Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

“Dương tổng quản, bọn họ nói đều là vô tâm, ngươi đừng để trong lòng!”

Nữ tử nói xong, giương mắt lo lắng nhìn về phía Dương Liên Đình đang hai mắt đăm đăm, không hiểu muốn quay đầu lại, lại bị Dương Liên Đình kéo cổ tay áo, ý bảo nàng không nên quay đầu.

“Đa tạ tỷ tỷ cứu mạng!” mặt Dương Liên Đình hiện lên tươi cười nhàn nhạt, không chút dấu vết bỏ tay nữ tử khỏi áo mình, lui ra sau một bước nói lời cảm tạ.

“Nhấc tay chi lao! Không cần để ý……” Tô Xu thấy Dương Liên Đình sắc mặt khác thường, không khỏi không yên, vô thức nhớ về lời Tang trưởng lão nói ngày ấy, tâm không khỏi trầm xuống, nhưng nghĩ lại hành động che chở vừa rồi của tổng quản, lại cảm thấy ngực hơi ngọt ngào.

“Lời ấy sai rồi, nếu tỷ tỷ không ra tay, Liên Đình sớm ngã xuống Hắc Mộc Nhai, đâu còn mệnh tại.” Dương Liên Đình tim đập như đánh trống, khóe mắt thỉnh thoảng đảo qua góc áo đỏ thẫm bên kia,“Chỉ là Liên Đình đang có yếu vụ trong người, hôm khác xin đăng môn nói lời cảm tạ!”

“Tổng quản cứ đi đi!” Tô Xu cảm thấy ánh mắt phía sau đâm như kiếm nhọn, làm cho nàng không thể không áp chế tâm tình, nói lời cáo từ.

“Đa tạ!” Dương Liên Đình nâng tay, tránh sang một bên, ý bảo Tô Xu rời đi trước.

Tô Xu hiểu ý, lập tức nhanh chóng theo đường Dương Liên Đình chỉ ra phi thân phóng đi, khi đi tới chỗ góc, nàng hơi ngoái đầu nhìn lại, môi đỏ mọng hé mở không dám tin, đó là tồn tại như thần nhân trong Nhật Nguyệt thần giáo — giáo chủ.

“Gặp ta mất hứng?” Rõ ràng thấy nữ nhân kia, cười đến như ánh rạng đông.

Đông Phương Bất Bại mặt hơi trầm xuống, hắn từ đại điện đi ra, phát hiện Dương Liên Đình đứng sau Nhậm Doanh Doanh, liền không nhịn được hâm mộ Nhậm Doanh Doanh thân là nữ nhân, tuổi còn nhỏ cũng đã có thể thấy ngày sau duyên dáng yêu kiều, nam nhân sao có thể không thích nàng? Hắn cứ như vậy một đường xuống dưới, trong lòng đã hơi không thoải mái, lại lần đầu phát hiện Nhật Nguyệt thần giáo im ắng lâu nay giờ lại có kẻ nhàn rỗi dám quản chuyện của Đông Phương Bất Bại hắn, nhất là khi nữ nhân xen vào việc của người khác kia xuất hiện thì tâm tình hắn càng đại khó chịu.

“Chưa từng nghĩ vậy!”

Dương Liên Đình ngẩng mặt, trong lòng thầm than: Thật sự là sợ gặp ai sẽ thấy ngay người đó! Người trước mắt không phải Đông Phương Bất Bại thì là ai? Một thân ngoại bào đỏ thẫm kia, dù cách ngàn dặm sương mù, Dương Liên Đình vẫn liếc mắt là nhận ra.

“Vậy ngươi nghĩ gì?”

Đông Phương Bất Bại không chút để ý nhấc chân, bước xuống bậc thang, nam nhân cũng được, nữ nhân cũng tốt, hắn Đông Phương Bất Bại muốn ai, kẻ khác không được rình mò.


“Nghĩ việc một tổng quản nên làm.”

Dương Liên Đình quay mặt qua bên, mắt nhìn bốn phía, bốn phía tuy là sương mù, nhưng cao thủ nói chuyện có thể truyền âm ngàn dặm, lời hắn nói dù rất nhỏ, cũng sẽ truyền tiến trong tai người khác, như Đông Phương Bất Bại.

“Nếu bổn tọa nói, việc tổng quản nên làm là hống hảo bổn tọa* đây?” Đông Phương Bất Bại nói xong lướt đến bên người Dương Liên Đình, mắt đảo qua Dương Liên Đình, thẳng tắp dừng lại tại thân hình yểu điệu đang cứng đờ trong góc, khóe miệng cười lạnh – giỏi lắm, nha đầu không biết trời cao đất dày!

*hống hảo bổn tọa: lấy lòng, làm Đông Phương vui vẻ

“Liên Đình…… thầm muốn làm hữu dụng nam nhân!”

Dương Liên Đình xoay mặt, thấy thân ảnh màu vàng trong góc, trong lòng không khỏi căng thẳng, giọng đã hạ lại càng nhỏ nữa.

“Ha ha ha!” Đông Phương Bất Bại nghe xong cười to, xoay mặt, trong mắt thấp thoáng sắc bén chưa kịp thu hồi, giống như nhìn vào Dương Liên Đình cốt tủy, như trước dùng ngàn dặm truyền âm thẳng tắp bức ép vào Dương Liên Đình màng nhĩ:

“Liên đệ, cho rằng thế nào là hữu dụng?” Có Đông Phương Bất Bại hắn mà còn cùng nữ nhân liếc mắt đưa tình? Vậy Liên đệ đã nhìn nhầm người rồi! Đông Phương Bất Bại sẽ không ghen, nhưng đánh một người phế đi rồi giữ lại bên người, thật ra vô cùng thuần thục.

“Liên Đình trên Hắc Mộc Nhai này chỉ là một trò cười, một phế vật!”

Dù không muốn thừa nhận, nhưng Dương Liên Đình lúc này không thể không nói sự thật, nếu hắn dù làm gì cũng không thể xứng đôi giáo chủ, thì không bằng mặc hắn nhảy khỏi Hắc Mộc Nhai luôn cho xong, hai người cứ trốn tránh thực tế như vậy, đừng nói người ngoài mà cả hắn cũng sẽ xem thường mình.

“Bổn tọa, có thể vì Liên đệ cắt lưỡi họ!” Nam nhân lưỡi dài không bằng không lưỡi.

Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói, lời vừa rồi hắn cũng nghe rõ, bất quá lời thế gian là cái quái gì? Hắn Đông Phương Bất Bại dám làm dám chịu, thích ai, yêu ai thì sao, ai dám quản hắn?

Cắt lưỡi?


Dương Liên Đình ngẩn ra, bị Đông Phương Bất Bại bộ dáng thản nhiên như không làm hoảng sợ, vội la lên: “Bọn họ cũng chỉ là nói thật, Liên Đình nơi Hắc Mộc Nhai tay trói gà không chặt, ngay cả xuống núi cũng không thể, không phải phế vật thì là gì?”

“Liên đệ muốn tập võ?” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, lòng hơi kinh ngạc, hắn biết Liên đệ e ngại tập võ, hồi nhỏ cũng chỉ là bị đánh, chẳng muốn đánh ai.

Dương Liên Đình khóe miệng co rút, ai chẳng muốn có võ công tối thượng, nhưng trong sách dạy đều rất khó khăn, đứng tấn chịu khổ mười năm như một, tu hành đều đều, thì đó mới chỉ là nền tảng căn cơ, ngoài ra còn phải luyện chiêu thức, nội lực, đương nhiên có đường tắt khác, nhưng nếu không có căn bản vững chắc, chiêu thức cũng chỉ là có hoa không quả, trăm ngàn chỗ hở……

Nhưng……

“Chẳng lẽ…… thành tài chỉ có tập võ một đường?” Dương Liên Đình thật sự không biết nên nói thế nào, hắn muốn vượt qua Đông Phương Bất Bại, hay ít nhất là ngang nhau cũng được, nếu cùng Đông Phương Bất Bại tập võ, kết quả cũng chỉ có thể là đồ đệ, không nghe nói qua thầy trò cùng lăn lộn trên giường……

“Liên đệ sao đột nhiên muốn thành tài?” Không tập võ, tài gì ở Hắc Mộc Nhai đều là phế tài!

Đông Phương Bất Bại không nghĩ ra thiên hạ này trừ bỏ võ công cao nhất, còn có cái gì có thể mạnh hơn võ công? Nhưng hắn càng để ý lí do Liên Đình đột nhiên có ý tưởng này, hai mắt không khỏi nhanh nhìn chằm chằm vào mắt Dương Liên Đình, nếu Dương Liên Đình dám đối nữ nhân kia có nửa điểm nhớ nhung, hắn sẽ không cho Dương Liên Đình nửa phần mơ màng cơ hội — thành tài? Phế tài còn kém hơn!

Dương Liên Đình nhìn sương mù, lo lắng bị Đông Phương Bất Bại nhìn thấu tâm sự, bất đắc dĩ thở dài: “Vẫn luôn muốn!” Sao lại là đột nhiên?

Cùng là nam nhân, ai nguyện ý luôn bị người uy hiếp, huống chi lại là người mình ngưỡng mộ từ nhỏ, nhớ năm đó mỗi khi Đông Phương giáo chủ bị người khi dễ, đều là hắn Dương Liên Đình xông lên – dù mỗi lần luôn là ba đánh một, kết quả là hắn bị đánh thành đầu heo…… nhưng tốt xấu cũng là anh hùng.

“Vì nữ nhân?” Khó mà làm được!

Đông Phương Bất Bại cười lạnh, hồi tưởng Liên đệ sau khi được tặng hà bao liền trở nên kiêu ngạo, dám can đảm liên tiếp không tuân theo hắn, nhớ lại hồi nhỏ y rất ngốc, vì hắn mà cứ như con ruồi không mắt thấy đá cứng cứ lao đầu vào.

“…… Nói bậy bạ gì đó!” Dương Liên Đình không muốn nói gì, lại không thể không trả lời, hắn không có ý gì với nữ nhân kia, cũng chưa từng nghĩ tới phương diện kia, nhưng cha hắn từng nói qua, nữ nhân ư, càng giải thích càng hỏng bét, trăm ngàn không thể cố phân biện.

“Vậy thì vì sao?” Không phải vì nữ nhân thật vô cùng tốt!


Dương Liên Đình cúi đầu một câu “Nói bậy bạ gì đó” không làm Đông Phương Bất Bại tức giận, ngược lại khiên hắn không hiểu sao sinh ra một tia mừng thầm.

“Không nam nhân nào nguyện ý làm phế vật!”

Dương Liên Đình nhức đầu, mắt nhìn đôi mắt chấp nhất tới tận cùng của Đông Phương Bất Bại, lần đầu phát hiện, nam nhân khi tìm tòi so với nữ nhân đào càng sâu, nhưng……

“Bổn tọa cảm thấy Liên đệ trước đó rất vui vẻ!” Vừa rồi trước khi gặp được hắn, đều cười đến làm hắn ghen tị.

Đông Phương Bất Bại không thích mơ mơ màng màng sống, hắn muốn cùng Dương Liên Đình hảo, Dương Liên Đình cũng chỉ có thể trung với hắn một người, trong lòng cũng chỉ có thể có hắn một người, liền ngay cả cha mẹ Liên đệ cũng không thể cao hơn hắn nửa phân, hắn muốn mình cao cao tại thượng, như mặt trời kia độc bá phía chân trời.

“……” Dương Liên Đình không nói gì nhìn Đông Phương Bất Bại, hắn muốn nói hắn thích Đông Phương Bất Bại, hắn muốn nói bọn họ như vậy, hắn không thể giả ngốc lừa gạt chính mình, chính mình vẫn chưa là yếu nhất, thật sự khó có thể mở miệng.

Dương Liên Đình càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ vô cùng, đơn giản quyết định xuống cầu thang, không muốn lại cùng Đông Phương Bất Bại dây dưa giải thích vấn đề không rõ này, nhưng Đông Phương Bất Bại sao cho phép người chưa trả lời hắn đã bỏ trốn mất dạng, liền một phen túm trụ Dương Liên Đình:

“Không nói rõ ràng, ngươi còn dám bỏ bổn tọa chạy?” mắt phượng hẹp lại thu hết gương mặt Dương Liên Đình vào đáy mắt.

“Nói cái gì? Có thể nói gì? Ngươi nói vì cái gì?” Dương Liên Đình nhất thời cả giận, nghiêng đầu sang bên khác nói một tràng “cái gì” chính hắn cũng không hiểu, nhưng đối mặt với Đông Phương Bất Bại mắt tràn đầy nghi vấn, lại không khỏi đỏ mặt, quay sang một bên, cúi đầu nói: “Ngươi thật không biết vì cái gì?” Rõ ràng liên tiếp làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ còn muốn hắn Dương Liên Đình chỉ ra?

Đông Phương Bất Bại mắt trừng lớn, nhìn Dương Liên Đình nửa ngày, trừ bỏ nhìn ra mặt Dương Liên Đình tựa hồ rất nóng thì gì cũng chưa hiểu, trong lòng hắn tự nhiên biết một chuỗi “cái gì” rồi “cái gì” kia có liên quan tới đêm qua, nhưng thật đúng là không hiểu được Dương Liên Đình có ý nói gì với mình, hắn chỉ có thể nói đêm qua rất là tận hứng —

Liên đệ võ công thấp kém nhưng ở phương diện đó thật ra rất có thiên phú, cũng không biết có phải vì tập Quỳ Hoa Bảo Điển, nên khi ma sát da thịt chi thân liền cảm thấy tiêu hồn thực cốt, lại có ý niệm vớ vẩn sống là Liên đệ nhân, chết là Liên đệ quỷ trong đầu.

“Ngươi không nói, bổn tọa sao hiểu được?”

Nhớ tới đêm qua, ngữ điệu Đông Phương Bất Bại hơi mềm lại, nếu Liên đệ thật lòng ở lại bên hắn, hắn tự nhiên sẽ đối Liên đệ hảo, nếu không, dù hắn rút gân Liên đệ, cũng phải giữ Liên đệ ngày đêm cạnh hắn, không thích cũng không sao cả, dù sao người nhất định là của hắn.

“……” Dương Liên Đình cảm thấy như bị hỏa thiêu, trong đầu mơ hồ, nhưng Đông Phương Bất Bại vẻ mặt chấp nhất, làm hắn cắn môi nửa ngày, ra sức trấn định tâm thần, ra vẻ thờ ơ nhìn sương mù bốn phía, tỏ ta đây rất không thèm để ý, mắt nhìn sương mù, liếm liếm môi, thấp giọng nói: “Ngươi nói…… Ngươi nói ngươi có thể làm nữ tử…… Liên Đình……”

Đông Phương Bất Bại giương mắt, lòng dậy lên nhè nhẹ mong đợi, gương mặt không biểu cảm, nhưng lần đầu tiên cảm thấy tâm mình như nai con nhảy loạn, Quỳ Hoa Bảo Điển như khiến lòng hắn cảm thấy nhảy nhót dồn dập chưa từng cảm nhận, như thiếu nữ tuổi xuân nảy mầm khát khao cảm tình, hắn cẩn thận dấu diếm một tia mong đợi, nhưng hai mắt thẳng nhìn chằm chằm mắt Dương Liên Đình — nếu y dám can đảm cự tuyệt hắn, hắn nhất định phải dẫn y về dạy dỗ lần nữa, thẳng đến khi y cũng yêu Đông Phương Bất Bại mới thôi.

“Liên Đình……” Dương Liên Đình cảm thấy hô hấp khó khăn, khi cảm thấy Đông Phương Bất Bại tới gần, hai mắt nhìn thẳng vào mình, hắn phát hiện thân là một nam nhân, cứ như vậy không chuẩn bị đối diện với người đã tưởng niệm mười mấy năm, lại còn bày tỏ tâm ý ra rất khó.


Đông Phương Bất Bại thầm muốn chụp lấy Dương Liên Đình, bắt hắn nói nhanh lên, nhưng lại lo ngại nếu mình động thủ, e chỉ cần mở miệng, thì Liên đệ sẽ lập tức nhét lời muốn nói về, chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi, trong khi đợi chờ, chợt nhớ phía sau hắn còn một nữ tử, trong lòng nhất thời không vui – vừa nghĩ tới, Đông Phương Bất Bại liền dùng ngàn dặm truyền âm, thét ra lệnh: “Cút –” Tái kiến giết không tha, đừng tưởng hắn không biết ánh mắt nàng nhìn Liên đệ, dám có chủ ý với người Đông Phương Bất Bại nhìn trúng, rõ ràng ngại hoàng tuyền lộ đoản!

“Liên Đình……” Dương Liên Đình lại hít sâu lần nữa, “Liên Đình muốn làm một nam nhân!” Xứng đôi giáo chủ nam nhân!

“Nam nhân?” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, ban đầu khó hiểu.

“Nói vậy ngươi còn không hiểu, sớm biết thà đừng nói!” Dương Liên Đình quẫn bách, không khỏi lớn tiếng kêu la, đẩy Đông Phương Bất Bại ra đi xuống dưới.

“……” Muốn làm một nam nhân?

Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu, kết hợp lời nói trước đó…… Cảm giác mừng thầm không ngôn ngữ nào miêu tả tràn ngập tâm trí Đông Phương Bất Bại, nhất thời hóa thành ngàn vạn nhu tình, khiến hắn lắc mình lao theo cước bộ Dương Liên Đình đang quýnh lên chạy xuống.

“Ngươi đáp ứng rồi?” Đông Phương Bất Bại cười nhẹ, mặt mày đều là cười, sung sướng tựa như chắp hắn thêm đôi cánh, làm hắn thân nhẹ như mây, phiêu nhiên thoáng chốc đã vù đến chỗ Dương Liên Đình.

“Ta đáp ứng gì? Ngươi nói bậy bạ gì đó!”

Dương Liên Đình xấu hổ vô cùng, hận không thể chui xuống đất trốn, nhưng trước mắt trừ bỏ Đông Phương Bất Bại đang mặt cười như hoa nở, thì chỉ có Hắc Mộc Nhai cao sâu nghìn thước, bảo hắn da mặt mỏng làm sao chịu được, chỉ có thể thô âm lớn tiếng che dấu lúng túng khốn đốn của mình.

“Ta buổi tối chờ ngươi về!”

Đông Phương Bất Bại thấy chuyện đã tốt liền dừng lại, vẻ mặt như trước, nhưng ánh mắt đang cười, tựa như vừa uống rượu, cảm giác cả người như dẫm nát đám mây, phiêu a phiêu.

Quay đầu nhìn thân hình tựa hồ thực bình tĩnh của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình chỉ cảm thấy vẻ mặt hắc tuyến, bởi Đông Phương Bất Bại hôm nay lên Hắc Mộc Nhai không phải vút đi đi lên, mà cảm giác như là phi thăng —

Trích tiên?

Dương Liên Đình lấy lại tinh thần, mới thấy thể diện mình sau câu nói cuối cùng kia của Đông Phương Bất Bại đã cháy sạch thành than, than đã đen còn cứng ngắc …… Trên mặt lại hắc tuyến trùng điệp!




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui