“Ngươi …làm gì?” Đông Phương Bất Bại kinh hãi, vừa định giãy ra, nhưng không ngờ Hoa Mãn Lâu càng nắm chặt tay. Mặc dù võ công Đông Phương Bất Bại cao hơn so với Hoa Mãn Lâu, nhưng chênh lệch giữa hai người cũng không quá lớn, Hoa Mãn Lâu bởi vì ánh mắt không nhìn thấy nên luyện công phu càng chuyên tâm hơn, Linh tê nhất chỉ chính là học được từ Lục Tiểu Phụng. Giờ phút này một người cố tình một người vô ý, Đông Phương Bất Bại lại càng không thể động đậy.
Hoa Mãn Lâu thu hồi nụ cười, vẻ mặt nghiêm trang, dùng sức nắm chặt hai tay Đông Phương Bất Bại, gằn từng chữ: “Ngươi đến tột cùng là sợ cái gì? Đừng quên, ngươi là Đông Phương Bất Bại!” Hoa Mãn Lâu ngữ khí cường ngạnh.
Đông Phương Bất Bại toàn thân chấn đông, quên cả giãy giụa. Hắn là đang sợ sao? Hắn đến tột cùng là đang sợ cái gì? Nhiều năm như vậy, hắn không muốn gặp người ….cũng bởi vì sợ sao? Hắn là Đông Phương Bất Bại…..hắn như vậy vẫn là Đông Phương Bất Bại sao?
Đông Phương Bất Bại thê cười (1), hắn như chết nhìn chằm chằm Hoa Mãn Lâu, mỗi lời tựa như khấp huyết (2): “Hoa mãn lâu, ngươi biết cái gì?” Nói xong chợt muốn tránh khỏi tay của Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu nghe y nói xong, thương tâm vô cùng, gần như dùng toàn lực nắm chặt Đông Phương Bất Bại, quát lên: “Biết cái gì? Liền vì một thân y phục này của ngươi sao?” Hoa Mãn Lâu nắm vạt áo của Đông Phương Bất Bại, kia cũng là nữ thức bào phục (3) …..
Lời còn chưa dứt, cả người Đông Phương Bất Bại đều cứng lại, hắn không thể tin nhìn Hoa Mãn Lâu, trái tim kịch liệt khiêu trứ (có nghĩa là nhảy nhưng ta thích dùng từ khiêu trứ hơn) phảng phất sẽ nhảy ra ngực…Một số ý niệm tuyệt vọng không ngừng hiện ra trong đầu Đông Phương Bất Bại: Hắn đã biết…Hoa Mãn Lâu đã biết….Ngay giờ khắc này, Đông Phương Bất Bại hầu như đã nghĩ đến phải chạy trốn….
Hoa Mãn Lâu sẽ nghĩ gì, Đông Phương Bất Bại căn bản không dám tưởng tượng. Chính trong lúc này, Đông Phương Bất Bại đột nhiên minh bạch chính mình vì sao đối Hoa Mãn Lâu nhiều lần ngoại lệ, cũng biết rõ vì sao những năm gần đây, bất luận hắn như thế nào phong bế chính mình, vẫn thủy chung có hình bóng một người vẫn luôn ở trong đầu hắn, chỉ cần có một tia tin tức về người này, sự kiên trì, lạnh lùng của hắn cũng sẽ dao động đến nỗi hắn đều không tin tưởng. Thì ra là vậy…. thì ra hắn đã sớm đem Hoa Mãn Lâu đặt ở trong tâm! Một người mù, một người ôn nhu rồi ại cực kì cố chấp…….
“Buông ra….buông ra…Hoa Mãn Lâu….buông ta ra….” Khí lực toàn thân Đông Phương Bất Bại giống như bị rút sạch, ngạo khí của hắn cũng không còn, hắn vô pháp che giấu chính mình thay đổi, nhất là ở trước mặt người này…..Vậy hắn còn lại gì? Đông Phương Bất Bại cơ hồ đứng không vững, chân khí trong cơ thể bởi vì tâm thần bấn loạn mà bị cực đại trùng kích, không thể khống chế, cổ họng mơ hồ hiện ra mùi máu tươi.
Hoa Mãn Lâu đỡ Đông Phương Bất Bại, hắn không nghĩ tới chính mình một câu nói sẽ…..Tận đáy lòng dâng lên yêu thương vô pháp khống chế: “Đông Phương! Đông Phương! Ngươi tỉnh lại! Đừng như vậy!” Đng nói chuyện Hoa Mãn Lâu ngửi thấy mùi máu tanh, tâm như xiết chặc, vội la lên: “Đông Phương! Ngươi làm sao vậy?” Lúc này, Hoa Mãn Lâu miễn bàn có bao nhiêu hối hận quyết định của chính mình. Hắn không nên sớm như vậy vạch trần… Loại này hối hận, đối Hoa Mãn Lâu mà nói chỉ sợ cũng là lần đầu tiên.
Chân khí trong cơ thể Đông Phương Bất Bại toán loạn, không thể đứng vững được nữa, cả người mềm nhũn ngã vào trong lòng Hoa Mãn Lâu, nhưng hết lần này tới lần khác Đông Phương Bất Bại lại muốn vùng ra, một búng máu tràn ra khóe miệng. Đã bao nhiêu năm, Đông Phương Bất Bại đệ nhất giang hồ, thậm chí không có thụ thương qua, mà nay lại….
Hoa Mãn Lâu vội vàng ôm lấy Đông Phương Bất Bại, lúc này mới chân chính cảm nhận được người trong ngực tiêm gầy, hắn đến tột cùng dằn vặt mình thành cái dạng gìHoa Mãn Lâu kéo tay, xem mạch môn Đông Phương Bất Bại, phát hiện chân khí trong cơ thể hắn xao động, mùi máu kia, chỉ sợ là do Đông Phương không chịu nổi mà tự thổ huyết đi? Hoa Mãn Lâu đau lòng cuc65 kỳ, vội vàng đỡ Đông Phương Bất Bại khoanh chân ngồi xuống, tựa như quá khứ, đưa vào một cổ mạnh mẽ chân khí, thay Đông Phương Bất Bại bình ổn chân khí.
Đông Phương Bất Bại đời nào chịu để Hoa Mãn Lâu làm như thế, không tự chủ muốn tránh ra, khàn khàn nói: “ Hoa Mãn Lâu…ngươi buông ta ra…ta…ta không cần ngươi lo…”
Hoa Mãn Lâu vô cùng tức giận, người này liền ngạo như vậy sao? Một tay nặng nề đè lại Đông Phương Bất Bại đang không ngừng giãy giụa, một tay đỡ sau lưng y, Hoa Mãn Lâu cau mày, khẽ quát một tiếng: “Đông Phương! Ngươi yên tỉnh cho ta.”
(1)thê cười: cười châm biếm, lạnh lẽo, thê lương
(2)khấp huyết: “khấp” là lệ, là nước mắt, là khóc không ra tiếng, “huyết” là máu, có thể hiểu khấp huyết là muốn khóc ra máu nhưng lại không thể
(3)nữ thức bào phục: áo dài chấm gót của nữ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...