi.”

Trung Thúc còn muốn nói nữa, lại thấy màn xe lay động, Tề Bạch nhảy ra ngoài nói “chậm đã chậm đã…… hiểu lầm hiểu lầm……”

Trung Thúc cùng Đông Dũng nhìn thấy Tề Bạch, liền nhớ lại vừa rồi trong thùng xe không ngừng truyền ra tiếng cười quỷ dị “phốc……”, khóe miệng không khống chế rút trừu, ngậm miệng không nói thêm nữa.

Thiên môn đạo nhân nghe vậy nhìn về phía Tề Bạch, lại phát hiện hắn mặc y phục càng đắt tiền hơn hai người đánh xe vừa rồi, bước chân hư phù, hô hấp nặng nề, rõ ràng không có võ công, có chút nghi ngờ chắp tay nói “tại hạ Thiên môn đạo nhân, không biết công tử xưng hô thế nào?”

Tề Bạch tiêu sái đáp lễ, cười nói “gọi tại hạ là Tề công tử là được rồi.”

Thiên môn đạo nhân cau mày suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra trên giang hồ có vị nào gọi là Tề công tử, chỉ đành chắp tay nói “công tử thoạt nhìn rất minh lý, không biết vì sao dung túng thuộc hạ man hoành hành sự như vậy?”

Tề Bạch cười giả lả nói “xem ngươi cũng là ngươi minh lý, không biết có thể hay không vì tại hạ công đạo một phen.”


Thiên môn đạo nhân nghe lời này có chút không được tự nhiên, nói “mời công tử nói.”

Tề Bạch chỉ chỉ hai con ngựa trên mặt đất, cười hỏi “lấy kinh nghiệm của ngươi, có biết hai con ngựa này là xảy ra chuyện gì không?”

Thiên môn đạo nhân ngồi xuống sờ hai cái không nói lời nào.

Tề Bạch chỉ chỉ phía trước cách đó không xa xe ngựa chưa kịp lấy đi nói “ngươi có biết những thứ này là dùng làm gì?” cuối cùng chỉ đao trong tay sơn tặc nói “ngươi xem đao kia có hay không cùng vết thương vừa rồi giống in?”

Nói xong, nhìn Thiên môn đạo chưởng im lặng không lên tiếng nói “bây giờ ngươi có thể tiếp tục chất vấn ta vấn đề lúc nãy.”

Thiên môn đạo nhân nhìn mấy tên sơn tặc kia một cái, khổ sở nhíu mày.

Thật ra lão một đường trở về, trên đường gặp nhóm Tề Bạch, lúc ấy chỉ cảm thấy xe ngựa đắt tiền, người đánh xe thân thủ bất phàm, lão có ý tưởng kết giao, chỉ tiếc xe ngựa không dừng nên không có cơ hội thôi.

Mới vừa rồi lúc lão tới đây, liếc mắt liền nhìn ra là tình huống gì, chẳng qua là một mặt muốn thử một chút võ công đám người Trung Thúc, thăm dò một chút lai lịch, mặt khác……

Sơn tặc chỗ này thật ra thì lão cũng có nghe qua, đều là người đáng thương sống không nổi, hơn nữa bọn họ cũng coi như có quy củ, cho tới bây giờ không lạm sát, cũng không cướp người nghèo, chỉ cướp thương khách hay lui tới, cướp của người giàu chia cho người nghèo, căn bản không coi là quá lỗi. Lão không đành lòng trơ mắt nhìn đám sơn tặc này bị giết, đành phải giả bộ hồ đồ……

Thiên môn đạo nhân lúng túng ho khan hai tiếng, nhìn bọn sơn tặc nói “như thế, chính là các ngươi không đúng.”

Sơn tặc đại ca thấy vậy cuống cuồng khóc rống “chúng ta cũng không muốn như vậy a, chính là ở quê có cẩu quan bách hại, chúng ta cũng là không còn cách nào mới phải làm sơn tặc. Hơn nữa cho tới bây giờ cũng không có cướp bách tính, chỉ cướp thương nhân a, chẳng qua là thê tử trên núi đều không có cơm ăn thôi……”

Sơn tặc giáp cũng khóc ròng nói “nửa tháng rồi chưa được ăn cơm no a……”

Sơn tặc ất nói tiếp “bởi vì không có khí lực, nửa tháng rồi cũng không cùng thê tử lên giường……”

Mọi người “……”

Thiên môn đạo nhân ho khan hai tiếng, nhìn Tề Bạch thương lượng “mặc dù là bọn họ không đúng, nhưng là lão phu nhìn công tử xuất thân là người giàu sang, sao không phát thiện tâm.”

