Đến giờ Dần, Đông Phương Bất Bại mới cho chư vị trưởng lão trở về, về phần trong vài canh giờ này Đông Phương Bất Bại có phái thủ hạ đi tra mấy vị trưởng lão hay không, Dương Liễm không rõ ràng, bởi vì hắn hiện tại rõ ràng nhất chính là cảm giác đau đớn vô cùng sâu sắc truyền đến từ cánh tay mình.
Tuy bị cảm giác đau đớn kích thích làm đại não hắn bảo trì thanh tỉnh, nhưng cảm giác toàn thân rét lạnh như cũ khiến hắn vô cùng khó chịu, tựa như toàn thân đang ở trong hầm băng, cả nội tạng hắn cũng có thể cảm giác được buốt lạnh đau đớn.
Đại phu thấy bộ dáng này Dương Liễm, cũng biết bây giờ là thời khắc khó khăn nhất, cho nên hạ châm càng thêm hung ác, chỉ cầu hắn không ngất đi, một khi ngất đi, sẽ không còn đường cứu vãng. Lúc này, một cánh tay bị thương ghim đầy châm đã sớm không ức chế được cơn mệt mỏi của Dương Liễm, chỉ thấy hai cánh tay cùng trước ngực hắn, ghim đầy châm, nhìn sơ, khiến người ta sợ hãi cực kỳ.
Đông Phương Bất Bại nhìn làn da trắng bệch của Dương Liễm đã đông lạnh phát tím, nhưng tình huống bây giờ đừng nói là chăn mà ngay cả áo Dương Liễm cũng không thể mặc, y xoay người ra gian ngoài, nói với Lục La vẫn đang đứng đợi “Lập tức đi chuẩn bị vài noãn lô.”
Lục La nhanh chóng gọi vài tiểu tư mang lên, xem ra là có chuẩn bị trước, chỉ là không có mệnh lệnh của Đông Phương Bất Bại, không dám tự tiện mang lên.
Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Lục La, trở lại gian trong, trong phòng đã ấm lên không ít, y nhìn ngân châm đại phu lấy một lần lại dài hơn một lần, hơn nữa lại thô to hơn. Người trên giường cũng vì đau đớn mà hô hấp dần dần nặng nề, ngẫu nhiên còn phát ra thanh âm kêu đau nhè nhẹ, trong căn phòng yên tĩnh phá lệ rõ ràng.
Lúc đại phu cầm một cây ngân châm chuẩn bị ghim lên đỉnh đầu Dương Liễm, thì Đông Phương Bất Bại đột nhiên trầm giọng nói,”Không cần ghim.” Trong giọng nói, mang theo một nôn nóng không thể bỏ qua,”Ngươi đợi ở bên ngoài, có chuyện gì bổn tọa sẽ gọi ngươi.”
Động tác của đại phu dừng lại, trong lòng thấy kì quái, nhưng không dám hỏi nguyên nhân, cẩn cẩn dực dực bắt đầu thu châm, không dám có chút chủ quan, đợi thu hết châm, đầu ông đã đổ đầy mồ hôi, hành lễ vớiĐông Phương Bất Bại rồi nhanh chóng lui xuống.
Đông Phương Bất Bại đến bên giường, nhìn Dương Liễm một thân xích lõa, lên tiếng hỏi,”Ngươi muốn chết không?” Ngữ khí lại mang theo sự bình tĩnh khó thể hình dung.
Có lẽ là vì trong phòng ấm áp hơn, lại có lẽ là vì đau đớn không còn rõ ràng như trước, *** thần Dương Liễm dần dần thả lỏng, nhưng vẫn còn có thể bảo trì thanh tỉnh, hắn nghe Đông Phương Bất Bại hỏi vậy, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười,”Giáo chủ, không ai mong mình chết, thuộc hạ cũng đồng dạng.”
Đông Phương Bất Bại đứng ở đầu giường, nhìn nam nhân bất quá hơn hai mươi tuổi vẻ mặt bình tĩnh nói mình sợ chết, thật lâu sau mới nói tiếp,”Rất ít người trước mặt bổn tọa nói mình sợ chết.”
“Đó là vì bọn họ đều sợ chết,” Dương Liễm nhắm mắt lại, sau đó cố sức mở ra,”Có sợ chết không, trước khi đối diện với tử vong, vốn không nhận định được.”
“Nói rất đúng,” Đông Phương Bất Bại ngồi xuống trên ghế cạnh đầu giường, vươn tay kéo cẩm bị đắp lên người Dương Liễm,”Vậy ngươi vì sao lại nói thật với bổn tọa?”
“Đó là vì thuộc hạ cảm thấy giáo chủ coi trọng không phải là chuyện này,” Dương Liễm thấy đầu óc mình dần mơ hồ, dùng sức cắn lấy đầu lưỡi, đau đớn kịch liệt buộc hắn lần nữa tỉnh táo lại,”Trong lòng thuộc hạ, giáo chủ không phải coi trọng giáo chúng có sợ chết không, mà là có trung tâm không, nếu có đủ trung tâm, khi đối mặt tử vong, cho dù là sợ hãi, cũng sẽ không có chút do dự.”
“Nếu bổn tọa muốn ngươi chết?” Thanh âm Đông Phương Bất Bại đột nhiên trầm xuống,”Như vậy, ngươi có do dự?”
Cảm giác đau đớn chỉ có thể mang đến thanh tỉnh trong chốc lát, đầu óc Dương Liễm lần nữa trở nên hỗn loạn,”Thuộc hạ sẽ do dự……”
Sắc mặt Đông Phương Bất Bại trầm xuống, trong mắt đã hiện ra sát ý.
“Nhưng, thuộc hạ nguyện ý vì giáo chủ trả giá hết thảy……” Nhìn bóng người hồng sắc mơ hồ trước mắt, người ấy, là ý nghĩa quan trọng nhất giúp hắn tiếp tục tồn tại ở cái thế gian này, cho nên dù là tử vong, cũng sẽ thấy đáng tiếc, bất quá là lại mất một cái mạng vốn không thuộc về mình,”Nhưng, giáo chủ lại là sự tồn tại duy nhất mà Dương Liễm nguyện ý trả giá bằng tính mạng của mình.”
Thanh âm người trên giường càng lúc càng nhỏ, cũng càng lúc càng mơ hồ, nhưng Đông Phương Bất Bại lại rõ ràng nghe được từng lời hắn nói, mấy câu đó như một loại ấn kí, lưu lại trong lòng, y cúi người, kề vào bên tai Dương Liễm gần như mất đi ý thức nói,”Ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, nếu là vậy, bổn tọa sao có thể để ngươi chết.” Nói, liền nâng Dương Liễm dậy, đánh một chưởng lên lưng hắn.
Đại phu nhìn bầu trời tối đen dần sáng lên, vài thị nữ cùng tiểu tư đứng cạnh ông, lại không một người dám phát ra thanh âm.
Đại phu trong lòng thấy khó hiểu, đã lâu như vậy, giáo chủ tại sao lại không gọi ông vào, chẳng lẻ lại giáo chủ chuẩn bị vứt bỏ Dương tổng quản? Nghĩ vậy, sắc mặt ông hơi đổi, giáo chủ quả thật vô tình, ngay cả Dương tổng quản được y một mực sủng tín, trong lòng y cũng không chiếm được mấy phần.
Thời gian dần trôi qua, đến sắc trời sáng tỏ, mới nghe giáo chủ trong phòng gọi bọn họ vào, không biết có là vì một đêm mất ngủ không, mà thanh âm giáo chủ mang theo một chút mệt mỏi khó thể phát hiện, những tiểu tư thị nữ kia không phát giác được, nhưng ông làm đại phu sao lại không nhìn ra được chứ.
Vào phòng trong, ông thấy không phải thi thể lạnh như băng của Dương Liễm, mà là một đại người sống trợn tròn mắt, sắc mặt không tính khó coi, ngẩn người trong chốc lát, hành lễ với Đông Phương Bất Bại, rồi bước lên bắt mạch cho Dương Liễm, trong lòng ông lại kinh ngạc không thôi, từ mạch tượng này xem ra trạng thái thân thể hiện tại của Dương tổng quản so với đêm qua còn tốt hơn. Nghĩ nghĩ, trong lòng liền hiểu được, ông xoay người đối Đông Phương Bất Bại nói,”Giáo chủ, Dương tổng quản hiện tại không cần ghim châm cũng có thể đợi đến lúc Bình tiên sinh đến.”
Cho dù là giáo chủ ngày thường lạnh lùng, nhưng cũng không phải người hoàn toàn vô tình, bằng không, Dương tổng quản sao lại có thể thanh tỉnh đến vậy.
Dương Liễm nằm ở trên giường lúc này cũng có vài phần *** thần, hắn lo lắng nhìn Đông Phương Bất Bại,”Giáo chủ, hiện tại sắc trời không còn sớm, ngài nên đi dùng cơm, hơn nữa một đêm không ngủ, vì thuộc hạ hao tổn nhiều *** lực như vậy, thuộc hạ sợ như vậy sẽ bất lợi với thân thể người.”
“Ngươi xem bổn tọa vô dụng đến vậy sao,” Đông Phương Bất Bại mặt không đổi sắc,”Ngươi trước trông nom cái mạng cho của mình cho tốt đi.”
Tuy nói như vậy, y vẫn là gọi Lục La chuẩn bị điểm tâm.
Nhìn các món điểm tâm, Đông Phương Bất Bại thật sự không đói bụng, động hai đũa liền buông xuống, chưa đứng lên, chợt nghe thanh âm Đồng Bách Hùng truyền vào trong sân.
“Giáo chủ, Bình Nhất Chỉ tiên sinh đến.”
Đông Phương Bất Bại đứng dậy, ý bảo tỳ nữ bên người dọn dẹp,”Vào đi.”
Bình Nhất Chỉ dù là sát nhân danh y không người không biết không người không hiểu trên giang hồ,”Giết một người, cứu một người”, quy định này là bắt buộc với tất cả mọi người, nhưng trước mặt Đông Phương Bất Bại, loại quy củ đó tự nhiên không thể đề cập, huống chi y ngày thường tuy cùng Dương Liễm tư giao không tính quá tốt, nhưng Dương Liễm bình thường chỉ cần thấy lão, đều sẽ khách khí hữu lễ, hơn nửa người này được giáo chủ sủng tín vậy mà không thị sủng mà kiêu, hơn nữa đối nhân xử thế chu đáo, trong lòng y, đối với người này cũng có vài phần thưởng thức.
Tình huống đặc thù, lại thêm tính tình Bình Nhất Chỉ ngày thường, lão đối Đông Phương Bất Bại chắp tay thi lễ liền trực tiếp đi vào nội thất, vén chăn nhìn cánh tay bị thương của Dương Liễm, lấy ra một dược hoàn trong hộp thuốc cạnh mình, bóp nát rồi rãi lên vết thương,”Không phải là độc gì quá nặng, không chết được.”
Đại phu đứng cạnh khóe miệng co rút, loại độc vật bài danh trong mắt ngài lại thành độc vật không đáng sợ, nói thế ngài bảo người bỏ sức bao nhiêu cũng không chữa được như ông bỏ mặt vào đâu đây?
Đồng Bách Hùng đi theo Bình Nhất Chỉ vào nghe nói thế, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra,”Dương huynh đệ, may mà Bình tiên sinh cách giáo không xa, bằng không đã nguy hiểm rồi.”
“Lần này thật phiền Bình tiên sinh,” Dương Liễm tự nhiên *** tường y thuật của Bình Nhất Chỉ, lão đã nói hắn không chết được, vậy hắn nhất định muốn chết cũng chết không được, hai năm qua cùng vị quái y này bảo trì quan hệ hữu hảo cuối cùng cũng xuất hiện hiệu quả.
“Dương tổng quản không cần khách khí,” Đối đãi Dương Liễm, Bình Nhất Chỉ xem như khách khí, lão bắt mạch, rồi đứng dậy đến cạnh bàn, bên trên đã sớm chuẩn bị tốt giấy mực, lão soàn soạt viết xuống phương thuốc, nhìn bốn phía, cuối cùng lại giao phương thuốc cho Đông Phương Bất Bại,”Giáo chủ, độc trên người Dương tổng quản dù lợi hại, nhưng cũng may nội công hắn không sâu, tốc độ độc phát không nhanh, vừa rồi thuộc hạ đã giải độc trên vết thương, độc trong cơ thể chỉ cần y theo phướng thuốc này uống mỗi ngày ba lần, sẽ trị tận gốc, thuốc này cần ba chén sắc thành một, tuyệt không thể chủ quan.”
Đông Phương Bất Bại nhìn sơ phương thuốc, không có nhìn ra vấn đề gì, mới đưa phương thuốc cho Lục La chép lại, rồi bảo nàng đi sao thuốc.
Đợi Bình Nhất Chỉ lui ra, Đông Phương Bất Bại đi vào nội thất, người trên giường đã chìm vào cơn mê man, y lẳng lặng nhìn thụy nhan tái nhợt của hắn, đột nhiên khóe miệng nhếch lên.
Nếu bổn tọa đã là sự tồn tại duy nhất mà ngươi nguyện ý trả giá bằng sinh mệnh, như vậy bổn tọa cũng sẽ không để sinh mệnh ngươi xuất hiện nguy hiểm. Nghĩ đến bí mật không thể mở miệng trên người mình, sắc mặt y buồn bã, một lát sau, sắc mặt lại lạnh xuống, nếu là…… Vậy thà rằng hủy, cũng sẽ không xảy ra lần hai lần ba gì nữa.
Đến phòng bếp, Lục La mới thấy toàn thân hư thoát khó chịu, chuyện xảy ra một đêm này làm nàng căn bản là không dám suy nghĩ, vô luận là ám sát, hay là Dương tổng quản bị thương, hoặc là giáo chủ quan tâm Dương tổng quản, đều là nàng không thể nghĩ quá nhiều.
Rất nhanh có tiểu tư mang dược vật đến, Lục La cẩn thận phân biệt dược thảo, mới dám bỏ dược vào dược quán [bình thuốc], trong chuyện này, nàng không dám có chút xíu chủ quan nào, nàng là người ở cạnh giáo chủ lâu nhất, từ lúc giáo chủ vẫn còn là Đường chủ thì nàng đã hầu hạ cạnh bên, nàng chưa bao giờ thấy giáo chủ quan tâm người nào trong giáo như thế, Dương tổng quản này xem như là một sự tồn tại đặc biệt.
Đốt lửa, nhìn dược quán chậm rãi toát ra khói trắng, nàng chỉ có thể may mắn Dương tổng quản tính mạng không đáng ngại, bằng không, bây giờ nàng cũng không còn mạng để ngồi trong này.
Dùng cây quạt nhẹ nhàng quạt lửa, Lục La tâm tư khẽ biến, Dương tổng quản được giáo chủ một mức sủng tín, hơn nữa làm người cũng tốt, nếu mình…… Mới chỉ nghỉ đến đây, Lục La lập tức vứt bỏ nó, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, tuyệt đối không thể có ý niệm trong đầu này, về phần vì sao, có lẽ ngay cả nàng cũng không quá rõ ràng.
Hết Không phải vô tình
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...