□ Loại chuyện này, một người có cảm giác, người kia ít nhiều cũng có thể cảm nhận được.
Tề Bạch có thể cảm giác Đông Phương Bất Bại ở phía sau ánh mắt nhìn mình cảng ngày càng nóng bỏng, tay ở trên lưng càng sờ loạn, hắn lười biếng xoay lại, thản nhiên nói “đồ ăn đến.”
Giáo chủ đại nhân mất nửa nhịp mới tiêu hóa hết ba chữ này, ý là trở về chỗ cũ đi…… một đôi mắt bốc lửa bắn về phía cửa.
Một loạt nha hoàn vừa mới đi tới cửa nhất tề sợ run cả người…… chỉ thấy giáo chủ đại nhân sắc mặt dữ tợn, theo bản năng đã muốn chạy……
Tề Bạch nâng quai hàm chậm rãi nói “chết đói……”
Đông Phương Bất Bại cắn răng nói “còn không mau bày đồ ăn!”
Một đĩa lại một đĩa, Tề Bạch ánh mắt đảo qua, tìm món mình thích ăn.
Đông Phương Bất Bại vốn là không muốn ăn, y đói là đói cái khác…… vì thế nhìn ánh mắt Tề Bạch, giúp hắn gắp đũa rau.
Tề Bạch ăn thực thanh tú, cho dù cực kì đói, vẫn như cũ bào trì tao nhã, mỗi lần chỉ ăn một miếng, lúc ăn sẽ không đem và cả bát cơm vào miệng, mà là chụm đũa lại, xắn một miếng cơm, cẩn thận để vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Đông Phương Bất Bại một bên gắp rau cho hắn, một bên nhìn hắn thích ăn cái gì, chỉ cảm thấy như con thỏ nhỏ đang cắn củ cải đỏ. Ngẫu nhiên ngẩng đầu cắn một ngụm, sau đó cũng chỉ thấy cái miệng nhỏ động động, ăn xong lại ngẩng đầu cắn một ngụm…… cực khả ái……
Ánh mắt y không tự chủ nhìn vào đôi môi vì ăn cơm mà trở nên hồng nhuận, con mắt tối lại…… lại theo đường cong duyên dáng của cái cằm, cũng bởi vì nhai nuốt mà hầu kết nhẹ nhàng trượt lên xuống…… chuyển qua xương quai xanh đơn bạc lại phi thường mê người…… y đột nhiên phát hiện, Tề Bạch tựa hồ gầy……
Tề Bạch vốn có chút gầy, lại không có võ công, trong mắt y xem ra là vô cùng gầy yếu. Lúc làm chuyện đó tuy rằng cảm giác rất tuyệt, nhưng lại không thể tận hứng. Cho nên y vẫn muốn đem Tề Bạch nuôi béo một chút…… chính là sau này y càng ngày càng để ý lai lịch Tề Bạch, đại bộ phận tâm tư đều dồn hết vào kế hoạch lần này, ít quan tâm Tề Bạch hơn một chút, nay mới phát hiện, hắn gầy……
Đông Phương Bất Bại đột nhiên cảm thấy ngực rầu rĩ……
Tề Bạch ăn xong đồ ăn trong bát rồi, cũng không thấy Đông Phương Bất Bại gắp đồ ăn cho hắn, kỳ quái nhìn qua, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại thùy hạ mi mắt ngồi ở chỗ kia, thần sắc trên mặt thoạt nhìn có chút ưu thương…… Hắn đột nhiên cũng không muốn ăn nữa…… suy nghĩ hỗn loạn cố gắng đuổi đi nay nháy mắt lại ùa về……
Tín nhiệm này nọ, ngay từ đầu đã là một bức tường ngăn cách hắn cùng Đông Phương Bất Bại, hắn đã ít nghe ít xem ít nói ít làm, nghĩ đến chính mình đã muốn đủ cẩn thận, nhưng thẳng đến sáng nay, hắn nghe được tin Đông Phương Bất Bại bị thương, mới cảm nhận được nỗi đau thấu tâm can……
Tề Bạch lắc lắc đầu, hắn đã từng lăn lộn trong giới giải trí, gặp muôn hình muôn vẻ đủ loại giao dịch, hắn đã nghĩ đến mình đời này không thể yêu thương một người nào nữa. Lại không nghĩ rằng tình yêu đến yên lặng không một tiếng động, lại làm cho người ta tuyệt vọng như vậy……
Đối với thử nghiệm của Đông Phương Bất Bại, hắn cũng không có quá nhiều phẫn nộ…… trải qua thống khổ dài đằng đẵng cơ hồ nghiền nát trái tim hắn kia, hắn cho dù có phẫn nộ hơn nữa, cũng bị vui sướng khi nhìn thấy Đông Phương Bất Bại hoàn hảo vô thương hòa tan……
Hắn tuyệt vọng là, trải qua thống khổ như vậy, biết được kết cục, bảo hắn như thế nào trơ mắt nhìn kịch tình phát triển, lại làm sao dễ dàng tha thứ cho Nhậm Ngã Hành an an ổn ổn ở Tây Hồ chờ Lệnh Hồ Xung cứu đi? Nhưng là Nhậm Ngã Hành là bí mật lớn nhất đối với Đông Phương Bất Bại trừ bỏ việc tự cung, hắn lại như thế nào có thể không làm y nghi ngờ mà giết chết Nhậm Ngã Hành?
Mặt cường ngạnh của Đông Phương Bất Bại hắn biết rõ, hắn thật sự sợ hãi vạn nhất mình không hoàn toàn diệt trừ được Nhậm Ngã Hành, lại bị Đông Phương Bất Bại hoài nghi, bị y cường ngạnh giam lại bên người, cuối cùng trơ mắt nhìn y chết đi……
“Làm sao vậy?” thân thể bị ôm vào lồng ngực ấm áp, Tề Bạch kinh ngạc quay đầu, Đông Phương Bất Bại vẻ mặt lo lắng nhìn hắn…… Vẻ mặt như vậy nếu để cho giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo nhìn thấy, nhất định sẽ khiếp sợ không nói ra lời. Mà hắn lại lúc nào cũng có thể cảm nhận được Đông Phương Bất Bại đối hắn dung túng cùng quan tâm…… tỷ như lúc hắn ăn cơm sẽ gắp cho hắn đũa rau, chú ý lúc nào hắn không vui, dễ dàng tha thứ hắn đem y cắn đến dấu răng đầy người, dễ dàng tha thứ hắn kêu y là đại ma đầu…… người này là Đông Phương Bất Bại, là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, là đại ma đầu võ công cái thế giết người không chớp mắt, đối với hắn, vẫn đều là dung túng lại dung túng…… cho dù hắn lai lịch không rõ, cho dù hắn thái độ vô lễ, cũng chưa từng chân chính thương tổn hắn……. có phải hay không trong lúc bất tri bất giác, thay đổi không phải là hắn, kỳ thật y mới thay đổi thật nhiều? Yêu thương không chỉ có hắn, kỳ thật y yêu càng sâu?
Có phải hay không cho dù không có tín nhiệm, đứng trước tình yêu, bọn họ đều đã từng bước thoái nhượng?
Tề Bạch đột nhiên đẩy Đông Phương Bất Bại ra, lạnh lùng nói “ngươi tránh ra, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
Đông Phương Bất Bại ngẩn người, tâm nói vừa rồi hẳn là không làm cái gì chọc đến hắn đi…… chẳng lẽ vừa rồi sinh khí, ăn no mới có sức phát tác? Bất quá lần này y quả thật tổn thương Tề Bạch, giáo chủ đại nhân nhớ tới bộ dáng lệ rơi đầy mặt cách đây không lâu của Tề Bạch, tâm mềm như nước…… nghĩ rằng cứ như vậy phát tiết ra cũng tốt, so với bộ dáng buồn bã ỉu xìu vừa rồi, hiện tại đã có sức sống hơn.
Vì thế đưa tay ôm lấy eo Tề Bạch đem người kéo vào trong lòng, ôn nhu nói “nếu tức giận, liền đánh ta vài cái, đừng giận hỏng chính mình……”
Tề Bạch hừ lạnh một tiếng nói “ngươi đem ta làm nữ nhân mà hống sao? Ta cũng không phải tiểu thiếp của ngươi!”
Giáo chủ đại nhân chớp mắt, hóa ra là ghen tị, nhất thời có chút vui rạo rực. Nghĩ rằng nếu là ghen, lấy đao chém bổn tọa hai nhát, bổn tọa cũng cam lòng, ai bảo bổn tọa không đúng lúc đem hậu viện nữ nhân xử lí đâu…… vì thế càng ôn nhu nói “là ta sai, đều là ta sai, đem các nàng toàn bộ giao cho ngươi xử lí được không, đừng tức giận, lòng ta chỉ có một mình ngươi, không có người khác……”
Tề Bạch nhìn trời, tuy rằng hắn đột nhiên muốn thử xem Đông Phương Bất Bại đối hắn có thể dễ dàng tha thứ tới mức độ nào, nhưng thật sự không nghĩ tới y cư nhiên có thể buồn nôn đến trình độ này…… hắn nhu nhu cái trán nói “vậy còn Dương tổng quản?”
Tề Bạch nói ra còn có chút tâm tư, cảm thấy mình giống như nữ nhân ghen tuông……. Nhưng là Dương Liên Đình quả thật làm cho hắn không để ý không được……
Đông Phương Bất Bại dừng một chút nói “nếu ngươi không thích, ta đem hắn đuổi đi, không bao giờ nhìn thấy hắn nữa.” Dương Liên Đình dù sao cũng theo y hai năm, hơn nữa là người đầu tiên đem y đặt dưới thân……
Tề Bạch liếc Đông Phương Bất Bại một cái, Đông Phương Bất Bại vuốt vuốt tóc hắn, thấp giọng nói “hắn dù sao cũng từng có quan hệ với ta, nữ nhân ta cũng có, nhưng đều là người khác đưa……” Năm đó tâm tư y đều đặt cả vào mưu quyền, nữ nhân với y mà nói chỉ là tiêu khiển. bằng không y cũng không dứt khoát tự cung như vậy…… lại nói, Dương Liên Đình xem như người đầu tiên y có cảm tình.
Tề Bạch tuy rằng đối cách xử lí của Đông Phương Bất Bại có chút mất tự nhiên, nhưng trong lòng vẫn là vừa lòng. Dù sao Đông Phương Bất Bại cuối cùng chết vì tên Dương Liên Đình kia, chắc là có cảm tình. Nếu ngược lại có thể vì tình nhân mới mà giết chết tình nhân cũ, thật sự là quá tuyệt tình…… hắn nghĩ nghĩ lại nói “ta muốn làm tổng quản!”
Đông Phương Bất Bại lần này ngay cả dừng cũng chưa dừng một chút nói ngay “Tề tổng quản, nội vụ Nhật Nguyệt Thần Giáo từ nay về sau liền giao cho ngươi.”
Tề Bạch nhìn trời nói “ta muốn nha hoàn xinh đẹp……”
Đông Phương Bất Bại thấy Tề Bạch một bộ muốn gây phiền toái, ngược lại cảm thấy thú vị, cười nói “nha hoàn của ngươi không đủ dùng sao?”
Tề Bạch liếc Đông Phương Bất Bại một cái, chọn mi nói “thiếu vài người làm ấm giường……”
Tuy rằng biết Tề Bạch chính là phát giận, Đông Phương Bất Bại vẫn là hít sâu, mới nghiến răng nói “bổn tọa làm ấm cho ngươi, cam đoan cho ngươi ấm đến đổ mồ hôi…… ngươi còn muốn cái gì?”
Tề Bạch nhìn Đông Phương Bất Bại, thản nhiên nói “nếu ta nói, muốn mạng của ngươi thì sao?”
Không khí tựa hồ lập tức ngưng lại, Tề Bạch đứng thẳng tắp, nhìn Đông Phương Bất Bại trước mắt, cảm thấy hô hấp đều có chút khó khăn.
Đông Phương Bất Bại cũng nhìn hắn, lại đột nhiên mỉm cười. Không phải cười lạnh, không phải cười nhạo, mà là một loại cười giống như một hơi thở phào nhẹ nhõm…… y lại một lần nữa ôm eo Tề Bạch, có chút thân mật cọ cọ má hắn, sau đó nói “đừng sợ, vô luận thế nào ta cũng không giận dữ với ngươi, ngươi có cái gì khó xử đều nói cho ta biết, ta giúp ngươi.” Lần thử này, đã làm cho y đau lòng khôn nguôi, y cũng quyết định về sau không bao giờ thử Tề Bạch nữa. Nếu Tề Bạch nguyện ý tự mình nói cho y, tự nhiên không thể tốt hơn, hóa giải khúc mắc của y, cũng giải quyết nan đề Tề Bạch…… càng chứng minh Tề Bạch đối y tín nhiệm……
Tề Bạch cảm thấy ánh mắt có chút mơ hồ, hắn nhếch miệng, khó khăn nói “nếu là một tổ chức rất lớn?”
Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói “đừng sợ, có ta đây.” Trong giọng nói có chân thật đáng tin cùng kiên định.
“Nếu đối đầu với võ lâm chính đạo?”
“Ngươi không phải kêu ta là đại ma đầu sao? Dù sao Nhật Nguyệt Thần Giáo ta từ khi nào lại sợ võ lâm chính đạo?”
“Vạn nhất bọn họ rất mạnh, ngươi bảo hộ không được ta thì sao?”
Đông Phương Bất Bại hôn nhẹ trán Tề Bạch, thản nhiên nói “nếu có một ngày, ta bảo hộ không được ngươi, kia định là vì ta đã muốn mất, chúng ta đồng quy vu tận đi……”
Tề Bạch đưa tay ôm cổ Đông Phương Bất Bại, hung hăng hôn lên……
Cửa đóng, rèm buông……
Tề Bạch cúi đầu nhìn Đông Phương Bất Bại bị hắn đặt dưới thân, trong thân thể trừ bỏ tình dục còn có một cỗ cảm giác xa lạ dao động……
Hắn nhớ tựa hồ đọc được ở đâu một câu, lúc làm tình, ngươi tự nhiên biết rõ……
Hắn nhìn Đông Phương Bất Bại nằm dưới thân, trường bào đỏ thẫm càng làm tôn lên da thịt trắng nõn như tuyết, mái tóc dài hỗn độn rối tung trên giường, mắt phượng hơi hơi đỏ lên, đẹp đến mê người.
Đông Phương Bất Bại thở hổn hển nhìn hắn, trong mắt có loại khó hiểu thản nhiên, thân thể lại bày ra tư thế không chút nào cự tuyệt chào đón hắn……
Tề Bạch hôn môi y, có loại khát vọng muốn hôn lên toàn thân y, giống như dã thú đánh dấu sở hữu lên vật mà nó yêu thích.
Tề Bạch một bên hôn, một bên lấy tay bởi vì vội vàng mà có chút run run cởi y phục Đông Phương Bất Bại, lại ở lúc cởi áo lót của Đông Phương Bất Bại nắm lấy tay y……
Tề Bạch dán lên tai Đông Phương Bất Bại, dùng thanh âm khàn khàn cúi đầu nói “ta muốn chính mình cởi bỏ nó……” hắn cảm thấy trong cơ thể mình có một con dã thú, ở trong huyết mạch kêu gào khát cầu……
——–
Hết chương 29……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...