Đông Phương Bất Bại dường như nhìn thấu được sự kinh ngạc của Hoa Mãn Lâu, trên mặt cũng lộ ra một vệt ửng hồng, nhưng hiện tại đang ở trước mặt người ngoài, y lại mặc một thân nữ trang, nếu không nói như vậy, tựa hồ cũng khó thể tự bào chữa. Dù sao vừa rồi hai người này cũng đã thấy… tuy rằng cũng không phải những việc quá tổn hại đến lễ giáo gì đó, thế nhưng cũng không phải chuyện quá có thể trương dương thoải mái.
Đông Phương Bất Bại không khỏi ho nhẹ một tiếng, quay nhìn Hoa Mãn Lâu nhẹ giọng nói: “Thất Đồng, có cảm thấy tốt hơn không?” Hoa Mãn Lâu vừa tiếp nhận viên thuốc kia thì liền uống vào, Đông Phương Bất Bại tự nhiên rất lưu ý dước tính của nó.
Hoa Mãn Lâu đến giờ mới kịp lấy lại tinh thần, phát giác ra trong bụng mình xuất hiện một cỗ khí ấm ôn hòa, lại hơi vận khí một chút, không ngờ nội tức cũng theo đó lập tức thông suốt, nhất thời không khỏi thốt lên: “Thuốc này quả nhiên linh nghiệm.” Nói rồi còn nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay Đông Phương Bất Bại, ý bảo y có thể yên tâm.
Sau đó dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của Đông Phương Bất Bại, Hoa Mãn Lâu đứng thẳng người dậy, quay người hành lễ với Nghi Lâm: “Vị tiểu sư thái này, lúc nãy tại hạ đã đường đột, xin người tha lỗi. Cũng xin đa tạ đã ban linh dược.”
Nghi Lâm bởi vì còn đang bị vây trong sự kinh ngạc trước sự thật Hoa Mãn Lâu không thể nhìn thấy, lúc này mới vội vàng đáp lễ: “Vị tiên sinh này không cần khách khí. Cứu người chính là bổn phận của bần ni, huống hồ đan dược cũng là do Lệnh Hồ đại ca muốn ta tặng cho người.”
Hoa Mãn Lâu lại nở nụ cười đạm nhiên với Nghi Lâm, nói: “Nhưng tại hạ thất lễ cũng là sự thật, tại hạ Hoa Mãn Lâu, đây là nội tử, Đông Phương.” Hoa Mãn Lâu có thể nhận thấy sự thiện lương của vị tiểu sư thái này qua thanh âm, hơn nữa người rõ ràng còn rất đơn thuần, chất phát. Sau đó hắn lại lập tức xoay người về phía Lệnh Hồ Xung thi lễ: “Cũng phải đa tạ vị Lệnh Hồ huynh đệ này! Hoa mỗ cùng nội tử thật sự vô cùng cảm kích.”
Lệnh Hồ Xung cười cười nói: “Hoa tiên sinh quá khách khí rồi.” Tính tình của gã vốn hào phóng, tuy rằng đã là môn hạ phái Hoa sơn lâu như vậy, thế nhưng vẫn rất sợ mấy thứ cấp bậc lễ nghĩa kiểu này. Hết lần này tới lần khác, Hoa Mãn Lâu lại là xuất thân danh môn, trên người tự nhiên mang theo quý khí, cấp bậc lễ nghĩ cực kỳ chu đáo. Hơn nữa, trên người Hoa Mãn Lâu trước giờ vẫn mang một cổ khí chất quân tử ôn nhuận, ngược lại khiến Lệnh Hồ Xung bó tay bó chân không ít.
Bất quá, ấn tượng của Hoa Mãn Lâu cấp cho Lệnh Hồ Xung thật ra tương đối tốt, vì vậy gã cũng rất hoài nghi vì sao người này lại bị sư phụ mình đã thương. Lệnh Hồ Xung vốn là người không biết giấu diếm tâm sự, lạp tức lên tiếng hỏi: “Hoa tiên sinh, không biết người vì sao lại bị sư phụ của tại hạ đã thương?”
Hoa Mãn Lâu nghe vậy thì hơi dừng lại một chút: “Có một số việc lập trường cả hai có chút khác biệt.” Nói xong lại mỉm cười ôn hòa, hỏi đối phương: “Vậy Lệnh Hồ huynh và vị tiểu sư thái này vì sao lại đến đây?”
