Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng

Ném chiếc lược sắt còn dính máu Dương Liên Đình sang bên, Tô Diễm có chút bất đắc dĩ vuốt cằm, nhìn cảnh tượng thê thảm trước mặt, có vẻ xuống tay có hơi máu me quá rồi.

Từ trong người rút ra một cây ngân châm,Tô Diễm tùy tay đâm vào gáy gã, nhìn Dương Liên Đình giãy giụa yếu dần, Tô Diễm mở xích ra, gã liền mềm nhũn ngã xuống. Ngồi xổm trước người gã, nụ cười trên mặt anh không hề thay đổi, lại khiến Dương Liên Đình lạnh sống lưng.

“Mấy hôm trước ta có đi tìm Bình đại phu, học lão mấy thứ.” Tô Diễm lại lấy ra một chiếc túi vải nho nhỏ, bên trong chứa một loạt châm, “Châm cứu huyệt đạo cứu người tuy ta làm không được, nhưng phế người vẫn biết làm thế nào, Bình đại phu đây là đặc biệt tặng cho ta đấy.”

Rút ra một cây châm, Tô Diễm cầm trên tay tỉ mỉ nhìn, lại quơ quơ trước mắt Dương Liên Đình: “Tuy đã quên mất mấy huyệt đạo kia tên là gì, nhưng đâm vào kiểu gì thì ta vẫn còn nhớ.” Dưới ánh nhìn hoảng sợ của Dương Liên Đình, Tô Diễm một cước đá sấp Dương Liên Đình lại, đâm mấy châm vào cột sống, nhìn tay chân gã giật giật mấy cái rồi thật sự bất động, mà bên dưới dần loang ra một bãi nước vàng vàng.

“Toàn thân tê liệt, rất hợp ngươi đấy.” Tô Diễm nhìn gã thất khống nằm thườn ra đất, nghiêng nghiêng nhìn rồi lại đâu thêm một cây lên cổ gã, ngồi xổm xuống trước mặt gã cười khẽ, “Từ giờ trở đi ngươi chỉ nhìn được mà không cử động được, cũng không nói được, ta sẽ không để cho ngươi chết đâu, dù sao sống so với chết còn khó chịu hơn nhiều.”

Dương Liên Đình đã sớm mê man, không có phản ứng. Tô Diễm nhìn hình dạng Dương Liên Đình như vậy, xoay người bỏ đi, thuận miệng phân phó: “Đưa người ra, tìm một nơi sạch sẽ chăm sóc cho tử tế.”


Giải quyết xong Dương Liên Đình, tâm trạng Tô Diễm lại không thư thái như anh tưởng, một mình đến chỗ không người sau núi của thần giáo giải sầu, có điều chưa đi được mấy anh chợt nghe được tiếng tay áo bay lên phía sau, khi ngẩng lên nhìn, giáo chủ đại nhân đã đứng trước mặt rồi.

“Khinh công của giáo chủ thật tốt.” Tô Diễm nhìn người đang đứng trước mặt kia mà đưa tay ra trước mặt y, “Có muốn cùng đi dạo không?”

Nắm lấy bàn tay vươn ra kia, mười ngón đan nhau, giáo chủ đại nhân để mặc Tô Diễm chầm chậm dắt đi, nhưng không lên tiếng.

“Sao tự nhiên lại đến tìm ta thế này?” Tô Diễm nắm tay giáo chủ đại nhân, nhìn ngắm rừng cây rậm rạp, chắc chắn xung quanh không còn ai, liền xoay người đè y lên cây, hai tay chặn y lại trong lòng mình.

Giáo chủ đại nhân tất nhiên sẽ không nói rằng y vẫn đi theo anh, thấy Tô Diễm phế đi Dương Liên Đình rồi, sắc mặt u sầu mới hiện thân, chỉ đạm nhiên nhìn anh: “Không có việc gì thì bổn tọa không thể đi tìm ngươi sao?”

“Ngươi lúc nào tìm ta cũng được.” Tô Diễm nhìn ánh mắt giáo chủ đại nhân liếc đi, xoay đầu y lại, nghiêm túc nói, “Giờ Dương Liên Đình đã bị ta hành hạ thành bộ dạng như vậy, cơ bản có là Hoa Đà còn sống cũng không thể cứu được nữa, có điều ta vẫn không yên lòng, thế nên…”

Giáo chủ đại nhân nhướn mày, có chút bất ngờ nhìn nét mặt nghiêm túc hiếm thấy của Tô Diễm, chờ anh nói hết: “Thế nên ngươi muốn làm gì?”

Tô Diễm khựng lại, lời nói ngập ngừng mãi nơi đầu lưỡi, rốt cuộc có chút mất tự nhiên nói: “Đông Phương… chúng ta, thành thân đi.” Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc hiếm hoi của giáo chủ đại nhân, Tô Diễm nở một nụ cười cực kỳ quyến rũ, “Ngươi thú ta đi.”

“Ngươi… gì cơ?” Giáo chủ đại nhân kinh ngạc nhìn thần sắc không chút bỡn cợt của anh, nếu y nghe không lầm, Tô Diễm đã nói, muốn gả cho y?


Tô Diễm nhìn vẻ mặt này của y, cũng phì cười: “Sao nào, không tin ta muốn thành thân với ngươi hay không tin là ta muốn gả cho ngươi?”

Giáo chủ đại nhân lại cau mày, khẽ nói: “Ngươi không cần phải thế đâu, Tô Diễm, tội gì ngươi phải làm tội mình ra.”

“Nhưng ta muốn trói lấy ngươi cả đời.” Tô Diễm khẽ cười hôn lên môi y, thoải mái cười nói: “Nếu nói thành thân thì ta ở dưới ngươi vẫn dễ phục chúng hơn, nếu giáo chủ gả cho ta, chỉ e có ngày ta sẽ đột tử giữa đường mất. Dù sao chỉ cần thành thân, ngươi trở thành người của ta, những chuyện khác không quan trọng nữa.”

“Dù không thành thân thì ta vẫn là người của ngươi.” Đưa tay ôm lấy eo Tô Diễm, thở dài một hơi, giáo chủ đại nhân cực kỳ bất đắc dĩ nhìn người nọ.

“Ngươi đây là không muốn thành thân với ta đúng không?” Mặt nhăn lại, Tô Diễm cực độ ủy khuất cọ cọ trên người giáo chủ đại nhân, oán khí ùn ùn.

Giáo chủ đại nhân hết cách với anh, chỉ còn biết dung túng: “Nếu ngươi thích thì thành thân đi.”


Có điều tuy nói muốn thành thân, cũng không thể để cho tất cả cùng biết, Tô Diễm cũng chỉ mời một vài người coi như thân cận với mình đến dự lễ.

“Ây, Tô huynh đệ lúc nào cũng kín tiếng như vậy cả, nếu ngươi không thành thân ta còn không biết ngươi có kim ốc tàng kiều đấy.” Đồng Bách Hùng vui vẻ nhận thiệp mời của Tô Diễm, có điều vừa mở ra, rượu trong miệng liền phun hết ra ngoài, ho đến ná thở, “Ta bảo… khụ khụ, mẹ cha Tô Diễm ngươi chứ, khụ khụ… Giỡn với lão tử đấy hả?”

“Đồng đường chủ, Tô mỗ nghiêm túc đấy chứ, cũng không biết có được vinh dự đón tiếp Đồng đường chủ không đây.” Tô Diễm cười như gió xuân ùa tới, trong lòng còn ôm tấm thiệp đỏ tươi.

Đồng Bách Hùng không biết phải dùng kiểu mặt như thế nào cho phù hợp với tình hình, nhìn nhìn Tô Diễm lại ngó ngó tấm thiệp trong tay, tuy ở trong không viết rõ gả cưới thế nào, nhưng Đồng Bách Hùng vẫn thấy lấy sự anh vĩ của giáo chủ đại nhân, nói thế nào cũng không phải bên bị đè, có điều nhìn cái eo tên này… Cũng không giống nha…

Tô Diễm nhìn biểu tình rối rắm của Đồng Bách Hùng, tất nhiên biết trong đầu lão nghĩ gì, nhưng không giải thích, để mặc Đồng Bách Hùng rối rắm một mình, anh lại tiếp tục đi phát thiệp mời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui