Đông Phương Bất Bại nở nụ cười, lạnh lùng nở nụ cười:“Giang sơn to lớn, chỉ nhỏ như thế này!”
Đúng vậy, Dương Đức kia trong khoảnh khắc nở nụ cười, bởi vì khi hắn nhắm mắt đã thấy một tia lo lắng xẹt qua trong mắt người đó —
Nguyên lai người trong mộng cũng không phải vô tình!
Bất quá một đoạn thời gian rất dài sau khi hắn tỉnh lại, làm thế nào hắn cũng cười không được ……
Bởi vì……
Chúng ta tạm dừng đoạn Dương Liên Đình từ hoàng tuyền lộ bò về nhân gian, tỉnh lại tại Hắc Mộc Nhai, giờ chuyển sang cảnh khác.
Nửa tháng sau trên Hắc Mộc Nhai:
Gió thổi trên núi cao, Đông Phương Bất Bại quan sát vạn lý vân sơn, nhìn ra xa bên kia bốn phía thành lũy chạy dài ngàn dặm, con sông lớn xa xôi ở đằng xa, giang sơn vô hạn, nhưng trong đáy mắt Đông Phương Bất Bại nhỏ bé như vậy. Đông Phương Bất Bại nở nụ cười, lạnh lùng nở nụ cười:“Giang sơn to lớn, chỉ nhỏ như thế này!”
Đông Phương Bất Bại cười xoay người, tiếu ý đầy mặt, quan sát chúng trưởng lão dưới quyền hắn, lạnh lùng cười nói:“Bản tọa thần công đại thành, Nhật Nguyệt thần giáo ta từ nay về sau giống như ánh sáng nhật nguyệt trong võ lâm, Thiếu Lâm, Ngũ Nhạc hôm nay cao như vậy, chờ khi đến lúc, duy Nhật Nguyệt thần giáo độc tôn.”
Đoàn người xúc động, hô to:“Chúc mừng giáo chủ!” Thanh âm như chuông lớn, ngân cao, như mấy trăm chiếc chuông trên đỉnh núi đồng loạt vang lên, vang vọng sơn lâm.
Đông Phương Bất Bại ngửa mặt lên trời cười to, bỗng nhiên đứng dậy, triển khai cánh tay, mọi người chỉ cảm thấy hồng ảnh chợt lóe trước mắt, họ ngẩng đầu, chỉ thấy một thoáng ánh hồng, Đông Phương Bất Bại trong tay vô số sợi tơ, lướt qua tế đàn đặt trên đỉnh núi, ngự điểu bay đi, xa xa chỉ có tiếng cười lớn, lượn lờ không dứt.
Mọi người cảm thấy xấu hổ, trong lòng thất kinh, giáo chủ chỉ phất tay, các bậc trưởng lão đã đổ mồ hôi, họ đều ngưỡng vọng, tôn sùng, không nói nên lời…… Chỉ có thể cúng bái, cùng hét vang chúc mừng thần công của giáo chủ Đông Phương, tiếng tung hô lần thứ hai vang lên, mang đầy khí thế, tràn ngập kích động.
Mà ở sườn núi, một người hôn mê nửa tháng chợt tỉnh lại.
Dương Liên Đình hơi mở mắt ra, hắn nghĩ mình đã có một giấc mơ rất dài, gặp người trong lòng đã trưởng thành trong mộng, hắn mơ hồ nhớ tới hồi nhỏ lúc ở học đường–
Tiên sinh nói:“Ngươi họ Dương tên Đức, ta tặng một chữ ‘Liên Đình’, theo thơ [ Ái liên thuyết ] “Liên xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu”, mong ngươi như đóa thanh liên trong đình kia, đạo đức cao sang bất kể phòng ốc sơ sài.”
Hắn ngửa đầu, thấy vẻ mặt phụ thân tràn ngập mong đợi, cả vết đao liếm huyết nửa cuộc đời trên mặt phụ thân cũng mang vẻ cười, hắn về sau mới biết được, khi đó chúng trưởng lão Nhật Nguyệt thần giáo bị Ngũ Nhạc ám toán nên bị thương nặng, đúng lúc Nhật Nguyệt thần giáo đang xuống dốc không phanh, thần giáo bị vây, cuối cùng phụ thân cùng với những người khác như nhau phân tán các nơi, ẩn nấp tại Hàng Châu.
Sau đó hắn lớn lên …, thấy Húc tỷ tỷ lặng lẽ trốn bên cửa sổ, chớp đôi mắt đen nhìn thầy nhìn hắn, nhìn học đường nhỏ, tràn đầy buồn bã……
“Ngươi tỉnh rồi?” Một người nam tử tuổi còn trẻ hỏi, tràn đầy tự tin,“Tính theo canh giờ, ngươi cũng nên tỉnh!”
Dương Liên Đình mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt một thanh y nam tử, dáng dấp khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, tay cầm ngân châm, vẻ mặt kiêu căng khám cho mình.
“Ngài đã cứu ta? Tê tê –” Dương Đức lúc này mới nhớ tới chuyện tứ chi mình bị bẻ gẫy, hắn gượng chống đỡ ngồi dậy, lập tức đau đến tận tâm, coi như đầu khớp xương đều nát một lần nữa.
“Ngươi muốn chết thì cứ cử động!” Người cắm châm lạnh lùng nói, mắt đảo qua mặt Dương Liên Đình, mang theo một tia miệt thị, “Cứu ngươi không phải ta, là giáo chủ.”
Dương Liên Đình không hiểu, nhìn người trước mắt, suy nghĩ nhưng không tự giải thích được, rõ ràng cắm kim đầy người mình chính là nhân trước mắt, chẳng lẽ còn có đại phu khác?
“Ta nhất định sẽ đăng môn nói lời cảm tạ!” Dương Liên Đình nói, không ngờ vị thanh y nhân lại cất tiếng cười chế nhạo.
Hắn cười nói:“Ngươi đăng môn? Ha ha, ngươi cho là giáo chủ ngươi muốn gặp là có thể gặp? Ngươi không cần phải tạ ơn, giáo chủ hôm nay lệnh Nhất Chỉ này cứu ngươi, mạng của ngươi là của ngài, ngày sau cho ngươi tử, ngươi phải trả mệnh lại cho giáo chủ.”
Dương Liên Đình sửng sốt, vốn biết cao nhân giang hồ đều có điều cổ quái, không để ý thế tục lễ pháp, làm việc tùy ý vui vẻ thì làm, hắn vội suy nghĩ về đại phu tự xưng “Nhất Chỉ”, người này là ai?
“Đừng nhúc nhích!” Nhất Chỉ đại phu lời còn chưa dứt, Dương Liên Đình còn không có hoàn hồn, đã cảm thấy mấy huyệt vị vừa bị cắm ngân châm dài ba tấc, một lát sau, Chỉ đại phu thuyết:“Tận lực hít một hơi đi, còn đau nhức chỗ nào không?”
Dương Liên Đình cẩn thận hít thở, hắn nhớ ban nãy vừa nhẹ nhàng hít một chút là ngực đau như kim đâm, không ngờ lúc này ngoại trừ mấy chỗ hơi nhức bị thương ngoài da, còn lại đã như thường. Ngực thầm than thực sự là thần y a! Thần y?
“Thần y? Ngài là sát nhân thần y Bình Nhất Chỉ?” Dương Liên Đình lập tức trừng lớn mắt, không thể tin thiên hạ đệ nhất thần y trong truyền thuyết, y thuật vô cùng kì diệu đang ở ngay trước mắt mình, còn chữa bệnh cho mình, nếu không kích động thì đúng là kẻ ngu si.
Thanh y nhân khóe miệng hơi nhếch lên lên, trên mặt đang viết: Tiểu tử, ngươi còn có mắt đó, tay vẫn tiếp tục chuyển động cắm ngân châm lên các huyệt vị: “Thương thế này cần tĩnh dưỡng trăm ngày, mặc dù ta dùng dược với ngươi, đã không còn trở ngại, nhưng đầu khớp xương chính mình nên hảo hảo yêu quý.”
“Ừ ân!” Dương Liên Đình gật đầu như con rối, thần y nói gì, hắn đều nghe không ý kiến, hắn trong đầu chỉ có một câu nói: Hắn gặp được thần nhân sát nhân thần y Bình Nhất Chỉ trong truyền thuyết, người đó gắn lại xương cốt cho mình……
“Ngươi vì sao mà bị thương?”
Mấy ngày nay, Bình Nhất Chỉ vẫn thấy hiếu kỳ, là ai võ công cao như thế đi đánh một tên tiểu tử, đánh cho bẻ gẫy tứ chi, xương sườn may mắn còn lại vài cái, càng đừng nói đến nội tạng bị tổn hại, hơn nữa lực đạo to lớn, thế nhưng bề ngoài không vấy máu, giống như trong nháy mắt bẻ gẫy chiếc đũa, da thịt trên người không tổn thương chút nào, chỉ có mấy thứ xương cốt nội tạng bị thương.
“Gặp phải một cao nhân!” Dương Liên Đình xấu hổ cười,“Liên Đình kiến thức nông cạn, cũng không biết cao nhân nào.” Biết cũng không có đường sống.
“A.” Thất vọng!
Bình Nhất Chỉ tiếp tục khám và chữa bệnh, thầm đánh giá, tên nhóc này có vẻ ngây ngô thiếu trải đời, còn giáo chủ thì lạnh lẽo như băng tuyết, sắc bén tựa lưỡi dao, giết người không có chút ngập ngừng. Bình Nhất Chỉ nghĩ mà không khỏi dậy lên nỗi sợ.
“Trên giang hồ nói, thần y đại nhân cứu một người giết một người, không cho Diêm vương đoạt mệnh, không biết……” Ngươi sẽ bảo ta giết ai? Dương Liên Đình rốt cục nhớ tới danh hào tồn tại của sát nhân thần y, ngực run lên vô số lần, hắn đừng nói sát nhân, cả gà cũng chưa từng giết qua.
“Mạng của ngươi, ta nói rồi, là giáo chủ yêu cầu.” Bình Nhất Chỉ rút ra cây châm cuối cùng, nhìn một chút, trong đầu nhớ tới nửa tháng trước, lúc giáo chủ tống tên tiểu tử đang thoi thóp này cho hắn:
“Thế nhân đều nói ngươi dám cùng Diêm vương cướp người, người này ngươi có đem trở về được không?” Đông Phương giáo chủ sau khi nói xong, ngồi ở ghế trên nhìn thẳng hắn, không nói dư nửa chữ.
“Giáo chủ muốn hắn sống, Nhất Chỉ sẽ đảm bảo hắn sống!”
Hắn điểm huyệt nhân trung của người bị thương, lập tức bắt mạch, mặc dù mạch như sợi tơ, nhưng hắn là Bình Nhất Chỉ, người như vậy hắn không phải lần đầu tiên gặp phải, trong lòng có mười phần nắm chắc, chỉ là không hiểu Đông Phương giáo chủ vì sao làm như thế — tên này chỉ là một phàm phu.
“Như vậy thì giữ hắn sống đi!” Đông Phương Bất Bại đứng dậy, trên mặt vô biểu tình, khi đi tới cửa thì Đông Phương Bất Bại nói:
“Tuy hắn không phải người của bản giáo, nhưng phụ mẫu hắn là, bất quá bản tọa biết quy tắc của ngươi, không cứu người không công, cũng không phá quy củ của ngươi, trừ người của bản giáo, ngươi nói một cái tên ra!”
“Giáo chủ ra lệnh, Bình Nhất Chỉ không dám nói quy củ.”
“Ha ha ha! Đã như vậy, bản tọa càng không thể cho ngươi cứu hắn không được trả công, nếu không ngươi hôm nay cứu hắn, bản tọa nợ ngươi một mệnh, ngươi cứu người mà không giết ai? Khả dĩ lưu cái mệnh còn nợ đó cho mình sao?”……
“Giáo chủ?” Là ai? Đây là địa phương nào?
Dương Liên Đình nhìn vị thần y này, vô pháp tưởng tượng một người có thể làm cho một thần nhân như vậy cung kính kể lại câu chuyện.
“Giáo chủ chúng ta, họ Đông Phương, danh Húc, tự Bất Bại, ngươi lẽ nào không có nghe nói qua?”
Bình Nhất Chỉ mắt trừng lớn, không thể tin được giáo chủ cư nhiên cứu một tiểu tử không biết là ai, cũng chẳng biết ngài là ai, trong lòng kinh ngạc: Người này đến tột cùng được giáo chủ thưởng thức chỗ nào? Nhìn đâu cũng thấy là phế vật.
“Đông…… Đông Phương…… Đông Phương, Bất Bại……” Dương liên đình nghĩ, tim đã muốn nhảy ra ngoài,“Hay cái kia…… Cái kia ‘Mặt trời mọc Đông Phương, duy ta bất bại’ Đông Phương Bất Bại?”
Hắn muốn hôn mê, hôn mê tiếp…… Đông Phương giáo chủ, là nhân vật phụ thân hắn mỗi khi đề cập đến luôn mang thái độ ngưỡng vọng như đối với thần, bất quá sư phụ hắn lại nói, Đông Phương Bất Bại là một thổ phỉ, vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa.
Sau đó, trong đầu Dương Liên Đình nhất thời xẹt qua vô số lời đồn đãi —
Có người nói Đông Phương giáo chủ còn rất trẻ tuổi, niên kỷ không quá ba mươi, tướng mạo tuyệt mỹ, mặc dù sinh ra bần hàn, nhưng từ khi gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo đã hiển lộ năng lực, kiến tạo kỳ công, được giáo chủ trước đặc biệt đề bạt lên đến Phó giáo chủ, từ lúc Nhâm giáo chủ bế quan luyện thần công, hắn ngồi lên ngôi giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, Nhật Nguyệt thần giáo tại giang hồ danh vọng cũng càng ngày càng tăng…… Đây là trên giang hồ ca ngợi thế.
Từ con mắt người bình thường nhận xét, từ lúc Đông Phương Bất Bại đảm nhiệm vị trí giáo chủ, hỉ nộ vô thường, giết người không đền mạng, phía Nam rối loạn không ngừng, rất nhiều người vô duyên vô cớ bị chết mạc danh kỳ diệu, lập án tìm khắp không được hung thủ, thế nên giáo phái các nơi nội tâm xao động bất an, loạn hết một đoàn, nói minh chủ nhu nhược vô dụng……
Nói chung, đơn giản mà thuyết, thì Đông Phương Bất Bại hay Nhật Nguyệt thần giáo cũng đều là ma đạo đứng đầu, là đối tượng Dương Liên Đình hắn thấy từ xa sẽ quay đầu bỏ chạy, bỏ chạy thật xa, không hẳn là sợ, mà là ai cũng chẳng muốn chết mạc danh kỳ diệu, không phải ai cũng có thể cười mà xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Mà người đó, tự nhiên lại cứu hắn Dương Liên Đình, vốn không quen biết, nếu bị hắn ta nhớ tới sẽ không phải chuyện tốt.
Bình Nhất Chỉ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dương Liên Đình, không hiểu ra sao, nghĩ nghĩ, tâm ý giáo chủ xưa nay khó dò, hắn nếu có thể hiểu được thì đã không phải là một đại phu nho nhỏ trong thần giáo.
Vì vậy Bình Nhất Chỉ đứng dậy, nói với Dương Liên Đình:“Huyết ứ trong ngũ tạng hầu như đã tan hết, còn lại chỉ cần uống dược bồi bổ là được!”
“Ách?” Dương Liên Đình sửng sốt, muốn nói nói, Bình Nhất Chỉ đã ôm đồ nghề chạy đi, phảng phất hắn chỉ là nhất chích miêu cẩu, không cần nhiều lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...