Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng

Chỉ có thể nói lời của Thượng Quan Vân thật sự đúng, ngày hôm sau từ lúc lên đường bắt đầu thường thường có người đánh lén, chỉ là đi theo đều là người giỏi trong giáo, hơn nữa cũng đều không phải người xuống tay nhẹ, cơ bản có đến mà không có về, chỉ là đuổi ruồi bọ đuổi nhiều lắm, cũng sẽ phiền. Hơn nữa võ công của người tới cũng càng ngày càng cao, vốn Tô Diễm còn có chút đắc chí với võ công của mình nhưng cũng không thể không thừa nhận võ công của anh quả thật như lời giáo chủ đại nhân nói, chỉ là một tên tài nghệ cấp hai.

“Thật là…” Tô Diễm kéo ống tay áo của mình, phía trên có một lỗ thủng thật dài, cơ bản quần áo này xem như vứt đi, hơn nữa trên mặt bắn không ít vết máu, có của mình cũng có của những người khác.

Thượng Quan Vân từ trong bọc của mình lấy ra một lọ thuốc đưa cho Tô Diễm, nhăn mặt: “Mặc dù hôm nay đã đến Hàng Châu, nhưng chỉ sợ là vẫn sẽ có không ít phiền toái, ngươi nếu không có chuyện gì, vẫn là đừng ra ngoài.”

Tô Diễm nhíu mày, xắn tay áo lên, lộ ra vết thương trên cánh tay, bôi thuốc trị thương lên. Thuốc là thuốc tốt, rắc lên trên vết thương đặc biệt đau, Tô Diễm đến đây lâu như vậy lần đầu tiên bị thương, sâu sắc cảm nhận mình thật sự được chiều chuộng không ít.

“Ta chỉ thích sớm đi xong việc, sau đó sớm trở về.” Tô Diễm vẫn hy vọng mình có thể tự đi Tây hồ một chuyến, anh hiện tại cũng có hắc mộc lệnh trong tay, hẳn là không có người nào dám không nghe anh.

Thượng Quan Vân hiển nhiên rất không đồng ý với quyết định này của Tô Diễm, nhưng lời hắn nói cũng không phải không có đạo lý, đành phải lui mà cầu tiếp theo: “Ngươi nếu đi ra ngoài, cũng mang theo hai huynh đệ, dù sao võ công của ngươi… Vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.”

“Ta biết, ta còn muốn lưu mệnh trở về gặp giáo chủ chứ.” Tô Diễm thầm nghĩ tính kế Nhâm Ngã Hành, cũng không muốn bị người khác tính kế.

“Thật sự là khó tìm nha.” Tô Diễm đứng ở một cửa động hôn ám, lẩm bẩm nói. Anh thật vất vả bỏ qua hai người đi theo, sau đó dùng hắc mộc lệnh đe dọa tổng quản giáo chúng Hàng Châu, đi một mình tới nơi này, cuối cùng là rút ngắn khoảng cách với mục tiêu.

Trong động rất là âm u ẩm ướt, đi xuống nữa còn rất lạnh, Tô Diễm đi một đoạn đường rồi mới nhìn thấy hai giáo chúng trông coi, hai người kia vừa thấy Tô Diễm, liền trực tiếp rút đao ra, thần tình cảnh giác.


Tô Diễm trực tiếp giơ ra hắc mộc lệnh quơ quơ ở trước mắt hai người: “Giáo chủ lần này phân phó tại hạ đến, mong rằng hai vị tạo điều kiện.”

“Ngươi là người nào?” Tâm phúc của Đông Phương giáo chủ cảnh giác rất mạnh.

“Tại hạ Dương Liên Đình, chính là tổng quản thần giáo.” Tô Diễm rất là khiêm tốc hữu lệ cười cười.

Một người trong đó cau mày, thấp giọng nói: “Ta ở đây lâu rồi chưa từng hồi giáo, không có nghe qua đại danh của các hạ, chính là không biết các hạ hôm nay tới là có chuyện gì.”

“Người giam giữ trong địa lao kia, giáo chủ không muốn tiếp tục giữ lại hắn nữa.” Tô Diễm lấy từ trong tay áo ra một bình dược mà Vương Bản Chi cho anh, mỉm cười nói, “Xin cho tại hạ đem dược này bỏ vào trong cơm của người kia, đợi người nọ ăn xong tại hạ liền rời đi, trở về giáo phục mệnh.”

Hai người trông coi kia liếc nhau, một người trong đó gật gật đầu: “Một khi đã như vậy, lúc này cũng đã sắp đến giờ đưa cơm.” Sau đó chỉ chỉ một cái thực hạp ở trong góc, ý bảo Tô Diễm tự tiện.

Không nghĩ tới mỗi ngày Nhâm Ngã Hành ăn đều là cơm lạnh a, không biết đến lúc trời nóng cơm này chờ buổi tối đưa vào có thể đã thiu rồi hay không. Tô Diễm cẩn thận đem cả một lọ dược đầy đều đổ vào, trộn đều, lại đậy thực hạp, sau đó đưa cho một trong hai người trông coi.

Tô Diễm tránh ở chỗ tối nhìn thấy Nhâm Ngã Hành tóc tai bù xù bị nhốt ở trong lao ăn xong đồ ăn này, mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Cảm giác nhiệm vụ hoàn thành tốt lắm, Tô Diễm tâm tình khoái trá trở về, hai huynh đệ đi theo anh còn tưởng rằng anh ở bên trong nghị sự rất lâu, rất là tẫn trách liền một đường hộ tống anh trở về.


Tô Diễm tâm tình rất tốt đẩy cửa phòng, lúc nhìn thấy Đông Phương Bất Bại ngồi ở trong phòng mình, cả người đều ngây ngẩn. Nói không rõ là tâm tình gì, vừa kinh hỉ lại có chút chột dạ, chính là Tô Diễm lập tức liền phát hiện, sắc mặt của giáo chủ đại nhân không quá đúng.

Tô Diễm chưa từng gặp qua vẻ mặt này của Đông Phương giáo chủ, loại ánh mắt rất lạnh này làm cho Tô Diễm cảm thấy rất hoảng hốt.

“Làm sao vậy?” Tô Diễm nhìn sắc mặt của giáo chủ đại nhân, nhẹ giọng nói.

“Đóng cửa.” Giáo chủ đại nhân thản nhiên nhìn Tô Diễm, ngữ khí bình tĩnh vô ba.

Tô Diễm đóng cửa lại, đi đến trước mặt giáo chủ đại nhân, không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ việc anh làm đã bị bại lộ?

“Ngươi có thể có gì nói với bổn tọa?” Đông Phương giáo chủ lạnh lùng liếc Tô Diễm, không mang theo nửa điểm cảm tình.

Đã như thế, vậy khẳng định có chuyện bị phát hiện.

“Ngươi nói, là chuyện nào?” Tô Diễm thấp giọng hỏi ngược lại.

“Hừ.” Giáo chủ đại nhân hừ lạnh một tiếng, một tay chống bàn đứng lên, nắm cằm Tô Diễm cười lạnh nói, “Ngươi khi đó nói cái gì đứng ở phía sau bổn tọa, bổn tọa vốn là không tin, chỉ là, Tô Diễm, ngươi cũng quá đa nghi nóng nảy.”


Cái này thì Tô Diễm hiểu được, chuyện anh đi nhà lao Tây Hồ giáo chủ đại nhân đã biết. Chẳng qua anh gạt giáo chủ đại nhân… Cũng chỉ có chuyện này đi.

“Ta quả thật rất nóng vội.” Tô Diễm thản nhiên cười cười, ngón tay đang nắm lấy cằm xiết chặt, xương cốt bị bóp phát đau, “Có một số việc ta vốn định gạt ngươi, đợi đến cuối cùng ổn định rồi mới nói cho ngươi biết, chỉ là hiện tại giống như không thể không nói.”

Giáo chủ đại nhân nắm cằm Tô Diễm, thật muốn bóp nát xương cốt của người này, chỉ là trong lòng lại buồn bực đến phát đau.

“Ta muốn mệnh của Nhâm Ngã Hành.” Tô Diễm như trước thản nhiên cười, nhớ tới Nhâm Ngã Hành ăn dược kia, trong mắt đều là ý cười, “Nhưng mà vì không thể muốn nhanh như vậy, cho nên mới kê đơn.”

Giáo chủ đại nhân lạnh lùng nhìn Tô Diễm: “Là ai phái ngươi tới.”

“Không ai phái ta đến, là ta tự mình muốn làm như vậy.” Tô Diễm vươn tay giữ chặt cánh tay nhàn rỗi kia của giáo chủ đại nhân, nhìn thấy nắm tay nắm chặt của giáo chủ đại nhân, cầm lên lại bị hung hăng quăng ra.

“Chẳng lẽ ngươi cho là bổn tọa dễ lường gạt như vậy sao!” Trong thanh âm bị đè thấp tất cả đều là tức giận bị áp chế, “Bổn tọa lại vì an nguy của ngươi mà tới đây thật sự là buồn cười!”

Bàn tay đang bóp cằm lại tằng không ít lực, làm cho Tô Diễm nói chuyện có chút cố sức: “Đông Phương, ngươi nghĩ tới có một ngày, ta sẽ chết sao?”

“Không cần nghĩ, chỉ cần bổn tọa dùng thêm chút lực, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể toàn mệnh sao?”

“Ngươi nghĩ tới có một ngày, ngươi sẽ bị ta hại chết sao?”


“Nếu là bổn tọa không biết việc này, chỉ sợ chung quy có một ngày sẽ bị ngươi hại chết.” Giáo chủ đại nhân cười lạnh nói.

“Ta trước kia xem qua một quyển sách, bên trong viết một đoạn chuyện xưa phát sinh thật lâu trước kia, nơi đó có một ngươi tên Đông Phương Bất Bại, bởi vì liên lụy của Dương Liên Đình, vốn là võ công thiên hạ vô song, chỉ vì Dương Liên Đình mà đi cầu một cừu nhân muốn đưa y vào chỗ chết, cuối cùng hai người đều bị giết.” Con ngươi sâu và đen của Tô Diễm nhìn giáo chủ đại nhân, miễn cưỡng cười, “Tuy rằng hiện tại Dương Liên Đình đã mất, nhưng ta không muốn bởi vì ta mà hại chết người, nếu ta đã biết là ai giết ngươi, vậy tự nhiên phải giết hắn trước.”

Sắc mặt giáo chủ đại nhân khẽ biến, cuối cùng lại vẫn là cười lạnh: “Tô Diễm, ngươi cho là bổn tọa sẽ tin tưởng ngươi sao?”

“Ta không biết.” Cụp mắt xuống, ý cười trên khóe môi Tô Diễm có chút chua sót, “Ta hy vọng ngươi có thể tin tưởng ta, chỉ là… Hình như không quá dễ dàng. Chỉ là ta không muốn chết bây giờ, ít nhất chờ Nhâm Ngã Hành Hướng Vấn Thiên đều đã chết, ta mới có thể chết.”

“Nói thật dễ nghe, bổn tọa làm sao biết lời nói của ngươi thật hay giả?” Lực trên tay hơi giảm một chút, mày của Đông Phương giáo chủ hơi hơi nhăn lại.

Tô Diễm thở dài một hơi, nói: “Ta có thể nói cho người một chuyện sẽ phát sinh tiếp theo, ngươi có thể để ta ở bên cạnh ngươi, sau đó lại đi nhìn xem ta nói có đúng hay không.”

“Ngươi nói.”

Vì thế Tô Diễm đang bị giáo chủ bóp cằm vất vả nhớ lại điểm nổi bật của vở kịch đã không còn gì ấn tượng, bắt đầu từ Phúc Uy tiêu cục, mãi cho đến Nhâm Ngã Hành xông lên Hắc Mộc Nhai.

“Nếu là việc Nhạc Bất Quần trục xuất Lệnh Hồ Xung khỏi phái Hoa Sơn ứng nghiệm, vậy bổn tọa liền tin tưởng ngươi.” Hàn khí trong mắt giáo chủ đại nhân đã tan đi rất nhiều, chỉ là vẫn hoài nghi nhìn Tô Diễm.

“Vậy mấy ngày nay phải nhốt ta cẩn thận.” Ngón tay trên cằm rốt cuộc buông ra, Tô Diễm chỉ cảm thấy xương cốt thật sự là đau như muốn nứt ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui