Lời Hướng Vấn Thiên nói tựa như con rắn quấn quanh Nhậm Doanh Doanh, quấn chặt không thả.
Đêm tối, gió núi gào thét, Nhậm Doanh Doanh tỉnh dậy từ trong ác mộng, nàng khoác y phục lên rồi im lặng đứng bên cửa sổ, ngóng nhìn bóng đêm phía trước, trong ác mộng, nàng thấy phụ thân của nàng bị xiềng xích trong một nơi tối như mực, kêu với nàng:“Ngươi muốn nhận tặc làm phu?” Ở điểm cuối ác mộng, như trước là câu nói của Hướng Vấn Thiên:“Cha ngài mất tích có liên quan tới giáo chủ……”
“Đại tiểu thư? Sao ngài lại dậy!” Lam Phượng Hoàng bầu bạn với Nhậm Doanh Doanh mông lung mở mắt, không hiểu tại sao đại tiểu thư lại nửa đêm đứng bên cửa sổ, trong lòng thầm suy nghĩ, chẳng lẽ là vì buổi chiều ngày ấy gặp người kia?
“Có chuyện phiền lòng!” Nhậm Doanh Doanh dựa vào cửa sổ, theo ác mộng tiến đến, dự cảm xấu cũng đang bám lấy Nhậm Doanh Doanh.
“Lo lắng cho giáo chủ?” Lam Phượng Hoàng ngáp một cái, mấy ngày nay nàng thật sự không hiểu đang có chuyện gì, đại tiểu thư toàn là nửa đêm thức giấc, khiến cả nàng cũng không ngủ yên.
Nhậm Doanh Doanh lắc đầu, thứ nàng lo lắng chỉ có chính mình thôi:“Ngươi ngủ đi! Ta lát nữa sẽ ngủ!”
“Nga! Lam Phượng Hoàng biết rồi.” Lam Phượng Hoàng biết thì biết, nhưng nàng nào dám nhắm mắt, đại tiểu thư mà có chuyện thì giáo chủ nhất định sẽ không bỏ qua nàng.
“Ta ngày mai muốn đi gặp giáo chủ!” Nhậm Doanh Doanh tâm loạn như ma, nàng không thể thấy con đường phía trước, chỉ cảm thấy Đông Phương Bất Bại đang cách mình càng lúc càng xa, lần này thứ ngăn ở giữa không phải Dương Liên Đình kia, mà là phụ thân của nàng.
“……” Họ vừa gặp giáo chủ xong mà nga!
“A a a — Phi Phi ở chỗ này!” Trên tầng thứ chín, Phi Yên núp vào bụi hoa, tiểu mông tròn tròn cao cao ló khỏi bụi hoa, còn kêu lớn như thể sợ Dương Liên Đình và Đông Phương Bất Bại không tìm ra nàng.
“Phi Phi trốn giỏi quá!” Dương Liên Đình đánh bàn tính, nói thầm, chuyện mấy ngày nay đã khiến hắn phiền đến sắp tắt thở, Phi Phi lại còn vô cùng hợp ý với cha mẹ hắn, càng chơi càng náo.
“Phi Phi trốn phụ thân tìm a!” Phi Yên trốn trong bụi hoa bất động.
“Phụ thân có việc a! Phi Phi tự chơi được không?”
Dương Liên Đình đang tính toán sổ sách, cứ cảm thấy có vài số liệu không đúng, hắn đang bất an vì có người báo Hướng Vấn Thiên đã phụng lệnh trưởng lão nào đó, quay về Hắc Mộc Nhai, khiến hắn càng không yên là Hướng Vấn Thiên tựa hồ đã nói gì đó với Nhậm Doanh Doanh, không ai biết họ đã nói gì, nhưng Nhậm Doanh Doanh khác thường làm Dương Liên Đình cảm thấy bất an.
Hắn đã phái người âm thầm giám thị Hướng Vấn Thiên, nhưng Nhậm Doanh Doanh…… Trừ Đông Phương Bất Bại ra, thì có ai dám chất vấn nàng?
Dương Liên Đình nghĩ vậy, mắt liếc nhìn Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại sau khi tiễn cha mẹ Dương Liên Đình rời đi, đã khôi phục lại lịch trình thường ngày, luyện công xong liền tựa vào nhuyễn tháp, bám lấy Dương Liên Đình, khác với ngày trước là, y gần đây bắt đầu tập thêu hoa.
“Thêu hoa làm gì phí công.” Dương Liên Đình cười.
Đông Phương Bất Bại đang cầm kim thêu rất chuyên tâm, nghe Dương Liên Đình nói vậy, không khỏi giương mắt, khóe miệng mỉm cười, sóng mắt vừa chuyển:“Làm gì cho Liên đệ thiếp thân cũng vui! Chờ tiểu xá của chúng ta xây xong, chúng ta sẽ vào trong đó ở làm thần tiên quyến lữ, thiếp thân không muốn gặp những kẻ ngoài kia nữa, hàng ngày chỉ cần thấy Liên đệ thôi, được không?”
Dương Liên Đình thói quen đáp một câu:“Hảo.” Nhưng đáp xong lập tức sửng sốt: Y có ý gì? Không gặp ngoại nhân? Nhật Nguyệt thần giáo giao cho ai quản?
“Nhưng ngươi là…… Giáo chủ!” Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ! Dương Liên Đình hơi nhắc nhở, coi như hắn có thể quản mấy chuyện nhỏ lung tung, nhưng về đại sự…… thì có là tổng quản cũng không quản được!
Mặt Đông Phương Bất Bại trầm xuống: “Không phải nương ngươi sống như vậy sao?” Dương mẫu nói, đại sự duy nhất của người vợ chính là xem chừng nam nhân của chính mình, để nam nhân của mình đủ ăn đủ mặc, thời gian còn lại có thể đọc sách trồng hoa, muốn làm gì thì làm, hắn Đông Phương Bất Bại lao lực hơn nửa đời, chẳng lẽ giờ Dương Liên Đình không thể để hắn thảnh thơi hưởng phúc?
“Ừ thì đúng vậy!” Dương Liên Đình nhức đầu, không biết nương hắn lại nói gì với Đông Phương Bất Bại —
Lần trước nương hắn nói là không có đạo lý để nam nhân mặc y phục nữ nhân khác may ra, còn nói nếu nam nhân mặc quần áo nữ nhân khác làm, thì nghĩ đến cũng sẽ đều là người đã làm quần áo, mấy câu như vậy đã làm Đông Phương Bất Bại cầm lấy châm tuyến, bắt đầu thêu thùa may vá y phục cho hắn…… Nhưng tay nghề của Đông Phương Bất Bại….. thôi tốt nhất là không nói.
“Thiếp thân cũng muốn sống như vậy!”
Đông Phương Bất Bại hơi di chuyển, đặt đầu lên trên đùi Dương Liên Đình, ngửi mùi hương hắn xông cho y, vẫn là mùi hương lúc sáng, trên mặt không khỏi mỉm cười, tiếp tục tập thêu uyên ương hí thủy — Dương mẫu trước khi đi đã truyền thụ cho hắn không ít cách để nam nhân của mình không dám ăn vụng, hương, là một cách trong số đó.
“Nghe nói Thánh cô gần đây không thể ngủ yên.” Dương Liên Đình ôm đầu, thử thăm dò.
“Truyền Bình Nhất Chỉ khám cho nàng là được!” Đông Phương Bất Bại chuyên tâm thêu hoa.
“Không phải là bệnh!” Dương Liên Đình nói nhỏ.
“Nga?” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, bất động thanh sắc.
“Nghe nói, lúc phụ mẫu ta đến, đã từng phụng lệnh Đồng trưởng, là khi lên Hắc Mộc Nhai hãy làm như vô tình gặp Thánh cô.” Dương Liên Đình tay cầm bút viết, suy tư xem nên nói uyển chuyển thế nào.
Đông Phương Bất Bại ngáp:“Giết là được, nghi người thì không dùng người.”
“Hắn tựa hồ đang tìm cái gì?” Dương Liên Đình nhìn văn kiện mật trong tay, nhíu mày.
Đông Phương Bất Bại không nói gì, nhìn uyên ương trong tay rồi thản nhiên cười:“ Thiếp thân biết hắn tìm gì, không cần quản hắn!”
“Vì sao?” Dương Liên Đình không hiểu.
“Hắn đang tìm một lão bằng hữu, thiếp thân cũng đã nhiều năm không gặp y rồi, Liên đệ, nếu có một ngày Hướng Vấn Thiên mang lão bằng hữu ấy tới tìm thiếp thân, thì đừng xung đột với chúng, cứ dẫn chúng tới tìm thiếp thân là được!” đầu ngón tay Đông Phương Bất Bại linh hoạt thêu,“Liên đệ, thêu uyên ương lên màn trướng được không?”
“Ân? Hảo!” Dương Liên Đình tâm trầm xuống, cảm thấy trong lời Đông Phương Bất Bại có vấn đề, lão bằng hữu kia là ai? Là cừu nhân? Hắn nhìn y, trong lòng lại lo lắng:“ Lão bằng hữu kia…… Là cừu nhân?”
Đông Phương Bất Bại nâng mắt khỏi tấm vải:“Liên đệ đang lo lắng cho thiếp thân?”
Dương Liên Đình liếc mắt sang chỗ khác, trong lòng tức giận, hắn rõ ràng đang lo lắng, mà Đông Phương Bất Bại lại còn có thể trấn tĩnh trêu đùa hắn, thanh âm bất giác thô táo khó chịu:“Ta lo lắng cho ngươi làm gì? Không phải ngươi luôn kiêu ngạo võ công mình thiên hạ thứ nhất sao? Không ai có thể địch sao?”
“Cũng không phải thiếp thân nói dối đâu! Liên đệ, nếu người nọ đến đây, ngươi chỉ cần dẫn hắn tới gặp thiếp thân.” Đông Phương Bất Bại châm không rời tay, thêu thật cẩn thận:“Khi đó thiếp thân sẽ cho ngươi thấy bản lãnh thật sự của Đông Phương Bất Bại!”
“…… Ngươi muốn ta dẫn tặc vào nhà?” Dương Liên Đình trầm mặt, đứng dậy muốn hạ thông lệnh, trước giết Hướng Vấn Thiên, sau giết Nhậm Doanh Doanh……
“Tặc?” Đông Phương Bất Bại chặn Dương Liên Đình, cười:“Y không phải là tặc, tính kĩ ra thì y cũng coi như là ân nhân của thiếp thân, cứ lưu chúng lại đi, thiếp thân không muốn làm Độc Cô Cầu Bại, thế gian này tổng nên có đối thủ, có một mục tiêu thì khi tập võ mới có chút thú vị!”
Dương Liên Đình nhíu mày, trong lòng biết Đông Phương Bất Bại lỗ mãng như vậy là rất nguy hiểm, ngay cả võ công cái thế cũng có thể gặp phong vân khó lường, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất:“Nếu ta không cho phép thì sao?”
“Hướng Vấn Thiên, dù trong Nhật Nguyệt thần giáo cũng có thể coi là trí dũng song toàn, trừ Nhâm Ngã Hành thì hắn là nhân tài số một số hai trong Nhật Nguyệt thần giáo, không nói đến việc hắn giỏi về quỷ biện, mà dù giờ phút này Liên đệ hạ lệnh giết hắn, thì hắn vẫn có ẩn trốn thành công, khi đó giữa biển người mênh mông, ngươi làm sao tìm được hắn?”
Đông Phương Bất Bại miễn cưỡng đứng dậy, cười hướng Dương Liên Đình:“Ta biết ngươi vẫn có đề phòng với hắn, nhưng dù sao, kín kẽ trăm đường vẫn sẽ có chỗ hở, so với lao sư động chúng khắp thiên hạ truy bắt hắn, không bằng thả hắn dung nhập giang hồ, chung quy hắn nhất định sẽ vì giáo chủ vị mà trở về, chúng ta dĩ dật đãi lao (dùng khỏe đối với mệt, đợi kẻ địch mệt mỏi rồi ra tay) chẳng phải càng thỏa đáng hơn sao?”
Dương Liên Đình trầm ngâm không nói, nhưng giờ phút này ngoài cách Đông Phương Bất Bại nói ra thì tựa hồ cũng không có biện pháp tốt hơn, hơn nữa giờ phút này nếu bắt Hướng Vấn Thiên, chỉ sợ sẽ đả thảo kinh xà, Nhậm Doanh Doanh tất nhiên sẽ nghi ngờ, huống chi Đông Phương Bất Bại hiện nay thường xuyên không để ý giáo vụ, kẻ có ý đồ tất nhiên sẽ gây chuyện, không bằng yên tĩnh xem biến, lấy tịnh chế động…… Nhưng……
Dương Liên Đình liếc mắt thấy thần sắc kiêu căng của Đông Phương Bất Bại, lòng lại sầu lo, hắn không cầu vinh hoa phú quý, cũng không thích suốt ngày đề phòng như vậy, nhưng với vị phu nhân ngồi thượng vị mà chẳng để ý đại cục này, thì hắn vẫn phải thích nghi với thực tế, nỗ lực nghĩ ra kế sách vẹn toàn thôi.
“Liên đệ, không tin thiếp thân?” Đông Phương Bất Bại giương mắt, thấy Dương Liên Đình sắc mặt vẻ mặt ngưng trọng, lòng liền không vui, chẳng lẽ võ công của hắn không đáng tin đến vậy sao? Hắn thật hy vọng Hướng Vấn Thiên thật có bản lĩnh tìm ra Nhâm Ngã Hành, để tất cả đại chiến một hồi, cho Liên đệ thấy phong thái oai hùng của hắn.
“Lấy tánh mạng đánh cược thắng thua, người chết thì thôi, người còn sống sẽ thế nào?” Dương Liên Đình không muốn nhìn bộ dáng xem thường tính mạng của Đông Phương Bất Bại, lòng hơi giận lên, mắt liếc nhìn bản vẽ thiết kế tiểu xá, trong lòng lập tức trồi lên một kế sách, nhưng cân nhắc Đông Phương Bất Bại tính cách, thì y tất nhiên sẽ không đáp ứng, nên hắn chỉ ém ý nghĩ này trong lòng không nói ra.
“Có thiếp thân ở đây, Liên đệ sợ gì?” Đông Phương Bất Bại không chút để ý, buông tú phẩm trong tay ra, cả người ôm lấy Dương Liên Đình, dán vào mặt Dương Liên Đình:“ Thiếp thân ở đây, không ai có thể tổn thương Liên đệ!”
Dương Liên Đình đau đầu, chán ghét vì dù hắn cố gắng tập võ thế nào, thì nửa Hướng Vấn Thiên hắn cũng đánh không lại, nếu gặp y thì chỉ có nước bỏ chạy, hắn đang muốn nói gì, lại thấy Phi Phi không có ai chơi cùng đã chạy tới đây từ khi nào, thấy nàng đang rón rén nhón chân, vụng trộm vươn bàn tay béo mập, lén lấy tú phẩm của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình thấy cảnh đó, chỉ có thể nuốt lời trở về.
“Phòng họa khi nó chưa xảy ra vẫn tốt hơn!” Dương Liên Đình nhàn nhạt nói.
“Mọi việc có Liên đệ trù tính hết rồi, thiếp thân không tin Liên đệ thì tin ai?” Đông Phương Bất Bại nói xong liền giương mắt, tai nghe thấy tiếng bước chân của nữ nhân, trong lòng hơi khó chịu, cố ý vươn tay vào trong vạt áo Dương Liên Đình, làm ra tư thế thân thiết.
Dương Liên Đình cũng quen với sự thân thiết của y, nhưng Phi Phi còn đang ở đây, Đông Phương Bất Bại kéo áo hắn làm gì, hắn trong lòng khó hiểu, lại vô tình thấy phía kia có một đạo thân ảnh màu hồng sững sờ nhìn bọn họ.
“Thánh cô –” Dương Liên Đình bản năng kêu lên, đứng dậy.
Đông Phương Bất Bại không buông tay, hắn chính là chán ghét người khác nhìn chằm chằm Dương Liên Đình, nhất là Thánh cô nay càng lúc càng xinh đẹp, nhìn thế nào cũng thấy nàng ta là mối đe dọa.
“Các ngươi……” Nhậm Doanh Doanh trừng lớn mắt, che miệng lại, mắt nhìn vạt áo nửa mở của Dương Liên Đình, cùng bàn tay đã vói vào trong của Đông Phương Bất Bại, không biết là ghê tởm, hay là nàng không thể chấp nhận, chân lui về sau một bước;“Các ngươi…… Gạt người — các ngươi…… Đang làm gì — a –”
“Thánh cô –” Dương Liên Đình trong lòng kêu to không ổn, nhưng Đông Phương Bất Bại lúc này lại lạnh mặt ôm Dương Liên Đình không buông tay, Dương Liên Đình là của Đông Phương Bất Bại hắn, Nhậm Doanh Doanh nên sớm hết hy vọng, hắn không muốn giết Nhậm Doanh Doanh, nhưng có những lúc hắn thật sự có xúc động muốn giết chết nàng ta.
“Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?” Dương Liên Đình giận dữ trừng Đông Phương Bất Bại, Nhậm Doanh Doanh thế nhưng là một viên trọng yếu quân cờ!
Đông Phương Bất Bại cười nhạt, mắt liếc nhìn Dương Liên Đình:“Làm việc thiếp thân muốn làm! Thiếp thân không thích ánh mắt Liên đệ nhìn Doanh Doanh.” Nói xong hắn vươn tay sờ sờ Phi Phi, nàng ấy đang vùi đầu, béo tay cầm châm, còn thật sự cố gắng châm vào rồi rút ra trên mặt vải.
“Phi Phi, nương dạy ngươi thêu hoa được không?”
“Hảo — Phi Phi thích xinh đẹp đại hoa hoa!” Phi Phi gương mặt khoái hoạt, cười đến vô cùng khả ái.
“Phi Phi, ngươi nói xem, có người làm nương không vui, nương có nên giết nàng không?”
“…… Giết!” Phi Phi sờ sờ béo đầu, suy nghĩ một chút, đáp rất kiên quyết, làm Dương Liên Đình mặt trắng bệch.
“Hảo hài tử của nương!” Đông Phương Bất Bại xoa đầu Phi Yên, cười nhìn Dương Liên Đình;“Ai dám giành Liên đệ với thiếp thân, thiếp thân sẽ cho nàng chết không toàn thây!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...