Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Dương Liên Đình lần này hoàn toàn ngu ngơ, không biết đây là thành thật với nhau? Hay là muốn tìm cớ giết mình?

Hương bao?

Hà bao?

Đông Phương Bất Bại dư quang qua khe hở giữa trang sách, ánh mắt sắc bén đảo qua chỗ Dương Liên Đình vừa đứng, một tiểu hà bao hồng nhạt được thêu tinh tế rõ ràng bị rơi khi Dương Liên Đình xoay cước bộ, nằm trên sàn gai mắt đến kì lạ, đáng chú ý là hình thêu hoa nở, nở rộ xinh đẹp……

Thư trên tay Đông Phương Bất Bại nháy mắt hóa thành bụi.

Dương Liên Đình đi, Đông Phương Bất Bại nhìn, hắn không nói, cũng không gọi lại, chính là hai mắt nhìn hà bao kia, muốn phóng vạn châm vào hà bao bộ dáng nở hoa đó, rồi nghe tiếng cửa mở ra, nhẹ nhàng khép lại, sau đó là tiếng bước chân hướng đi xuống, đầu tiên là thong thả, tiếp theo là chạy chạy —

Đông Phương Bất Bại vung tay, dựa vào ghế đứng dậy, đi đến hà bao nho nhỏ dám can đảm đối hắn thị uy, tiện tay nhặt lên hà bao bị rơi này.

Chất liệu không coi là vô cùng tốt, thợ làm cũng không hẳn là giỏi, chỉ có thể nói là khi thêu để tâm thôi, mỗi đường châm phàm là người hiểu chút châm tuyến đều biết, từng đường may trong lúc đó đều ẩn tàng tình ý, kéo dài nhè nhẹ như tình ý nữ tử, tựa như điệp vũ bay loạn — tựa như hắn lúc nhỏ, mỗi một lần thấy mẫu thân vì phụ thân may xiêm y.

Hạnh phúc sao?

Đông Phương Bất Bại đầu ngón tay lật xem hà bao, xem thường thủ công thô tạo này, nhưng không cách nào quên mẫu thân năm đó khi may quần áo môi đầy ý cười hạnh phúc, hắn hồi bé mỗi lần nhìn lên mẫu thân cũng mong mỏi điều đó, có một ngày có thể giống mẫu thân gặp một người có tình cảm chân thành, cũng có đôi mắt ngóng nhìn, si ngốc như vậy dõi theo chính mình thân ảnh……

Đông Phương Bất Bại hạ mắt, tay sờ, hà bao tựa như nở hoa tơ, theo đầu ngón tay Đông Phương Bất Bại mở ra, những hạt nhỏ bay tán loạn như tuyết, tuyết hồng nhạt, rất thơm, giống nữ tử nhập xuân tình ý, cũng giống kí ức cùng giấc mộng xưa đã lâu dài đến mức hắn cơ hồ quên mất.


Đông Phương Bất Bại mở cửa sổ, cầm trong tay phần còn lại đưa vào trong gió, bay đi, như quá khứ cơ hồ đã quên đi, sau khi mất song thân, hắn chỉ có thể dựa vào Đồng đại ca, hắn chỉ có thể gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo tàng long ngọa hổ, khi đem mệnh mình giao lên thân kiếm, trong mắt Đông Phương Bất Bại đã không còn thứ tình cảm mảnh mai tinh tế đó.

Gió núi mãnh liệt thổi mạnh, tràn đầy phòng ốc, Đông Phương Bất Bại như trước đứng lặng trong gió cuối xuân, mặc cho gió thổi y bào hắn tung bay, hồi ức như triều dâng, như nước lũ phá tan đê lớn, đem giọt giọt khổ cùng đau khi mới vào Nhật Nguyệt thần giáo này ập tới.

Hắn Đông Phương Bất Bại không có tuyệt thế võ công gia truyền, cũng không thể dựa vào nhân vật quyền thế, lại càng không là kỳ tài tập võ trăm năm mới có, mà mấy thứ tiểu thuyết như gặp được cao nhân chỉ điểm, thiếu niên anh hùng trong động có kỳ ngộ, hắn Đông Phương Bất Bại nghĩ cũng không dám nghĩ, cũng chưa từng tin tưởng, ngay cả một chút nhàn hạ lười biếng cũng không dám có, từ mười hai tuổi năm ấy, hắn không biết chơi đùa là gì.

Gà gáy khởi vũ, đêm thu hết đao, hướng thỉnh giáo mỗi vị tiền bối, trong giao chiến nghiền ngẫm đối thủ, trong lúc liều chết tìm kiếm chiêu thức giết người nhanh nhất……

Nghĩ về ngày đó, Đông Phương Bất Bại vì chính mình khi còn trẻ đơn độc tinh thuần, thở dài rồi lại mỉm cười, không khỏi cảm khái, Đồng đại ca khi đó là bậc đại ca so với hắn vào đời sớm hơn, sớm gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo hơn, vậy mà kém hơn hắn, mà chính hắn khi chết cũng sẽ không làm người ta nhớ kỹ hơn con kiến.

Giang hồ…… Là cái gì?

Là sát cuộc đua giết cùng bị giết, nơi này mỗi người chỉ có rất tốt, càng mạnh, trò giỏi hơn thầy mà thắng mới có thể sống được lâu, mới có được tôn nghiêm, mà hắn Đông Phương Bất Bại đi tới cuối cùng, chịu bao sỉ nhục, khổ luyện đi bước một lên ngôi cao nhất Nhật Nguyệt thần giáo, có lẽ rất vất vả, cho nên mấy năm nay, hắn trong mắt cái gì đều nhìn không thấy, thậm chí ngay cả thất vị phu nhân kia, hắn cũng không từng thật sự nhớ kỹ một ai.

Mọi người đều nói, hắn Đông Phương Bất Bại là một người lãnh huyết vô tình……

Lãnh huyết vô tình!

Đông Phương Bất Bại khóe miệng dậy lên một chút cười lạnh, hắn cảm thấy từ này tựa như vì hắn mà xuất hiện, vì kẻ thị sát thành tánh như hắn mà đặc biệt viết , đang muốn hảo hảo tán dương từ này một phen, lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, tâm không khỏi hơi có chút chờ đợi, chính là không hiểu đó là đợi cái gì.


Hắn chỉ nhớ rõ, Liên đệ khi nghe tin hắn một đêm giết chết bảy vị yêu thiếp, đã dùng đôi mắt khiếp sợ nhìn hắn, đôi mày rậm nhăn chặt lại, nói lên điều Hắc Mộc Nhai không người dám nói:

“Liên Đình nghĩ trời cao ban thưởng nam tử dương cương khí phách, giao cho nữ tử mỹ lệ âm nhu, là vì muốn cho hai người kết thành phu thê gắn bó suốt đời, hành động của giáo chủ, thống sát nhân tâm, chẳng lẽ một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa cũng là thứ không đáng nhắc tới trong chốn giang hồ?”

Đông Phương Bất Bại nhớ rõ chính mình một khắc kia, sát ý đã bừng dậy, đối với lời của Dương Liên Đình cực kì nổi giận, tay lúc ấy đã vòng quanh cổ Dương Liên Đình, đầu ngón tay hắn có thể cảm giác máu Dương Liên Đình chảy nhanh hơn dưới cổ, hắn vô cùng rõ ràng, bản thân không cần dùng sức, chỉ cần cổ tay gập lại, cổ Dương Liên Đình sẽ như chiếc đũa gãy đổ sang một bên, vĩnh viễn không thể lắm miệng thêm một câu.

Nhưng Dương Liên Đình trong mắt lần đầu tiên dày đặc lãnh ý cùng khinh thường, lần đầu tiên làm hắn đông cứng, hắn trong mắt Dương Liên Đình thấy hai chữ “Đáng thương”, tâm hắn liền nổi sấm, đó là điều hắn đã từng không quan tâm–

Thế gian này hắn không yêu bất luận kẻ nào, mà người yêu hắn cũng chẳng có ai! Liền ngay cả người hắn từng một lòng nguyện trung thành Nhậm Ngã Hành cũng phản bội hắn, Đồng đại ca cũng vì ghen tị mà không còn thân cận với hắn…… Mà bảy thiếp thất kia cũng chỉ là yêu Đông Phương Bất Bại quyền thế, ngay cả người khi nhỏ bám chặt níu lấy, suốt ngày nói thích hắn Liên đệ, nay cũng chán ghét hắn!

Đó là lần đầu tiên từ khi hắn tự đảm nhiệm chức giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, trong lòng cảm thấy một tia sợ hãi, hắn là vô địch, Quỳ Hoa Bảo Điển quả thật cho hắn vô thượng siêu việt, nhưng hắn thời khắc đó mới hiểu, hắn như trước vẫn là một phàm nhân, hắn khát vọng được yêu, ít nhất thì khi hắn chết, hắn muốn được người nhớ kỹ không vì chữ thiên hạ vô địch, hắn muốn một người ghi nhớ hắn, toàn tâm vì hắn mà khóc.

Đông Phương Bất Bại nhớ rõ hắn một khắc kia trợn to đôi mắt không thể tin của mình, căm tức nhìn Liên đệ của mình, vào cái kẻ dùng đôi mắt tràn ngập oán giận cùng “ngươi thực đáng thương”, hắn ngăn chặn cuồn cuộn trong lòng, cười lạnh nói: “Nực cười, bổn tọa chỉ nghe nói ‘Vợ chồng vốn là chim trong rừng, đại nạn đến đều là tự bay’.”

Mạng Dương Liên Đình bị hắn nắm trong tay, lại còn có thể mím môi, khóe miệng dính máu cười lạnh nói:

“Đó cũng là người không hiểu tình yêu đáng thương! Liên Đình chỉ biết, lấy chân tâm đãi nhân, vợ chồng hoạn nạn cùng sinh cùng tử, là ‘Không cầu đồng nhất sinh, nhưng cầu đồng nhất tử’, Liên Đình là một người nhu nhược, là một phế nhân, nhưng Liên Đình hiểu được, cuộc đời này nếu gặp người thật lòng, tất sẽ lấy thật lòng đáp lại, cầu thề sống chết bên nhau, ngay cả khi nàng phụ ta, ta cũng nhớ mãi thâm tình ngày xưa……”……

“Cuộc đời này nếu gặp người thật lòng, tất sẽ lấy thật lòng đáp lại, cầu thề sống chết bên nhau……”


Đông Phương Bất Bại nghĩ câu nói kia của Dương Liên Đình, bên tai nghe Dương Liên Đình lẳng lặng đẩy cửa tiến vào, không khỏi bỗng nhiên mở miệng:

“Ngày xưa, khi bổn tọa mới tiến Nhật Nguyệt thần giáo, chỉ thấy Nhật Nguyệt thần giáo cấp bậc sâm nghiêm, đi lên là kiếm khí lạnh như băng dày đặc hàn ý…… tuyết trên thiên không, đẹp nhưng giống như không phải là màu trắng……” Không biết vì cái gì lại nhắc tới một chút, nhưng Đông Phương Bất Bại đột nhiên hy vọng Dương Liên Đình hiểu hắn, hắn không quan tâm người trong thiên hạ nói hắn Đông Phương Bất Bại vô tình lãnh huyết, nhưng hắn hy vọng Dương Liên Đình…… có thể khác.

Khác đến đâu? Hắn còn không biết! Nếu nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó có thể tương hứa, hắn kỳ vọng đó là “Cuộc đời này nếu gặp người thật lòng, tất sẽ lấy thật lòng đáp lại, cầu thề sống chết bên nhau……” người thật lòng…… Ý tưởng chợt tới này làm mặt nước tâm Đông Phương Bất Bại tựa như bị ném cự thạch, tâm hồ tràn ra sóng gợn tầng tầng.

“……” Dương Liên Đình cũng sửng sốt, hắn không hiểu Đông Phương Bất Bại có ý gì? Là đang nhớ lại? Hay đang tự lẩm bẩm? Hắn không khỏi rón ra rón rén tính rời phòng, mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết không có nghĩa mệnh hắn dài, nhất là sau khi Đông Phương Bất Bại đêm đó chém giết bảy mĩ thiếp của y, Dương Liên Đình càng có giác ngộ gần vua như gần cọp.

“Liên đệ, ngươi sợ ta?”

