“Ha ha ha –”
Lời Phi Yên vừa ra, Dương Liên Đình liền không nhịn được cười ha hả, hắn chưa từng nghĩ một oa nhi hai ba tuổi dám bác bỏ lời Đông Phương Bất Bại nói.
Vẻ mặt Đông Phương Bất Bại không dao động, giương mắt nhìn Dương Liên Đình, khóe miệng cười, mắt hạ xuống, nói với Phi Yên:“Bổn tọa không gạt người! Vì, tân nương chính là giáo chủ thúc thúc ta đây.”
Dương Liên Đình tươi cười cứng đờ, không khỏi trừng lớn mắt nhìn Đông Phương Bất Bại đang không chút do dự nói, khiếp sợ một chốc, rồi lập tức nhìn quanh, vẻ mặt nghiêm túc ôm lấy Phi Yên, đè thấp thanh âm tức giận nói: “Trước mặt tiểu hài tử, nói bậy bạ gì vậy?”
“Bổn tọa không nói dối, dù là trước mặt hài tử cũng vậy!” Đông Phương Bất Bại vươn tay ôm lấy Phi Yên từ tay Dương Liên Đình, trong lòng khó chịu, nhưng sắc mặt như thường, chỉ là Dương Liên Đình vẫn nghe được không vui trong giọng nói của y,“Phi Phi, ngươi tin bổn tọa, hay là Liên thúc thúc của ngươi?”
Phi Yên chớp mắt to, nhìn Đông Phương Bất Bại, lại nhìn Dương Liên Đình, đầu nhỏ nghiêng nghiêng, ôm lấy tiểu đầu, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn mặt nhăn thành một đoàn, nhăn nhăn nữa, thật lâu sau mới thực phiền não nói: “Sao giáo chủ thúc thúc phải làm tân nương của Liên thúc thúc?”
“Vì giáo chủ thúc thúc thích Liên thúc thúc của ngươi.” Đông Phương Bất Bại đáp rất lưu loát, còn Dương Liên Đình da mặt mỏng, vừa nghe mặt đã ẩn ẩn dâng chút hồng, chỉ có thể ra vẻ không nghe thấy dù trong lòng rất hưởng thụ, chỉ là khi hắn nghĩ đến bức thư nhà giấu bên hông, tâm liền trầm xuống.
“Yên nhi cũng thích nha!” Phi Yên bĩu môi bất mãn,“Còn thích hơn giáo chủ thúc thúc.”
Đông Phương Bất Bại nhíu mày — một con bé chưa dứt sữa cũng dám cướp người với Đông Phương Bất Bại hắn? Vừa nghĩ vậy đôi mắt hẹp dài liền thu lại, thẳng nhìn vào mắt Dương Liên Đình.
“Người lớn không nên so đo với hài tử!” Dương Liên Đình muốn ôm Phi Yên về. Đông Phương Bất Bại lại khẽ dời cánh tay, tựa như không có ý gì ôm Phi Yên tránh Dương Liên Đình, làm Dương Liên Đình vươn tay vào khoảng không.
“Nhưng giáo chủ thúc thúc sẽ không nhường Phi Yên!” Đông Phương Bất Bại liếc mắt thấy bóng người đang tới đằng xa, tùy tay thả Phi Yên xuống cầu thang, hai mắt nhìn Phi Yên, dư quang nhìn Dương Liên Đình đang đứng ở bậc thang khác, có vẻ y đang lo lắng sợ Phi Yên sẽ bị ngã thương, rồi hắn nhẹ mở miệng: “Liên thúc thúc chỉ có thể là của giáo chủ thúc thúc!”
“Quỷ hẹp hòi! Giáo chủ thúc thúc là quỷ hẹp hòi –” Phi Yên lớn tiếng kêu.
Đông Phương Bất Bại không để ý nhún vai, thấy Dương Liên Đình đang lo lắng, liền mất hứng kéo kéo khóe miệng, không chịu yếu thế chậm rãi nói: “Phi Phi không nhường giáo chủ thúc thúc, nên Phi Phi cũng là quỷ hẹp hòi! Tiểu quỷ hẹp hòi!”
“Phi Phi không phải quỷ hẹp hòi!” đôi mắt to của Phi Yên lập tức mờ mịt, vẻ mặt ủy khuất xoay mặt nhìn Dương Liên Đình,“Liên thúc thúc –” Hắn khi dễ Phi Phi.
“Giáo chủ thúc thúc hay nói đùa! Yên nhi của chúng ta ngoan nhất ……” Dương Liên Đình lôi kéo Đông Phương Bất Bại.
“Bổn tọa sẽ không nói dối với kẻ yếu!” Đông Phương Bất Bại lạnh nhạt nói: “Ngươi cùng Yên nhi thành một nhà từ khi nào? Ngươi là người của ta, Liên đệ ngươi đúng ra nên nói thẳng với Yên nhi, rằng việc không thể vĩnh viễn sẽ không thể!” Quyết tâm của tiểu hài tử cứ nhìn Liên đệ hồi nhỏ là biết.
“Ngươi thế nhưng là nhất giáo đứng đầu!”
“Nhất giáo đứng đầu càng hiểu được phân lượng đôi bên, một lời nói đáng giá ngàn vàng.”
“Ngươi — Yên nhi còn nhỏ!”
“Không nhỏ, ba tuổi đã lớn, sáu tuổi già rồi!”
“……”
“Gia gia –”
Trong khi hai người đang cúi đầu tranh chấp, Phi Yên đột nhiên lớn tiếng kêu một tiếng, Dương Liên Đình lập tức im lặng đứng sau Đông Phương Bất Bại, mắt thấy Phi Yên như con thỏ nhỏ nhảy lên hướng tới Khúc Dương, tiểu béo chân từng bước đi ra sức hướng lên.
“Phi Phi, hài tử ngươi lại chạy loạn!” Khúc trưởng lão nhanh đi tới, thấy Đông Phương Bất Bại liền ôm Phi Yên thi lễ: “Khúc Dương kính chào giáo chủ.”
“Giáo chủ thúc thúc là quỷ hẹp hòi!” Phi Yên quay đầu kêu la, bĩu môi cáo trạng với gia gia, nói xong mắt còn trừng vào Đông Phương Bất Bại, biểu thị bất mãn.
“……” Khúc trưởng lão trong lòng chấn động, vội bồi tội: “Giáo chủ……”
“Bổn tọa đâu thể chấp nhặt với hài tử?” Đông Phương Bất Bại không thèm nhìn Phi Yên đang le lưỡi, trong mắt không có bóng người Khúc Dương.
“Tạ giáo chủ!” Khúc trưởng lão thi lễ, vừa rồi khi hắn từ xa nghe được lời mạo phạm Phi Phi nói, liền sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh.
“Bổn tọa nghe nói, Khúc trưởng lão hình như có qua lại với người của Ngũ Nhạc kiếm phái?” Khi Đông Phương Bất Bại chuẩn bị nhấc chân rời đi, lại như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, liền xoay người nhàn nhạt hỏi một câu như vậy.
“…… Vâng!” Khúc trưởng lão cả kinh, không ngờ việc nhỏ như vậy cũng không thể giấu được tai mắt của giáo chủ.
“Giao du với ngoại giáo! Dễ làm hỏng đại sự.”
Đông Phương Bất Bại nhắc nhở, nguyên bản hắn không muốn nói nhiều, nhưng khi nhìn thấy tiểu Phi Yên le lưỡi còn chưa rút lưỡi lại, trong lòng lại xẹt một tia không đành lòng – lí do không đành lòng này không phải vì đứa nhỏ khả ái, mà vì quan tâm tới Liên đệ — Liên đệ dường như có một loại cảm giác tự hào của phụ thân với hài tử này. Đông Phương Bất Bại suy nghĩ, mắt đảo qua Liên đệ, nhưng khi ánh mắt đảo qua trước ngực Dương Liên Đình, liền bị một tờ giấy viết thư hấp dẫn.
“Vâng!” Khúc trưởng lão hạ mắt, dư quang nhìn hồng sắc thân ảnh của giáo chủ biến mất giữa mây mù, rồi mới quay đầu nhìn tiểu tử còn đang nhăn mặt nhìn hướng Đông Phương Bất Bại đi, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, không khỏi thở dài: Bị ai đó làm hư rồi.
“Đây là Đông Phương giáo chủ lo lắng cho ngài cùng Phi Yên.”
Dương Liên Đình không đuổi kịp cước bộ của Đông Phương Bất Bại, lòng lại lo vì mình che chở tiểu Phi Yên nên y mất hứng, hắn muốn đuổi theo đi lên, nhưng lại cảm thấy Đông Phương Bất Bại nói không rõ ràng, có thể khiến Khúc trưởng lão hiểu lầm, dù hắn không biết Ngũ Nhạc kiếm phái là danh môn chính phái nào, nhưng thường ngày cũng nghe người khác nói hai ba câu, cũng hình dung được đó là một đại phái lớn, liền lo lắng nhìn nhìn nói với Khúc trưởng lão.
Khúc trưởng lão ôm Phi Yên gật đầu, giáo chủ hiếm khi nói nhiều, hắn tự nhiên hiểu được ý ngài nói: “Dương tổng quản đi trước đi!”
“Vậy Liên Đình cáo từ!” Dương Liên Đình thở dài, xoay người đi hướng đỉnh núi mà Đông Phương Bất Bại biến mất.
“Liên thúc thúc đi rồi!” Phi Yên thất vọng tựa vào vai Khúc Dương, cô đơn nhìn Liên thúc thúc lại đuổi theo giáo chủ thúc thúc kia, thật sự là đáng giận, tại sao giáo chủ thúc thúc đã có Doanh tỷ tỷ làm tân nương, mà còn muốn làm tân nương của Liên thúc thúc?
“Phi Phi, sao vừa rồi lại bảo giáo chủ thúc thúc là quỷ hẹp hòi?” Khúc Dương khá để ý việc này.
Nhắc tới việc này, Phi Yên liền nhăn miệng, lòng đầy căm phẫn nói cho gia gia: “Giáo chủ thúc thúc rất keo kiệt, hắn có Doanh tỷ tỷ rồi còn muốn làm Liên thúc thúc tân nương, không cho Phi Phi.”
Tâm tình hậm hực của Khúc Dương biến mất, chỉ cảm thấy đầu óc tối sầm: Tân nương? Hắn nắm chặt tay Phi Yên, việc giữa giáo chủ và tổng quản sớm đã là bí mật công khai Hắc Mộc Nhai đều biết, gọi là công khai vì giáo chủ không có chút kiêng dè cùng che lấp —
Điển hình ví dụ chính là vào ban đêm, nơi Hắc Mộc Nhai cao thủ nhiều như mây, giáo chủ của họ không chút thu liễm, làm người mất bạn đời, hay những kẻ trẻ tuổi chưa có lão bà chịu sao được? Mà việc Nhật Nguyệt thần giáo gần đây thường có người ra ngoài câu dẫn ai đó về, hôn nhân năm sau nhiều hơn năm trước, Khúc Dương cảm thấy giáo chủ gánh một nửa trách nhiệm.
Mà bí mật ư —
Không phải Đông Phương giáo chủ không cho ai nói, mà là đã là người của Nhật Nguyệt thần giáo, nên tất cả đều thực ăn ý kiên quyết không đề cập tới chuyện này, dù võ lâm cũng không phản đối nam phong, nhưng dẫu sao muốn nam phong cũng phải ngấm ngầm…… Đông Phương Bất Bại lại là giáo chủ, nếu rơi vào trong tai a miêu a cẩu danh môn chính phái, lại thành chuyện ác của Nhật Nguyệt thần giáo: Ép buộc đàng hoàng phụ nam!
Cho nên, chuyện giữa giáo chủ cùng tổng quản, là “bí mật” mọi người Hắc Mộc Nhai đều biết.
Nhưng còn tân nương?
Chẳng lẽ trước mặt Đông Phương giáo chủ anh minh thần võ, lại võ công cái thế, Dương tổng quản còn có thể đảm nhậm vị trí phu quân?
Khúc Dương rất ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên, không biết tình cảm giữa nam nam là làm sao, chẳng lẽ còn sâu hơn hắn cùng Lưu hiền đệ lấy tâm tương giao, lấy nhạc kết bạn, tri kỷ gặp tri âm?
Khó hiểu chi mê a, chỉ có Phi Yên không hiếu kỳ, nàng ôm cổ gia gia, rất tự tin nói:“ Khi Phi Phi lớn sẽ làm tân nương của Liên thúc thúc.”
Khúc Dương đang rối rắm muốn vỡ đầu, lập tức tựa như bị một chày lớn nện trúng đầu, chỉ cảm thấy tiểu Phi Phi thật cao thâm khó lường, còn muốn nhổ răng cọp……
Hai tổ tôn trên sườn núi ôn lại tổ tôn tình, mà trên đỉnh núi trong tẩm điện của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình đóng cửa rồi đi vào, liền thấy Đông Phương Bất Bại cầm một chồng thư trong tay, lạnh lùng nhìn mình, mâu sắc biến ảo khó lường.
“Phi Yên chỉ là hài tử!” Dương Liên Đình tựa vào cửa giải thích.
Đông Phương Bất Bại như trước tay cầm chồng thư xem xét Dương Liên Đình, mâu sắc chuyển đậm, đáy lòng bốc lên khó chịu, hắn biết nam nhân, hắn biết nên làm sao để khiến một nam nhân thần phục dưới dục vọng…… Nhưng…… Hắn hạ mắt xuống nhìn, giữa những hàng chữ kia hắn thấy được nhược điểm trí mạng trong quan hệ giữa họ — hắn không thể sinh con!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...