Tề Bạch sờ sờ túi tiền bên hông, bên trong là tiền lần trước đi dạo phố Đông Phương Bất Bại cho hắn, để hắn mua linh chủy, hắn đếm qua nhiều lần, mấy tờ ngân phiếu thật mỏng, có hai tờ một ngàn lượng, còn có năm trăm lượng, một trăm lượng, còn có vàng lá…… mua linh chủy? ban đầu hắn có chút mơ hồ, tâm nói không lẽ đồ vật cổ đại đắt như vậy? sau đó mới biết, nguyên lai là giáo chủ đại nhân cho quá nhiều tiền.


Tề Bạch nhìn bên phải đám sơn tặc quần áo lam lũ, nhất thời có cảm giác mình là giai cấp áp bức vạn ác…… vì vậy khẽ cắn răng, từ túi tiền rút ra hai tờ ngân phiếu một trăm lượng, rất tiêu sai đưa cho sơn tặc nói “có thể đem ngựa dắt tới đi?”

Sơn tặc đại ca gật đầu cúi người nhào tới, nhanh chóng đem ngân phiếu nhét vào tay áo, sau đó hướng tiểu đệ sau lưng ngoắc ngoắc tay, chỉ thấy sơn tặc kia từ trong ngực rút ra một mặt đồng la, phanh phanh gõ mấy cái, không bao lâu, liền nghe từ trong rừng cây trên núi truyền tới tiếng vó ngựa.

Mấy sơn tặc khác gật đầu cúi người đối Tề Bạch nói “vừa rồi cản đương, chúng tiểu nhân giúp công tử rời đi” sau đó cùng vị sơn tặc đại ca kia chui vào trong rừng cây, chạy mất……

Đông Dũng thấy trong rừng cây có hai con ngựa kéo xe chạy ra, nhìn hai vết sẹo quen thuộc chỗ chân ngựa, không nói nên lời……

Thiên môn đạo nhân cũng lúng túng, ho khan hai tiếng nói “nếu chuyện đã giải quyết, lão phu cũng cáo từ.” nói xong đang muốn đi, lại đột nhiên quay trở lại, từ trong ngực móc ra một tấm thiệp đỏ nói “Thanh Sơn phái ta ở Tế Nam phủ triệu khai đại hội võ lâm, ta thấy Tề công tử một lòng hiệp nghĩa, cũng là có chí chi sĩ, tặng công tử một tấm thiệp, hi vọng công tử có thể tham gia.”

“Đại hội võ lâm”, Tề Bạch nhãn tình phát sáng nhận lấy tấm thiệp, làm bộ nói “nhất định nhất định.”

Thiên môn đạo nhân cười cười nói “như vậy lão đạo ta ở Tế Nam phủ cung kính chờ đợi công tử đại giá, đến lúc đó chúng ta cùng thương lượng kế sách diệt trừ ma giáo.” Nói xong mũi chân chỉ xuống đất, nhảy ra vài trượng nói “lão đạo đi trước một bước, sau này gặp lại.”

Tề Bạch cứng ngắc đứng một chỗ, nửa ngày mới ngao một tiếng nhảy vào xe ngựa, lệ uông uông nói “Đông Phương, bọn họ muốn mở võ lâm đại hội diệt trừ ma giáo, làm sao bây giờ làm sao bây giờ a!”

Giáo chủ đại nhân sờ sờ đầu Tề Bạch nói “không sao, những người đó ngày ngày họp bàn muốn trừ Nhật Nguyệt Thần Giáo ta, đã mấy thập niên rồi, Nhật Nguyệt Thần Giáo ta không phải vẫn tốt sao?”

Tề Bạch lau lau nước mắt, tâm nói thì ra cổ nhân đi họp đều không có hiệu suất a……

Xe ngựa lần nữa lên đường.

Trong xe ngựa, Tề Bạch vừa ôm hộp điểm tâm ăn, vừa cùng Đông Phương Bất Bại nói chuyện phiếm “ngươi mới vừa rồi thế nào một mực ngồi trên xe không chịu xuống a, những sơn tặc kia thật buồn cười……”

Giáo chủ đại nhân nhớ tới tiếng cười đáng sợ của Tề Bạch, yên lặng nghiêng đầu qua…… y đột nhiên có cảm giác mình cũng có năng lực dự cảm, y dự cảm danh tiếng lãnh khốc vô tình lòng dạ độc ác của mình sẽ bị Tề Bạch từng chút một xóa sạch……

Tề Bạch vô tâm vô phế tiếp tục ăn điểm tâm, ăn vài miếng, đột nhiên vỗ đầu, hắn nhớ tới Thiên môn đạo nhân là ai rồi……

———–

Hết chương 34……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui