Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Nhậm Doanh Doanh ly khai Hắc Mộc Nhai, là việc Đông Phương Bất Bại đã cho phép, không thể nghịch chuyển.

Mấy tháng sau, Khúc trưởng lão lấy việc Phi Phi đã lớn làm lí do, mang Phi Yên lanh lợi nhu thuận đi, Đông Phương Bất Bại gật đầu cho phép, Dương Liên Đình cũng không thể nói gì, coi như hắn không nỡ thì sao, đó là cháu gái của lão ta a, Đông Phương Bất Bại tâm tư hắn trong lòng cũng biết, Dương Liên Đình không hỏi, Đông Phương Bất Bại cũng không nhắc tới, nhớ nhung nàng một chút, sau rồi khi tiểu xá Đông Phương Bất Bại sai người tỉ mỉ xây dựng hoàn thành xong, tịch mịch vì Phi Phi rời đi cũng dần tan biến.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời xuyên thấu qua sương mù chiếu vào tiểu xá sau Hắc Mộc Nhai, tiếng chim kêu mang mùi hoa, còn có thể nghe thấy tiếng nước suối róc rách bên ngoài.

Đông Phương Bất Bại mới tỉnh dậy khỏi giấc ngủ trưa, như trước nằm sát vào người Dương Liên Đình.

“Nghe nói Doanh Doanh yêu một tiểu tử kiếm khách trên Hoa Sơn?” đầu Đông Phương Bất Bại gối lên cánh tay Dương Liên Đình, nhẹ hỏi.

“Tin báo như vậy, nghe nói nàng ta thích thật sự, còn vì cứu mạng tiểu tử kia mà tự nguyện ở lại Thiếu Lâm.” Dương Liên Đình nhíu mày, không kiên nhẫn nói, nhưng thanh âm nói chuyện lại có chút nhàn nhạt, khiến cảm giác như hai người họ dù mới bắt đầu, nhưng tựa hồ đã bên nhau nhiều năm.

“Thiếp thân cũng yêu Liên đệ rất nhiều, vì Liên đệ đừng nói đi Thiếu Lâm cả đời, dù là hi sinh tính mạng cũng không vấn đề!” Đông Phương Bất Bại áp đầu vào vai Dương Liên Đình nói, không bao lâu sau lại cười nói:“Chỉ là sợ Thiếu Lâm phương trượng là không có thực lực giam cầm thiếp thân.”

“Ngươi vẫn kiêu ngạo không coi ai ra gì!”

Dương Liên Đình nhắm mắt, hắn phiền não vì Hướng Vấn Thiên vốn đã lặn sâu như đá chìm đáy biển tựa hồ có hành tung, mà hành tung này lại hợp cùng với Lệnh Hồ tiểu tử, là vô tình, hay là cố ý?

“Trong mắt thiếp thân sao có thể không người, không phải còn có Liên đệ sao?” Đông Phương Bất Bại nhìn đầu ngón tay mình, cười nhạt:“Liên đệ phiền não gì vậy? Giáo vụ rất nhàm chán, nếu ngươi không thích thì cứ vứt cho bọn hắn, chúng ta ở trong tiểu xá, thần không biết quỷ không hay sống cả đời. Chỉ có ngươi và ta thôi, không gặp ai cũng không để ý đến ai cả……”

“Vậy thì thật tốt!” Nhưng trước kia không được, bây giờ càng không thể!

Dương Liên Đình giương mắt nhìn loan trướng, tay lướt qua môi Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại cười đến mị hoặc, một ngụm ngậm lấy Dương Liên Đình ngón trỏ.

Dương Liên Đình xoay người ngăn chặn Đông Phương Bất Bại, hạ mắt:“Nghe nói Hướng Vấn Thiên liên thủ với Nhâm Ngã Hành, tìm Đồng trưởng lão……” Hắn tối phiền lòng chính là, trong chúng trưởng lão, Đồng trưởng lão là kẻ bất mãn nhất đối với việc Nhật Nguyệt thần giáo quyền to nắm trong tay hắn.

Đông Phương Bất Bại chặn miệng Dương Liên Đình:“Muốn tìm ai thì tìm. Thiếp thân chỉ cần Liên đệ! Cùng lắm thì bọn họ cùng nhau đến đây, ngươi chỉ cần dẫn bọn hắn đi tìm chết là được!” Trong giọng nói tràn đầy khinh thường.

Dương Liên Đình vừa nghe đến cảnh cả đám người kéo đến đây đánh nhau, còn Đông Phương Bất Bại vẫn mang bộ dáng tự mãn không nhanh không chậm nhi nữ tình trường, liền không khỏi đứng dậy lạnh lùng nói:“Một tay khó địch bốn tay, nói thì dễ dàng, ngươi tưởng chúng định từng người tới sao?” Nam tử hán không phải là tử sao?–

Nhưng mơ hồ nghe nói Đông Phương Bất Bại năm đó nhốt Nhâm Ngã Hành hơn mười năm, thì Nhâm Ngã Hành làm sao có thể buông tha Đông Phương Bất Bại? Nghĩ vậy, Dương Liên Đình lại hận mình võ công không tốt, nếu gặp nguy hiểm thì thật bất lực, trong lòng giận dữ với bản thân, sắc mặt cũng thật khó xem.


Đông Phương Bất Bại đứng dậy giữ chặt Dương Liên Đình, cười nói:“Đừng nói là bốn người, coi như trong bốn người đó có Thiếu Lâm phương trượng, thiếp thân cũng không để trong mắt!”

Tay Dương Liên Đình lướt qua mặt Đông Phương Bất Bại, nhíu mày nói:“Ngươi thật sự khiến người khác khó chịu!” Bản thân không vội, hắn cứ toàn phải vội hộ phần y.

Đông Phương Bất Bại cười:“Là Liên đệ lo lắng quá nhiều! Mấy năm qua Liên đệ đã thấy hết đám người gọi là anh hùng hào kiệt đó rồi, ngươi có thấy ai mạnh hơn một ngón tay của thiếp thân không?”

Dương Liên Đình cúi đầu, nghĩ thấy Đông Phương Bất Bại cũng không nói sai, tảng đá chất trong lòng từ hôm qua khi nghe nói Nhâm Ngã Hành còn sống, đang trên đường đi Hắc Mộc Nhai cũng liền vơi bớt đi, lòng thầm nghĩ:

Đông Phương Bất Bại đi theo Nhâm Ngã Hành nhiều năm, hẳn hiểu Nhâm Ngã Hành hơn những người khác, huống hồ Nhâm Ngã Hành bị nhốt trong địa lao nhiều năm, mà Đông Phương Bất Bại mỗi ngày tập võ không ngừng, hẳn Nhâm Ngã Hành tất nhiên không phải đối thủ của Đông Phương Bất Bại……

Nghĩ vậy, Dương Liên Đình liền cảm thấy mình tựa như chim sợ cành cong, buồn cười đến cực điểm, nhưng nhớ lại bộ dáng khẩn trương của mình vừa rồi, liền cảm thấy hơi xấu hổ, dẫu vậy vẫn ra vẻ tự nhiên nói với Đông Phương Bất Bại: “Ta chưa từng không tin ngươi, nhưng họ Nhâm kia một lòng báo thù, ngươi ngay cả vũ khí cũng không mang theo, nếu chúng đột nhiên đến đây, chẳng lẽ ngươi tính lấy kim khâu nghênh chiến?”

Đông Phương Bất Bại giương khóe miệng mỉm cười: “Liên đệ đừng không tin, chứ cho dù trong tay thiếp thân chỉ là một cây kim thêu, bọn họ cũng không phải thiếp thân đối thủ!” Đông Phương Bất Bại cười nhìn thần sắc cứng ngắc của Dương Liên Đình, trong lòng âm thầm vui mừng, nghe nói phu thê ba năm sẽ gặp trắc trở, sẽ có chút chán ngán xem nhẹ người kia, nhưng thấy Liên đệ không ngủ yên lo lắng cho mình như vậy, thì hẳn sẽ không vấn đề gì……

Dương Liên Đình thấy khuyên bảo không có hiệu quả, chỉ đành nhíu mày cả giận nói:“Được rồi, đến lúc đó ta muốn coi ngươi nghênh địch thế nào, xem ngươi còn nói hay như vậy không!” Thật là hoàng đế không vội thái giám gấp!

Dương Liên Đình càng nói càng đau đầu, trong lòng lại đang suy nghĩ, nếu người tới là kẻ địch, thì trước tất nhiên phải giải quyết nội gian.

“Định đi đâu vậy?” Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liên Đình muốn đi ra ngoài, tâm tình vui mừng đột nhiên trầm xuống.

“Đi xem xét một chút.”

Buổi sáng hắn đã sai người truy bắt Đồng Bách Hùng để tra hỏi, vốn dĩ Đồng Bách Hùng xưa nay không đặt hắn trong mắt, nhưng vì Đông Phương Bất Bại hắn đã luôn nhẫn nhịn với y, và tra hỏi tất nhiên sẽ đỡ hơn để Đông Phương Bất Bại mất hứng giết sạch.

“Không được về quá muộn!” Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liên Đình thần sắc khác thường, cũng không ngăn trở, nghĩ để Dương Liên Đình đi ra ngoài giải sầu.

“Ân!” Dương Liên Đình ra ngoài, quay đầu lại tính khuyên Đông Phương Bất Bại tìm thanh kiếm đặt bên người, nhưng vừa chuyển đầu đã thấy Đông Phương Bất Bại lại cầm cây kim khâu, tính thêu thêm chi tiết, chỉ cảm thấy mình có nói cũng vô ích.

Dương Liên Đình muốn nói thêm, nhưng nghĩ lại vẫn thấy giải quyết chuyện trước mắt quan trọng hơn, trên đường về mình đi bảo khố lựa chọn binh khí cũng không muộn, liền đơn giản xoay người xuất môn trực tiếp đi Thành Đức Điện.

Trên Thành Đức Điện, vang lên tiếng gầm của Đồng Bách Hùng, Dương Liên Đình che trán, thấy Đông Phương Bất Bại giả mạo hơi run run, cảm thấy mình thật sự cần uống thuốc chữa nhức đầu.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trích dẫn [ tiếu ngạo giang hồ ] nguyên văn, có sửa đổi cho phù hợp với nội dung truyện.

Dương Liên Đình suy nghĩ chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, lạnh lùng nói:“Đồng Bách Hùng, sao ngươi có thể kêu lớn trong Thành Đức Điện? Thấy giáo chủ sao không quỳ xuống? Dám can đảm không ca tụng giáo chủ văn võ thánh đức?”

Đồng Bách Hùng chưa từng đặt Dương Liên Đình trong mắt, thấy Dương Liên Đình không còn kính cẩn lịch thiệp như xưa mà dám can đảm chất vấn hắn, liền ngửa mặt lên trời cười to nói:”Lúc ta cùng Đông Phương huynh đệ kết làm bằng hữu thì ngươi ở đâu? Năm đó ta cùng Đông Phương huynh đệ vào sinh ra tử, cùng chung hoạn nạn, hôi sữa tiểu tử ngươi còn chưa ra đời, ngươi có tư cách gì mà nói chuyện với ta?”

Dương Liên Đình trong lòng thở dài, lại là những lời này, không khỏi giương mắt nhìn Đồng Bách Hùng, thấy y hôm nay bạch phát rối tung, hai mắt trợn lớn, máu tươi đã đông cứng trên mặt, vẻ mặt thật là đáng sợ, giờ phút này y hai tay hai chân đều bị khóa trong thiết khảo, thiết liên thật dài, nói đến chỗ phẫn nộ, hai tay đong đưa, thiết liên phát ra tiếng boong boong, nghĩ đến hiển hách của y ngày xưa, trong lòng hắn hơi có chút không đành lòng, nhưng……người gây bất lợi với Đông Phương Bất Bại, hắn Dương Liên Đình sẽ không lưu, nếu lòng dạ đàn bà sẽ dẫm vào sai lầm của Hướng Vấn Thiên.

Dương Liên Đình cứng rắn quyết tâm nói:“ Trước mặt giáo chủ mà dám vô lễ như thế, thật là cuồng vọng chí cực. Ngươi âm thầm cùng phản giáo đại phản đồ Nhâm Ngã Hành cấu kết, có biết tội không?”

Đồng Bách Hùng cười to nói:“Nhâm giáo chủ là bản giáo tiền nhiệm giáo chủ, thân mạng bệnh nặng không thể cứu chữa, thoái lui ẩn cư, nên mới giao giáo vụ cho Đông Phương huynh đệ, sao có thể nói là phản giáo đại phản đồ? Đông Phương huynh đệ, ngươi nói xem, Nhâm giáo chủ phản loạn như thế nào, phản bội bản giáo như thế nào?” Khi nói chuyện, Đồng Bách Hùng mắt nhìn Dương Liên Đình, vẻ mặt kiêu căng.

Dương Liên Đình hạ mắt, nhẹ nói:“Nhâm Ngã Hành sau khi khỏi bệnh, đáng ra nên trở về bản giáo, nhưng là hắn lại đi chùa Thiếu Lâm, thông đồng cùng chư phái chưởng môn nhân Thiếu Lâm, Võ Đang, Tung Sơn, vậy không phải mưu phản thì là gì? Tại sao hắn lại không đến tham kiến giáo chủ, chờ giáo chủ chỉ thị?”

Đồng Bách Hùng ha ha cười, nói:“Nhâm giáo chủ trước kia là cấp trên của Đông Phương huynh đệ, võ công kiến thức không hẳn dưới Đông Phương huynh đệ. Đông Phương huynh đệ, ngươi nói có phải không?”

Dương Liên Đình nhíu mày, mắt lạnh nhìn Đồng Bách Hùng liên tục nhấn mạnh tỏ ý cùng Đông Phương huynh đệ giao hảo…… mục đích của y, chẳng lẽ hắn không biết? Hắn đã kính trọng y năm đó đối Đông Phương Bất Bại có ân, nên mỗi khi y chửi bới khiêu khích hắn, hắn đều nhịn. Thế nhưng y lại dám vượt mức, dám cùng đám người Nhâm Ngã Hành……

Nghĩ đến đó, Dương Liên Đình quát lớn:“Đừng ở chỗ này cậy già lên mặt. Giáo chủ bao dung với huynh đệ thuộc hạ, không chấp nhặt với ngươi. Nếu ngươi sám hối, ngày mai trong tổng đàn, nói với chúng huynh đệ chính mình làm xằng làm bậy, cam đoan về sau sẽ sửa đổi, đối giáo chủ tận trung, giáo chủ có lẽ còn có thể tha thứ, tha ngươi không chết. Nếu không, hậu quả như thế nào, chính ngươi cũng biết.”

Đồng Bách Hùng cười nói: “Đồng mỗ đã gần trăm tuổi, sớm sống đủ, còn sợ gì hậu quả?”

Dương Liên Đình quát:“Dẫn người lên!”

Có người đáp hắn:“Vâng!” Chỉ nghe thiết liên tiếng vang, áp giải hơn mười người lên đại điện.

Đồng Bách Hùng vừa thấy người tiến vào, nhất thời sắc mặt đại biến, lấy khí lực hét to:“Dương Liên Đình, đại trượng phu ai làm nấy chịu, ngươi dẫn người nhà ta lên đây làm gì?” Hắn một tiếng hô quát, thẳng chấn Dương Liên Đình màng nhĩ ông ông.

Dương Liên Đình cười nói:“Giáo chủ bảo huấn đệ tam điều là gì? Ngươi đọc lên xem!”


Đồng Bách Hùng “phi” một tiếng, không trả lời. Dương Liên Đình nói:“Đồng gia đều nghe rồi đấy, người nào biết giáo chủ bảo huấn đệ tam điều, đọc lên xem.”

Một nam hài chừng mười tuổi nói:“Văn thành vũ đức, nhân nghĩa anh minh giáo chủ bảo huấn đệ tam điều:‘Đối địch phải ngoan, trảm thảo trừ căn, nam nữ lão ấu, bất lưu một người.” Dương Liên Đình nói:“Tốt lắm, tốt lắm! Tiểu oa nhi, mười điều giáo chủ bảo huấn, ngươi đều thuộc sao?”

Nam hài nói:“Đều thuộc. Một ngày không đọc giáo chủ bảo huấn, liền ăn không ngon, ngủ không yên. Đọc giáo chủ bảo huấn, luyện võ có tiến bộ, đánh giặc có khí lực.” Dương Liên Đình cười nói:“Đúng, lời này là ai dạy ngươi?”

Nam hài nói:“Ba ba dạy.”

Dương Liên Đình chỉ vào Đồng Bách Hùng nói:“Hắn là ai?”

Nam hài nói:“Là gia gia.”

Dương Liên Đình nói:“Gia gia ngươi không tuân giáo chủ bảo huấn, không nghe lời giáo chủ, ngược lại phản bội giáo chủ, ngươi nói sao?”

Nam hài nói:“Gia gia không đúng. Mỗi người đều phải đọc giáo chủ bảo huấn, nghe lời giáo chủ.”

Dương Liên Đình hướng Đồng Bách Hùng nói:“Tôn nhi ngươi chỉ là oa nhi mười tuổi, còn hiểu được đạo lý. Ngươi đã chừng này tuổi rồi, tại sao ngược lại hồ đồ?”

Đồng Bách Hùng nói:“Ta chỉ cùng họ Nhâm, họ Hướng nói chuyện một hồi. Bọn họ muốn ta phản bội giáo chủ, ta không đồng ý. Đồng Bách Hùng nói một là một, hai là hai, quyết không làm chuyện có lỗi với giáo chủ.” Hắn thấy cả nhà hơn mười người đều bị dẫn lên, khẩu khí không khỏi nhuyễn xuống.

Dương Liên Đình đau đầu nói:“Nếu ngươi sớm nói thì cũng không cần phiền toái như vậy. Bây giờ ngươi biết sai rồi sao?” Sớm nói ra thì đâu cần ép buộc như vậy!

Đồng Bách Hùng nói:“Ta không sai. Ta không phản giáo, càng không phản bội giáo chủ.”

Dương Liên Đình thở dài, nói:“Nếu ngươi không chịu nhận sai, ta càng không thể cứu ngươi. Các ngươi dẫn người nhà hắn đi, từ hôm nay trở đi, không được cho bọn hắn ăn một một hạt gạo, uống một ngụm nước.”

Vài người mặc áo tím hồi đáp:“Vâng!” Áp tải những người kia đi.

Đồng Bách Hùng kêu lên:“Chậm đã!” Hướng Dương Liên Đình nói:“Hảo, ta nhận sai là được. Là ta sai rồi, cầu giáo chủ dung thứ.” Tuy nhận sai, trong mắt lại như muốn phun lửa.

Dương Liên Đình cười lạnh nói:“Vừa rồi ngươi nói gì? Ngươi nói gì mà khi cùng giáo chủ trải qua hoạn nạn thì ta còn chưa sinh ra, phải không?” Nếu đã đắc tội, không bằng thừa cơ hội này hạ uy phong của y.

Đồng Bách Hùng nén giận, nói:“Là ta sai rồi.”

Dương Liên Đình nói:“Là ngươi sai rồi? Nói một câu như vậy thật dễ dàng a. Ngươi đứng trước giáo chủ, vì sao không quỳ?

Đồng Bách Hùng nói:“Ta cùng giáo chủ năm đó là anh em kết nghĩa, hơn mười năm qua đều cùng ngồi cùng ăn.” Nói xong, Đồng Bách Hùng lại đột nhiên đề cao cổ họng nói:“Đông Phương huynh đệ, ngươi mắt thấy lão ca ca nhận hết tra tấn, tại sao không mở miệng, không nói một câu? Ngươi muốn lão ca ca quỳ xuống cho ngươi thì rất dễ dàng. Chỉ cần ngươi nói một câu, lão ca ca liền chết vì ngươi, cũng không mặt nhăn chau mày.”


Dương Liên Đình đau đầu mặt nhăn nhó, lại là chiêu này — Đồng trưởng lão này thật đúng là đủ vô dụng!

Đồng Bách Hùng lại nói:“Đông Phương huynh đệ, mấy năm qua ta muốn thấy ngươi cũng khó. Ngươi ẩn cư khổ luyện [ Quỳ Hoa Bảo Điển ], không biết trong giáo thuộc hạ phân tán, đại họa sém lông mày sao?”

Dương Liên Đình trong lòng cười lạnh, nếu biết đại họa sém lông mày, cần gì phải cùng hắn hao tổn thời gian, khổ nhục kế khá lắm — không phải là muốn hại hắn mang danh bất nghĩa sao?

Đồng Bách Hùng thấy Đông Phương Bất Bại giả mạo không nói gì, lại bảo:“Ngươi giết ta không quan trọng, tra tấn ta không quan trọng, nhưng để Nhật Nguyệt thần giáo uy phách giang hồ mấy trăm năm bị hủy, vậy sẽ thành tội nhân thiên cổ. Ngươi tại sao không nói lời nào? Ngươi luyện công tẩu hỏa nhập ma, không thể nói chuyện, phải không?”

Dương Liên Đình quát:“Nói bậy! Quỳ xuống!” Hai thuộc hạ nghe lệnh hắn lao lên, phi chân hướng đầu gối Đồng Bách Hùng đá xuống, chỉ nghe hai tiếng vang, hai gã tử sam đã xương đùi gãy đoạn, ngã văng ra ngoài, trong miệng cuồng phun máu tươi.

Dương Liên Đình trong lòng kinh hãi, không ngờ Đồng Bách Hùng bị thương bị bắt là giả tạo, nguyên lai là chính mình trúng kế …… Trên mặt cũng không dám thập phần hiển lộ ra, thầm nghĩ lấy tĩnh chế động, rốt cuộc kẻ phản giáo còn có ai?

Đồng Bách Hùng như trước kêu:“Đông Phương huynh đệ, ta muốn nghe ngươi chính mồm nói một câu, thì chết cũng cam tâm. Ba năm qua ngươi không nói một tiếng, huynh đệ trong giáo đều nghi ngờ rồi.”

Dương Liên Đình lửa giận công tâm, lạnh nhạt nói:“Nghi ngờ gì?” Là ngươi muốn mọi người sinh nghi mới đúng!

Đồng Bách Hùng lớn tiếng nói:“Nghi ngờ giáo chủ bị người ám toán, bị ép ăn ách dược. Tại sao hắn lại không nói lời nào? Tại sao hắn lại không nói lời nào?”

Dương Liên Đình cười lạnh, ổn định tâm thần:“Giáo chủ kim khẩu, sẽ vì phản giáo phản đồ như ngươi mà mở sao? Tả hữu, dẫn hắn đi!” Tám gã tử sam nghe lệnh hắn tiến lên.

Đồng Bách Hùng hô to:“Đông Phương huynh đệ, ta muốn nhìn ngươi một cái, là ai hại ngươi không thể nói chuyện?” Nói xong hai tay vũ động, thiết liên huy khởi, hai chân kéo thiết liên, liền hướng giả Đông Phương Bất Bại lao tới. Tám gã tử sam thấy hắn thần uy lẫm lẫm, không dám đến gần.

Dương Liên Đình trong lòng sốt ruột, muốn ngăn trở, nhưng khoảng cách quá xa chỉ đành kêu to:“Ngăn hắn lại, ngăn hắn lại!” võ sĩ dưới điện chỉ đứng ở cửa cao giọng hò hét, không dám lên điện. Nguyên Nhật Nguyệt thần giáo có giáo quy nghiêm ngặt, giáo chúng mình mang khí giới bước vào Thành Đức điện là phạm tội thập ác sẽ bị tử hình.

Dương Liên Đình trong lòng chỉ nói một tiếng đáng chết, lập tức ý bảo Đông Phương Bất Bại giả mạo nhanh về hậu điện.

Đồng Bách Hùng vội vàng kêu lên:“Đông Phương huynh đệ, đừng đi,” cước bộ liền nhanh hơn, nhưng hắn hai chân mang thiết cầu, hành tẩu không tiện, lại vì vội mà ngã lăn về phía trước, Đông Phương Bất Bại đã cách đó trăm thước xa.

Dương Liên Đình ngăn trở, hô to:“ Phản đồ lớn mật, ám sát giáo chủ! Chúng võ sĩ, lên điện bắt phản đồ.” Ngay khi hắn thở phào, lại nghe một nữ tử hô:“Động thủ!” Giọng nói kia thật là quen tai.

Hắn giương mắt, chỉ thấy phía trước Đông Phương Bất Bại giả mạo đã ngã nhào dưới ba đồng tiền.

Một thanh âm cười ha ha, kêu lên:“ Đông Phương Bất Bại này là giả.”

Dương Liên Đình trong lòng nhất thời hiểu được đây là trúng mai phục, không kịp nói chuyện, liền có một nhuyễn tiên thừa hắn chưa chuẩn bị, giữ chặt hai chân đang xông về phía trước của hắn, hắn vừa chuyển đầu, liền thấy gương mặt đã già hơn mười tuổi của Hướng Vấn Thiên, đang đắc ý tươi cười trước mắt hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui