Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Dương Liên Đình nhẹ cười cười, ngồi xổm xuống vươn tay sờ sờ tiểu đầu của Phi Yên: “Giáo chủ thúc thúc không phải là quỷ hẹp hòi. Hắn là nam nhân trong nam nhân.” Lại còn càng nữ nhân hơn nữ nhân….

Phi Yên nhăn mặt nhướng mày:“Nhưng giáo chủ thúc thúc đòi làm Liên thúc thúc tân nương.”

Dương Liên Đình hạ mắt, nắm tay Phi Yên dắt đi lên cầu thang:“Giáo chủ thúc thúc đó là đang trêu chọc Yên nhi.”

“Thật sao?” Phi Yên bỏ tay Dương Liên Đình ra nhảy lên bậc thang, học con thỏ nhỏ nhảy loạn.

“Ân!” Dương Liên Đình mỉm cười, đứng tựa vào vách núi, không nhịn được hình dung đến cảnh tượng của một gia đình bình thường, họ sẽ có vài hài tử như vậy, sẽ là một vợ chồng đôi ân ái phúc họa cùng chung —

“Vì Liên thúc thúc không xứng với giáo chủ thúc thúc!” Dương Liên Đình cúi đầu nói, lời Tang Tam Nương nói vừa rồi, và ngôn ngữ nhóm Đồng Bách Hùng rít gào với hắn đều ám chỉ việc này, họ đây chỉ là miễn cưỡng cùng một chỗ, vô luận Dương Liên Đình cố gắng như thế nào, thì bất quá cũng chỉ là một người thường, phế vật vẫn hoàn phế vật, cho dù hắn vụng trộm học phân rõ các loại dược vật hàng đêm, cho dù hắn ở trong góc đau khổ luyện tập võ công cơ bản……

Phi Yên bĩu môi, lắc lắc đầu, suy nghĩ hồi lâu mới nói :“Không xứng là ý gì?”

“Chính là chuột không xứng với miêu. Chỉ có thể bị khắp nơi đòi đánh.” Dương Liên Đình ngồi xuống, nhìn Phi Yên sôi nổi ngốc nghếch như con thỏ béo.

“Miêu rất hung dữ, nó muốn ăn chuột sao?” Yên phi không hiểu lời Liên thúc thúc nói.

“Miêu tốt lắm, đối chuột rất tốt, nhưng chuột thực vô dụng.”

“Liên thúc thúc lừa Phi Phi, miêu miêu đâu thể thích chuột bẩn hết ăn lại nằm, chỉ biết trộm đồ lung tung?” Phi Yên làm mặt quỷ với Dương Liên Đình, bộ dáng kiêu ngạo nói ngươi tưởng ta ngốc lắm sao.

“Đúng vậy, miêu miêu đâu thể thích con chuột không học vấn không nghề nghiệp đây?” Dương Liên Đình thản nhiên cười, chỉ là nét cười hơi có chút chua xót.


“Gia gia nói, khi miêu bắt được chuột sẽ không lập tức ăn, nó sẽ vần chuột đến khi chuột không chạy nổi nữa, rồi ăn luôn! Tựa như vậy ‘Meo meo ô –’ một ngụm liền nuốt lấy!” đôi tay ngắn mập của Phi Yên làm ra động tác miêu miêu chụp mồi, lập tức nhào vào trong lòng Dương Liên Đình, giả bộ như miêu lao đến, sau đó ha ha cười chạy đi, lại bị hụt chân, ngã xuống.

“Nhưng chuột lại yêu con miêu kia, nên làm gì bây giờ……” Dương Liên Đình thì thào tự nói, nhưng lời vừa nói ra lại cảm thấy mình thật buồn cười, nói gì với đứa nhỏ ba tuổi chứ? Hắn liền đưa tay muốn giúp Phi Yên, lại bị một bàn tay ngăn lại.

“Để Phi Phi tự giải quyết!” Khúc trưởng lão đứng cạnh Dương Liên Đình.

“Khúc trưởng lão, ngài……” Sao mà xuất quỷ nhập thần như thế?

“Giang hồ không phải nơi dành cho kẻ mềm yếu, Dương tổng quản càng giúp Phi Phi nhiều, tương lai Phi Phi càng khó sống trong giang hồ.” Khúc trưởng lão lẳng lặng đứng bên Dương Liên Đình, yên lặng nhìn Phi Yên như tiểu thỏ tự đứng lên, lạnh nhạt nói.

“Phi Phi chỉ là một hài tử!” Còn là nữ hài tử.

“Khi giết người sẽ không ai nghĩ đến nàng còn nhỏ, nếu không muốn bản thân gây hại mình hay liên lụy người khác, cách duy nhất là làm mình đủ cường.” Khúc trưởng lão thản nhiên nói, trên gương mặt nhìn như vô tình lại tràn ngập trông đợi, làm Dương Liên Đình khó hiểu.

“Dường như Dương tổng quản không đồng ý lời Khúc mỗ nói?”

“Liên Đình chỉ nghĩ Phi Phi có thể……”

“Tìm người bình thường để gả, rồi nam nhân đó sẽ bảo hộ nàng?” Khúc trưởng lão lạnh lùng tiếp lời Dương Liên Đình, nhẹ quét nhìn y một cái. “Nếu tổng quản thân vây khốn cảnh, chẳng lẽ muốn ngồi chờ chết, hay là…… chờ giáo chủ tới cứu?”

“Ách……” Dương Liên Đình muốn giải thích gì đó, nhưng khi thấy Khúc trưởng lão đi tới sau Phi Yên, lại cảm thấy mình không nói được gì để chống đỡ.


“Khúc mỗ chính là muốn cho Phi Phi hiểu được: Chỉ có thể dựa vào mình, dựa vào người khác chỉ có thể là người si nói mộng!”

“Khúc trưởng lão……”

“Tổng quản xin mời!” Khúc trưởng lão đưa tư thế mời. Chỉ là lúc Dương Liên Đình xoay người, hắn lại nói: “Chuột yêu miêu cũng không đáng buồn, đáng buồn là, bản thân chuột cảm thấy không xứng với miêu.” Đáng khinh lại đáng thương!

Dương Liên Đình ngẩn ra, quay đầu, nhưng Khúc trưởng lão đã dẫn theo Phi Yên biến mất giữa sương mù.

Khúc Dương nguyên bản không muốn lắm miệng, chỉ là khi nhìn Dương tổng quản còn thiếu quyết đoán hơn nữ nhân này, trong lòng liền tức giận, rõ ràng đã nói cái gì mà phải làm một nam nhân xứng đôi giáo chủ, kết quả…… Ngoài miệng nói nói thôi, mà hắn khi đó còn thật tưởng Dương Liên Đình là một nam nhân đại trượng phu dám làm dám chịu — dám yêu Đông Phương Bất Bại không ai có thể địch, dù yêu nhưng vẫn không hạ mình……

Hừ, hóa ra là kẻ nhu nhược sợ chết thôi…… Thật làm người ta rất khó chịu, sao giáo chủ lại coi trọng một phế vật chỉ có túi da như vậy? Đáng tiếc. Đáng tiếc. Khúc trưởng lão mang theo Phi Yên một đường đi lên, hắn cũng không muốn để cháu gái mình thân thiết với kẻ chỉ dám nói không dám làm như vậy.

Dương Liên Đình bị Khúc trưởng lão một lời đâm trúng tâm sự đứng quên đường về trên Hắc Mộc Nhai, hắn ngơ ngác đứng trên bậc thang, sắc mặt không thay đổi quan sát sương mù, lần đầu tiên, hắn phát hiện, thì ra không phải Đông Phương Bất Bại rất cao không thể với tới, mà là hắn chưa bao giờ có gan với tới, dù đã cùng y một chỗ lâu như thế, mà hắn luôn nói phải làm một nam nhân xứng đôi Đông Phương Bất Bại, nhưng lại chẳng làm được gì.

Thật vì không làm được ư?

Vì võ công Đông Phương Bất Bại đã đăng phong tạo cực, còn đang không ngừng tinh tiến, nên hắn đuổi theo thế nào cũng không kịp? Hay hắn căn bản chưa từng thật nhận ra, ngoài việc mạnh hơn Đông Phương Bất Bại, thì vẫn còn đường khác để bên y!

Gió núi thổi qua Hắc Mộc Nhai, thổi đi sương mù dày đặc, khiến sương mù như rồng chầm chậm di chuyển. Ánh trăng ánh nắng vĩnh viễn ở ngoài sương mù. Dương Liên Đình ngồi một mình ở vách núi, dựa lưng vào đại thụ phía sau, trốn khỏi mắt người khác, nhìn lên phía chân trời, mặc cho thời gian trôi đi, hoàng hôn buông xuống.

Cảm giác tùy hứng một lần thật tốt!


Nhìn hoàng hôn chậm rãi hạ xuống, Dương Liên Đình một tay đặt trên đầu gối, tay kia cầm một vò rượu không hiểu lấy từ đâu, im lặng quan sát vụ long gió núi mang đến, rồng sương cứ như vậy tiếp tục hòa vào bóng đêm, không nhìn thấy, nhưng như trước có thể cảm giác nó đang thủ vệ trước Hắc Mộc Nhai, vô thanh vô tức, tựa như không có nhưng vẫn đang tồn tại……

“Rõ ràng là vô dụng!” Dương Liên Đình ôm vò rượu, cười nhạo nhìn vụ long biến mất trong sắc đêm, lầm bầm cười nhạo, chỉ là cười nhạo xong, Dương Liên Đình lại cảm thấy chính mình càng thật đáng buồn, vụ long dù vô dụng ít nhất cũng còn kiên trì trăm ngàn năm, mà chính mình đây?

“Thầm thì cô –” Dương Liên Đình tiếp tục đổ một ngụm rượu vào miệng mình, rượu nóng rát chạy xuống yết hầu – sau đó nhướn mày, rượu này thật nhạt, khó uống!

Dương Liên Đình lắc lắc vò rượu, tiếp tục ngồi tự hỏi trong bóng đêm, trong nhà cha mẹ thúc giục, trên núi chúng huynh đệ bàn tán. Chuyện cũ tựa như cưỡi ngựa xem hoa hiện lên trước mắt, hắn thật sự là phế vật sao? Phải làm cái phế vật sao? Thân là con, vô hậu là bất hiếu; Thân làm người, chỉ biết sống phóng túng; Làm người…… Chỉ biết hối hận —

Đông Phương Bất Bại là kẻ không thể vượt qua, hay chính mình không dám vượt qua đây?

Dương Liên Đình lại nâng chén uống, mọi người đều nói là một chén giải ngàn sầu, sao hắn lại thấy đã sầu càng sầu hơn.

Không tìm thấy chén, Dương Liên Đình liền mở lớn miệng, cầm cả vò đổ ụp xuống, cảm giác rượu vào người thật sảng khoái, toàn thân sảng khoái, chỉ là hắn lỡ tuột tay, cả vò rượu rơi vỡ, hắn liền đưa tay ra lấy vò khác, học tư vị uống rượu của người giang hồ, chỉ là khi tay vừa đụng đến, vò rượu kia đã bị người cầm đi.

“Đông Phương…… Bất Bại?” Dương Liên Đình nghiêng đầu, bóng đêm như ma quỷ, dù không nhìn cẩn thận, hắn cũng biết bóng người đứng lặng như ma như quỷ trước mắt này là ai, vì hắn có cảm giác rất quen thuộc, quen đến không cần nhìn cũng cảm giác được.

“Uống rượu sao không gọi ta?” Đông Phương Bất Bại cầm vò đổ hướng miệng mình, nhíu mày, không nói thêm gì, chỉ gập người ngồi xuống.

“Gọi ngươi còn có phần của ta sao?” Dương Liên Đình nhìn một vò cuối cùng đang trong tay Đông Phương Bất Bại, bĩu môi, ngửa đầu ra sau, “Loại rượu này, ngươi cũng uống sao?”

“Liên đệ tưởng ta từ nhỏ đã uống hảo tửu? Từ nhỏ đã làm giáo chủ?” Đông Phương Bất Bại cầm vò rượu, liếc mắt thấy thần sắc không vui trên mặt Dương Liên Đình, việc trên Hắc Mộc Nhai Liên đệ vẫn cường giả tươi cười nói không sao, mà chân thật thế nào, Đông Phương Bất Bại tự nhiên biết, người phía dưới là kẻ thế nào hắn cũng biết rõ ràng, nhớ năm đó Nhâm Ngã Hành đặc biệt ưu ái hắn, khiến bao người ghen tị đỏ mắt…… Nhưng, hắn đã đi tới, Liên đệ cũng phải tự mình đi tới.

Dương Liên Đình sửng sốt, đưa mắt nhìn Đông Phương Bất Bại.

“Mọi người đều nói ‘Nếm trải đủ khổ đau mới là con người’, bổn tọa không tin mấy thứ mê sảng ấy!” Đông Phương Bất Bại nhìn vò rượu trong tay, chuyện cũ đã muốn mơ hồ, hắn không muốn hồi nhớ cũng không định tìm kiếm, trong mắt hắn con người khi sống thì phải khoái hoạt mới là không cô phụ sinh mệnh đã được ra đời, việc mượn rượu tiêu sầu chỉ là vô nghĩa, vừa lãng phí rượu ngon, lại cô phụ cảnh đẹp.


“Vậy ngươi tin cái gì?” Dương Liên Đình nhìn vò rượu trống trơn.

“Tin chính ta!” Đông Phương Bất Bại khóe miệng khẽ nhếch, cười tự tin như Nhật Nguyệt chi huy,“Bổn tọa không tin ai cả, chỉ tin chính mình!”

Dương Liên Đình mặt đen: Nói đủ trắng trợn đấy, nhưng nghĩ đến lời Đông Phương Bất Bại, bỗng nhiên cười to: “Dù là đúng sai cũng vậy?”

Đông Phương Bất Bại ngẩng mặt, mặt hướng Dương Liên Đình, khóe miệng cười tự tin: “Bổn tọa cho rằng nó đúng, thì chính là đúng!” Dương Liên Đình cười có ý gì, Đông Phương Bất Bại trong lòng hiểu được, nhưng không ai có thể thay đổi tư duy của hắn, cho dù là yêu.

“Chưa từng hối hận?” Dương Liên Đình cười khổ, hắn không biết Đông Phương Bất Bại trước kia như thế nào, nhưng nay mọi người, bao gồm Dương Liên Đình cũng hiểu được Đông Phương Bất Bại lựa chọn không đúng tý nào, y đã sai lầm rồi.

“Chưa từng!” Đông Phương Bất Bại đặt vò rượu xoay tròn trên đầu ngón tay, mắt nhìn vò rượu, lại liếc Liên đệ rõ ràng đã say lại không tự biết.

“Ta không tin!” Dương Liên Đình nhìn vò rượu xoay tròn kia, hơi cảm thấy đau đầu.

“Ha ha ha!” Đông Phương Bất Bại cười to, hắn thích lời trung thực hiếm có này của Liên đệ, rồi hắn cười nhìn vò rượu trên đầu ngón tay, vô tình để đổ một ít lên đùi Liên đệ: “Liên đệ tin người khác lại không tin Đông Phương Bất Bại ta?”

“Nam nhân nên yêu nữ nhân? Nam nhân nên cưới nữ nhân? Là người thì cần cưới vợ sinh con? Vô hậu chính là bất hiếu? Anh hùng liền nhất định đều thích ra vẻ khoe mẽ? Mà Đông Phương Bất Bại ta nên yêu một kẻ xứng đôi bổn tọa?” Đông Phương Bất Bại trêu chọc mỉm cười nói: “Mấy chuyện vớ vẩn này chính là những điều vớ vẩn nhất thế gian, nhưng mọi người đều coi đám lời lẽ sai trái ấy như chí lý, còn nghĩ chúng là chuyện đương nhiên.”

“Chẳng lẽ không đúng?” Dương Liên Đình nhíu mày, trong lòng cũng ẩn ẩn cảm thấy cách nói của y có chút gượng ép.

“Ngươi cho rằng nó đúng, nó mới đúng!” Đông Phương Bất Bại cười nhạt, trên mặt tràn đầy khinh thường:“ Ngũ Nhạc kiếm phái lấy danh nghĩa phạt gian trừ ác, diệt cả một gia tộc, bảo đây là thanh lý môn hộ; Triều đình một đạo thánh chỉ chém đầu cửu tộc, thế nhân đều cho rằng đây là đúng, cho nên cửu tộc cũng chỉ cam chịu bị chém. Nhưng…… Liên đệ, ngươi bảo đứa trẻ trong tã lót có tội gì?”

Dương Liên Đình chần chừ, không khỏi tự hỏi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui