Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng

Tâm tình Tô Diễm bắt đầu tốt giống như trước nay chưa từng tốt, thậm chí lớn mật đưa tay xoa khuôn mặt của giáo chủ đại nhân, sờ soạng tỉ mỉ.

“Đã sờ đủ chưa?” Giáo chủ đại nhân vẻ mặt thản nhiên nhìn vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn của Tô Diễm, khẩu khí cũng thản nhiên.

“Như thế nào sờ đều không đủ.” Tô Diễm lần thứ hai hôn nhẹ lên đôi môi đạm màu của giáo chủ đại nhân, rồi sau đó kéo một bàn tay của giáo chủ đại nhân lại, “Nhưng mà bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước đi, ta đói bụng.”

Giáo chủ đại nhân nhẹ nhàng tránh ra, phát hiện người này nắm rất chặt liền không hề rút lại nữa, chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người: “Chúng ta cứ như vậy đi ra ngoài?”

“Cũng đúng, đi ra ngoài như vậy, những người khác thấy được còn tưởng ngươi động thủ với ta ở trong phòng.” Tô Diễm thả tay ra, xoay người lấy từ trong tủ quần áo ra hai chiếc ngoại sam, đầu tiên cởi chiếc định thay trên người mình, vừa định vì giáo chủ đại nhân thay quần áo, ngoại sam trong tay đã bị giáo chủ đại nhân giật đi. Nhìn thấy ngón tay thon dài của giáo chủ đại nhân cởi ra vạt áo của mình, Tô Diễm liền cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt.

Tô Diễm lại cầm lấy tay của giáo chủ đại nhân, khẽ cười nói: “Thỉnh giáo chủ đại nhân đi trước, nam sủng ta này đi theo phía sau là được rồi.”

Từ nam sủng này làm cho mày giáo chủ đại nhân hơi hơi nhíu lại, lại nhấc chân đi ra ngoài: “Ngươi đây là lấy nam sủng của bổn tọa cho là mình?”


“Ta muốn làm chính là tình nhân của ngươi, nhưng người bên ngoài lại chưa hẳn xem như vậy.” Tô Diễm thật ra lại không có nửa điểm ngượng ngùng, trực tiếp bước theo sau Đông Phương Bất Bại, “Nam sủng luôn bị cho là địa vị thấp nhất không phải sao?”

“Ngươi không thèm để ý điều này?” Đông Phương Bất Bại nghe bước chân phía sau, quay đầu lại nhìn Tô Diễm, thần sắc có chút cổ quái.

Tô Diễm trước tiên đón lấy bữa tối Lục Nhi đứng ở cách đó không xa đưa tới, sau đó giúp giáo chủ đại nhân ngồi xuống: “Ta vì sao phải để ý điều này? Dù sao hai chúng ta tự mình hiểu được chuyện gì là được rồi. Hơn nữa…” Tô Diễm tựa tiếu phi tiếu nhìn giáo chủ đại nhân, “Cho dù ta nói không phải, ngươi cảm thấy có người tin sao?”

Cho đến khi bắt đầu thượng đồ ăn, Tô Diễm mới rất là luyến tiếc buông tay giáo chủ đại nhân ra, bắt đầu chia thức ăn cho giáo chủ đại nhân, đương nhiên, chính anh cũng rất không khách khí ngồi cùng bàn cùng ăn: “Mấy ngày này có ngoan ngoãn ăn cơm không?”

“Chẳng lẽ ngươi cho là, không có ngươi, bổn tọa ngay cả cơm cũng không ăn?” Giáo chủ đại nhân chậm rãi ăn đồ ăn càng ngày càng nhiều trong bát, lông mi cũng chưa thèm nâng một chút.

Tô Diễm không thèm để ý khẽ cười một tiếng: “Là ta bởi vì ngươi thật không nuốt xuống được sao?”

Vì thế giáo chủ đại nhân cùng Tô Diễm chính thức bắt đầu thử kết giao, tuy khi đó Tô Diễm nói nếu không được thì lại chia tay, nhưng anh cũng chỉ là nói cho có mà thôi, nếu như giáo chủ đại nhân đã ôm lấy anh, vậy quả quyết không có đạo lý lại buông tay.


“Đông Phương, chúng ta cùng ngủ đi.” Tay Đông Phương Bất Bại vừa mới nới lỏng đai lưng, chợt nghe thấy thanh âm của Tô Diễm ở ngoài cửa, bước chân tiến gần, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện ở phía sau y.

Giáo chủ đại nhân nhìn thấy Tô Diễm một tay ôm gối đầu một tay kia cầm theo một bọc vải nhỏ thì biết người này chủ mưu đã lâu, nhưng liếc liếc mắt thấy trên mặt hắn mang theo nụ cười lo lắng, rồi lại nói không ra lời đuổi người.

Thấy giáo chủ đại nhân không phản đối, Tô Diễm đã quăng bọc nhỏ được gói kỹ kia lên bàn, ôm gối đầu đặt lên trên giường, cũng rất là tự nhiên bước qua cởi áo cho giáo chủ đại nhân. Chỉ là tay mới chạm đến đai lưng, giáo chủ đại nhân lại lùi ra sau nửa bước.

Có thể làm cho giáo chủ đại nhân lui, chỉ sợ cũng có một mình Tô Diễm đi.

“Bổn tọa tự mình làm.” Giáo chủ đại nhân chuyển mắt, không muốn nhìn khuôn mặt mang theo ý cười kia của Tô Diễm, lại không biết vì sao tim đập nhanh hơn.

“Trước kia thời điểm thuộc hạ hầu hạ giáo chủ, cũng không thấy giáo chủ như thế, sao hiện tại ngược lại…” Tô Diễm không ngừng cố gắng đưa tay về phía đai lưng, lúc này giáo chủ đại nhân lại không trốn nữa. Thời điểm Tô Diễm lột bỏ ngoại sam rồi trung y đang chuẩn bị lột nốt cả nội y, cổ tay lại bị nắm.

“Chỉ mấy ngày chưa hầu hại bổn tọa mà đã quên hầu hạ như thế nào rồi sao?” Ngón tay đang nắm lấy cổ tay Tô Diễm của giáo chủ đại nhân chậm rãi dùng sức, nhìn thấy biểu tình có chút ăn đau của Tô Diễm mới thả lỏng lực đạo, đi qua người anh tự lên giường nằm.


Tô Diễm bất đắc dĩ thở dài một hơi, đành phải ngoan ngoãn cởi bỏ quần áo của mình, vừa định thổi tắt ngọn nến đã thấy giáo chủ đại nhân vươn một bàn tay từ trong chăn ra, vung lên cực kỳ tao nhã, lập tức trước mắt trở nên tối đen. Tô Diễm sờ soạng đi đến trước giường, xốc chăn chui vào, liền đưa tay ôm giáo chủ đại nhân vào trong ngực.

Thân thể trong lòng hơi căng lên, thanh âm cũng lãnh liệt: “Tô Diễm, ngươi chớ nên được một tấc lại muốn tiến một thước.”

“Nhưng mà ôm Đông Phương ngươi thật sự quá thoải mái nha.” Tô Diễm thỏa mãn than nhẹ một tiếng, cằm khẽ cọ cọ lên đỉnh đầu giáo chủ đại nhân, “Sớm biết thế liền sớm đến đây, trong chăn lạnh như vậy ngủ cũng rất không thoải mái.”

“Ngươi đã có mĩ tì ấm giường, làm gì ủy khuất bản thân mà đến chỗ của ta?” Đông Phương giáo chủ giãy giụa thất bại chỉ phải nằm ở trong lòng Tô Diễm hừ lạnh một tiếng, nghe vào trong tai Tô Diễm lại làm cho anh không tự giác được cười rộ lên trong bóng đêm. Giáo chủ đại nhân nhà anh vẫn còn quá để ý đến chuyện này a.

“Những người khác ta không muốn ôm, thầm nghĩ ôm ngươi.” Tô Diễm rút ra một bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt giáo chủ đại nhân, “Còn có một chuyện ta muốn thương lượng với ngươi.”

Giáo chủ đại nhân rất muốn hất cái tay đang vuốt ve trên mặt kia, nhưng hai tay đều bị Tô Diễm đặt ở trong lòng ngực nên đành phải thôi: “Ngươi có chuyện gì mà lại tới tìm ta thương lượng?” Y nhớ rõ từ lúc Tô Diễm tiếp nhận chuyện của Dương Liên Đình đến nay, chưa từng cùng y thương lượng cái gì, đều là làm một mình.

“Ta muốn… Học võ.” Tuy rằng tối, nhưng giáo chủ đại nhân vẫn thấy được đôi mày hơi hơi nhăn lại của Tô Diễm, cùng với thần sắc có chút ngưng trọng.

“Vì sao?”


Tô Diễm có chút ngượng ngùng nở nụ cười: “Ta cũng không muốn lần sau lại bị thần công cái thế của giáo chủ đại nhân làm cho kinh sợ, bị nội thương mà bản thân cũng không biết.”

Nghĩ đến sáng nay mình chỉ tùy ý hất tay người này ra đã khiến cho hắn hộc máu, giáo chủ đại nhân cũng không tránh khỏi nhíu mày, người này võ công vốn thấp kém, hiện nay lại vô cùng thê thảm, nếu lần sau lại bị sát khí gây thương tích…

“Ngươi muốn luyện loại võ công nào?” Đông Phương giáo chủ tâm tư động đậy, nghĩ tới một loại khả năng sau lại nhíu mày.

Tô Diễm nhăn mũi, có chút bất đắc dĩ nói: “Bình thường là được rồi, loại giống như quỳ hoa bảo điển cũng đừng cho ta, xem không hiểu, quá mức thâm thúy cũng đừng nghĩ, ta sợ ta xem không hiểu. Ta học võ cũng là muốn về sau nếu có chuyện gì, đừng bị sát khí của ngươi làm chấn động hoặc là ngáng chân sau của ngươi là được rồi.” Ít nhất đừng dọa người như vậy, phải chết còn muốn Đông Phương cầu tình cho anh.

Thần kinh căng thẳng của giáo chủ đại nhân thả lỏng, bắt đầu suy nghĩ coi dạng võ công nào mới thích hợp: “Trong thần giáo tuy không ít bí tịch, nhưng nếu không muốn thâm thúy, chỉ sợ không nhiều lắm, mà tư chất của ngươi… E là có thể luyện được lại càng ít, đợi ngày mai ta luyện công xong sẽ đi tìm xem.”

“Ta và ngươi cùng đi.” Tô Diễm rất là vui vẻ ôm người vào sát một chút, nhẹ nhàng thổi một hơi vào bên tai giáo chủ đại nhân, “Ta chính là ngay cả huyệt đạo cũng không nhận ra được, còn chờ Đông Phương ngươi dạy ta nhận biết huyệt nha.”

Hơi thở bên tai làm cho lỗ tai giáo chủ đại nhân hơi ngứa, mặt đã hơi nóng, đưa tay đẩy Tô Diễm ra một chút, giáo chủ đại nhân thản nhiên hỏi: “Ngươi muốn ta dạy ngươi như thế nào?” Xem ý cười trên mặt người này, chỉ sợ…

“Còn phải làm phiền giáo chủ đại nhân chỉ điểm ở trên người thuộc hạ.” Thanh âm này nghe thế nào lại mang theo chút đắc chí chứ, “Một ngày mười thì thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui