Đông Phương Bất Bại bị Hoa Mãn Lâu ôm vào trong lòng toàn thân liền cứng lại. Hoa Mãn Lâu cũng không quản Đông Phương Bất Bại đang suy nghĩ gì, vận nội kình vào cơ thể y, bởi mấy năm trước hắn từng thay Đông Phương Bất Bại trị thương, lúc này quả thật ra có vẻ quen việc dễ làm.
Bất quá, Đông Phương Bất Bại nội công mạnh mẽ cũng làm cho Hoa Mãn Lâu không nói nên lời. Mới mấy năm ngắn ngủi mà thôi, nội công của Đông Phương Bất Bại đã đại tới cảnh giới này, không khỏi khiến người sợ hãi. Lúc này Hoa Mãn Lâu mới ý thức được lần động thủ lúc nảy, Đông Phương Bất Bại có điểm kiềm chế, tâm không khỏi nhói lên, người quả a, thật khẩu thị tâm phi.
Sau một hồi lâu, Hoa Mãn Lâu mới coi như đã ngăn lại chân khí rối loạn của Đông Phương, nếu không phải giờ phút này chân khí hắn không dung hòa, Hoa Mãn Lâu dù có lợi hại hơn nữa cũng không giúp được Đông Phương Bất Bại.
Mà Đông Phương Bất Bại cuối cùng cũng có khí lực, người cũng tĩnh táo, hắn lần nữa đảy Hoa Mãn Lâu ra, lúc này Hoa Mãn Lâu cũng buông tay.
Hoa Mãn Lâu thở hổng hển nói: “Ngươi tái điều tức một chút.”
Đông Phương Bất Bại trầm mặc không nói, không có nghe Hoa Mãn Lâu nói, một lần nữa đứng lên, liếc nhìn Hoa Mãn Lâu thật sâu, đáy mắt thoáng qua một tia đau thương, mới lãnh ngôn nói: “Hoa Mãn Lâu, hôm nay việc dừng ở đây, ta vốn nên giết ngươi, nhưng niệm ngươi có ân với ta, cố tha tính mệnh của ngươi. Nhưng sau này ta cũng không tái kiến ngươi.” Dứt lời, Đông Phương Bất Bại xoay người muốn đi.
“Đứng lại!” Hoa Mãn Lâu trầm giọng quát khẽ.
Đông Phương Bất Bại run lên một chút, cắn răng không quay đầu lại, nói: “Ngươi còn muốn nói cái gì? Không nên ép ta giết ngươi?”
“Nghe ta nói xong, ngươi lại đi không muộn. Hay là ngươi nghĩ vĩnh viễn trốn tránh?” Hoa Mãn Lâu diện vô biểu tình, trầm giọng nói, tuy rằng đau lòng vì phản ứng của Đông Phương, nhưng Hoa Mãn Lâu biết lúc này nếu là nhượng người này đi, sợ rằng tất cả đều sẽ phát triển theo hướng mà hắn vô pháp tưởng tượng. Mà Hoa Mãn Lâu dù không biết vì sao Đông Phương biến thành như vậy, nhứng hắn không mong muốn y xảy ra chuyện gì.
Huống hồ đều đã hạ mãnh dược, nếu giữa đường buông tha, không phải là thất bại trong gang tấc? Ngược lại chính là hại Đông Phương! Có suy nghĩ này, Hoa Mãn Lâu cưỡng chế cảm giác yêu thương, lo lắng không vqua1 quen thuộc trong lòng, nhượng chính mình bình tĩnh mà chống đỡ. Bất luận như thế nào hắn đều muốn thuyết phục Đông Phương Bất Bại.
Hoa Mãn Lâu một khi đã quyết định chuyện gì, sẽ không dễ dàng thay đổi.
“Ai muốn trốn tránh? Hoa Mãn Lâu! Chuyện của ta không cần ngươi quản! Ngươi đi! Bằng không…..” Đông Phương Bất Bại căm phẫn quay đầu lại nhìn Hoa Mãn Lâu. Hắn đương nhiên không biết Hoa Mãn Lâu đang suy nghĩ gì, sự sợ hãi mọi thứ bị vạch trần cứ như bị trăm ngàn con sâu đang đục khoét xương cốt vậy, đặc biệt lại là ở trước mặt người này, cảm giác tự ti cùng với tôn nghiêm cuối cùng đều bị đoạt đi, nhượng Đông Phương Bất Bại liên hô hấp cũng cảm thấy thống khổ.
Hoa Mãn Lâu bất vi sở động (1), vẫn vững vàng đứng ở nơi đó, tựa như sơn loan vững chãi. Chỉ nghe hắn nhàn nhạt đánh gãy lời Đông Phương Bất Bại: “Bằng không như thế nào? Giết ta sao?”
Đông Phương Bất Bại cắn răng, hai tay nắm chặc thành quyền, gương mặt tuấn ngạn dưới tấm sa mỏng cơ hồ hiện lên màu hồng nhạt, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu là tiếp tục nói: “Hảo a! Ngươi muốn động thủ giết ta, ta liền để cho ngươi giết. Nhưng Đông Phương, chẳng lẽ ngươi vĩnh viễn trốn ở Hắc Mộc Nhai? Không gặp bất luận kẻ nào? Cũng muốn giết sạch mỗi một người nhìn thấy ngươi xuyên nữ trang? Thậm chí ngày nào đó giết hết người trong thiên hạ?”
“Im miệng! Hoa Mãn Lâu! Ngươi im miệng cho ta!” Đối mặt với Hoa Mãn Lâu lần nữa khơi lên vết thương, Đông Phương Bất Bại toàn thân phát run, rống lên. Có thể lúc này, thanh âm của hắn cùng thường ngày một mực cố ý hạ thấp giọng hoàn toàn bất đồng, ách, hẳn là thiên về trung tính.
Gio72 phút này Hoa Mãn Lâu lại không để ý đến những cái khác, thẳng giọng nói: “Đông Phương, ta biết ngươi không phải là người hung tàn như vậy! Cho nên ngươi mới lựa chọn trấn tránh, không gặp bất cứ kẻ nào. Có đúng hay không? Thế nhưng giấy không thể gói được lửa. Hơn nữa, Đông Phương Bất Bại ngạo tuyệt thiên hạ mà ta nhận thức nay ở nơi nào?”
Đông Phương Bất Bại nghe Hoa Mãn Lâu nói, hít thở không thông, thê ngữ thốt ra: “Ngạo tuyệt thiên hạ? Chỉ bằng ta như bây giờ? Hoa Mãn Lâu, ngươi căn bản cái gì cũng không hiểu!”
Hoa Mãn Lâu gằn từng chữ rõ ràng đạo: “ Phải không hiểu! Ta thật là không hiểu ngươi cuối cùng là bị làm sao. Ngươi mặc nữ trang, ngươi tránh gặp người, ta không rõ ngươi gặp chuyện gì. Nhưng ta mặc dù là người mù, nhưng tâm không mù! Ở trong lòng ta, ngươi chính là ngươi! Là Đông Phương Bất Bại không thể thay thế. Là ta…..trở thành bằng hữu Đông Phương Bất Bại! Ngươi hiểu không?”
(1)bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...