Cái chết của Lưu Chính Phong tựa như một hòn đá ném vào sông, mặc dù không tạo ra quá nhiều gợn sóng, nhưng cũng để lại dấu vết trong lòng Mạc Đại tiên sinh, ông ta hận thấu xương Tả Lãnh Thiền, nếu không phải Tả Lãnh Thiền bức bách, sư đệ ông ta đã không phải chết.
Lễ tang của Lưu Chính Phong, Mạc Đại tiên sinh không mời người nào, chỉ có mọi người trong Hành Sơn cùng Phong Thanh Dương tham dự. Ông không muốn sư đệ đã chết, mà còn phải gặp tên Tả Lãnh Thiền ghê tởm đó.
Ngũ Nhạc đại hội vẫn cử hành đúng hạn, vốn là chuyện vui, lại vì cái chết của Lưu Chính Phong mà hơn vài phần hiu quạnh, nhìn Mạc Đại tiên sinh chì qua một đêm mà già đi không ít, Hàn Duyệt thấy thẹn trong lòng.
Ngồi trên vị trí của mình, Đông Phương ngồi bên trái Hàn Duyệt, còn bên phải là Ninh Trung Tác, Hàn Duyệt trong lòng vô hạn 囧, có cảm giác như sắp tận thế.
Ninh Trung Tắc không ôm Nhạc Linh San đến, dù sao tình huống này căn bản không thích hợp dẫn theo hài nhi, nhưng vì không yên tâm, nên Ninh Trung Tác giao Nhạc Linh San cho Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi.
Cho nên Hoa Sơn chỉ có hai đệ tử tới, Lao Đức Nặc cùng Lục Đại Hữu. Hàn Duyệt lại lần nữa nhìn thấy Lao Đức Nặc, chỉ thấy Lao Đức Nặc già đi không ít, sắc mặt cũng rất kém, thoạt nhìn thậm chí còn già hơn Tả Lãnh Thiền.
Hàn Duyệt trong lòng hiểu ra, khẳng định là Phong Thanh Dương cùng Ninh Trung Tắc âm thầm trị Lao Đức Nặc, trong lòng dù đồng tình Lao Đức Nặc, nhưng Hàn Duyệt còn chưa ngốc tới mức nói ra chuyện mình hãm hại người ta.
Hàn Duyệt nhìn nửa ngày, cho ra một kết luận, mặc kể là mở hội gì, đều chỉ có một hình thức, lãnh đạo nói chuyện, toàn thể hoan hô, đổi lãnh đạo nói chuyện, tiếp tục vỗ tay...... Mãi đến khi lãnh đạo nói, bây giờ bắt đầu, thì đại hội mới chính thức bắt đầu.
Ngũ Nhạc đại hội cũng như thế, đầu tiên là Ngũ nhạc chưởng môn lần lượt nói chuyện, sau đó tuyên bố, trận chiến tranh đoạt Ngũ nhạc minh chủ hiện tại bắt đầu, Hàn Duyệt đang buồn ngủ miễn cưỡng nâng dậy tinh thần.
Đông Phương ngã chén trà nóng đưa cho Hàn Duyệt, Hàn Duyệt nhận lấy uống một ngụm, híp mắt cười.
Tả Lãnh Thiền tuy rằng muốn làm Ngũ Nhạc minh chủ, nhưng thân phận có cao thấp, nên dù đã tuyên bố, những người trong Ngũ Nhạc kiếm phái ai muốn làm minh chủ thì có thể lên đài tỷ thí, lão vẫn ngồi yên trên ghế, bất động thanh sắc.
Mạc Đại tiên sinh nhìn thoáng qua một vòng, ôm hồ cầm đứng dậy, mủi chân điểm một cái liền bay lên đài, mở miệng nói, “Mạc Đại bất tài, xin được phao chuyên dẫn ngọc.”( phao chuyên dẫn ngọc= thả con săn sắt bắt con cá rô, dùng thứ mình có lợi thế để thu hút, thử những thứ người khác chiếm lợi thế)
Định Nhàn sư thái cười, nhìn Hàn Duyệt, rồi chậm rãi lên đài, mở miệng nói, “Định Nhàn đến lĩnh giáo Tiêu Tương Dạ Vũ cầm trung tàng kiếm, kiếm phát cầm thanh của Mạc Đại tiên sinh đi.”
Hàn Duyệt khó hiểu, đám chưởng môn này không phải là nên để đến cuối cùng mới lên đài, sau đó kinh diễm toàn trường, để đánh một trận then chốt à? Sao giờ đã lập tức có hai vị đi lên rồi?
Đông Phương lại nhìn rất rõ, những người này rõ ràng là muốn tạo thế cho Hàn Duyệt, phô sẵn con đường bước lên Ngũ Nhạc minh chủ vị cho hắn.
Chưởng môn nếu đã lên, những người trong Ngũ Nhạc kiếm phái cho dù muốn tranh minh chủ vị, cũng phải nghĩ lại võ công mình có thắng nổi không.
Không sợ bị thua, chỉ sợ không chỉ thua mà còn đắc tội với đám trưởng môn đó, như vậy không phải chỉ là thua bình thường. Đông Phương vuốt vành chén trà, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Mạc Đại tiên sinh cùng Định Nhàn sư thái đã bắt đầu giao thủ, Mạc Đại tiên sinh sử một phen lợi kiếm vừa mỏng vừa nát giấu trong đàn, kiếm pháp quái dị, như linh xà xuất động, hay thay đổi, tựa như quỷ mị, kiếm như đang phát ra tiếng đàn, mang chút vị bi thương.
Định Nhàn sư thái lại trầm tĩnh hơn, vẻ mặt hiền lành, cho dù giao thủ với Mạc Đại tiên sinh cũng thần định khí nhàn, chuyện này dù không quan hệ tới chuyện họ không đánh thật, nhưng cảnh giới cao thâm ấy cũng đủ làm người ta bội phục.
Đông Phương nhìn những đường võ thế võ của họ, trong mắt ẩn ẩn dâng lên hưng phấn, đây là một loại sĩ khí khi gặp được cao thủ, khát vọng giao chiến.
Qua thật lâu rồi lại khiến mọi người chỉ nghĩ là một cái chớp mắt, Định Nhàn thua một chiêu, nụ cười trên mặt chưa từng thay đổi, chỉ hành lễ sau đó nói, “Không hổ là Mạc Đại tiên sinh, Định Nhàn bội phục.”
“May mắn mà thôi, đa tạ.” Mạc Đại tiên sinh thu kiếm, thi lễ rồi nói.
Định Nhàn sư thái cười nhưng không trả lời, nhảy xuống đài luận võ, về chỗ ngồi của mình, quay sang nhìn Phong Thanh Dương.
Mạc Đại tiên sinh kích cầm huyền, tiếng đàn theo đó mà ra, “Còn ai lên chỉ giáo?”
Đám người rục rịch bên dưới im lặng, người thường chỉ nên xem náo nhiệt, kể hiểu biết thì đi theo thời thế, họ không phải mao đầu tiểu tử, tất nhiên nhìn ra Mạc Đại tiên sinh cùng Định Nhàn sư thái dù không xuất toàn lực, thì bọ họ cũng không dễ dàng địch nổi, càng đừng nói Phong Thanh Dương thành danh từ lâu còn chưa đi ra, nếu không thể đoạt vị, vậy ngồi im lặng xem náo nhiệt, coi như nể mặt các vị chưởng môn.
Bọn họ đã nhìn ra, minh chủ vị này, khẳng định là chọn từ một trong các vị chưởng môn của Ngũ Nhạc kiếm phái, Mạc Đại tiên sinh nói là phao chuyên dẫn ngọc, nhưng kỳ thật là là ra oai phủ đầu.
Thiên Môn đạo trưởng tung phất trền, nhảy lên đài, nói, ” Thái Sơn chưởng môn Thiên Môn lên lĩnh giáo tuyệt kỷ của Hành Sơn chưởng môn Mạc Đại tiên sinh.”
Đông Phương trong lòng cảm thán, mấy chưởng môn này, vì để Hàn Duyệt làm Ngũ nhạc minh chủ, đã hao không ít tâm tư, vừa phải ngăn cản mọi người có mặt, làm đám người đó không dễ dàng lên đài, vừa phải bày ra võ công của bản thân, khiến người khác không dám khinh thường, tránh cho lúc thua lại bị nói là mua danh chuộc tiếng hoặc là lừa gạt….
Cuối cùng mới để Hàn Duyệt dưới tình huống không ai nhìn thấy, giao thủ với mình hơn nữa đắc thắng, một phen khổ tâm này, gặp phải Hàn Duyệt chỉ thuần túy muốn xem náo nhiệt, sợ đã phải lãng phí.
Đông Phương chờ chính là khoảnh khắc Hàn Duyệt ngồi lên Ngũ nhạc minh chủ, ở trước mắt mọi người giả chết, như vậy sau này dù gặp lại trên giang hồ, chỉ sợ trừ vài người trong Hoa Sơn nhận ra, còn những kẻ khác chỉ cho là người giống người. Như vậy Hàn Duyệt sẽ có thể đi khắp nơi du ngoạn.
Đông Phương cũng có khổ tâm, nhưng nhìn thấy Thiên Môn đạo trưởng cùng Mạc Đại tiên sinh giao thủ, rồi lại thấy buồn cười. Thiên Môn đạo trưởng xem như chính nhân quân tử hiếm có trong Ngũ Nhạc kiếm phái, không chỉ xem ác như thù, võ công lại cao cường, nhưng tính tình cương liệt, đơn giản mà nói chính là một võ phu, thiếu năng lực ứng biến.
Cho nên mới để Thiên môn đạo trưởng lên sàn trước, đánh một hồi với Mạc Đại tiên sinh hơn nữa phải bị thua, bởi vì ông ta không biết giả bộ, tuy không dùng toàn lực, nhưng nếu đánh với Hàn Duyệt không còn võ công, sợ sẽ trực tiếp đánh cho Hàn Duyệt một chưởng rơi đài.
Thiên Môn đạo trưởng cũng biết khuyết điểm của mình, cho nên lúc đối chiến với Mạc Đại tiên sinh, chỉ dùng sáu phần lực, nhưng ở trong mắt người khác đã là vô cùng bí hiểm.
Bởi vì Phong Thanh Dương đã nói cho ông, ông có bao nhiêu chiêu thức hoa lệ thì cứ dùng cho hết, nên bây giờ tuy mang danh luận võ, nhưng thật ra lại chẳng khác gì triển lãm.
Tả Lãnh Thiền tất nhiên nhìn ra hết thảy, trong lòng phẫn hận, thấy tất cả đều lánh xa mình, khẳng định đã thương lượng âm mưu quỷ kế từ trước, nhưng lực hấp dẫn của Ngũ Nhạc minh chủ quá lớn, cho dù biết phía trước là bẩy rập, Tả Lãnh Thiền cũng sẽ nhảy xuống.
Đám người Phong Thanh Dương biết điểm này, mới có thể quang minh chính đại tính kế Tả Lãnh Thiền.
Tả Lãnh Thiền cũng có tư tâm, chỉ cần họ tiếp tục như vậy, tuy lão biết họ giả vờ, nhưng người khác không biết, lúc lão lên sân khấu, chỉ cần chiếm được Ngũ Nhạc minh chỉ vị, như vậy danh phù kỳ thực chính là đệ nhất thiên hạ.
Thiên Môn đạo trưởng bị thua, nằm trong phàn đoán của Đông Phương, nhấp ngụm trà, Đông Phương nhìn Hàn Duyệt vô cùng hưng phấn xem náo nhiệt, không khỏi bật cười, nếu đám chưởng môn này biết mình hao hết tâm tư, chọn ra một Ngũ Nhạc minh chủ, kỳ thật chỉ là một tên ngốc, sợ sẽ trực tiếp giận sôi máu.
Đông Phương thân là Nhật Nguyệt Thần giáo giáo chủ, tất nhiên không quá thích đám nhân sĩ chính đạo kia.
Hàn Duyệt nghe Mạc Đại tiên sinh đàn Tiêu Tương Dạ Vũ, trong lòng thấy có cảm giác lạ là, Nhìn Đông Phương, lại nhìn Ninh Trung Tắc chuyên tâm xem tỷ thí, xích lại gần Đông Phương, thấp giọng hỏi, “Vì sao ta vừa nghe đến tiếng hồ cầm của Mạc Đại tiên sinh, đã muốn chạy trốn?”
“Đồ ngốc, hồ cầm của Mạc Đại tiên sinh nổi tiếng giang hồ.” Đông Phương cũng nhỏ giọng cười mắng, chẳng qua mắt chuyển một vòng, mang theo vài phần sủng nịch nhìn Hàn Duyệt, “Chẳng qua hồ cầm mà ông ta đàn chỉ chứ đựng đau khổ, làm người ta muốn khóc, thế nên nó nhiễm vài phần tục khí, thoát không được vị của nhân thế.”
Đông Phương từ lúc lấy được quyền thế, mọi chuyện đều phải mạnh hơn người khác, cho nên tất nhiên là học cầm kỳ thư họa, lại khổ luyện cầm âm, nghe Tiêu Tương Dạ Vũ của Mạc Đại tiên sinh, dù thừa nhận Mạc Đại tiên sinh cầm tài cao siêu, nhưng quả thật không thích cảm xúc bên trong.
Mạc Đại tiên sinh ôm quyền, lần này nhìn Tả Lãnh Thiền đang chờ làm ngư ông thu lợi, mở miệng nói, “Mạc Đại thỉnh Tả chưởng môn chỉ giáo.”
Tả Lãnh Thiền sắc mặt đen lại, nhưng ẫn đứng lên, nhảy vào đài luận võ, tình huống này, căn bản không cho phép lão cự tuyệt, “Không dám nhận, thỉnh Mạc Đại tiên sinh chỉ giáo.”
Hàn Duyệt thấy Mạc Đại tiên sinh cùng Tả Lãnh Thiền ngươi tới ta đi đánh nhau, chỉ đất bụi mù trời rất thú vị, thấp giọng nói, “Ngươi nói họ làm vậy có phải một ngày cần tắm một lần không.”
Đông Phương không biết Hàn Duyệt sao lại cho ra kết luận này, nghi hoặc nhìn Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt chỉ luận võ tràng, Đông Phương không hổ người hiểu tên ngốc này nhất, nhìn mớ tro bụi kia, nhất thời dở khóc dở cười.
“Ngươi nghĩ cái gì vậy.” Đông Phương cầ ấm trà lên, rót đầy hai chén, mở miệng nói, “Sư Thúc ngươi sắp lên tràng.”
Hàn Duyệt lúc này mới nhìn lại, Mạc Đại tiên sinh bị thua, Hàn Duyệt nhất thời có loại cảm giác囧, “Tả Lãnh Thiền võ công cao như vậy?”
Đông Phương vuốt chén, mở miệng nói, “Không, chỉ là đã đến lúc sư thúc ngươi lên sân khấu, cho nên Mạc Đại tiên sinh bước xuống.”
Hàn Duyệt cái hiểu cái không gật đầu, Tả Lãnh Thiền vênh váo tự đắc trên đài luận võ, một bộ ta đã là minh chủ.
Phong Thanh Dương đi đến cạnh Hàn Duyệt, thấp giọng nói, “Chút nữa lên đài, ngươi chỉ cần đứng đó là được.” Nói xong, liền điểm mũi chân xuống đất, tựa như một mảnh giấy tuyên thành bay lên đài hạ xuống.
Chiêu thức ấy trực tiếp trấn áp mọi người có mặt, tuy rằng trong họ không ít người có thể dùng khinh công lên đài, nhưng không ai có thể như Phong Thanh Dương, như không có trọng lượng mà bay lên đài.
Tả Lãnh Thiền ngây ra một lúc, tay cầm kiếm tuôn ra gân xanh, “Thỉnh chỉ giáo.”
“Không dám.” Phong Thanh Dương không có cầm kiếm, chập ngón trỏ cùng ngón giữa lại, tùy tiện vẽ một đường, một vết kiếm xuất hiện trên luận võ tràng, khói bụi mù trời, làm Phong Thanh Dương thoạt nhìn rất tiên phong đạo cốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...