Dọc theo đường đi có chút yên tĩnh, không có cái bang nào đó cái phái nào đó đột nhiên nhảy ra hô đánh hô giết, cũng không có tiểu thâu cường đạo nào không có mắt xuất hiện, chỉ đi đến Hành Dương rồi, sắc trời không còn sớm, đoàn người liền nghỉ ngơi.
Dương Liễm tuy nói nội dung Tiếu Ngạo đã nhớ không rõ lắm, nhưng cũng biết Lưu Chính Phong kim bồn tẩy thủ là mấy ngày sau khi Lâm gia diệt môn, nhưng đến thời điểm này, kim bồn tẩy thủ của Lưu Chính Phong cũng đã chậm hơn gần hai tháng, hơn nữa trình tự thời gian rất nhiều chuyện cũng có thay đổi.
Nếu hắn nhớ không lầm, Lệnh Hồ Xung cùng đoàn người Nhạc Linh San vốn là gặp nhau ở Hành Dương, thế nhưng hiện giờ đoàn người Nhạc Linh San cùng bọn họ đã tới Hành Dương rồi, mà Lệnh Hồ Xung giờ phút này vẫn biệt tích.
Nếu thế gian lúc này đã rối loạn, hắn cũng không lao lực cân nhắc sẽ phát sinh chuyện gì, huống chi hắn đến đây, vốn đã là một thay đổi rất lớn. Giang hồ này, đã sớm không phải giang hồ trong nguyên tác nữa. Nhưng dù có thay đổi, hắn tin tưởng, Lệnh Hồ Xung vẫn là đầu mối chính trong câu chuyện, chỉ là hắn không muốn can dự đến đầu mối chính này mà thôi. Nghĩ vậy, Dương Liễm chọn khách phòng xong liền cùng Đông Phương xuống lầu, một đường đồng hành mấy ngày nay, phần lớn Nhạc Bất Quần cùng bọn họ cũng là khách khách khí khí, dùng cơm cũng tự tách ra, Dương Liễm tự nhiên cũng sẽ không nhiều chuyện đi hỏi thăm việc Hoa Sơn, dùng cơm xong liền cùng Đông Phương lên lầu nghỉ ngơi đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Dương Liễm cùng Đông Phương xuống lầu, liền nhìn thấy đám người Nhạc Bất Quần ngồi ở đại đường, đoàn người bọn họ đều thay đổi một thân y phục mới, so với trước đó thoạt nhìn sảng khoái không ít. Dương Liễm đánh giá buổi chiều sẽ đến thành Hành Sơn, hai ngày nay, các đại môn phái cũng xuất hiện, đến lúc đó chỉ sợ thân phận Đông Phương sẽ lộ ra ngoài.
Đông Phương cũng không nói mục đích lần này xuống núi, Dương Liễm cũng không hỏi, hắn tin tưởng Đông Phương làm việc có đạo lý của y, cũng giống như Đông Phương tin tưởng hắn thôi.
Tiểu nhị rất nhanh dọn xong điểm tâm cho bọn hắn, rồi lại nói, “Nhị vị khách quan là muốn đến thành Hành Sơn đi?”
Dương Liễm cười nhẹ, “Tiểu nhị ca dựa vào đâu mà thấy được?”
“Xem nhị vị công tử toàn thân bất phàm tiểu nhân liền biết, bốn ngày nữa là ngày Lưu tam gia phái Hành Sơn kim bồn tẩy thủ, hai vị công tử chắc là phải đến dự sự kiện này. Bất quá tiểu nhân chỉ là muốn nói cho nhị vị công tử một tiếng, khách *** trong thành Hành Sơn bây giờ sợ đều sắp chật ních rồi, nhị vị vẫn là phái người sớm đi đặt phòng trước thì hơn, bằng không ngay cả gian khách phòng thường cũng không có.” Tiểu nhị cũng thật nhiệt tình, phụ cận khó phát sinh đại sự, cũng có chút can đảm, “Lưu tam gia kiếm pháp rất lợi hại a, sao lại kim bồn tẩy thủ mà, thật sự là đáng tiếc.”
Dương Liễm thấy bộ dáng tiểu nhị rung đùi đắc ý, cho hắn chút bạc vụn, “Đa tạ tiểu nhị ca nhắc nhở, bọn ta đã muốn phái người chuẩn bị tốt nơi để ở rồi.”
Tiểu nhị là người thông minh, thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, nói cảm ơn Dương Liễm, liền rời khỏi, trên mặt lộ ra vui sướng, khách nhân này ra tay thật đúng là hào phóng.
Đông Phương Bất Bại đối mấy câu của tiểu nhị, hiển nhiên không có nhiều hứng thú, Dương Liễm uống một ngụm cháo, nghĩ đến chuyện phát sinh sau này, hơi hơi nhíu mày, vẫn cảm thấy được này trong đó lộ ra một sự không thích hợp.
Lên xe ngựa rồi, Đông Phương thấy bộ dáng Dương Liễm suy nghĩ sâu xa, liền hỏi, “Nghĩ cái gì vậy?”
Dương Liễm hơi hơi do dự một chút nói, “Đông Phương, ngươi nói... có thể xảy ra chuyện gì không?”
Đông Phương Bất Bại dựa vào nhuyễn ***, liếc mắt nhìn về phía Dương Liễm, “Ngươi nói một chút, sẽ có sự tình gì?”
Dương Liễm thấy Đông Phương dựa vào thoải mái, hắn cũng cầm một cái đệm lại gần Đông Phương rồi mới nói, “Tả Lãnh Thiền vẫn muốn làm Ngũ nhạc minh chủ, ngươi nói hắn có thể làm cái gì mờ ám không?”
Không có cái gọi là cùng người tà giáo cấu kết, tất nhiên cũng sẽ lấy cớ hoặc là thủ đoạn khác.
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm đã nghĩ vậy, cũng không giấu diếm chuyện trước đó đã biết, “Tả Lãnh Thiền đã phái đệ tử ẩn núp trong Lưu gia, đợi chuyện này qua đi, sợ là sẽ xuống tay với Lưu gia.”
Dương Liễm tỉ mỉ suy nghĩ, lập tức thông suốtmấu chốt trong đó, “Ngươi là nói, hắn muốn vu oan giá họa?” Tả Lãnh Thiền muốn làm minh chủ, nhất định phải có một cái cớ, nếu Nhật Nguyệt Thần Giáo diệt cả nhà Lưu gia, như vậy gã liền có thể nổi danh, muốn làm minh chủ cũng sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Nhật Nguyệt Thần Giáo mấy năm gần đây làm rất nhiều việc thiện, trong lòng dân chúng, là người tốt, nhưng trong mắt ngụy quân tử, chỉ sợ là ngoài miệng nói thì nói vậy, trong lòng vẫn đem Nhật Nguyệt Thần Giáo đặt ở vị trí tà giáo.
Giống như một người phạm tội vào trại giam, ra tù rồi cho dù hối cải làm một người mới, trong mắt người khác, cũng vẫn như tội phạm đang chịu án vậy.
Nghĩ thế, Dương Liễm nhíu mày, “Chúng ta không thể để hắn thực hiện được.”
“Vì sao không thể?” Đông Phương Bất Bại cười lạnh, “Hắn muốn động vào người của Ngũ nhạc, vậy cứ để hắn đi, động vào rồi, rất nhiều chuyện không còn do hắn nữa.”
Dương Liễm nghe lời này, liền hiểu được Đông Phương ý, đây là tương kế tựu kế? Nếu việc Tả Lãnh Thiền giết Lưu gia cả nhà bị người khác vạch trần, như vậy Tả Lãnh Thiền sẽ thân bại danh liệt, hơn nữa người trong giang hồ sẽ dựa vào đó mà trừng phạt.
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm trầm mặc không nói, nghĩ hắn không đồng ý kế hoạch này, liền hỏi, “Thế nào, ngươi không đồng ý?”
Dương Liễm nhìn về phía Đông Phương, vươn tay ôm thắt lưng Đông Phương, thấp giọng nói, “Việc này ta không hiểu lắm, Đông Phương ngươi nói thế nào liền thế đấy đi, nhưng mà việc này có thể có biến không, ta sợ đến lúc đó bọn họ tưởng ngươi làm thì làm sao bây giờ?”
Đông Phương tuy là đệ nhất cao thủ, nhưng lần này cao thủ Ngũ nhạc phái toàn bộ đều trở về, nếu những người này đồng loạt động thủ, Đông Phương có thể sẽ gặp nguy hiểm.
“Không cần lo lắng, sự tình ta đều đã an bài tốt rồi, không có việc gì đâu,” Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm quan tâm căn bản không phải là tánh mạng cả nhà Lưu gia, lúc này mới yên lòng. Y xưa nay biết Dương Liễm bản tính hiền lành, khác với y hai tay dính đầy máu tươi. Cho nên việc này y vốn nghĩ cứ giấu đi. Thế nhưng Dương Liễm lại hỏi, bản thân không muốn lừa hắn, đơn giản nói ra toàn bộ. Y nhích lại gần vòm ngực ấm áp kia, may mắn hắn không cảm thấy y lãnh huyết vô tình.
Dương Liễm tựa hồ đã đoán ra suy nghĩ trong lòng y, hôn hôn đỉnh đầu Đông Phương, “Đông Phương, bất luận là gì, cũng không quan trọng bằng ngươi.” Hắn Dương Liễm, chính là người ích kỷ như vậy, hắn có thể đồng tình với người khác, nhưng điều kiện tiên quyết là người này sẽ không tổn hại đến ích lợi của Đông Phương, bằng không sẽ làm như không tai không mắt.
Đông Phương nghe vậy, trầm giọng cười, trong lòng cũng hoàn hoàn toàn toàn yên lòng.
Đường Ninh đánh xe cũng có chút kinh ngạc, cậu tuy nói đối Dương Liễm không phải thập phần hiểu biết, nhưng vẫn cảm thấy được người này bản tính là rất thiện lương. Trong hành trình, thấy hắn cho tiểu khất ngân lượng, lại bảo cậu xem chẩn cho một lão nhân té xỉu, làm việc ôn hòa, với người ngoài thì có lễ, người như vậy thế nhưng khi nghe thấy giáo chủ tương kế tựu kế thí tánh mạng cả nhà Lưu gia lại không có nửa phần phản đối, xem ra cái nhìn của cậu đối Dương tổng quản này nên đổi mới rồi.
Nhưng mà làm một thuộc hạ, nghe được thủ lĩnh cùng ái nhân tâm sự, cậu đột nhiên cảm thấy trong lòng có hơn hai tảng đá, gây áp lực.
Cùng lúc Dương Liễm cùng Đông Phương Bất Bại phong đạm vân khinh, Ninh Trung Tắc trên mã xa phía sau lại có vẻ hơi bất an, quãng đường này, cảm thấy được giữa hai nam nhân dẫn đầu đi cùng có loại quái dị làm cho người ta nói không nên lời, hơn nữa nam nhân yêu thích hồng y kia khí thế bất phàm, nhưng so với người Ngũ nhạc phái, nàng lại cảm thấy người này có chút nguy hiểm.
Sáng sớm Nhạc Linh San cùng mấy sư huynh cưỡi ngựa đến Hành Sơn thành trước, để lại một đệ tử trong môn phái đánh xe, cho nên không có Nhạc Linh San ở đây, Ninh Trung Tắc nói chuyện cũng không có nhiều cố kỵ.
“Phu quân, ngươi nói người đi cùng đến tột cùng là ai?” Ninh Trung Tắc mở đầu hỏi.
Nhạc Bất Quần bí hiểm cười, “Ngươi xem bạch y nam nhân cùng hồng y nam nhân cảm tình thế nào?”
Ninh Trung Tắc nghĩ nghĩ, “Ăn ở đều cùng một chỗ, lời nói và việc làm vô cùng thân thiết, quan hệ tự nhiên là tốt.”
“Trong chốn giang hồ có người nghe đồn, Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ một thân hồng y, tao nhã vô hạn, đáng tiếc tính thích nam sắc, mà tổng quản trong giáo là người bên hắn. Mà Dương tổng quản xưa nay thích mặc bạch y, thái độ làm người ôn hòa đa lễ, làm cho người ta vừa thấy đã biết là người khiêm tốn, “ Nhạc Bất Quần cười nhẹ, “Phu nhân ngươi cảm thấy hai người này thế nào?”
Ninh Trung Tắc nhất thời biến sắc, “Phu quân, ngươi là nói, hai người này là..”
“Cũng không chắc lắm,” Nhạc Bất Quần vuốt râu, cầm một quyển sách trong tay, “Nếu thật sự là hai người này, cũng không có gì băn khoăn, chúng ta đến Hành Sơn thành cùng bọn họ tách ra là được.”
Ninh Trung Tắc suy nghĩ cẩn thận, liền gật gật đầu, nhưng là nghĩ đến hồng y nam nhân tuấn mỹ kia, làm thế nào cũng không liên tưởng được người kia chính là đại ma đầu mấy năm trước được đồn đãi ầm ầm trên giang hồ. Nhưng thật ra bạch y nam nhân, đích thật là bộ dáng ôn ôn hòa hòa, làm cho người ta thấy mà nhịn không được tâm sinh hảo cảm.
“Ngươi nói bọn họ hai nam nhân sao có thể...” Ninh Trung Tắc vốn định nói hai nam nhân sao có khả năng ở bên nhau, nhưng nghĩ đến phương thức hai người ở chung, lại cảm thấy hai người so với phu thê bình thường càng hòa thuận hơn, hơn nữa nam nhân cùng nam nhân, cũng không phải một người bất nam bất nữ trong suy nghĩ, hai người nhìn qua đều là nam nhân đứng đắn kinh, không thấy chút nữ thái.
Nhạc Bất Quần mặt lộ ra một tia trào phúng, “Bất quá là bàng môn sở hảo, sao lại bàn loại việc dơ bẩn này.”
Ninh Trung Tắc thấy Nhạc Bất Quần mặt lộ vẻ khinh thường, trong lòng hơi không đồng ý, nhưng thân là nữ tử, nàng cũng không muốn bàn lại việc này, chỉ nói một câu, “Ta thấy hai người này cũng cũng không có chỗ xấu xa,” rồi im lặng, chỉ là trong lòng lại cảm thấy hai nam nhân ở bên nhau cũng không coi thường, việc này lại khó có thể chống đỡ với miệng dân chúng. Đông Phương Bất Bại cùng tổng quản của y dám đối mặt thiên hạ như thế, thật sự làm cho người ta tâm sinh kính nể, so với ngụy quân tử làm không dám nhận vẫn là hơn.
Cứ như vậy một đường đi, không đến giờ Thân [3-5h chiều] cùng ngày, đoàn người đã đến ngoài thành Hành Sơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...