Nhậm Doanh Doanh bởi vì huyệt đạo bị chế trụ mà chỉ có thể trơ mắt nhìn Hướng Vấn Thiên huy kiếm nhắm thẳng vào Hoa Mãn Lâu, hai mắt mở lớn, một câu cũng không nói nên lời. Hoa Mãn Lâu hiện tại đang cực kỳ tập trung chống đỡ kình lực của Nhậm Ngã Hành, hoàn toàn không phát giác ra dị biến, mà động tác của Hướng Vấn Thiên là cực kỳ cấp tốc, trong chớp mắt đã ập tới sau lưng Hoa Mãn Lâu. Mà đám giáo chúng có mặt lại càng không có cách nào phản ứng kịp.
Đồng thời, bởi vì trận chiến của Hoa Mãn Lâu và Nhậm Ngã Hành đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người, thế nên càng không ai thấy được một rặng mây đỏ cơ hồ nhanh như thiểm điện đang lao từ phía Hắc Mộc Nhai xuống, nhanh đến mức căn bản không thấy rõ vậy đến là gì.
Bất quá, không cần nghĩ nhiều cũng có thể biết được, rặng mây đỏ kia đích thị chính là Đông Phương Bất Bại. Y một đường từ Hắc Mộc Nhai chạy thẳng xuống, cũng không biết đá văng nhiều ít người hoặc vật cản đường, trong lòng nôn nóng có thể nghĩ. Nếu vạn nhất để Hoa Mãn Lâu gặp được Nhậm Ngã Hành, không biết tình cảnh lại là thế nào? Hoa Mãn Lâu đương nhiên không phải hạng người thích gây chuyện thị phi, thế nhưng Nhậm Doanh Doanh lại rõ ràng sự quan trọng của Hoa Mãn Lâu với y, nếu là Nhậm Doanh Doanh nói cho Nhậm Ngã Hành biết, hiển nhiên lão thất phu kia sẽ làm ra chuyện bất lợi với Hoa Mãn Lâu.
Huống hồ, nếu Nhậm Ngã Hành rat ay đã thương đệ tử Thần giáo, Hoa Mãn Lâu lại đang có mặt, như vậy theo tính tình của hắn tất nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn. Nhậm Ngã Hành là loại người thủ đoạn độc ác, mà Hoa Mãn Lâu trước giờ vẫn là trạch tâm nhân hậu, nếu bọn họ đánh nhau, Hoa Mãn Lâu tất nhiên sẽ thiệt thòi không ít. Mặc dù Đông Phương Bất Bại biết rõ võ công của Hoa Mãn Lâu không kém, thế nhưng trong lòng lại lo Nhậm Ngã Hành suốt hơn mười năm nay ở Tây hồ không ngừng tu luyện, tất nhiên võ công cũng tăng tiến không ít, Hoa Mãn Lâu làm sao có thể là đối thủ của lão?
Bởi vậy, Đông Phương Bất Bại càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, hận không thể lập tức nhảy xuống chân núi tìm gặp Hoa Mãn Lâu.
Thế nhưng, tình hình dưới chân núi lại càng khiến Đông Phương Bất Bại từ xa mà đến ngỡ rằng nhịp tim đình trệ, tình cảnh y không muốn nhìn thấy nhất quả nhiên đã phát sinh, thân ảnh cao ngất của Hoa Mãn Lâu đang tập trung đối chiến với Nhậm Ngã Hành! Mà mũi kiếm của Hướng Vấn Thiên từ phía sau cũng gần như đã chạm vào lưng hắn!
Giờ khắc này Đông Phương Bất Bại ngay cả một thanh âm cũng không phát ra được, tốc độ dưới chân đã đạt đến cực hạn, tú hoa châm đang nắm trong tay cũng bị y bóp nát, thế nhưng mười trượng cự ly trước mắt bất chợt chẳng khác gì đại dương mênh mông… không thể đến kịp! Tâm tư Đông Phương Bất Bại gần như nứt vỡ.
Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng Hoa Mãn Lâu nhất định phải chết, tình thế bên trong sân lại đột ngột cải biến!
Ngay lúc mũi kiếm của Hướng Vấn Thiên sắp đâm vào da thịt, Hoa Mãn Lâu đột nhiên nghiêng người, một tay vận dụng Lưu Vân tụ ngăn chặn thế công của Nhậm Ngã Hành, tay còn lại kẹp nhẹ một cái… đúng là kẹp nhẹ một cái, đây chính là tuyệt kỹ thành danh của Lục Tiểu Phụng, một tri kỷ ‘hồ bằng cẩu hữu’ của Hoa Mãn Lâu “Linh tê nhất chỉ ”!
Năm đó, trong đám bằng hữu sở dĩ Lục Tiểu Phụng đem tuyệt kỹ bảo mệnh này duy chỉ dạy cho Hoa Mãn Lâu, cũng bởi vì mắt hắn không thể thấy, nếu gặp phải tập kích bất ngờ từ đằng xa sợ rằng không thể tránh kịp. Mà loại tuyệt kỹ tinh xảo duy tuyệt này trong thế giới của Tiếu ngạo giang hồ làm sao từng nhìn thấy qua? Vì thế chiêu thức này của Hoa Mãn Lâu lại lần nữa khiến mọi người kinh hãi.
Đừng nói là bọn giáo chúng có mặt, ngay cả người ở trong cuộc như Nhậm Ngã Hành đều hiện ra thần tình kinh dị, mà đương sự Hướng Vấn Thiên lại càng cảm thấy giống như lưỡi kiếm của mình đã khảm nhập vào trong khe đá, dù làm thế nào cũng không nhổ ra được. Hướng Vấn Thiên thử qua một chiêu này, kinh hoảng trong lòng có thể tưởng tượng, thậm chí đôi mắt nhìn về phía Hoa Mãn Lâu cũng đã khác xưa không ít.
Tình huống đột biến đương trường khiến tất cả mọi người ngơ ngẩn, cho dù là ai cũng chưa từng ngờ đến võ công của Hoa Mãn Lâu lại có thể cao đến trình độ như vậy. Gần như trong chớp mắt, Nhậm Ngã Hành đã phản ứng kịp, lão không hổ là tiền nhiệm giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, lịch lãm phong phú, người càng là tàn nhẫn, thừa dịp Hoa Mãn Lâu hai mặt thụ địch liền không chút cố kỵ bất ngờ biến chiêu.
Nhậm Ngã Hành đại khái cũng nhận ra Hấp tinh đại pháp đối với Hoa Mãn Lâu tác dụng không lớn, trong nháy mắt liền rút nội lực về, ngược lại cách không chém ra một chưởng, kình khí gần như hóa thành thực thể đánh về phía Hoa Mãn Lâu. Hoa Mãn Lâu vốn là đang vận công đối kháng với Hấp tinh đại pháp của Nhậm Ngã Hành, lúc này đột nhiên mất lực tác động, thân thể không tự chủ được nghiêng về phía trước, ngón tay đang kẹp lấy mũi kiếm của Hướng Vấn Thiên cũng hơi hơi di động.
Hướng Vấn Thiên không hổ là nhân vật được Nhậm Ngã Hành tín nhiều nhiều năm, sự ăn ý của hai người phát huy đến cực điểm, Hướng Vấn Thiên lập tức nắm lấy cơ hội tuyệt diệu này rút mũi kiếm về, xoay cổ tay chém ngang, kiếm khí mãnh liệt đột kích đối thủ.
Trái tim vừa mới rớt xuống của mọi người lại lập tức treo lên, nhưng mà, đúng lúc này, tiếp tục xảy ra dị biến. Chỉ thấy hơn mười mũi phi châm ngân quang bén nhọn từ xa rít gió lao đến, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tiy thình lình xuất hiện, đánh thẳng về phía đại huyệt của Hướng Vấn Thiên và Nhậm Ngã Hành, khiến cho bọn họ phải thu tay về tự cứu. Mà khiến người kinh hãi chính là, ngay sau đó lại có hơn mười mũi tú hoa châm theo sát mà đến, tiếng rít gió một trận mạnh hơn một trận, có thể thấy được công lực của người tung phi châm này cao tới dường nào.
Hướng Vấn Thiên và Nhậm Ngã Hành hiển nhiên sẽ không nghĩ đến sẽ có chuyện như vậy xảy ra, hai người một huy kiếm một huy chưởng vội vàng đánh rơi những mũi kim kia. Sau đó đồng thời nhìn về hướng phi châm phóng tới, chỉ thấy một thân ảnh yên hồng rực rỡ, gần như nháy mắt đã tiếp cận, hoàn toàn nhìn không rõ dung mạo!
Mà lúc này, Hướng Vấn Thiên đối với những mũi châm lao tới hiển nhiên đã chống đỡ không xuể, nào còn dư lực đã thương Hoa Mãn Lâu, phi châm mang theo kình lực đánh vào lưỡi kiếm rung động không ngừng, thậm chí cổ tay của gã cũng theo đó bắt đầu tê dại bất kham. Còn có không ít mũi kim dùng góc độ cực kỳ xảo quyệt xông đến, Hướng Vấn Thiên chỉ có thể gian nan lùi lại vài bước để né tránh, thế nhưng gã cũng không nhịn được rên lên một tiếng, gã có thể tránh được đợt phi châm thứ nhất nhưng căn bản vô lực tránh cả đợt thứ hai.
Lập tức, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, thanh kiếm trong tay Hướng Vấn Thiên đã bị phi châm chấn gãy, mà trên người gã cũng nháy mắt nhiều ra hơn mười mũi kim, cả người bị dư lực đánh bay ngã gục một bên, nhất thời vô pháp nhúc nhích. Có thể thấy được uy lực của mấy mũi phi châm kia.
Mà hiện tại Nhậm Ngã Hành cũng đang đối mặt với vấn đề tương tự, chỉ là công lực của lão nhiều ít vẫn cao hơn Hướng Vấn Thiên mấy bậc, một chưởng đã xuất ra kia khó khăn lắm mới cải biến phương hướng, kình khí trực diện nghênh đón phi châm. Thế nhưng phi châm của Đông Phương Bất Bại thật sự dễ đón như vậy sao?
Đông Phương Bất Bại năm đó tuy rằng là lập kế bắt sống Nhậm Ngã Hành, thế nhưng bao năm qua y không ngừng tu tập 《 Quỳ hoa bảo điển 》, mặc dù tự cung vẫn là cái gai trong lòng y, nhưng mà sự tinh tiến của công lực cũng là bày ra trước mặt. Nếu không, danh hào thiên hạ đệ nhất cao thủ kia lại từ đâu mà đến?
Mấy năm gần đây y đều dùng phi châm làm vũ khí, có thể nói dùng đến xuất thần nhập hóa, kẻ khác có đề phòng thế nào cũng không được. Hiện tại, Đông Phương Bất Bại nhìn thấy Hoa Mãn Lâu ngộ nạn, làm sao còn có thể nương tay? Phi châm một lượt lại một lượt kéo tới, kình khí nặng tựa nghìn cân hiểm hiểm đánh về phía Nhậm Ngã Hành.
Về phần Nhậm Ngã Hành, lúc nãy lão đã triền đấu rất lâu với Hoa Mãn Lâu, tốc độ tiêu hao nội lực ngay cả bản thân lão cũng có chút hoảng sợ, bây giờ lại liên tục bị phi châm tập kích, hiển nhiên là nỏ mạnh hết đà. Sau khi tránh thoát được đợt đầu cũng vô pháp bảo hộ bản thân chu toàn, liên tục trúng vài châm, ngoài miệng phát ra vài tiếng rên rĩ, cổ họng mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm máu tươi dâng trào, trong lòng cực kỳ hoảng sợ. Lão hoàn toàn không biết đám phi châm bất thình lình công kích này là từ đâu mà đến.
Mà dưới tình huống đột biến nhanh chóng như vậy, căn bản không ai kịp ý thức thân phận của người vừa xuất hiện, chỉ có thể nhìn thấy một rặng mây đỏ tung bay.
Mà người áo đỏ bắn phi châm kia tự nhiên là Đông Phương Bất Bại, lúc này tâm tình của y có thể nói là tức giận cực điểm, nếu không phải Hoa Mãn Lâu võ công siêu quần, nếu không phải y chạy đến kịp lúc… như vậy ái nhân của y lúc này hẳn đã mất mạng. Nếu thật là như vậy, muốn y đến đâu để tìm người về đi? Thanh âm lạnh lẽo cùng cực của y tựa như sấm sét trực tiếp nổ vang bên tai mọi người: “Nhậm Ngã Hành, bổn tọa thấy ngươi là ngại sống không đủ phiền đi!”
Nhậm Ngã Hành nghe được thanh âm này, toàn thân đều rung động một chút, sau khi chật vật bất kham tránh thêm một mũi tú hoa châm thì lạc giọng cười nói: “Đông Phương Bất Bại, ngươi rốt cuộc đã tới!”
Bọn giáo chúng đến bây giờ mới nhìn rõ người mặc hồng y trước mặt chính là Đông Phương Bất Bại! Mọi người không khỏi trợn mắt há mồm nhìn y, có chút kinh dị không nói thành lời.
Mà Nhậm Ngã Hành khi nhìn rõ hình dạng hiện tại của Đông Phương Bất Bại cũng là sửng sờ, chợt nghĩ đến cái gì đó đột nhiên phát ra một trận cuồng tiều mang theo khinh miệt, vừa cười vừa nói: “Đông Phương Bất Bại! Ngươi rốt cục cũng có ngày hôm nay! Xem ra ngươi thật đúng đã đem quyển bí kíp rách nát kia ra làm trân bảo! Ha ha ha ha! Ngươi đúng là ngay cả liêm sỉ cũng không cần! Hôm nay đã trở thành nhân yêu bán nam bán nữ vậy mà vẫn có mặt mũi tiếp tục làm giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo! Còn không mau tự mình kết thúc, cũng miễn cho lão phu phải bẩn tay xử lý!”
Sắc mặt Đông Phương Bất Bại xanh xám nhìn Nhậm Ngã Hành, khí tức không tự chủ được có chút tắt nghẽn, mấy mũi tú hoa châm đã định xuất ra cũng bị bóp chặt trong lòng bàn tay, thậm chí đâm y đến rách da chảy máu. Tuy rằng tình huống thế này cũng không ngoài dự liệu của Đông Phương Bất Bại, thế nhưng thấy các loại thần sắc kinh dị lạ lẫm của bọn giáo chúng, trong lòng Đông Phương Bất Bại vẫn là khó chịu đến cực điểm. Huống chi còn thêm những lời hồ ngôn loạn ngữ sỉ nhục của Nhậm Ngã Hành.
Mà ngay tại lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở giữa Đông Phương Bất Bại và Nhậm Ngã Hành, chắn ngang tầm nhìn của hai người, kẻ đó không phải Hoa Mãn Lâu thì còn ai nữa? Hoa Mãn Lâu mạnh mẽ đứng chắn trước mặt Đông Phương Bất Bại, hướng về phía Nhậm Ngã Hành, thần tình đạm mạc nói: “Nhậm Ngã Hành, dường như lão đã quên mất hiện tại chúng ta đang làm chuyện gì?”
Nhậm Ngã Hành sửng sốt một chút, lập tức giễu cợt cười nói: “Cái tên mù như ngươi có phải ngại sống không đủ phiền rồi không? “
Hoa Mãn Lâu cười nhạt nói: “Từ trước tới giờ cuộc sống của Hoa mỗ đều cực kỳ êm đẹp, chì là thật ra tôn giá cũng nên lo lắng một chút xem, cái thần công kia của người dường như rất không dùng được lên người tại hạ đâu.”
Nhậm Ngã Hành nghe vậy nhất thời biến sắc, nghĩ đến tình huống trước mắt liền biết lời của Hoa Mãn Lâu không sai. Công pháp Lưu Vân tụ hồn nhiên thiên thành, căn bản không sợ Hấp tinh đại pháp của lão, chẳng lẽ võ công của người này thực sự chính là khắc tinh của Hấp tinh đại pháp sao? Tâm tư Nhậm Ngã Hành bất định, nhớ đến chiêu thức vừa rồi của Hoa Mãn Lâu khi bắt lấy Hướng Vấn Thiên… võ công của người mù này vì sao lại quỷ dị như vậy! Mà bây giờ lão đang bị thương, nếu cùng tên mù kia động thủ sợ rằng càng là phi thường bất lợi, huống chi Đông Phương Bất Bại còn ở bên cạnh hắn đâu!
Trong lòng Nhậm Ngã Hành liền nổi lên ý tưởng rút lui, dù sao hảo hán cũng không chịu thua thiệt trước mắt! Không bằng ngày khác lại quay về tìm Đông Phương Bất Bại tính sổ.
Chỉ là Hoa Mãn Lâu đương nhiên sẽ không bận tâm Nhậm Ngã Hành đang suy nghĩ cái gì, tiếp tục nói: “Tại hạ từ đầu đã nói qua muốn phế võ công của Nhậm tiên sinh, hiện tại đương nhiên sẽ không nuốt lời. Động thủ đi!” Dứt lời song chưởng bật ra, Lưu Vân tụ từ trống rống lập tức dựng lên, giống như thời thời khắc khắc đều có thể đập về phía Nhậm Ngã Hành.
Mà hành động này của Hoa Mãn Lâu hiển nhiên cũng khiến Đông Phương Bất Bại kinh ngạc, nếu y không có nghe lầm, Hoa Mãn Lâu dường như đã nói muốn phế võ công của Nhậm Ngã Hành? Cái… cái này làm sao có thể? chẳng lẽ thực tế là do Hoa Mãn Lâu đi tìm Nhậm Ngã Hành gây phiền phức? Đông Phương Bất Bại quét mắt bốn phía, liền phát hiện đám giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo mỗi người đều đang sinh long hoạt hổ đứng bên cạnh, người lại Nhậm Doanh Doanh lại là bộ dạng bị người điểm huyệt, không thể cử động… Đông Phương Bất Bại trong lòng không khỏi khiếp sợ, Hoa Mãn Lâu vì sao phải nói như vậy? Hắn làm đến thế này lại là vì sao?
“Hoa... Hoa Mãn Lâu?” Đông Phương Bất Bại không xác định nhẹ nhàng gọi một tiếng, tình thế này thực sự khiến y có chút nghi hoặc mà.
Hoa Mãn Lâu nghe thấy y gọi cũng không xoay người, chỉ đạm mạc nói: “Nơi này không cần ngươi nhiều lời, đứng một bên nhìn là được. Nhớ kỹ, tự mình nghĩ cho rõ xem đã sai ở nơi nào, chờ chuyện này xử lý xong nếu ngươi còn không nói được, đừng trách vi phu dùng gia pháp hầu hạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...