Đoàn người Đông Phương Bất Bại vừa mới đi lên mấy cấp bậc thang chợt nghe ngoài cửa truyền một loạt tiếng động, Dương Liễm vừa quay đầu thì thấy một trung niên nam nhân mặc thanh sam đi đến, mặt như quan ngọc, vẻ mặt chính khí, tay cầm một cây quạt ra vẻ thư sinh, phía sau đi theo còn có một vị trung niên mỹ phụ cùng một cô gái nhìn không rõ mặt và vài vị tuổi trẻ mang kiếm trông có vẻ hơi mỏi mệt, trung niên nam nhân như vậy nhưng vừa nhìn lại cho người ta cảm giác hắn không phải người đọc sách.
Phúc Uy tiêu cục mới vừa đã xảy ra chuyện lại gặp việc Lưu gia cao thấp bị giết, Dương Liễm đối với Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương bất quá chỉ nghe nói qua tên, xa lạ không có nửa phần quan trọng bằng Đông Phương, trước khi Lưu Chính Phong bị diệt môn các đại cao thủ đều ở đây, hắn cũng không khờ dại muốn Đông Phương gặp nguy hiểm đi cứu một nhà của Lưu Chính Phong.
Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong giao hảo, Đông Phương có lẽ biết nhưng không ngang ngược ngăn trở, này đối với mà Đông Phương xem như đã khó gặp rồi.
Dù sao Đông Phương Bất Bại cũng là Nhật Nguyệt Thần Chủ, không phải mao tiểu tử đảm đương cứu thế, Đông Phương nhúng tay vào Lưu gia, nếu làm tốt thì hay, nếu làm không xong thì sẽ khiến cho Nhật Nguyệt Thần Giáo đứng ở phía đối lập với các đại môn phái, không dám đoán đối mặt các đại môn vây quét Đông Phương có nửa phần tổn thương hay không.
Cho nên đối với Dương Liễm mà nói, Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong chỉ là một nhóm nhân vật cũ, vận mệnh sớm đã định, mà Đông Phương lại là sự tồn tại quan trọng nhất trên thế gian. Mặc kệ là ích kỷ cũng được hay vô tình cũng thế, mỗi việc làm đều lấy Đông Phương là thứ nhất, sinh mệnh Nhật Nguyệt Thần Giáo từ trên xuống dưới chỉ là thứ hai, không phải vì quan hệ cá nhân của Khúc Dương, một người bình thường trong giáo, cùng Lưu Chính Phong mà làm ra chuyện gây nguy cơ cho Nhật Nguyệt Thần Giáo, hắn là tổng quản của Nhật Nguyệt Thần Giáo, mà không phải người xem hết một quyển tiểu thuyết võ hiệp đơn thuần yêu thích một vai diễn, đồng tình với họ mà không để ý kết cục.
Bởi vì Nhật Nguyệt Thần Giáo đã không còn là một đại từ mà là nơi hắn muốn bảo hộ.
Cho nên vô luận cuối cùng Đông Phương có thể ra tay hay không với sự việc này thì lúc này cũng không nên nhiều lời.
Đông Phương Bất Bại đã nhận ra người tới là người phương nào, thấy mặt Dương Liễm lộ vẻ kiên định không khỏi nói, “Suy nghĩ chuyện gì?”
Dương Liễm hoàn hồn thấy Đông Phương lộ ý cười tay, cầm tay Đông Phương nói, “Không có gì, chỉ là suy nghĩ một vài việc mà thôi.” Có thể nào nhẫn tâm để người này vì hắn đồng tình với người khác mà làm việc nguy hiểm.
Cùng nhìn nhau, bất quá đối phương cười cũng không có bao nhiêu hoài nghi.
Dương Liễm ngắm nụ cười đó lại liếc thấy phía sau trung niên mỹ phụ là một thiếu nữ hai mắt hữu thần, làn da trắng nõn, nhất thời đã đoán ra là ai, nhíu mày quay đầu nhìn Đông Phương nói, “Chúng ta đi thôi.”
Đông Phương Bất Bại cũng không thèm nhìn tới một hàng dưới lầu, thấy trong mắt Dương Liễm cất giấu một tia không vui, khi bước vào một gian phòng đã được dọn sạch sẽ, không còn ánh mắt của ai khác, Dương Liễm đóng cửa rồi nói, “Mấy người kia chính là Hoa Sơn?”
Đông Phương lấy hai chén trà rồi nói, “Đúng vậy, ngươi biết?”
“Chưa gặp bao giờ.” Dương Liễm vẫn nhíu mi, “Nhạc Bất Quần này...” Mặt chính trực lại làm chuyện xấu xa, bất quá theo lý mà nói Nhạc Bất Quần nên là tham gia Lưu Chính Phong kim bồn tẩy thủ rồi mới thu Lâm Bình Chi làm đồ đệ, sao lại nghe giang hồ đồn đãi Lâm Bình Chi đã là đồ đệ của hắn rồi chứ? Bất quá trong mấy người kia tựa hồ cũng không thấy có người đệ tử nào dáng vẻ bạch bạch nộn nộn.
Đông Phương nhớ tới Dương Liễm từng nói biết một ít chuyện sắp xảy ra, liền hiểu được Dương Liễm chắc là đang nghĩ về việc đó, thấy Dương Liễm thế này, Đông Phương nhét cái chén vào tay hắn, “Mấy việc này ngươi không cần lo lắng.” Hết thảy còn có ta.
Dương Liễm nghe vậy liền lộ ra vài phần ý cười uống một ngụm nước, Đông Phương đơn giản sửa soạn lại một phen liền chuẩn bị đi xuống lầu dùng cơm, về phần Đông Phương vì sao không bảo tiểu nhị đem đồ ăn vào phòng Dương Liễm cũng không hỏi.
Đi xuống lầu thấy các vị đi theo đã tìm ghế ngồi xuống, Dương Liễm cùng Đông Phương ngồi xuống ở một bàn đã có một bình Trúc Diệp Thanh cùng mấy món điểm tâm, món ăn chính còn chưa lên đã thấy một hàng Nhạc Bất Quần lúc này cũng đi xuống lầu.
Nhạc Bất Quần hiển nhiên cũng thấy Đông Phương Bất Bại, trong lòng nghi ngờ hai người này rõ ràng là thủ lĩnh, nhưng người bất phàm như vậy vì sao chưa từng gặp qua?
Tuy nói trong lòng khả nghi, Nhạc Bất Quần lại không lộ ra nửa phần, ngay cả nhìn cũng không nhìn Đông Phương Bất Bại, bọn họ tìm chỗ trống ngồi xuống.
Dương Liễm cười lạnh, Nhạc Bất Quần này giả bộ lạnh nhạt lại không biết lấy dung mạo Đông Phương phải mở to hai mắt nhìn mới là bình thường, nếu không nhìn thì hiển nhiên là cố ý.
“Cha mẹ, hai người xem hồng y công tử kia so với Tiểu Lâm Tử còn đẹp hơn.” Nhạc Linh San từ nhỏ khờ dại hoạt bát nói chuyện cũng thẳng thắn cảm thấy thán phục liền buộc miệng nói ra.
“Linh San,” Ninh Trung Tắc nghe vậy đuôi lông mày hơi nhíu, “Không được vô lễ như thế.”
Nhạc Linh San cũng biết bản thân đã lỡ lời, thêm nữa nàng là nữ hài, lúc này nói về dung mạo của một nam tử, nàng là người trong võ lâm cũng thấy hai gò má có chút nóng lên.
Ninh Trung Tắc thấy Nhạc Linh San hai gò má ửng đỏ, biết nàng biết tự mình nói sai cũng không trách cứ khiến nàng khó xử làm chi, liếc thấy hồng bào nam tử tựa hồ không nghe lời của Nhạc Linh San, hình như chỉ là bưng chén rượu cúi đầu nhẹ giọng cùng bạch bào nam tử bên cạnh nói gì đó.
Nhạc Bất Quần bình tĩnh nói, “Ăn cơm đi, dùng xong liền lên lầu nghỉ ngơi.”
Nhạc Linh San ăn hai miếng thì buồn bã nói, “Cũng không biết Đại sư huynh thế nào rồi.”
Nhạc Bất Quần không nói.
Ninh Trung Tắc thấy thế nói vài câu xong cũng im lặng.
Nhị đệ tử Hoa Sơn Lao Đức Nặc ngồi ở một ghế khác cũng nhìn mấy người kia, tâm nổi lên chút hoài nghi nhưng không dám khẳng định.
Hương vị món ăn mặc dù so ra kém đầu bếp trong giáo nhưng cũng có một hương vị khác, hương vị bản địa, Dương Liễm ăn rồi cũng thấy khẩu vị phong phú thêm.
Đông Phương thấy Dương Liễm như thế hứng thú ăn uống cũng tốt hơn không ít, gắp cho Dương Liễm một khối thịt chưng, Đông Phương nói, “Ngươi nếu thích ta sẽ học.” [Gin: hình như tớ không có edit lầm, thử qt 4 bản raw đều là “Ngươi nếu là thích ta ở trong này học.”, mỹ nhân nấu ăn???]
“Ăn nhiều món tinh xảo rồi, giờ ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị thôi, không cần phiền toái như vậy.” Dương Liễm ăn miếng thịt Đông Phương gắp cho hắn, miếng thịt rõ không nhỏ mà ăn một lần cũng không có nửa điểm chật vật.
Đông Phương nghe xong lời này nao nao, ăn qua món ăn tinh xảo rồi cũng muốn đổi khẩu vị sao? Hiện giờ là thích y, nếu có ngày nào đó phát hiện nữ tử tốt hơn thì sẽ sửa lại tình cảm này sao? [Gin: aiz, anh nghĩ nhiều, đồ ăn khác mỹ nhơn chớ ==]
“Đông Phương ngươi nếm thử chút nhũ cáp này [hình như là bồ câu non], hương vị tốt lắm.” Dương Liễm cẩn thận chọn một con chim bồ câu không béo gắp vào bát của Đông Phương, tràn đầy quan tâm nói “Dùng thêm chút thức ăn đi, ta hồi giáo lâu như vậy ngươi vẫn gầy thế.”
Đúng rồi, trải qua nhiều đau khổ như vậy vẫn không quên quay về bên y, y sao lại suy nghĩ như thế, rõ là y không đúng, cúi đầu cắn nhũ cáp thật sự là nhẵn nhụi tươi ngon, không khỏi cười ra miệng.
Giáo chúng ngồi ở hai bàn khác cũng chìm vào trạng thái yên tĩnh, ai cũng không dám nói chuyện lớn tiếng ảnh hưởng giáo chủ cùng Dương tổng quản dùng cơm.
Bất quá những người đi theo lại thấy giáo chủ cùng Dương tổng quản ở một chỗ lại thật thích hợp, liền ngay cả La trưởng lão phản cảm lúc này cũng không thể không thừa nhận hai người này cùng một chỗ lại làm cho người ta có loại cảm giác thần tiên quyến lữ.
Đoàn người Nhạc Bất Quần dùng cơm xong liền im lặng lên lầu, trở về phòng đóng cửa lại, Nhạc Bất Quần mới vuốt chòm râu nhìn Ninh Trung Tắc, trầm ngâm nói, “Ngươi nói mấy người này tột cùng là thân phận ra sao?” Đông Phương Bất Bại tuy là võ lâm đệ nhất cao thủ, nhưng Nhạc Bất Quần chưa bao giờ gặp qua, thêm nữa bên ngoài đồn đãi Đông Phương Bất Bại trừ bỏ tháng ba hàng năm sẽ đến Giang Nam cũng không xuất môn bao nhiêu lần, hiện giờ đã là đầu hạ, Nhạc Bất Quần nhất thời không đoán được hồng y nam tử này là Đông Phương Bất Bại.
Ninh Trung Tắc lắc lắc đầu, tự nhiên là không đoán được lai lịch mấy người dưới lầu kia.
“Thôi, chúng ta tạm thời mặc kệ mấy người kia, chắc cũng sẽ không tự dưng gây khó dễ, huống chi chúng ta làm sao e ngại mấy người như vậy?” Nhạc Bất Quần cũng không kiên trì, rửa mặt một phen liền lên giường ngủ.
Cơm nước xong trở về phòng, Đông Phương Bất Bại ngồi trên một cái ghế tròn nhìn thấy Dương Liễm đang trải chăn nói, “Ngươi thấy Nhạc Linh San kia thế nào?”
“Vẫn là một con nhóc thì nói thế nào?” Dương Liễm trải xong chăn trên giường mới miễn cưỡng nói, “Khờ dại có thừa, tâm kế không đủ sớm muộn gì cũng có hại.”
Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ, “Ngươi vậy mà nghĩ xa rồi.”
Dương Liễm nhất thời bất đắc dĩ, bất quá cũng biết Đông Phương cũng không có thật sự tức giận, bước lên phía trước ôm thắt lưng Đông Phương lấy lòng nói, “Đông Phương ta toàn bộ cao thấp đều là của ngươi, sao lại tính toán vì người khác, ngươi chính là oan uổng chết ta đó.”
Đông Phương lại bật cười tùy ý tay Dương Liễm chuyển động nơi hông mình, tâm lại càng an ổn.
Nhạc Linh San kia nhìn cũng không tầm thường, mà ở trong mắt Dương Liễm lại chỉ là một con nhóc, có vẻ nữ nhân ngày nay thật sự là không thể lọt vào mắt hắn rồi.
Hết Khách *** gặp trợ diễn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...