Lệnh Hồ Xung thẳng thắn cười cười nói: “Có chút việc xảy ra, chúng ta đang chuẩn bị vào thành, sư phụ của ta và nàng hẳn là đểu ở trong thành.”
“Hừ!” Đông Phương Bất Bại nghe đến những người kia thì không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, hiển nhiên là cực kỳ bất mãn việc bọn họ đã thương Hoa Mãn Lâu. Lệnh Hồ Xung và Nghi Lâm không hiểu vì sau nên nhất thời cũng có chút xấu hổ.
Hoa Mãn Lâu làm sao không biết? Vì vậy hơi kéo bàn tay của Đông Phương Bất Bại, nói: “Đông Phương... sự tình đều đã qua rồi, bây giờ không phải rất tốt sao?” Nói xong lại có chút áy náy quay về phía Lệnh Hồ Xung và Nghi Lâm, nói: “Xin lỗi, mong nhị vị độ lượng...”
Mà Đông Phương Bất Bại vốn còn muốn tỏ thái độ một chút, thế nhưng nhìn thấy Hoa Mãn Lâu hướng về phía mình lộ ra nụ cười ôn nhu thì lại không thể tức giận được, chỉ đánh cắn răng hướng về phía Lệnh Hồ Xung nói: “Ngươi đã là đệ tử của Nhạc Bất Quần, vậy khi gặp hắn thì giúp ta chuyển cáo một câu, sau này tốt nhất đừng để ta gặp được.”
“Đông Phương…” Hoa Mãn Lâu có chút bất đắc dĩ, tính tình của vị giáo chủ này quả nhiên là tương đối lớn.
Lệnh Hồ Xung có chút sững sờ, chẳng hiểu đến tột cùng có chuyện gì xảy ra lại khiến vị mỹ nhân này đối với sư phụ của mình giận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này gã chỉ có thể ngượng ngùng cười nói: “Hoa phu nhân, đây… đây hẳn chỉ là hiểu lầm đi. Cũng xin người bớt giận.”
Một câu “Hoa phu nhân” này thật sự cực kỳ kinh điển, trong nháy mắt khiến một thân tràn đầy sát khí của Đông Phương Bất Bại dtng tiêu thất, ngược lại còn là một trận nóng mặt, không nhịn được âm thầm gắt gao nắm chặt cánh tay của Hoa Mãn Lâu. Mà Hoa Mãn Lâu bên cạnh cũng là sửng sốt một chút, lập tức nhịn không được nhẹ giọng nở nụ cười.
Lệnh Hồ Xung và Nghi Lâm thật ra bị nụ cười này của Hoa Mãn Lâu làm cho có chút mạc danh kỳ diệu, nhìn nhau không biết nên nói gì.
Hoa Mãn Lâu biết phàm là việc gì cũng không nên quá mức, nếu nói thêm gì nữa nhỡ giáo chủ đại nhân của hắn thẹn quá thành giận thì nguy rồi. Hơn nữa lúc này Hoa Mãn Lâu còn muốn dẫn theo Đông Phương Bất Bại quay về tiểu lâu, cũng không nguyện dừng chân tại nơi hoang vu này. Vì vậy, Hoa Mãn Lâu vốn muốn mở miệng cáo từ, nào ngờ vừa mới nghĩ tới thì từ xa xa lại truyền đến từng trận tiếng đánh nhau.
Mấy người đều là sửng sốt, Đông Phương Bất Bại ngưng thần nghe xong một chút thì khinh thường nói: “Đúng là Nhạc Bất Quần rồi!”
Lúc này, Hoa Mãn Lâu cũng nghe được manh mối, quả nhiên là Nhạc Bất Quần và Dư Thương Hải đang đánh nhau, vì vậy liền vững vàng nắm chặt bàn tay của Đông Phương Bất Bại, một bên nói với Lệnh Hồ Xung: “Lệnh Hồ huynh đệ, hôm nay đa tạ viện thủ. Ngày khác nếu có lúc rảnh rỗi không ngạy đến tiểu lâu ở Lạc Dương của ta, Hoa mỗ tự nhiên vui vẻ chào đón. Hiện tại lệnh sư cũng ở gần đây, ta cùng với tiện nội không tiện chào hỏi, xin từ biệt trước. Mời!”
Lệnh Hồ Xung và Nghi Lâm vốn cũng là vội vàng đi tìm sư trưởng, bởi vậy cũng không có tâm tình ở lại, chỉ hướng về phía Hoa Mãn Lâu và Đông Phương Bất Bại chắp tay nói từ biệt, bất quá khi bọn họ đang định rời đi lại bị Đông Phương Bất Bại gọi lại.
Chỉ nghe y nói: “Chậm đã, nếu các người đã là người của Ngũ Nhạc kiếm phái, như vậy cũng thuận tiện giao vật này cho Mạc chưởng môn phái Hành sơn đi.” Nói rồi Đông Phương Bất Bại liền lấy ra nhạc phổ 《 Tiếu ngạo giang hồ 》 mà Lưu Chính Phong vừa đưa lúc trước ra.
Sau khi Lệnh Hồ Xung nhìn thoáng qua chỉ thấy tràn đầy trang giấy đều ghi lại những ký tự hỗn loạn như gà bới gì đó, hoàn toàn không biết là vật gì, vì vậy liền hỏi: “Đây là...?”
Đông Phương Bất Bại có chút không kiên nhẫn nói: “Ta làm sao biết? Muốn ngươi đưa thì cứ đưa đi. Đây là do Lưu Chính Phong của Hành sơn nhờ vả chuyển giao cho Mạc chưởng mộn, mong lão có thể tìm người truyền thụ.”
Lệnh Hồ Xung “À” một tiếng rồi cũng không nghi ngờ gì, cầm quyển sách đặt vào trong ngực, sau đó mới cùng Nghi Lâm rời đi.
Hoa Mãn Lâu có chút bất đắc dĩ cười nói: “Ngươi thật ra còn rất dứt khoát.” Hắn tự nhiên là chỉ quyển nhạc phổ kia.
Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ một tiếng nói: “Chuyện đáng ghét đến bực này cũng chỉ có mình ngươi sẽ nhận lấy. Hoa Thất Đồng, lẽ nào ngươi không thể bớt quản những nhàn sự như vậy? “
Hoa Mãn Lâu bật cười, hắn thật sự cảm thấy bộ dạng ngạo khí ngôgn cuồng này của Đông Phương Bất Bại rất chọc người yêu thích, trong ngực khẽ động liền đưa tay kéo người ôm vào lòng. Đông Phương Bất Bại kêu lên một tiếng, vừa định giãy dụa đã bị Hoa Mãn Lâu ghìm chặt phần hông.
Lập tức, Hoa Mãn Lâu liền ghé vào tai y nói: “Hoa phu nhân nha, người mặc dù võ công tinh diệu, thế nhưng đối với những thứ nhạc phổ này cũng là người ngoài nghề. 《 Tiếu ngạo giang hồ 》 tất nhiên là bản cầm phổ tinh diệu, hai vị tiên sinh nếu muốn tìm kiếm truyền nhân, vi phu thật sự còn muốn thử một chút. Nào ngờ lại bị phu nhân dễ dàng tặng ra ngoài như vậy, thật sự quá đáng tiếc rồi!”
Đông Phương Bất Bại nào nghĩ tới Hoa Mãn Lâu lại không biết xấu hổ nói cái gì mà “Phu nhân, vi phu”, nhất thời trên mặt nóng bừng như bị lửa thiêu, tức giận nói: “Hoa Thất Đồng, ngươi... ngươi lại trêu đùa ta!” Nói rồi khuỷu tay mạnh mẽ đánh về phía sau một chút, nghiêng người tránh khỏi cái ôm của Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu cười to, động tác này của Đông Phương Bất Bại tựa nhanh thật chậm, ngỡ nặng lại nhẹ, chỉ là một kích như thế lại đủ khiến hắn có chút đứng không vững. Hai người lúc này đều quên mất Hoa Mãn Lâu ngoại trừ nội thương thì vết thương ở chân cũng vẫn chưa khỏi hẳn.
Đông Phương Bất Bại giật mình mọt chút, nhanh chóng đỡ lấy Hoa Mãn Lâu, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Thế nào rồi?”
Hoa Mãn Lâu tâm tình thư sướng, tuy rằng thương tích như vậy hiển nhiên cũng không thể nói chơi, thế nhưng nghe được giọng điệu lo lắng của Đông Phương Bất Bại lại khiến lòng của hắn cực kỳ ấm áp, cũng không muốn khiến đối phương lo lắng. Vì vậy nhẹ nhàng nói: “Không ngại, chỉ là vết thương trên đùi sợ rằng còn phải dưỡng một chút thời gian đi. Sau này phải khiến phu nhân khổ cực một ít, thường xuyên dìu đỡ vi phu, cũng đừng nên động thủ lần nữa, đương nhiên, động cước cũng không nên…”
Đông Phương Bất Bại nhất thời đỏ mặt, nhìn nụ cời hồn nhiên vô tội của Hoa Mãn Lâu chỉ cảm thấy người này thực sự đối với y càng ngày càng… Mới vừa rồi còn đang lo lắng, lúc này lại không thể không nghĩ sao kẻ kia không đau đến chết luôn đi? Chỉ là nghĩ thì nghĩ, Đông Phương Bất Bại vẫn ngoan ngoãn đỡ lấy Hoa Mãn Lâu, một chút cũng không nguyện buông tay.
Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng cười, một hồi lâu mới ôn nhu nói: “Đông Phương, chúng ta về nhà đi.”
Đông Phương Bất Bại sửng sốt, nói: “Về nhà?”
Hoa Mãn Lâu gật đầu, ôn nhu nói: “Quay về tiểu lâu.”
Trong đầu Đông Phương Bất Bại chợt hiện ra tiểu lâu đầy hoa ở Lạc Dương, trong lòng cũng hơi nóng lên, gật đầu nói nhỏ: “Được.”
Hai người cứ nương tựa vào nhau như vậy, dần dần đi xa.
…………….
Đợi khi đến ngoại ô, hai người liền đi tìm Trì Úy, cùng nhau ngồi mã xa về Lạc Dương. Mặc dù vẫn không tìm được Nhậm Doanh Doanh khiến Hoa Mãn Lâu cảm thấy tiếc nuối, thế nhưng nếu như nhìn về những phương diện khác, Hoa Mãn Lâu đã có thể ồm được mỹ nhân vào ngực, tự nhiên thư sướng vô cùng.
Đợi khi về đến tiểu lâu, bởi vì có Trì Úy giúp dỡ nên cả hai rất nhanh đã thu thập tất cả thỏa đáng, mọi người nghỉ ngơi hai ngày xong thì Hoa Mãn Lâu liền bắt đầu khai trương tiệm trà trở lại. Tiệm trà của Hoa Mãn Lâu thực ra làm ăn rất tốt, chỉ mới mấy ngày sau đã có một đám người chen chúc chạy đến. Hoa Mãn Lâu thủy chung vẫn mang theo nụ cười ôn hòa bận trước bận sau, Trì Úy cũng ở một bên xoay tới xoay lui khiến hắn nhẹ nhàng không ít.
Đông Phương Bất Bại từ sau khi trở về liền một mực ở lại trông chừng tiểu lâu, cũng không biết đang làm cái gì, chỉ là có điểm ra vẻ thần bí. Hoa Mãn Lâu cũng không quản y, mỗi ngày chỉ là đưa cơm nước qua đó, Đông Phương Bất Bại có lúc sẽ ra ngoài, cũng có lúc chỉ để Hoa Mãn Lâu đặt cơm ở cửa. Mấy ngày như vậy, thời gian nói chuyện của hai người ít đi khá nhiều.
Trì Úy bên cạnh xem xét đã lâu, trong lòng ít nhiều cũng có chút ngộ ra, thầm nói Hoa tiên sinh và Đông Phương cô nương xem ra còn phải kéo dài một đoạn thời gian đi. Đã ở cùng lâu như vậy, Trì Úy ít nhiều cũng hiểu quan hệ của hai người tuyệt không phải phu thê chân chính, bằng không nào có thể mỗi ngày đều chia phòng ngủ? Chỉ là thấy cư xử vi diệu của cả hai, nói vậy cách phu thê cũng không xa. Bất quá đều đã đến bộ dáng thế này mà Hoa tiên sinh vẫn cứ giữ điệu bộ nho nhã lễ độ kia, đây chính là việc khiến người ta gấp gáp thế nào nha, gã cũng không rõ vì sao người đọc sách đều là bộ dạng như vậy? Không phải nói nữ nhân giang hồ đều rất hào sảng sao? Hai người trước mắt thấy thế nào cũng không giống người giang hồ hết.
Ngày hôm nay, lại có mấy người khách không mời mà tới, Hoa Mãn Lâu đang ở trong quán trà liền bị người quấn lấy, không tách ra được. Trì Úy thấy cảnh này liền một đường chạy chậm về tiểu lâu, hổn hển gõ cửa phòng Đông Phương Bất Bại, vội vàng la lên: “Đông Phương cô nương, Đông Phương cô nương. Người có ở đây không? “
“Chuyện gì?” Đông Phương Bất Bại từ xa đã nghe tiếng chân của Trì Úy chạy tới, rất bình thản hỏi.
“Không tốt rồi! Đông Phương cô nương, người nên nhanh chóng đến quán trà xem một chút đi!” Trì Úy vội la lên.
Đông Phương Bất Bại nghe vậy không khỏi căng thẳng trong lòng, Quán trà đã xảy ra chuyện? Hoa Mãn Lâu không phải còn ở đó sao? Y không khỏi bỏ thứ trong tay xuống, vội vàng đứng dậy lắc người đã đến trước cửa, mở cửa cau này nhìn Trì Úy hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Trì Úy khó khăn lắm mới đứng vững, thở dốc nói: “Hoa tiên sinh... Hoa tiên sinh...”
Đông Phương Bất Bại thấy vậy thì có chút nóng nảy, xách cổ áo của gã lên hỏi: “Thất Đồng làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Có người đến gây sự?”
Trì Úy bị lực tay của Đông Phương Bất Bại làm cho hoảng sợ, không nghĩ đến một cô nương yếu đuối như vậy cư nhiên lại mạnh mẽ đến thế. Bất quá nghĩ đến bọn họ đều là người trong giang hồ, tinh thông võ nghệ thì cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ là bị Đông Phương Bất Bại xách lên như vậy, thật rất dáng sợ, khí thế kinh người của y nào phải người bình thường có thể chịu đựng được?
Trì Úy lắp ba lắp bắp nói: “Hoa tiên sinh… cũng … cũng không xảy ra việc gì… Chỉ là… chỉ là có vài… bà mai tới… nên ta mới chạy tới báo tin cho Đông Phương cô nương…”
Đông Phương Bất Bại nghe vậy nhất thời hơi sửng sốt. Bà mai? Đây lại là chuyện gì? Hoa Mãn Lâu vậy mà lại không đối phó được vài bà mai tầm thường sao?
Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Trì Úy một chút, lạnh lùng nói: “Chỉ là chuyện đó sao? Có gì cần kinh hoảng!” Nói rồi y liền vươn tay đóng cửa lại.
Trì Úy thấy thế thì không khỏi nóng nảy: “Ai u, Đông Phương cô nương, người làm thế nào lại không gấp vậy, mấy bà mối kia ở Lạc Dương rất nổi tiếng đó. Làm mai một mối là chuẩn một mối nha!”
Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Các nàng làm mai dắt mối thì có quan hệ gì đến ta đâu?”
Trì úy suýt chút nữa đã bị Đông Phương Bất Bại nói đến phiền muộn, trong lòng thầm nói Đông Phương cô nương vì sao lại chắc chắn như vậy chứ! Không khỏi cất tiếng: “Đông Phương cô nương, người thật sự không thèm để ý sao? Các nàng là muốn làm mai cho Hoa tiên sinh nha, nghe nói đều là nữ nhi của mấy gia đình rất có danh vọng trong thành, là loại tiểu thư cực kỳ xinh đẹp trong truyền thuyết đó.”
Đông Phương Bất Bại hơi dừng lại một chút, lạnh mặt nói: “Hoa Mãn Lâu muốn kết hôn với ai thì có quan hệ gì với ta đâu?” Nói xong rầm một tiếng liền đóng cửa lại.
Trì Úy bị ăn canh bế môn thì chỉ đành lúng túng đứng một bên, lầm bầm nói: “Đây là có chuyện gì chứ? Đông Phương cô nương thật là chắc chắn đến vậy sao? An tâm với Hoa tiên sinh đến thế sao?” Trì Úy gãi gãi đầu, cảm thấy mình thật đúng là quá lo chuyện bao đồng rồi, chỉ đành xoay người rời đi.
Đông Phương Bất Bại vốn muốn quay về phòng tiếp tục chuyện đang làm, nào biết trong đầu chỉ tràn đầy những lời Trì Úy nói vừa nãy, cái gì bà mối, cái gì cô nương. Cứ ngồi như vậy một hồi lâu, cuối cùng Đông Phương Bất Bại lại vỗ bàn thật mạnh, cắn răng nghiến lợi nói: “Hoa Thất Đồng! Nếu như ngươi dám… ta liền giết ngươi! “
Vừa mới dứt lời thì thân ảnh của Đông Phương Bất Bại cũng từ từ tiêu thất khỏi đó.
………….
Hoa Mãn Lâu lúc này đang ngồi đối diện với ba phụ nhân không ngừng thao thao bất tuyệt tấn công, mà bản thân hắn lại là nửa câu cũng không chen vào được. người này nói về cái gì thiên kim Lý gia, người kia liền chen vào ca ngợi tiểu thư Trương gia, còn có cái gì nhị côn nương Đồng gia. Tất cả đều được nói thành quốc sắc thiên hương, tính tình ôn nhu uyển ước, hết lần này đến lần khác đều là con gái yêu trong nhà, hồi môn ngàn vàng.
Hoa Mãn Lâu vẫn duy trì nụ cười ôn nhu, lẳng lặng lắng nghe, thế nhưng thời gian lâu dài cũng không khống chế được bắt đầu choáng váng, không phân rõ được ai là ai. Hết lần này đến lần khác mấy vị bà mại kia còn tranh nhau đưa bức họa cho hắn xem.
Trong lúc Hoa Mãn Lâu sắp cười không được nữa thì bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm quần áo phấp phới quen thuộc, nhất thời khóe môi lại lộ ra nụ cười hàm ý, đối với việc mấy bà mai tranh nhau đưa bức họa qua cũng không ngăn trở nữa.
Sau một khắc, chợt nghe một thanh âm lạnh như băng truyền đến: “Hoa Mãn Lâu, mấy vị này là người phương nào? Vì sao ngươi còn không giới thiệu một chút?”
Mấy bà mai đều bị làm cho giật mình đánh thót, những khách nhân trong quán trà đang chăm chú xem náo nhiệt cũng theo đó quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Đông Phương Bất Bại một thân hồng y như hỏa, mái tóc dài đen mượt dùng mộc trâm vấn lên đơn giản, mấy sợi tóc ơ thờ tung bay theo gió, đôi mi thanh tú khẽ nhíu, làn môi đỏ mọng nhếc lên thể hiện tâm tình của mỹ nhân lúc này tuyệt đối không quá vui vẻ, hơn nữa đuôi mắt sắc xảo xếch lên cũng đang lóe ra từng tia sắc bén bất mãn. Chỉ là ánh mắt này hiện tại đang lướt qua lướt lại trên người những bà mai trong quán trà, khiến cho bọn họ không dằn được run rẩy.
Mấy bà mai lúc này thật sự là cực kỳ kinh sợ, trong đó có một người miễn cưỡng cười cười lên tiếng: “Ai u, vị… vị cô nương này… là…” Câu này nhìn qua là nói với Đông Phương Bất Bại, thế nhưng kỳ thực là đang hỏi Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu cười khẽ vài tiếng, đi về phía Đông Phương Bất Bại, cũng không trả lời vấn đề của bà mối mà ngược lại nắm lấy bàn tay của Đông Phương Bất Bại, ôn nhu hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Hoa Mãn Lâu, thấy hắn vẫn mỉm cười ôn hòa thì không khỏi có chút nổi giận, lạnh lùng nói: “Thế nào? Ta không thể tới sao?”
Hoa Mãn Lâu cười cười, càng ôn hòa nói: “Ngươi đương nhiên có thể tới. Ta cầu còn không được.”
“Hừ, ta thấy cũng không giống! Những… người này là ai?” Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, né tránh bàn tay của Hoa Mãn Lâu, lên tiếng chất vấn.
Lúc này Hoa Mãn Lâu mới cừoi nói: “Mấy vị này là bà mai nổi tiếng nhất thành Lạc Dương.”
“Các nàng tới nơi này làm gì?” Đông Phương Bất Bại vẫn lạnh lùng hỏi.
Hoa Mãn Lâu cười nói: “Đã bà mai, tự nhiên là mà nói nhân duyên.”
“Cho ai?” Đông Phương Bất Bại thật hận chết kiểu cười ôn nhu này của Hoa Mãn Lâu, thanh âm càng trở nên lạnh lẽo, cho dù ai nghe được cũng biết trong lời này ẩn giấu bao nhiêu tức giận.
Thế nhưng Hoa Mãn Lâu lại cứ giống như cai gì cũng chưa từng cảm thấy, vẫn ôn nhu đáp: “Mấy vị này là muốn giới thiệu nhân duyên cho ta.”
“Hoa Mãn Lâu! Ngươi!” Đông Phương Bất Bại tức giận vô cùng, trợn to mắt xếch nhìn Hoa Mãn Lâu. Thế nhưng, đột nhiên có một ý niệm lóe lên trong đầu y, hắn là đang làm gì chứ? Vì sao lại giống như nữ nhân ghen tuôn mà chất vấn Hoa Mãn Lâu thế này? Y dựa vào cái gì chứ? Ngày ấy cho dù Hoa Mãn Lâu thật sự đã nói mình động tâm, thế nhưng lại có thể tính làm sao đâu?
Y bất quá chỉ là một hoạn quan bất nam bất nữ, cho dù y một lòng muốn làm nữ nhân thì như thế nào? Cho dù Hoa Mãn Lâu thích y thì lại như thế nào đây? Chẳng lẽ còn trông chờ Hoa Mãn Lâu thú y? Chẳng lẽ bản thân còn có thể giống như nữ nhân thay Hoa Mãn Lâu sinh con dưỡng cái? Nếu cả hai việc này đều không có khả năng, như vậy y phải dựa vào tư cách gì đứng ở nơi này lớn tiếng chất vấn Hoa Mãn Lâu?
Hoa Mãn Lâu muốn đi thú nữ nhi nhà ai, y có thể quản sao? Trong nháy mắt, Đông Phương Bất Bại hầu như hít thở không thông. Đúng rồi, cho dù là Hoa Mãn Lâu thích y thì làm sao? Cuối cùng hắn cũng sẽ lấy những nữ nhân khác… Dù sao, y không phải nữ nhân… y cái gì cũng không thể cho Hoa Mãn Lâu…
Ngay một khắc sau, Đông Phương Bất Bại đột nhiên xoay người rời đi!
Mà lcú này, Hoa Mãn Lâu phảng phất đã dự liệu được y sẽ có hành động như vậy, liền đưa tay kéo người quay về. Đông Phương Bất Bại dùng sức tránh một chút, cất giọng khàn khàn: “Buông!” trong thanh âm bất ngờ còn mang theo một tia run rẩy.
Hoa Mãn Lâu thở dài, nói: “Ta đã biết ngươi sẽ nghĩ lung tung mà. Bất quá, nếu ngươi đã tới, ta làm sao có thể để cho ngươi rời đi?” Nói xong, Hoa Mãn Lâu liền vòng tay qua eo y ôm chặt, kéo tới trước mặt mấy vị bà mại, nghiêm nghị nói: “Các vị, trước đây ta vẫn không có cơ hội nói, hiện giờ đúng lúc giới thiệu cùng mọi người. Vị này là Đông Phương cô nương, là thê tử chưa qua cửa của ta, chúng ta từ nhỏ đã định ước cả đời, chỉ là nàng gần đây mới từ cố hương đến Lạc Dương. Mà chuyến đi này cũng không phải chỉ đơn giản là thăm thân, chờ đến khi chúng ta định xong thời gian thành hôn, tất nhiên sẽ thỉnh mọi người đến uống chén rượu mừng.”
Cả người Đông Phương Bất Bại cứng ngắc được Hoa Mãn Lâu ôm chặt, không thể tin nghe những lời hắn nói. Hoa Mãn Lâu… Thất Đồng… Thất Đồng thật sự muốn thành thần với y sao? Đây… là thật sao? Y… thật sự có thể?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...