Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu

“Sát nhân danh y” Bình Nhất Chỉ ở trong Nhật Nguyệt thần giáo cũng coi như là nhân vật có chút đặc thù, cho dù trong giáo có tranh quyền đoạt lợi đến đâu cũng không tranh đến trên đầu lão. Dù sao đã là người trong giang hồ, ai lại không sợ có một ngày phải tìm đến tên thần y “Cứu một người, giết một người” kia chứ?

Cái quy củ này của Bình Nhất Chỉ đối với Đông Phương Bất Bại tự nhiên là vô dụng, chỉ là lão thật sự không nghĩ đến Đông Phương giáo chủ cư nhiên xuất hiện trong một thân trang phục ‘đặc biệt’ đến vậy, lão vốn có y thuật cao minh, vừa nhìn qua tự nhiên cũng nhận ra một ít, bất quá loại thời điểm này, cho dù có là Bình Nhất Chỉ đương nhiên cũng không dám nói lung tung. Tính tình của lão quái dị, thế nhưng Đông Phương Bất Bại lại càng cổ quái hơn? Huống chi đây còn là lần đầu tiên lão nhìn thấy Đông Phương Bất Bại lộ ra thần sắc lo lắng đến vậy.

Lập tức, Bình Nhất Chỉ cũng không nói gì nhiều, chỉ bào Đông Phương Bất Bại đem người đặt lên giường, bắt đầu trị liệu. Y thuật của Bình Nhất Chỉ tự thành một phái, không hổ danh giang hồ đệ nhất thần y, muốn giải chất độc trong người của Hoa Mãn Lâu đương nhiên không phải chuyện khó khăn gì, chỉ là chất độc này đặc tính quỷ dị đã thâm nhậm vào kinh mạch toàn thân, muốn khử độc thì càng phải chịu nổi đau tê tâm liệt phế, hơn nữa còn cần một vao thủ nội lực vận công bức độc, phối hợp với kỹ thuật châm cứu mới bảo đảm tiêu trừ tận gốc.

Đông Phương Bất Bại tự nhiên sẽ không để những người khác động thủ, tự mình bồi bên cạnh Hoa Mãn Lâu, một tay vận khí bức độc, một tay dịu dàng lau mồ hôi trên trán đối phương. Bình Nhất Chỉ đã sớm nói cho Đông Phương Bất Bại biết những tình huống có thể xảy ra lúc bức độc, mà Đông Phương Bất Bại khi vừa nghe được Hoa Mãn Lâu có thể cứu trị liền thở phào nhẹ nhõm, về phần có bao nhiêu đau đớn cũng không quá để trong lòng, chỉ nhanh chóng thúc giục Bình Nhất Chỉ ra tay chữa trị.

Bình Nhất Chỉ lấy ra một khối đàn mộc giao cho Đông Phương Bất Bại, nhượng y nhét vào trong miệng Hoa Mãn Lâu, đề phòng Hoa Mãn Lâu quá đau mà tổn hại chính mình. Sau đó lão bắt đầu một bên châm cứu, một bên chỉ điểm Đông Phương Bất Bại vận chuyển nội lực.

Ngay từ đầu, Đông Phương Bất Bại cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, bởi vì Hoa Mãn Lâu thủy chung cũng không rên lên tiếng nào, thế nhưng sau đó, y cảm nhận được cả người Hoa Mãn Lâu đau đến run rẩy, cho dù đã cắn đàn mộc khóe miệng cũng rỉ ra từng đợt máu tươi, mà mấy canh giờ sau đó, thậm chí còn đau đến bất tỉnh mấy lần.

Thần sắc của Đông Phương Bất Bại cũng vì như vậy không khỏi đổi thành cau có, toàn thân cao thấp đều tản ra hàn khí, Bình Nhất Chỉ ở bên cạnh châm cứu không khỏi có điểm nơm nớp lo sợ, càng huống chi mấy vị trưởng lão thủy chung vẫn ở bên cạnh hộ pháp, hoàn toàn một bộ dạng câm như hến. May mà Bình Nhất Chỉ vẫn chưa sợ đến nông nổi mắt mờ tay run, bằng không nếu lão châm trật một mũi, trời biết cái mạng già này có còn giữ được hay không.

Một vòng châm cứu hoàn thành, Bình Nhất Chỉ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói với Đông Phương Bất Bại: “Xin hãy giáo chủ tiếp tục vận khí theo phương thức vừa rồi, tuần hoàn thêm mười một chu thiên nữa độc tố sẽ được tống xuất hoàn toàn. Thuộc hạ xin phép lui xuống giúp Hoa tiên sinh phối trí dược thảo.”

Đông Phương Bất Bại khẽ gật đầu, Bình Nhất Chỉ liền giống như được phóng thích thư thái rời khỏi đó.

Sau đó Đông Phương Bất Bại lại quét mắt một vòng qua những vị trưởng lão trong phòng, cất giọng phân phó: “Các ngươi cũng ra ngoài đi. Đồng trưởng lão chủ trì giáo vụ, nếu người của Ngũ Nhạc kiếm phái có bất kỳ dị động gì liền lập tức báo lại, mặt khác để lại hai người hộ pháp bên ngoài.”

Các vị trưởng lão nhất tề lĩnh mệnh rời đi, không khí nơi này thực sự không phải để người sống mà.

Đợi đến khi người đã đi hết, ánh mắt Đông Phương Bất Bại lần thứ hai trở về trên người Hoa Mãn Lâu, còn có mười một chu thiên nữa… Vừa rồi đã đau đớn thành như vậy… y thận trọng lau nhẹ vết mồ hôi trên trán Hoa Mãn Lâu, nhịn không được cắn răng thấp giọng nói: “Thất Đồng... nếu đau quá thì cứ…”


Đông Phương Bất Bại làm sao không hiểu được tính tình của Hoa Mãn Lâu, người này tuy rằng đôi mắt có tật thế nhưng ý chí lại kiên nghị gấp mấy lần thường nhân. Chỉ là lúc này, phần cứng cỏi đó của Hoa Mãn Lâu lại khiến Đông Phương Bất Bại y càng thêm đau lòng đến cực điểm.

Hoa Mãn Lâu giống như hiểu rõ suy nghĩ của Đông Phương Bất Bại, nỗ lực nắm lấy bàn tay đối phương đang lau mồ hôi cho mình, sau đó cực nhẹ lắc đầu, ý bảo bản thân không có gì đáng ngại.

Đầu ngón tay Đông Phương Bất Bại khẽ run, người này vẫn cứng cỏi như vậy… y chăm chú nhìn Hoa Mãn Lâu, chỉ hận hiện tại người đau không phải là mình, lại nghĩ đến đối phương cũng là vì y mơi strở thành như vậy, trong lòng càng thêm khó chịu thanh tuyến cũng không nhịn được run rẩy: “Xin lỗi... đều là bởi vì ta... Xin lỗi... Thất Đồng…”

Lúc này toàn thân Hoa Mãn Lâu đã cực kỳ đau đớn, trong miệng lại cắn đàn mộc, vô pháp cất lời, chỉ là một tiếng nỉ non gần như sắp khóc này của Đông Phương Bất Bại lại nghe được thanh thanh sở sở, trong lòng hiểu rõ Đông Phương đối với mình có bao nhiêu quan ái sâu đậm, trái tim không khỏi dâng lên một làn ôn nhu, đau đớn trên người cũng nhẹ đi không ít. Nghĩ đến, nếu không phải hiện tại cả người đều không cử động được, Hoa Mãn Lâu hắn làm sao có thể để ái nhân của mình khổ sở như vậy?

Lại nghĩ đến, trước giờ trong lòng của hắn vẫn có một chuyện luẩn quẩn, hiện tại đã nên quyết định rồi, bất luận tương lai Đông Phương Bất Bại có cái nhìn như thế nào, việc này vẫn nên để Hoa Mãn Lâu hắn đứn ra. Hoa Mãn Lâu tất nhiên không muốn người trong lòng của mình lại bị những chuyện linh tinh khác khiến cho phiền lòng, cho dù võ công của Đông Phương Bất Bại là đệ nhất thiên hạ thì như thế nào? Giang hồ ngọa hổ tàng long, võ công cao đến đâu cũng không chịu nổi nhiều người triền đấu, Hoa Mãn Lâu tuyệt đối không muốn nhìn Đông Phương Bất Bại lại phải mạo hiểm.

