Nhậm Doanh Doanh ở một bên lúc này đang kinh hãi đảm chiến tới cực điểm. Nàng chính là lần đầu thấy có người nói chuyện như vậy với Đông Phương thúc thúc!
“Đông… Đông Phương thúc thúc! Là… Là Hoa tiên sinh đã cứu ta đâu……” Nhậm Doanh Doanh cẩn thận nói, vẻ mặt khẩn trương, e sợ Đông Phương Bất Bại không vui sẽ động thủ giết Hoa Mãn Lâu.
Đông Phương Bất Bại nhìn vào mắt Nhậm Doanh Doanh, âm thanh lạnh lùng nói:“Bổn tọa biết.” Nói xong câu này, Đông Phương Bất Bại lại nhìn về phía Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, bộ dáng điềm nhiên như là đang đợi đáp án từ Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại trong mắt hiện lên một chút sát khí:“Nếu bổn tọa càng muốn hắn chết ở trong này thì sao?”
Hoa mãn lâu làm như không hề phát giác, thản nhiên lộ ra ý cười, nói:“Ta đây đương nhiên hết sức ngăn cản.”
Những lời này khiến Nhậm Doanh Doanh liều mạng giật ống tay áo Hoa Mãn Lâu. Hoa Mãn Lâu nghi hoặc quay đầu hỏi:“Làm sao vậy?”
Nhậm Doanh Doanh không còn gì để nói, còn làm sao nữa… Đông Phương Bất Bại tính cách quỷ dị thất thường, người chết trong tay hắn không ít, đặc biệt là kẻ trái ý hắn! Cái câu “hết sức ngăn cản” kia chính là phạm vào đại kỵ của Đông Phương Bất Bại.
“Hoa tiên sinh! Ngươi……” Nhậm Doanh Doanh hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Lúc này, Hoa Mãn Lâu lướt qua trước người Đông Phương Bất Bại, không ai thấy cước bộ của hắn thì hắn đã xuất hiện trước mặt Đồng Bách Hùng và La trưởng lão. Chính là khi hắn định cướp La trưởng lão từ tay Đồng Bách Hùng, Đông Phương Bất Bại đột nhiên xuất thủ.
Nhậm Doanh Doanh gần như hít thở không thông, chỉ thốt một câu:“Đông Phương thúc thúc……”
Hoa Mãn Lâu túm lấy La trưởng lão lui về sau, chật vật tránh thoát một chưởng mà Đông Phương Bất Bại tập kích. Y hừ nhẹ một tiếng:“Thân thủ không tồi!”
“Quá khen!” Hoa mãn lâu liền đáp một câu, chỉ không ngờ ngay sau đó Đông Phương Bất Bại đột nhiên thay đổi phương hướng công kích. Một chưởng đánh thẳng vào cánh tay Hoa Mãn Lâu đang giữ La trưởng lão. Chưởng này chiêu số gần như vô thanh vô tức mà kình lực thật kinh khủng, nếu như trúng, cánh tay Hoa Mãn Lâu cũng chỉ đành phế đi.
Đông Phương Bất Bại công kích cực kỳ bí ẩn, chờ Hoa Mãn Lâu nhận ra, hắn cơ hồ đã trúng chưởng. Chính là xuất phát từ bản năng, hoa mãn lâu đem La trưởng lão đẩy ra xa, chuẩn bị đỡ một chưởng của y. Đột nhiên, Đông Phương Bất Bại biến chiêu thu chưởng lại, một trảo vung lên uy lực thực lớn đem La trưởng lão bắt trở lại.
Hoa Mãn Lâu thần sắc kinh dị bất động, hoàn toàn kinh ngạc, Đông Phương Bất Bại võ công thâm ảo khó lường. Xuất hiện tình huống này, hắn muốn cứu La trưởng lão cũng không còn kịp.
Ngoài dự doán của mọi người, Đông Phương Bất Bại nâng La trưởng lão lên, coi lão như bao tải một chưởng ném từ cửa sổ tiểu lâu ra ngoài. Hoa Mãn Lâu thậm chí không kịp phản ứng, La trưởng lão đã rơi cách tiểu lâu gần trăm mét, trên mặt đất hơi thở đã không còn.
Toàn bộ thi thể lão quỷ dị gấp khúc, chỉ sợ xương cốt toàn thân đã muốn vỡ nát. Tại đó vài thuộc hạ từ Chu Tước đường mặt mày đều xám như tro tàn. Đây là thủ đoạn của Đông Phương Bất Bại, chỉ là bọn họ ngày thường ở xa Hắc Mộc Nhai nên không biết.
Nhậm Doanh Doanh đứng bên cạnh Hoa Mãn Lâu nghiêng đầu, không đành lòng. Tuy rằng La trưởng lão đem nàng dẫn ra khỏi Hắc Mộc Nhai, còn truy đuổi nàng. Thế nhưng tình cảnh thê thảm thế này đối với một cô nương mới hơn mười tuổi quả thật có chút máu me.
Hoa Mãn Lâu tuy là nhìn không thấy nhưng có thể nhận ra không khí xung quanh tiểu lâu. Còn có Nhậm Doanh Doanh vẫn đang phát run níu lấy tay áo hắn. Hắn đã không còn cảm thấy hơi thở của La trưởng lão, chỉ sợ là đã chết đi?
Trong chốn giang hồ giết chóc là không thể tránh khỏi, Hoa Mãn Lâu thầm than một tiếng. Chính là không nghĩ đến nơi này cũng thế, nhiều lúc hắn không tìm phiền toái mà phiền toái vẫn đến.
Đông Phương Bất Bại nhìn hoa mãn lâu, thấy hắn vẫn là vẻ mặt bình tĩnh. Trong lòng y hơi có chút kỳ quái, người này lúc trước còn nhiệt tình cứu người, người đã chết cũng không thấy có biểu tình gì. Đông Phương Bất Bại lạnh nhạt nói:“Người không chết ở tiểu lâu, Hoa tiên sinh vừa lòng chứ?”
Hoa Mãn Lâu ngây ra một lúc, cười khổ không biết nói gì. Tự nhiên bên cạnh Nhậm Doanh Doanh thấp giọng nói:“Đông Phương thúc thúc, Hoa tiên sinh nhìn không thấy đâu.” Nàng rốt cuộc cũng không dùng hai chữ “Người mù”.
Lời này vừa thốt ra nhất thời làm cho mọi người đều kinh ngạc. Đồng Bách Hùng thấp giọng “Nha” Một tiếng mà Đông Phương Bất Bại nhịn không được trong mắt lóe ra dị sắc. Người này là người mù? Đông Phương Bất Bại trong lòng rung động, vô thanh vô tức nhấc tay ở trước mắt Hoa Mãn Lâu quơ quơ, hắn quả nhiên vẫn đứng đó không hề phát hiện.
Đông Phương Bất Bại nhíu mày, định nói, Hoa Mãn Lâu đã mở miệng:“Vị này là Đông Phương tiên sinh đi?” Hắn quay mặt về phía Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại gật đầu, lập tức nhớ ra hắn không có thấy liền nói:“Là ta.”
Hoa mãn lâu mỉm cười, nói:“Đông Phương tiên sinh, ta là nhìn không thấy, nhưng cũng không lo ngại. Bất quá có chuyện, còn thỉnh Đông Phương tiên sinh đáp ứng.”
Lời Hoa Mãn Lâu vừa nói làm cho Đông Phương Bất Bại nhíu lại đôi mày thanh tú. Những người khác ngốc nghếch kinh dị nhìn hắn. Người mù này không biết ăn phải gan hùm mật báo hay sao mà không biết lo lắng gì cho tính mạng mình. Thử hỏi đương thời có ai dám nói chuyện với Đông Phương Bất Bại như vậy? Huống chi là muốn y chấp thuận điều gì.
Lạ là Đông Phương Bất Bại lúc này nổi lên hứng thú, cái người mù như hắn là lần đầu tiên y gặp được. Ngay từ đầu, y đã cảm thấy người này kỳ quái nhưng quả thật không nhìn ra hắn là một người mù. Hơn thế, người này võ công cũng không kém càng làm cho kẻ khác không tưởng tượng ra hắn lại mù! Quả thật là không nhận ra. Hiện tại, y cũng tò mò không biết Hoa Mãn Lâu muốn nói cái gì.
Vì vậy, Đông Phương Bất Bại làm cho người ta được mở rộng tầm mắt, khách khí đáp:“Đừng ngại, có gì cứ nói?”
Nhậm Doanh Doanh trợn to mắt nhìn Đông Phương Bất Bại.
Hoa Mãn Lâu đương nhiên không biết điều này, hắn nhìn về phía Đông Phương Bất Bại. Đáy mắt đen tuyền phản chiếu hình ảnh y nhưng không gửi gắm cho hắn được điều gì. Hoa Mãn Lâu dựa theo tiếng nói của y để xác định vị trí, hắn chậm rãi nói:“Việc hôm nay, ta hy vọng đến đây là xong, không cần thiết phải giết thêm người nữa. Nhậm tiểu thư may mắn không có bị thương, những người khác cũng chỉ là phụng mệnh làm việc. Thỉnh Đông Phương tiên sinh châm chước.”
Lời vừa nói xong, tiểu lâu lý một mảnh yên tĩnh. Chu Tước đường vài người nhìn hắn đầy cảm kích, tuy rằng đang quỳ, lại không ngăn được toàn thân đều phát run, cảm thấy có chút hy vọng sống sót.
Đông Phương Bất Bại lẳng lặng nhìn Hoa Mãn Lâu, hắn vẫn mỉm cười với y chờ câu trả lời thuyết phục.
Sau một lúc, Đông Phương Bất Bại đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài. Tiếng cười phát ra chấn động toàn bộ tiểu lâu, hoa tươi nhiều đóa rung động không ngừng. Nhật nguyệt thần giáo người người biến sắc, Nhậm Doanh Doanh thần sắc trắng bệch. Này chẳng lẽ là điềm báo khi Đông Phương Bất Bại tức giận sao?
Ấy thế mà Hoa Mãn Lâu không chút nào động dung, vẫn mỉm cười, chính là chờ y dừng cười mới nói một câu:“Ta cho rằng Đông Phương tiên sinh không phải cái loại người thích chém giết đi?”
Mọi người á khẩu không trả lời được nhìn Hoa Mãn Lâu, Đông Phương Bất Bại không ham chém giết?…… Có lẽ đi?!
Đông Phương Bất Bại gương mặt tuấn mỹ đến cực điểm hiện ra ý cười trào phúng, hắn lạnh nhạt nói:“Bổn tọa muốn ra sao, còn không tới phiên người khác nói chuyện. Ngươi không thấy bản thân quản hơi bị nhiều sao ” Nói xong câu này, Đông Phương Bất Bại chậm rãi đi đến chỗ đám người Chu Tước đường vẫn đang quỳ phía dưới.
Tiểu lâu im lặng một mảnh, phàm là giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo, đều biết Đông Phương Bất Bại sắp động thủ.
Hoa Mãn Lâu nhíu chặt đôi mày, Đông Phương Bất Bại này thật khiến người ta thật đau đầu! Tự nhiên, hắn âm thầm đề khí, nếu y thật sự động thủ, bất luận thế nào hắn cũng sẽ ra tay ngăn cản.
Cố tình ngay tại lúc Đông Phương Bất Bại âm thầm vận khí chuẩn bị hạ sát thủ, không nghĩ tới từ đan điền lại mạnh mẽ truyền đến một luồng khí làm y khó nhịn được đau nhức, khí huyết kịch liệt bốc lên.“Ngô!” Đông Phương Bất Bại thu thế không được, thân hình một trận lay động.
Hoa Mãn Lâu đầu tiên là nghĩ đến Đông Phương Bất Bại xuất thủ bởi vậy dưới chân di một chút đến bên cạnh y. Trong nháy mắt, hắn ý thức được Đông Phương Bất Bại cũng không có động thủ, ngược lại ngã về phía hắn, cơ hồ xuất phát từ bản năng, Hoa Mãn Lâu đỡ lấy y.
Biến cố bất ngờ làm cho tất cả mọi người thất thần. Người đầu tiên phản ứng là Đồng Bách Hùng, hắn chạy nhanh tiến lên gấp gáp nói:“Giáo chủ! Ngài làm sao vậy?”
Nhậm Doanh Doanh lúc này cũng vội la lên:“Đông Phương thúc thúc?”
Mà giờ phút này Đông Phương Bất Bại căn bản nghe không thấy người khác đang nói cái gì, chỉ cảm thấy chính mình toàn thân cao thấp kinh mạch kịch liệt hết co rút lại bành trướng. Chân khí bốn phía bắt đầu khởi động, cơ hồ y phá thể mà ra. Đúng là điềm báo tẩu hỏa nhập ma! Đông Phương Bất Bại miễn cưỡng vẫn duy trì ý thức, biết hẳn là “Cái kia” Phát tác! Chính là hoàn toàn không nghĩ tới lại như vậy nghiêm trọng!
Đông Phương Bất Bại biết bên người còn có cấp dưới nhưng hắn không nghĩ được nhiều như vậy. Nhanh tay bắt lấy Hoa Mãn Lâu miễn cưỡng làm cho chính mình đứng vững, lực kéo mạnh làm cho hắn phải nhíu mày. Đau nhức xâm nhập thân thể Đông Phương Bất Bại, y không tự chủ được tựa hẳn lên người Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu cảm giác được thân nhiệt bên cạnh tăng cao, hô hấp dồn dập hoàn toàn bất đồng với khi bình thường khiến y lúng túng không biết đã xảy ra việc gì.
Đông Phương Bất Bại lúc này miễn cưỡng mở miệng, hướng về phía thuộc hạ, khàn khàn giọng nói:“Đi ra ngoài hết đi!”
Đồng Bách Hùng lần đầu tiên thấy Đông Phương Bất Bại gặp phải tình trạng như thế, nghe được lời y nói, tuy rằng không dám nghịch nhưng lại không yên tâm. Đông Phương Bất Bại tự biết y đã muốn chống đỡ không được, đương nhiên khôngmuốn thuộc hạ nhìn thấy, không khỏi tức giận quát:“Không muốn sống sao? Cút!”
Vài thuộc hạ cứng người lại đành nhìn nhau bất đắc dĩ rời khỏi. Đám người Chu Tước đường lủi nhanh.
Nhậm Doanh Doanh lo lắng hỏi,“Đông Phương thúc thúc? Ngươi làm sao vậy?”
Đông Phương Bất Bại không rảnh bận tâm nàng, đồng dạng nói một câu:“Đi ra ngoài!”
Nhậm Doanh Doanh bất đắc dĩ chỉ có thể đi nhanh ra ngoài, đi ba bước lại quay đầu nhìn lại.
Đông Phương Bất Bại muốn đẩy Hoa Mãn Lâu ra nhưng hắn ngược lại thuận thế nắm giữ mạch môn y. Đông Phương Bất Bại kinh hãi, phải biết rằng, người luyện võ thế nào để kẻ khác nắm giữ mạch môn? Đặc biệt cao thủ như y, lại càng không thể xảy ra! Đông Phương Bất Bại sợ rằng Hoa Mãn Lâu là muốn thừa dịp y gặp nguy đánh lén, dù sao này trên đời, muốn tính mạng Đông Phương Bất Bại y cũng không hiếm!
Lúc Đông Phương Bất Bại miễn cưỡng vận khí để phản kích, Hoa Mãn Lâu bình thản trấn an:“Chớ động, ta tinh thông y lý, mạch tượng tiên sinh có dị động, khí trong cơ thể không thông, đừng miễn cưỡng vận khí, nếu không tẩu hỏa nhập ma.” Trong giọng nói quan tâm ý tứ hàm xúc mười phần.
Đông Phương Bất Bại nhất thời sửng sốt, Hoa Mãn Lâu cũng không để ý y suy nghĩ cái gì. Hắn cẩn thận dìu y ngồi xếp bằng trên mặt đất, đặt hai tay tại khổng huyệt* của Đông Phương Bất Bại. Một luồng nội lực hùng hậu đi vào cơ thể y, Hoa Mãn Lâu bắt đầu thật cẩn thận thay Đông Phương Bất Bại sắp xếp lại các luồng khí hỗn loạn trong cơ thể.
________________________________________.
(*)Du huyệt cũng gọi là khổng huyệt, huyệt đạo, huyệt vị, kinh huyệt, khí huyệt. Chữ Du có nghĩa giống như luân, là chuyển luân (theo Tứ giác hiệu mà tân từ điển thì chữ Du có nghĩa là: đáp ứng các yêu cầu. Có thể định nghĩa này phù hợp với tính năng, tác dụng của huyệt vị hơn). Huyệt có nghĩa là một khoảng trống. Du huyệt là điểm trên bề mặt cơ thể thông với kinh lạc. Nó phân bố ở trên mặt đường kinh mạch và là nơi để châm cứu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...