Đông Phương Bất Bại nghe tiếng bước chân Dương Liên Đình dịch chuyển, vội vàng quay đầu, hắn từng hy vọng người trong thiên hạ đều sợ hãi hắn, nhưng sau hắn lần này bế quan đi ra, hắn mới phát hiện mình thật sự đáng thương, cái gọi là chỗ cao không thắng hàn, hắn không muốn cô đơn cả đời, nhưng cũng đã bị cách ly với nhân thế bên ngoài —

Thế giới của hắn cũng từng có huynh đệ nghĩa khí, hào khí can vân, chính là đến cuối cùng, hết thảy ân tình, thưởng thức, hoan ái đều gắn đầy ngờ vực vô căn cứ……

“Ách?” Ý gì?

Dương Liên Đình thật sự không hiểu, giáo chủ trở nên càng ngày càng làm người ta đoán không ra, nhớ khi mới gặp giáo chủ cũng hỏi qua một câu như vậy, Dương Liên Đình chưa suy tư thêm đã nói:“Người trong thiên hạ không ai không úy kỵ thần công cái thế của giáo chủ.” Vỗ mông ngựa này khiến cả Dương Liên Đình cũng cảm thấy chính mình nổi da gà.

“……” Đôi mắt mong đợi của Đông Phương Bất Bại nháy mắt ảm đạm, rủ xuống suy nghĩ, nhàn nhạt hỏi: “Ta chỉ hỏi ngươi, không hỏi người trong thiên hạ!” Người trong thiên hạ, cùng hắn Đông Phương Bất Bại không quan hệ.

Đông Phương Bất Bại hơi ảo não, trong lòng phiền muộn, không khỏi ghen tị với bảy phu nhân đã chết kia của hắn, dù chưa bao giờ gặp, nhưng vì là nữ tử nên Liên đệ có thể mạo hiểm tánh mạng, vì các nàng mà bất bình, có thể thấy nữ tử trong lòng Liên đệ trân quý bao nhiêu……

“Liên Đình là một phàm phu, không phải cũng là một người trong thiên hạ sao?” Có khác nhau sao?


Dương Liên Đình thực loạn không hiểu Đông Phương Bất Bại hôm nay lại muốn xướng khúc thế nào, không thể không nghĩ tới đêm đó trước khi giáo chủ bế quan, hai nam nhân sờ tới sờ lui, giáo chủ tự cung nên không có việc gì, hắn Dương Liên Đình còn đầy đủ, không muốn lại trong nước sôi lửa bỏng như vậy.

“Ngươi……”

Đông Phương Bất Bại muốn mở miệng nói gì đó, lại không biết nói thế nào, hắn thật ra từng nghe nói qua việc nam nam, nhưng đây là chuyện tình không công khai, hắn cũng chưa từng để ý, ngay cả nữ nhân cũng là Nhậm giáo chủ cho, hắn muốn thì đoạt, yêu là cái gì?

Yêu là gì? Mở miệng thế nào? Đông Phương Bất Bại do dự, thấy đôi mắt cố gắng xem hiểu của Dương Liên Đình, hắn Đông Phương Bất Bại muốn, nhưng nên nói thế nào thành lời?

“Giáo chủ……” Ngươi……

Dương Liên Đình lần đầu tiên nhìn Đông Phương Bất Bại bộ dáng muốn nói lại thôi, trong lòng không khỏi bồn chồn, hình như hắn biết ý tứ của lời y muốn nói, chỉ là hắn xưa nay ngu dốt, thật không nhìn thấu triệt cõi lòng của y.

Đông Phương Bất Bại mắt nhìn sang bên khác, nhớ lần đầu tiên mình nói “Ta thích ngươi, ngươi chính là của ta” Nói như vậy thì dù y từ chối cũng coi như mình thật hào sảng, nhưng nay mở miệng, nếu người kia cự tuyệt, hắn Đông Phương Bất Bại, đường đường giáo chủ sẽ chẳng còn mặt mũi nào, lại không muốn dễ dàng mở miệng tỏ tình trước với y.

“Ngươi……” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, nóng vội, nhưng trên mặt như trước là lạnh lùng ngạo nhân, “Cảm thấy bổn tọa là một người vô tình sao?” Lời này vừa nói ra, Đông Phương Bất Bại đột nhiên rất muốn cắn đứt đầu lưỡi mình.

“Ách?”

Dương Liên Đình lần này hoàn toàn ngu ngơ, không biết đây là thành thật với nhau? Hay là muốn tìm cớ giết mình?




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui