Đông Phương Bất Bại trở lại phòng, thấy Dương Liễm cầm một quyển sổ, bộ dáng nghiêm túc, nhưng sổ trong tay cầm ngược, mà ánh mắt cũng vô thần dại ra.
Thấy hắn thế này, Đông Phương Bất Bại bước chân nhẹ lại, đứng ở cửa nhìn Dương Liễm, khóe miệng hơi hơi giương lên, người này đến đây thế nào thì có liên quan gì, hiện giờ hắn làm bạn bên người mình, làm hết thảy đều là vì mình, còn có ai làm tốt hơn hắn?
“Đông Phương.” Thấy người đã trở lại, Dương Liễm buông sổ trong tay, đi đến bên cạnh, biểu tình từ trước đến nay ôn hòa nhiễm một vết bất an, hắn đi đến nơi cách y một thước thì dừng lại, “Đông Phương, ta biết ngươi hiện tại không thể chấp nhận, nhưng tình cảm của ta đối với ngươi là thật.” Nói xong, nhìn hai má tuấn mỹ không nhiều cảm xúc, tiến lên một bước cầm lấy tay, “Đông Phương, ngươi đừng sợ ta.”
“Ngươi coi ngươi là *** quái [yêu ma quỷ quái] ?” Đông Phương không tránh bàn tay đi, nói ngược lại, “Ở trong mắt ta, cho dù là *** quái cũng không đáng sợ.” Huống chi trước mặt ta là ngươi luôn ôn nhu.
Dương Liễm với tay kéo người trước mắt vào trong lòng, “Không phải là *** quái, mà là Dương Liễm thuộc về Đông Phương.”
Tây hồ hai ngày gần đây thực náo nhiệt, bởi vì Hàng Châu dân chúng phát hiện Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ hai ngày gần đây đều chơi thuyền trên hồ, tuy rằng cách màn cửa sổ bằng lụa mỏng mà nhìn, nhưng nghĩ họ cách giáo chủ lợi hại trong lời đồn gần như vậy cũng vẫn là một chuyện đáng khoe.
“Tây hồ so với con người ở đây, vừa mặn mà vừa đạm mạt, lại rất hợp nhau.” Dương Liễm một thân bạch y, nhẹ uống một ngụm thanh tửu, xốc lên màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn hồ nước trong suốt, nhớ tới kiếp trước hắn đi Tây hồ toàn là biển người, không khỏi cảm khái, cổ đại tuy nói không có phương tiện hiện đại, nhưng những thứ *** xảo này người hiện đại cũng làm không được.
Đông Phương miễn cưỡng liếc hắn một cái, “Ghen tỵ cái gì mà, “ cầm lấy chén rượu trên bàn, nhìn Dương Liễm lúc này tựa vào cửa sổ, “Qua hai ngày nữa chúng ta hồi giáo.”
Dương Liễm vừa nghe, ngồi thẳng thân mình, nhíu mày nói, “Hướng Vấn Thiên cùng Thượng Quan Vân còn ở trong giáo không?”
Tay Đông Phương Bất Bại nắm chén rượu hơi hơi căng thẳng, “Hai người họ vẫn ở trong giáo.” Trong mắt lại hiện ra hàn ý, lẽ nào chuyện xảy ra với Dương Liễm vài năm trước cùng bọn chúng có quan hệ?
Thấy gương mặt Đông Phương bình tĩnh, Dương Liễm biết y cũng bắt đầu hoài nghi hai người kia, vì thế mở miệng nói, “Hướng Vấn Thiên trong lòng vẫn trung thành với Nhậm Ngã Hành, bởi vì ta trong giáo xử lý việc hay quấy nhiễu hắn, cho nên hắn có thể có sát ý với ta.” Mà kẻ xấu hắn gặp, là thuộc hạ dưới tay Thượng Quan Vân, người này vẫn có chút khả nghi.
Đông Phương Bất Bại đột nhiên phát ra sát khí, tên này, thật sự là đáng chết.
“Này còn là suy đoán,” Dương Liễm thấy Đông Phương nổi lên sát ý, không muốn những người này làm hỏng tâm tình của Đông Phương, tiến lên cầm tay y, ngồi xuống bên y, nhìn cảnh sắc ngoài thuyền, “Lúc ta ở Đông Doanh, thường xuyên nghĩ, ngươi có phải là đã gặp một người tốt hơn ta rất nhiều không, một lát cũng không thể an tâm, khi thuyền đi qua biên giới Đại Minh, ta vừa cao hứng lại bất an, cao hứng có thể lại gặp ngươi, bất an là, ta sợ khi gặp ngươi, bên ngươi đã có người khác.” Nói xong, hắn hôn hai má Đông Phương, “Có thể giống như hiện tại, thật là tốt.” Hắn đã không còn là mao đầu tiểu tử hơn hai mươi tuổi, mà là một nam nhân tâm lý hơn ba mươi tuổi, chỉ muốn cùng người mình yêu, an bình hạnh phúc sống hết một đời.
Đông Phương nhìn mặt hồ gợn sóng, “Ngươi cho rằng ta lại không lo lắng sao?” Sinh tử chưa biết, khi y nghĩ rằng y đã hạnh phúc, hạnh phúc lại chợt đi xa khỏi y. Bất an như vậy, y không muốn lại thể nghiệm thêm lần nào nữa.
Tay hai người tựa hồ ăn ý siết chặt lại cùng nhau, Dương Liễm nhìn thấy mười ngón tay hai người đan lại, nở nụ cười, “Hết thảy đều là quá khứ.” Do dự một lát, Dương Liễm nói, “Đông Phương, chờ giang hồ bình yên trở lại, chúng ta thành thân sau đó hảo hảo ẩn cư được không?”
Đông Phương nghiêng đầu nhìn nam nhân đang mỉm cười, trong mắt che giấu cảm xúc mãnh liệt, rồi lại giống như cái gì cũng không có, “Thành thân?” Thanh âm của y ám ách.
Dương Liễm gật đầu, “Thành thân.” Sau đó trên mặt lộ ra tươi cười sáng lạn, “Lúc đó dù ngươi không còn là Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ, chúng ta chỉ là một đôi bình thường, mở một quán trà, khách ***, hoặc là ẩn cư ở núi rừng cũng được.”
Hốc mắt nóng lên, Đông Phương hơi hơi cúi đầu, che dấu run rẩy trong cổ họng, “Hảo.” Hiện giờ Phúc Uy tiêu cục cả nhà bị giết, Ngũ nhạc phái rục rịch, tranh đoạt minh chủ vị của Ngũ nhạc, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến Thần giáo, đợi những việc này chấm dứt, y cũng có thể công thành lui thân. Những thứ có thể có và cũng đã có, cũng không bằng người bên người đã trở lại.
Thấy Đông Phương đáp ứng, Dương Liễm nhịn không được ôm đối phương, “A, Đông Phương, gặp được ngươi ta thực may mắn.”
Đông Phương chỉ nghiêng đầu tựa vào vai Dương Liễm mỉm cười, người này thật là ngốc, y lại biết, thế gian này có thể có mấy ai có thể chấp nhận con người thật của y, kỳ thật may mắn chính là y Đông Phương Bất Bại mới đúng.
“Giáo chủ, sắp buổi trưa, muốn ở trên thuyền dùng cơm hay là cập bờ?” Bên ngoài vang lên thanh âm của tỳ nữ, hiển nhiên không dám vào quấy rầy.
Đông Phương không trả lời, mà nhìn về phía Dương Liễm.
“Đã lâu chưa dùng cơm bên ngoài, “ Dương Liễm nghĩ nghĩ, “Cập bờ đến tửu gia dùng cơm được không?”
Đông Phương đối tỳ nữ ở ngoài nói, “Cập bờ.”
Tỳ nữ sắc mặt khẽ biến, “Vâng”. Tuy chỉ là một tỳ nữ, nhưng là có thể mang theo tất nhiên cũng biết võ nghệ, nàng tự nhiên là nghe đối thoại bên trong, giáo chủ đúng là dung túng Dương tổng quản này như thế, xem ra vị Dương tổng quản này thực được giáo chủ tin tưởng.
Chờ thuyền cập bờ, Dương Liễm đi theo Đông Phương rời thuyền, nhìn thấy đám người đông đúc, có chút cảm khái nói, “Khó trách Tây hồ là nơi phát sinh nhiều truyền thuyết chuyện xưa, phong cảnh tuyệt đẹp luôn cho người ta có cảm giác tốt đẹp.”
Biết hắn hiện tại là nhìn cái gì đều cảm thấy đẹp, cũng không muốn tạt nước lạnh vào hắn, kỳ thật trong trí nhớ của y, rất nhiều truyền thuyết chuyện xưa đều là phát sinh ở núi rừng hoặc là ở hồ Động Đình, cùng Tây hồ tựa hồ không có nhiều quan hệ.
“Công tử, nô tỳ nghe nói rượu và thức ăn nơi này rất ổn, “ Hoàng y tỳ nữ dẫn hai người đến một tửu quán cũng rất được, Dương Liễm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên cửa tửu quán có một tấm biển, trên đó viết “Duyệt Lai tửu quán”, Dương Liễm đuôi lông mày nhướng một cái, nếu lão bản này còn mở khách ***, không biết có phải Duyệt Lai khách sạn không.
Duyệt Lai khách sạn là nơi có thật, chỗ nào cần chỗ đó có nó, hiện tại lại đổi thành Duyệt Lai tửu quán.
Thấy Dương Liễm nhìn chằm chằm tấm biển của tửu quán ngẩn người, Đông Phương nghi hoặc nói, “Có gì không đúng?”
“Ta chỉ cảm thấy tên này thực thân thiết mà thôi, “ Dương Liễm cười cười, đi đến bên Đông Phương, nhìn bên trong trước, mới quay đầu nhìn về phía Đông Phương, “Chúng ta đi vào thôi.”
Đông Phương cũng hiểu được hắn vừa rồi hành động có nghĩa gì, hắn là đang nhìn xem bên trong có người khả nghi không, đối với Dương Liễm thái độ thật cẩn thận như thế, Đông Phương cũng kiên nhẫn, thậm chí còn cao hứng, chắc là chỉ trong lòng người này, y mới cần được bảo vệ như thế, trong lòng người khác, y chính là thiên hạ thứ nhất, không chỗ nào vô năng, cũng không có ai có thể thương tổn.
Dương Liễm chọn vị trí gần cửa sổ, đây là nơi tốt có thể ngắm phong cảnh và bất cứ lúc nào cũng có thể chạy lấy người, chọn mấy món ăn sáng, vừa gọi một bình hạnh hoa tửu, Dương Liễm nhìn hai tỳ nữ người xuống bàn bên cạnh, mới đưa tay xuống dưới bàn cầm tay Đông Phương, tay hai người đều mang theo lo lắng, nắm lại với nhau, ấm áp nói không nên lời.
Đông Phương Bất Bại liếc mắt nhìn nam nhân hiện tại càng ngày càng thích chiếm tiện nghi của y, có chút bật cười nhìn hắn gần như khủng hoảng nếm hết một lần những thức ăn trên bàn mới chọn thứ thích hợp cho y, rõ ràng là nên cảm thấy khó chịu, nhưng xem đối phương nghiêm túc mà lại lo lắng, trong lòng y không còn khó chịu mà là hạnh phúc.
Cơm dùng một nửa, chỉ thấy mấy nữ ni xinh đẹp vào cửa, chiếc đũa thay Đông Phương gắp rau Dương Liễm hơi dừng một chút, nhìn Đông Phương sắc mặt không có gì biến hóa, lập tức lại khôi phục thái độ bình thường thay Đông Phương gắp một khối măng vào trong bát.
Đông Phương Bất Bại dùng khóe mắt dư quang nhìn nhìn mấy nữ ni, chỉ thấy vài vị nữ ni này ngồi xuống ngay tại bàn bên cạnh hai người bọn họ, mơ hồ còn có thể nghe các nàng đề cập đến một người tên là Nghi Lâm, Đông Phương bất động thanh sắc ăn đồ ăn trong bát, hiện tại chỉ có đệ tử Hằng Sơn phái lấy chữ “Nghi” làm họ, mà đối với Hằng Sơn phái, y không có nhiều tính toán, một là Hằng Sơn phái hiện giờ không bằng những người khác, thêm nữa Hằng Sơn phái tất cả đều là nữ ni, xem như người xuất gia, đối với Phật môn, y từ trước đến nay không dễ dàng sát sinh.
Nhưng thật ra khi Dương Liễm nghe hai chữ Nghi Lâm, thần sắc hơi đổi, vậy ra nội dung vở kịch đã bắt đầu rồi, nhìn Đông Phương im lặng ăn cơm, Dương Liễm cười cười, hết thảy này cùng hắn lại có quan hệ gì đâu, dù sao hiện giờ uy hiếp lớn nhất đã không còn tồn tại, Nhật Nguyệt Thần Giáo trong miệng dân chúng cũng trở nên tốt hơn nhiều, hắn cũng không tin, Ngũ nhạc phái còn dám đánh lấy khẩu hiệu trừ ma vệ đạo xuống tay với Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Đối với nội dung của Tiếu Ngạo, hắn phần lớn không còn nhớ rõ, bởi vì nguyên tác cũng có mấy phiên bản, hắn chỉ nhớ rõ cụ thể đầu mối chính, nếu nói chi tiết, nhiều năm qua đi, sớm đã quên không ít, đại khái chính là Lệnh Hồ Xung vi phạm môn quy của Hoa Sơn, sau đó bị phạt, lại học Độc Cô Cửu Kiếm, nhưng bởi vì kiếm khí hợp nhất, Lệnh Hồ Xung dùng Độc Cô Cửu Kiếm dẫn tới Nhạc Bất Quần nghi kỵ, sau đó là một đống sự tình, dù sao tựa hồ rất nhiều chuyện đều là quay chung quanhLệnh Hồ Xung, mà Đông Phương của hắn, bất quá là một vật hi sinh hoa lệ trong truyện mà thôi.
“Sư tỷ, Nghi Lâm sư tỷ xảy ra chuyện gì?”
“Đừng nói hưu nói vượn, sư phó cũng đã đi tìm rồi, mau dùng đi, chúng ta còn phải chạy đi, đã nhiều ngày ở bên ngoài như vậy, chúng ta vẫn là mau về Hằng Sơn thì hơn.”
Dương Liễm nuốt xuống thức ăn trong miệng, Hằng Sơn cuối cùng hình như cũng sẽ loạn thất bát tao, sự thật chứng minh, có ở nhà thì cũng không nhất định là có thể tránh được phiền toái, phiền toái có đôi khi không phải là bị động mà là chủ động.
Dùng cơm xong, khi Dương Liễm tính tiền, mấy nữ ni cũng dùng xong rồi, hơn nữa còn mua chút bánh mì mang theo, nhìn bóng dáng các nàng đi xa, Dương Liễm hạ mí mắt, nội dung câu chuyện đã bắt đầu rồi.
“Bất quá là mấy nữ ni, có gì đẹp?” Đông Phương Bất Bại thấy lực chú ý của Dương Liễm còn đặt trên mấy đệ tử Hằng Sơn phái đã đi xa, mày hơi hơi nhíu, “Về thôi.”
Dương Liễm cười cười, vội đi theo, “Ta chỉ là có chút tò mò chuyện gì phát sinh thôi.”
“Cùng ngươi có quan hệ gì đâu?”
“Đông Phương, ngươi đang giận?”
“Bổn tọa không cần so đo mấy việc nhỏ này?!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đã xưng là bổn tọa, còn không so đo?!
Hết Nữ ni cùng giấm chua
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...