Bất luận từ cái phương diện nào đến nhìn, cá tính của Hoa Mãn Lâu vẫn là cực kỳ theo chủ nghĩa đại nam nhân, hơn nữa còn là loại vô cùng truyền thống, gia trưởng. Thế nên, chúng ta hoàn toàn có thể tưởng tượng hắn sẽ chuẩn bị làm ra chuyện gì.

Đông Phương Bất Bại tự nhiên sẽ không biết suy nghĩ trong lòng Hoa Mãn Lâu, chỉ cố gắng hết sức giúp đối phương giải độc, giảm thiểu nỗi thống khổ của hắn. Bất quá độc đi như kéo tơ1, Bình Nhất Chỉ đã nói phải bảo trì cường độ nội lực trước sau ổn định, tuyệt đối không thể tham nhanh, thế nên dưới sự bất đắc dĩ, Đông Phương Bất Bại chỉ có thể nhẫn nhịn cắn răng vận công.

Một ngày một đem cứ thế trôi qua, chất độc trong người Hoa Mãn Lâu rốt cuộc cũng bức ra hết, trên dưới Nhật Nguyệt thần giáo từ thần y đến trưởng lão, thậm chí là cả giáo chủ đều thật sâu thở phào một hơi, cổ áp suất thấp duy trì liên tục trên người Đông Phương Bất Bại cuối cùng cũng đã tản ra.

Đợi đến khi Hoa Mãn Lâu uống xong chén thuốc Bình Nhất Chỉ mang đến, Đông Phương Bất Bại lại nghe Đồng Bách Hùng báo lại, đám người của Ngũ Nhạc kiếm phái vậy mà không có bất kỳ dị động nào, chỉ ngoan cố tập kết dưới Hắc Mộc Nhai, cũng không biết đang chờ cái gì.

Đông Phương Bất Bại lại hừ lạnh một tiếng, nói: “Bổn tọa cũng rất muốn nhìn xem, bọn hắn đến tột cùng tính toán cái gì.”

Đồng Bách Hùng có chút do dự nhìn y, thấp giọng nói: “Giáo chủ, chúng ta có nên chuyển đến đại sảnh nghị sự hay không? Cũng vừa lúc không quấy rầy Hoa tiên sinh nghỉ ngơi.”

Đông Phương Bất Bại nghe vậy liền muốn cự tuyệt, dù sao Hoa Mãn Lâu vừa mới giải hết độc tính, còn chịu đau suốt một ngày một đêm, tinh thần cực kỳ kém cỏi, y làm sao có thể yên tâm để người lại một mình.


Chỉ là Hoa Mãn Lâu nghe được lời này liền nỗ lực lên tiếng: “Đông Phương... Ngươi đi trước đi. Ta không sao.”

Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng nhướn mi, nói: “Ngủ đi…”

Gương mặt trắng bệch của Hoa Mãn Lâu lộ ra một tia bất đắc dĩ, cười khẽ nói: “Đi thôi. Độc đã tan rồi, nghỉ mấy ngày là được. bọn người Đồng trưởng lão nhất định có chuyện quan trọng tìm ngươi.”

Đông Phương Bất Bại do dự hồi lâu, lại thấy vẻ mặt Hoa Mãn Lâu vẫn là ôn hòa tươi cười, rơi vào đường cùng chỉ đành cùng Đồng Bách Hùng đi đến đại sảnh nghị sự. Đông Phương Bất Bại không khỏi vừa đi vừa nghĩ, cái chức giáo chủ bỏ đi này có cái gì hay ho? Đương sơ vì cái hư danh này y đã bỏ ra nhiều ít, thậm chí đến bây giờ y đã cảm thấy vị trí này không có một chút ý nghĩa nào, hoàn toàn không sánh được sự ấm áp từ cái ôm của người nọ.

Nếu Đông Phương Bất Bại y không phải giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, lúc này lẽ ra y đã có thể cùng Hoa Mãn Lâu ở tại tiểu lâu Lạc Dương hưởng thú điền viên, Hoa Mãn Lâu cũng sẽ không bị thương nặng như vậy… Lại nói thêm, nếu ngày đó y chưa từng tranh đoạt địa vị giáo chủ, như vậy y có thể gặp được Hoa Mãn Lâu hay không đây? Nhân quả trong đó quả nhiên không phải sức người có thể khống chế.

Đồng Bách Hùng sở dĩ muốn đưa Đông Phương Bất Bại đến đại sảnh nghị sự cũng xuất phát từ hảo tâm, lão biết Nhậm Doanh Doanh và Hoa Mãn Lâu quan hệ không tệ, vì vậy hiện tại hết lần này đến lần khác lão không biết nên xử lý Nhậm Doanh Doanh như thế nào, mà phỏng chừng giáo chủ cũng không muốn Hoa Mãn Lâu biết việc này.

Quả nhiên, Đồng Bách Hùng vừa đề cập đến chuyện của Nhậm Doanh Doanh, Đông Phương Bất Bại liên rơi vào trầm tư.

Lại quay về với Hoa Mãn Lâu, sau khi Đông Phương Bất Bại rời phòng hắn liền cố sức đứng dậy, tuy rằng thương thế trên người vẫn rất trầm trọng, thế nhưng dù sao cũng là do chất độc áp chế, gân cốt hoàn toàn khỏe mạnh. Sau khi độc tố được thanh trừ, theo lẽ thường thân thể đa không sai biệt lắm, chỉ là chất độc lần này hắn trúng phải tương đối bá đạo mà thôi.

Hoa Mãn Lâu biết ngoài cửa phòng luôn có người canh gác, vì vậy liền nhẹ chân nhẹ tay đi đến cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng mở ra, bên bậu cửa còn có một chậu mẫu đơn nở hoa thơm ngát. Trong lòng Hoa Mãn Lâu không khỏi khẽ động, nhận ra hiện tại mình đang ở trong viện của Đông Phương Bất Bại. Hoàn cảnh quen thuộc này khiến tâm tư của hắn không khỏi nhoáng lên, khóe miệng kéo ra một nụ cười khổ, ngày đó hắn từng phát thệ cả đời sẽ không đặt chân lên Hắc Mộc Nhai, lại không nghĩ đến… Tuy rằng là bất đắc dĩ, thế nhưng vẫn xem như phá thệ, cái này bình sinh cũng là trãi nghiệm đầu tiên của hắn, còn không biết lão thiên gia sẽ trừng phạt thế nào đâu?!

Ai, ái tình nhiễu nhân mà! Hoa Mãn Lâu than nhỏ một tiếng, bất quá ngẫm lại nhất cử nhất động của người nọ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra thâm tình khoản khản, càng ở cạnh lâu càng khiến người yêu thương. Trong lòng Hoa Mãn Lâu không khỏi sủng ái thương tiếc, chỉ hiềm hắn hai mắt không tiện, cahửng thể nhìn thấy dung nhan của y, thực sự có chút tiếc hận. Tuy rằng hắn cũng từng dùng tay cảm nhận qua, trong lòng biết đối phương cực mỹ động nhân, thế nhưng làm sao có thể bì được chính mình chiêm ngưỡng tận mắt?

Lại một trận hương hoa thoảng qua, Hoa Mãn Lâu liền ý thứ được bản thân dường như lại đang tưởng niệm Đông Phương, từ lúc hai người quen biết đến bây giờ, tuy rằng chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, thế nhưng mỗi lần nghĩ đến kỹ niệm lại càng lúc càng nối dài, càng sâu sắc. Hoa Mãn Lâu cảm thán cười, hắn thật sự còn nhiều việc phải làm, bằng không cũng không biết đến ngày tháng nào mới có thể ôm được mỹ nhân về.


Hoa Mãn Lâu dựa vào nghị lực siêu cường của mình, nhẹ tay đẩy cửa sổ, tung người nhảy ra ngoài, lại không biết ‘chuyện quan trọng’ mà hắn dự định lại là cái gì.

Hành động này của Hoa Mãn Lâu hiển nhiên là không muốn để người khác biết hắn đang làm chuyện gì, chỉ là dù sao hiện tại trên người hắn còn có thương tích, thực lực không khỏi có chút giảm xuống. Hắn còn chưa ý thức được, động tác nhảy cửa sổ vừa rồi của y cũng đã rơi vào trong mắt người nào đó.

Đông Phương Bất Bại đi đến đại sảnh nghị sự, vốn muốn nhanh chóng xử lý xong mọi việc, nào ngờ lại trì hoãn đến hơn ba canh giờ, ngay cả cơm trưa cũng không kiẹp dùng. Y vốn đã thay Hoa Mãn Lâu vận công bức độc suốt một ngày một đêm không ngủ, nội lực hao tổn không ít, cơ thể cũng cực kỳ một mỏi, thật vất vả mới xử lý xong chính sự, một lòng một dạ chỉ nhớ đến Hoa Mãn Lâu, gấp gáp quay về.

Đông Phương Bất Bại vừa vào đến cửa đã thấy Hoa Mãn Lâu nghiêng người tựa vào bên giường, vội vàng đi đến, nói: “Ngươi vì sao còn không nghỉ ngơi? Đã khỏe hơn chút nào chưa?”

Giọng điệu này nếu để cho bất kỳ giáo chúng nào khác nghe được, sợ rằng sẽ không dám tin tưởng người đang đứng trước mặt mình là giáo chủ đại danh đỉnh đỉnh. Trong ngữ điệu của Đông Phương Bất Bại đến tột cùng là có bao nhiêu yêu thương lo lắng, thậm chí còn có một chút si mê.

Giờ khắc này, thần sắc của Hoa Mãn Lâu thật ra đã khá hơn rất nhiều, xoay người về phía Đông Phương Bất Bại mỉm cười, bàn tay vỗ vỗ lên giường, ý bảo đối phương đến đây ngồi xuống?

Đông Phương Bất Bại thấy vậy thì gương mặt ửng đỏ, nhưng cũng không nói thêm gì, ngoan ngoãn bước qua. Hoa Mãn Lâu cũng không khách khí, lập tức ôm người vào trong lòng, chỉ nghe đối phương hốt hoảng “A” lên một tiếng, lại gọi một câu “Thất Đồng”.

Hoa Mãn Lâu thấp giọng nói: “Đã khiến ngươi lo lắng. Xin lỗi.”

Đông Phương Bất Bại nghe vậy thì cả người chấn động, lại nhớ đến một màn hôm qua, nếu không phải Bình Nhất Chỉ đang ở trong giáo, chỉ sợ đợi đến khi lão về đến Hoa Mãn Lâu chỉ còn là một thi thể. Y lại nhớ đến tình cảnh khi khử độc kia, trong lòng càng là đau đớn, không khỏi xoay lại ôm chặt lấy Hoa Mãn Lâu, cất giọng hờn dỗi: “Ngươi cũng biết… lão thất phu kia... Ta hận không thể đem lão bầm thây vạn đoạn!”

Hoa Mãn Lâu than nhẹ một tiếng, nói: “Người chết như đèn tắt, ngươi cũng đừng nói đến những việc này nữa.”

Đông Phương Bất Bại nằm trong ngực Hoa Mãn Lâu, mặt áp sát vào vị trí trái tim hắn, hơi ấm và nhịp tim vững chãi của đối phương truyền đến khiến y cảm thấy bản thân như đang chìm trong mộng cảnh, tâm thần không khỏi dâng lên một tia vui sướng, chính là nỗi hân hoan của cửu biệt trùng phùng. Đông Phương Bất Bại thì thầm thật nhỏ: “Ngươi không có việc gì là tốt rồi…”

Hoa Mãn Lâu nghe được giọng nói mềm nhũn của Đông Phương Bất Bại, ái ý triền miên, tất nhiên tâm tình thật tốt, nghĩ đến giây phút này có thể xem như thời khắc trùng phùng chân chính của bọn họ từ sau khi lý biệt, trong lòng không khỏi rung động, nhịn không được dùng tay nâng cằm của đối phương lên, ấn xuống một cái hôn, lại ôn nhu nói: “Những ngày này ngươi vẫn ổn chứ?”

Đông Phương Bất Bại vì nhu tình của Hoa Mãn Lâu mà tâm động không ngớt, nhẹ “Ừ” một tiếng, có chút mê nhìn gương mặt tuấn dật bất phàm của đối phương, si ngốc hỏi: “Ngươi... còn trách ta?”

Hoa Mãn Lâu thoạt tiên có chút sửng sốt, sau đó lập tức nhẹ giọng nở nụ cười, cũng không nói gì, một tay nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo vòng eo mềm mại săn chắc của Đông Phương Bất Bại, hướng dần xuống dưới, đến khi chạm đến cánh mông cong vút của y thì dừng lại, vỗ nhẹ một cái.


Gương mặt của Đông Phương Bất Bại liền trở nên đỏ tươi kiều diễm, viền mắt cũng có chút ướt át, thanh âm mặc dù trúc trác lại phá lệ từ tính êm tai, y sẵn giọng thốt lên: “Thất Đồng... ngươi…”

Hoa Mãn Lâu lúc này thật sự có chút đánh mất phong phạm quân tử, không tuân theo chuẩn tắc làm khó người chốn công khai2 (đối với hắn mà nói, bất cứ lúc nào cũng là phòng tối…), cúi đầu liền bắt lấy môi của Đông Phương Bất Bại, tinh tế mà mãnh liệt hôn lên, vừa hôn vừa nói: “Ngươi không tín nhiệm ta, tự nhiên là phải phạt. Nhờ phúc của ngươi, Hoa Mãn Lâu ta cũng coi như trở thành danh nhân giang hồ rồi.”

Lúc này Đông Phương Bất Bại đã bị hôn tới tâm thần nhộn nhạo, trong lúc mơ mơ màng màng đâu còn nhớ rõ phải giải thích với Hoa Mãn Lâu, chỉ theo bản năng run rẩy đáp: “Không có…”. Lần này Hoa Mãn Lâu thật sự là đã trách oan Đông Phương Bất Bại, bởi vì người treo giải thưởng vốn là đám Đồng Bách Hùng, Đông Phương Bất Bại căn bản cũng không biết đến.

Bất quá dưới tình huống này, cũng không ai truy cứu đến tột cùng loại “xử phạt” này là tốt hay xấu.

Hôn xong hồi lâu, Hoa Mãn Lâu mới thả Đông Phương Bất Bại ra, tình huống thân mật như vậy giữa hai người cơ hồ cũng không nhiều, bất quá Hoa Mãn Lâu thật ra có thể tự tin nói, sau này nhất định sẽ càng lúc càng nhiều.

Đông Phương Bất Bại hổn hển thở gấp, dưới sự ám chỉ của Hoa Mãn Lâu, y cũng nhẹ nhàng tựa vào người đối phương.

Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc của Đông Phương Bất Bại, lo lắng mở miệng nói: “Đông Phương, ta muốn thương lượng việc này với ngươi.”

Đông Phương Bất Bại ít khi nghe được Hoa Mãn Lâu nghiêm nghị mở miệng nói những chuyện như vậy, không khỏi thẳng người dậy, kinh ngạc nói: “Ngươi muốn nói chuyện gì? Ta lúc nào lại phản đối ngươi chứ…”

Hoa Mãn Lâu cười khổ nói: “Chuyện này xác thực có chút làm khó ngươi.”

Đông Phương Bất Bại có chút kinh ngạc nhìn thần sắc nghiêm túc của Hoa Mãn Lâu, hỏi: “Đến tột cùng là chuyện gì?”

Giữa lúc Đông Phương Bất Bại muốn truy vấn thêm, lại cố ý có vài người cứ thích xông vào trước lưỡi kiếm. Chỉ nghe một tràng tiếng gõ cửa vang lên, thanh âm của Dương Liên Đình tức thì theo đó vang lên.

———————–

1/ Độc đi như kéo tơ: Trích và sửa từ một câu tục ngữ ‘Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ’, chỉ việc người ta ngã bệnh thì rất nhanh, muốn hồi phục lại cần không ít công phu và thời gian tịnh dưỡng.

2/ Làm khó người chốn công khai: Nguyên văn Hán việt ‘Khi nhân vu minh thất’, theo thiển ý của mình có nghĩa là, người quân tử muốn phê bình người khác cũng làm ở trước mặt mọi người, không né tránh lén lút. Thế nhưng từ ‘khi’ này cũng có nghĩa là khi dễ, ức hiếp, có thể hiểu theo nghĩa chòng ghẹo khinh bạc, vậy nên tác giả chơi chữ một chút ở đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui