CHƯƠNG 39 – QUÁ TRÌNH YÊU ĐƯƠNG VỤNG TRỘM
Hàn Duyệt trong lòng cảm động, chồm lên, nhẹ nhàng hôn môi Đông Phương, bốn cánh môi quyện vào nhau, nhẹ nhàng ma xát, hô hấp giao triền, không có kích tình, chỉ có ôn nhu.
Đông Phương ôm lấy cổ Hàn Duyệt, tay áo trợt xuống, lộ ra cánh tay như ngọc, Hàn Duyệt rời khỏi môi Đông Phương, nghiêng mặt, nụ hôn dừng trên cổ tay Đông Phương, từng chút hướng lên trên
Đông Phương không phải chưa từng trải qua chuyện này, thuở thiếu thời, tiểu thiếp cạnh hắn ai ai mà chẳng mỹ mạo, chuyện thân cận da thịt lại không hề thiếu.
Thế nhưng, những nụ hôn không hề có ý tán tỉnh này của Hàn Duyệt, lại làm Đông Phương thấy thân thể mình run lên, hông như nhũn ra.
Đông Phương biết mình động tình, từ lúc hắn luyện Quỳ Hoa bảo điển, chưa từng thân thiết với ai, hơn nữa hiện tại bên cạnh y chính là Hàn Duyệt, là ái nhân vừa rồi đã sinh tử nguyện thề với mình, trong đôi mắt như đêm tối ấy ba quang chớp động.
Hai tay ôm lấy cổ Hàn Duyệt hơi dùng sức, cùng nhau ngã vào giường, Hàn Duyệt một tay chống bên sườn Đông Phương, đặt mình lên người Đông Phương.
Bốn mắt nhìn nhau sóng mắt lưu chuyển, không biết là ai động trước, hai đôi môi lại dán vào nhau, kịch liệt quấn hôn, lưỡi cùng lưỡi triền miên.
Bàn tay Hàn Duyệt vuốt ve làn da trắng mịn của Đông Phương, trường bào với góc áo thêu hoa mẫu đơn bị hàn Duyệt kéo xuống, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện.
Đông Phương không cản Hàn Duyệt, hai tay ôm thắt lưng Hàn Duyệt, mang theo chút dung túng, hồng ấn từng điểm từng điểm hiện lên trên cơ thể Đông Phương, như hồng mai nở rộ trong tuyết.
“Ân. . . . . . . . . . . .” Vì Hàn Duyệt khẳng cắn, Đông Phương khẽ nhíu mày, đôi môi đỏ tươi khẽ mở, phát ra thanh âm mê người, “Nhẹ chút. . . . . . . . . . . .”
Mặt Hàn Duyệt hồng nhuận, con ngươi đen ướt sũng ngẩng đầu nhìn Đông Phương, hồi lâu mới nhả ra một hơi, ngã vào trên người Đông Phương, nhưng không cử động.
“Đông Phương. . . . . . . . . . . . Đông Phương. . . . . . . . . . . . Đông Phương. . . . . . . . . . . .” Hàn Duyệt hàm hồ kêu.
“Làm sao vậy?” Đông Phương không biết Hàn Duyệt vì sao dừng lại, nhẹ tay vỗ về lưng hắn, thấp giọng hỏi, “Chẳng lẽ, không biết?”
Hàn Duyệt mặt càng đỏ hơn, người bình thường nếu nghe xong lời này, sợ phải tức giận, nhưng người nói ra là Đông Phương, mà người nghe lại là Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt tự nhiên nghe ra quan tâm trong lời nói của Đông Phương, không phải trêu chọc cũng không phải châm chọc, chỉ là đơn thuần hỏi.
Sợ rằng Hàn Duyệt chỉ cần gật đầu một cái, Đông Phương sẽ không chút do dự từng chút dạy hắn.
“Không phải.” đôi mắt hắc nhuận của Hàn Duyệt nhìn thẳng vào Đông Phương, thanh âm rất nhẹ cũng rất rất nghiêm túc, “Ta muốn lấy ngươi, Đông Phương.”
Đông Phương nhìn vào mắt Hàn Duyệt, nhếch môi, chậm rãi lộ ra một nụ cười, mở miệng nói, “Hình như tới giờ vẫn là ta nuôi ngươi mà.”
Hàn Duyệt cười mi mục cong cong như trăng non, “Ta đây gả cho ngươi.”
“Hảo.” Đông Phương trong lòng rất ấm áp, thậm chí y rất muốn rơi lệ, y không còn nhớ nổi đã bao lâu y chưa từng khóc nữa, không phải vì sợ hãi mà rơi lệ, lần này là vì hạnh phúc.
Bất quá Đông Phương vẫn là là Đông Phương, trong nháy mắt liền khôi phục bình thường, mắt nhìn ngoài cửa sổ, “Ngươi cần phải trở về.”
Hàn Duyệt nghe Đông Phương nói xong, sửng sốt, lại thấy không được tự nhiên, nghe sao cũng giống như là hắn đi yêu đương vụng trộm, đến giờ phải về nhà đối mặt với chính thê.
Đông Phương nhìn biểu tình khác lạ của Hàn Duyệt, mở miệng hỏi, “Làm sao vậy?”
Hàn Duyệt nhìn Đông Phương, có chút ai oán hôn môi Đông Phương, “Không có gì.” Hàn Duyệt không dám nói cho Đông Phương hắn đang nghĩ cái gì, nếu Đông Phương biết, sợ sẽ trực tiếp một chưởng giết hắn.
Đông Phương thấy Hàn Duyệt không muốn nói, chỉnh lý lại y phục của mình, chủ động hôn Hàn Duyệt, giúp Hàn Duyệt chỉnh lại mái tóc đã loạn, “Nhanh.”
Hàn Duyệt ôm eo Đông Phương, chỉ thấy thời gian trôi đi thật nhanh, vừa mới ở bên Đông Phương một chút liền phải tách ra, trở lại cái nơi phải cẩn thận từng chút một, trong lòng đã thấy nghẹn khuất .
“Ta chờ ngươi đến lấy ta.” Hàn Duyệt nhìn Đông Phương lo lắng, cố ý bắt lấy tay Đông Phương, hôn lên lòng bàn tay y nói.
Đông Phương cười ra tiếng, lại không nói gì thêm, chỉ phân phó, “Trở về đi.”
Hàn Duyệt gật đầu, biết cho dù có làm nũng, Đông Phương cũng sẽ không mềm lòng, liền lê bước ra ngoài.
Đông Phương đứng yên ở cửa, mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng không mở miệng giữ lại, Đông Phương không phải loại người vì nữ nhi tình trường mà làm hỏng chính sự.
Mãi đến khi Hàn Duyệt rời đi, nụ cười trên mặt Đông Phương mới biến mất, vuốt tay mình, trên cánh tay vẫn còn lưu lại vết hồng ngân thật đậm, chậm rãi thở ra một hơi, trong lòng ngọt ngào vô hạn, “Hàn Duyệt, ta chờ ngươi, chờ ngày ngươi lấy ta.”
Trong mắt tràn đầy hạnh phúc, nhưng chỉ phút chốc đã biến mất hoàn toàn, Đông Phương trực tiếp ngồi trên ghế, mở miệng nói, “Vào đi.”
Chưởng quầy cúi đầu đi vào, quỳ trước mặt Đông Phương, “Nhật Nguyệt Thần giáo, thiên thu vạn tái, Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ.”
“Nói.” trên mặt Đông Phương không còn vẻ ôn nhu lúc ở cùng Hàn Duyệt, môi mỏng khẽ mím, đôi mắt vô tình, ngữ khí bình tĩnh, mang theo khí phách hồn nhiên.
“Bẩm báo giáo chủ, Hoa Sơn phái Phong Thanh Dương hôm nay cùng Hằng Sơn phái Định Nhàn sư thái, Thái Sơn phái Thiên Môn đạo trưởng, Hành Sơn phái Mạc Đại tiên sinh mật đàm.” Chưởng quầy không còn vẻ hòa khí cùng lười nhác ngày thường, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói.
“Ta đã biết.” Đông Phương vừa rồi đã nghe được từ chỗ Hàn Duyệt, hiện giờ lại nghe được lần nữa, đủ để y đoán ra mục đích lần mật đàm này của họ.
Chưởng quầy sợ chưởng môn Ngũ Nhạc mật đàm việc công chiếm Nhật Nguyệt Thần giáo, dù nghi hoặc họ vì sao không mời Tung Sơn phái, nhưng cũng chỉ nghĩ là nội bộ bất hòa.
Nên vội vã bẩm báo mọi chuyện cho Đông Phương giáo chủ, giờ nghe ý của giáo chủ, hẳn là mình suy nghĩ nhiều.
“Lui xuống, chú ý động tác của Tung Sơn phái, đừng cho họ thăm dò được tin này.” ngón tay Đông Phương khẽ gõ lên mặt bàn, nếu họ làm việc mà ngược lại có lợi cho kế hoạch của Đông Phương, Đông Phương không ngại giúp họ một phen.
“Tuân mệnh, thuộc hạ đã hiểu.” Chưởng quầy lại hành lễ, lui ra ngoài, đóng cửa, mới xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, khôi phục một bộ hòa khí, cước bộ phù phiếm xuống dưới lầu.
Lúc Hàn Duyệt dựa theo trí nhớ, trở lại khách ***, đã thấy Lệnh Hồ Xung đứng ở cửa, nhìn thấy hắn chạy lại, nói, “Sư phụ, sư nương cho con ở đây chờ người về, dẫn người ra hậu viện.”
Hàn Duyệt sửng sốt, gật đầu đi theo Lệnh Hồ Xung, thấp giọng hỏi, “Biết là chuyện gì không?”
Lệnh Hồ Xung nhìn bốn phía, thấy có người, mới thấp giọng giải thích , “Sư nương hôm nay dẫn con ra ngoài, đi không xa liền nhìn thấy trong quán trà có kẻ buộc một thiếu niên quỳ xuống dập đầu.”
Hàn Duyệt sửng sốt, sao lại thấy tình tiết này quen thuộc vậy, nhìn Lệnh Hồ Xung, cẩn thận hỏi han, “Thiếu niên kia, tên gọi là gì?”
Lệnh Hồ Xung nhỏ giọng hơn, “Đây là nguyên nhân sư nương để con đi chờ người, thiếu niên kia tên Lâm Bình Chi.”
Hàn Duyệt nhất thời ngây người, có một loại cảm giác thiên lôi cổn cổn hạ vũ tuyết, bi thúc vạn phần, cảm thán cốt truyện cường đại, biểu tình 囧, suy nghĩ một hồi, lại nghĩ đến Tịch tà kiếm phổ ở Lâm gia đã bị Đông Phương xử lý, lại yên lòng.( thiên lôi cổn cổn hạ vũ tuyết = tựa như câu sấm sét giữa trời quang)
“Ta đã biết.” Hàn Duyệt điều chỉnh lại tâm tình của mình, vẻ mặt bình tĩnh, quyết định cho dù thu Lâm Bình Chi vào Hoa Sơn phái cũng không có gì, dù sao cũng không liên quan tới hắn .
Dù sao hiện tại Hoa Sơn chưởng môn là Phong Thanh Dương, trong nguyên tác có ý đồ với Tịch Tà kiếm phổ là Nhạc Bất Quần, mà hắn hiện tại một không phải Hoa Sơn chưởng môn, hai không phải Nhạc Bất Quần.
Hơn nữa hắn còn có một chỗ dựa vững chắc là Đông Phương, ai muốn khi dễ hắn giết hắn cũng không phải chuyện dễ.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến tuổi của Nhạc Linh San, có chút lo lắng hỏi, “Lâm Bình Chi kia đại khái bao nhiêu tuổi?”
Lệnh Hồ Xung nhíu mày suy nghĩ, khoa tay múa chân chỉ ngang tới mũi mình nói, nói, “Hình như mười ba mười bốn, nhỏ hơn con một chút, cao chừng này.”
Hàn Duyệt hoàn toàn yên tâm, bây giờ ngay cả Nhâc Linh San tên kia cũng không câu dẫn được, chẳng qua sợ nguyên tác quá mức cường đại, Hàn Duyệt vẫn quyết định sớm chết sớm thoát thân, sau đó thành thành thật thật để Đông Phương nuôi.
Nghĩ đến Đông Phương, lại thấy trong lòng ngọt ngào, Lâm Bình Chi gì gì đó sớm bị hắn quẳng ra sau đầu, nhưng khi hắn ở một tiểu viện độc lập nhìn thấy Lâm Bình Chi.
Không thể không cảm khái một chút, Lâm Bình Chi không hổ là mĩ nam nổi danh trong tiếu ngạo giang hồ, tuy chỉ có mười ba mười bốn tuổi, nhưng cũng nhìn ra được người này lớn lên nhất định không tồi.
“Sư huynh. . . . . . . . . . . .” Ninh Trung Tắc ôm Nhạc Linh San đi đến cạnh Hàn Duyệt, muốn nói lại thôi.
Hàn Duyệt nhìn Nhạc Linh San ngủ say, “Ta nghe Xung nhi nói.”
“Vậy. . . . . . . . . . . .” Ninh Trung Tắc nhìn Lâm Bình Chi trầm mặc đứng một bên, “Sư huynh ý huynh thế nào?”
“Sư muội, hiện tại chưởng môn là Phong sư thúc, chờ sư thúc về rồi nói.” Hàn Duyệt cười, nhẹ nhàng nói, như vậy về sau cho dù gặp chuyện không may, cũng không liên quan tới Hàn Duyệt hắn.
Ninh Trung Tắc vừa nghe, lại thấy Hàn Duyệt nói hữu lý, nàng vừa rồi quả thật có chút thất kính với trưởng bối, nhất thời xấu hổ không thôi, “Vẫn là sư huynh lo lắng chu toàn.”
Hàn Duyệt ho khan một tiếng, ngắm nhìn không trung, nói sang chuyện khác, nhìn về phía Lâm Bình Chi, cho dù về sau Lâm Bình Chi làm sai bao nhiêu chuyện, thì nó hiện tại cũng chỉ là một hài tử, Hàn Duyệt không thể nhẫn tâm với một hài tử, hơn nữa chuyện này từ nay về sau không quan hệ tới hắn , “Là Lâm Bình Chi?”
Lâm Bình Chi thấy Hàn Duyệt mặt như quan ngọc, vẻ mặt chính khí, trong lòng kính ngưỡng tự nhiên sinh ra, tiến lên một bước chắp tay nói, “Tại hạ Lâm Bình Chi, xin hỏi ngài chính là Hoa Sơn phái tiền chưởng môn Nhạc tiên sinh sao?”
Lâm Bình Chi không hổ đại gia công tử, tuy rằng bây giờ nghèo túng, nhưng mỗi cử chỉ vẫn mang theo quý khí văn nhã, Hàn Duyệt gật đầu, “Đừng khẩn trương, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Lâm Bình Chi dù sao cũng đã trải qua giang hồ, mãi nói không dám.
Hàn Duyệt hơi suy nghĩ một chút, chính mình ngồi xuống, lại cho Ninh Trung Tắc cùng Lệnh Hồ Xung ngồi xuống, mở miệng nói, “Mời ngồi.”
“Tạ Nhạc tiên sinh.” Lâm Bình Chi lúc này mới ngồi xuống, dù thấy được Hàn Duyệt ôn hòa tùy tính, nhưng vẫn là có chút câu nệ, dù sao nó hiện tại xem như có việc cần nhờ Hoa Sơn, phụ mẫu đã mất, nó còn phải vào Hoa Sơn một vì học võ báo thù, hai vì bảo mệnh.
Hết Đệ tam thập cửu chương – Quá trình yêu đương vụng trộm Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...