CHƯƠNG 10 – HOA SƠN ĐẠI VĨ BA LANG() [1]
Trước khi ăn điểm tâm, Hàn Duyệt tuyên bố tin tức mình muốn đi Tư Quá Nhai bế quan, mới bắt đầu dùng cơm.
Chúng đồ đệ biểu tình không đồng nhất, có luyến tiếc, có cao hứng. . . . . . . . . . . . Hàn Duyệt nghiên cứu một hồi, lại thấy không thú vị, đơn giản an tâm ăn cơm.
Sau khi ăn xong, dưới sự chú mục của Ninh Trung Tắc cùng các đồ đệ, Hàn Duyệt một tay xách tay nải, một tay cầm kiếm, Lệnh Hồ Xung ôm gối đầu cùng những đồ dùng hàng ngày đi sau phải, Lao Đức Nặc lớn hơn nên ôm đệm chăn đi theo sau trái Hàn Duyệt.
Ra đại môn, Hàn Duyệt mở miệng nói, “Xung nhi cùng Đức Nặc đi trước đi, vi sư đi sau, để tránh làm rơi đồ đạc mà không biết.”
“Vâng” Lệnh Hồ Xung sùng bái nhìn Hàn Duyệt, thầm nghĩ, vẫn là sư phó nghĩ chu đáo.
Lại không ngờ sư phó trong cảm nhận của hắn đã thay đổi thành một người khác, hoàn toàn là vì không biết đường, cho nên mới nói ra những lời kia, rất có phong phạm ngụy quân tử Nhạc Bất Quần ra vẻ đạo mạo.
Lao Đức Nặc dù đi trước, nhưng toàn thân đều căng cứng, hắn cảm thấy ánh mắt sư phó nhìn mình rất khác thường, như mang theo tìm tòi nghiên cứu, chẳng lẽ đã phát hiện thân phận chân thực của mình, nghĩ đến đây, Lao Đức Nặc nhất thời chảy ra một thân mồ hôi lạnh.
Hàn Duyệt đi theo sau hai đồ đệ, ánh mắt đảo qua người Lệnh Hồ Xung, nhớ đến Nhạc Bất Quần cuối cùng chết trên tay tiểu tình nhân Nghi Lâm của Lệnh Hồ Xung, lại thấy vô cùng khó chịu
Hiện tại mình là Nhạc Bất Quần, nếu thật phải chết trên tay một tiểu cô nương đầu bóng lưỡng, mình làm sao còn mặt mũi gặp lại Đông Phương.
Nhất định phải cảnh cáo Lệnh Hồ Xung, không được cùng người của tà giáo đặc biệt là Nhật Nguyệt Thần giáo giao tiếp, dù sao đến lúc đó mình đi tìm Đông Phương, vạn nhất gặp nhau, vậy sẽ rất không tốt.
Xem xong Lệnh Hồ Xung, Hàn Duyệt lại bắt đầu nhìn Lao Đức Nặc, tiểu tử này không phải người tốt, không nói tuổi so với Nhạc Bất Quần còn lớn hơn, lại còn mang nghệ bái sư, thật không hiểu Tả Lãnh Thiện nghĩ cái gì nữa.
Phỉ nhổ xong Tả Lãnh Thiện, Hàn Duyệt tiếp tục đánh giá Lao Đức Nặc, chợt thấy người này cũng giống Nhạc Bất Quần là một nhân vật phản diện, nhưng so với Nhạc Bất Quần còn đáng thương hơn.
Lao Đức Nặc tận tâm tận lực với Tung Sơn phái, trung tâm dũng cảm, chịu nhục bái Nhạc Bất Quần vi sư, còn bị Nhạc Bất Quần xem như tên ngốc đùa bỡn nhiều năm như vậy, rốt cục tìm được cơ hội, giết chết Lục Đại Hữu, trộm 《 Tử Hà bí tịch 》, lại trộm phải 《 Tịch tà kiếm phổ 》do Nhạc Bất Quần làm giả.
Trong lúc Tung Sơn cùng Hoa Sơn tranh đấu, Lao Đức Nặc lại nổi lên tác dụng, hại Tả Lãnh Thiện thất bại, Nhạc Bất Quần cuối cùng bị giết .
Nhưng, cũng vì Lao Đức Nặc là nhân vật phản diện, bị Lệnh Hồ Xung oán hận, cho nên, vẫn bị người ta thóa mạ, kỳ thật người này cũng có vài ưu điểm.
Hàn Duyệt suy nghĩ một hồi, thương xót cho những nhân vật nhất định phải bi thúc mà chết kia, lại nhớ đến mình cũng là một nhân vật phản diện, hơn nữa còn là một đại nhân vật phản diện, liền càng thêm xác định quyết tâm muốn ném Hoa Sơn phái, đi tìm Đông Phương để y nuôi, tìm Đông Phương sẽ được đảm bảo an toàn a.
Nếu tìm được Đông Phương, có Đông Phương bảo vệ, Hàn Duyệt không ngại tới gặp Lao Đức Nặc đáng thương, làm quen với chuẩn chính phẩm, giả mạo hại người a.
Rốt cuộc lên tới đỉnh, nhìn Lệnh Hồ Xung cùng Lao Đức Nặc giúp mình trải giường chiếu, Hàn Duyệt thấy đắc ý a, diễn viên tương lai trải giường chiếu cho mình.
Ho khan một tiếng, đặt tay nải lên chiếc giường đã chuẩn bị tốt, Hàn Duyệt bắt đầu lần lượt nhắn nhủ từng người, “Xung nhi, con thuở nhỏ được ta cùng sư nương con nuôi dưỡng, trí tuệ hơn người, nhạy bén hiếu học.”
Lệnh Hồ Xung dù sao cũng còn nhỏ, nghe sư phó luôn nghiêm khắc với mình khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra một nụ cười, chớp đôi mắt ngập nước nhìn Hàn Duyệt, tựa như đang giục Hàn Duyệt khen thêm chút nữa, rất đáng yêu.
Hàn Duyệt bị giật mình, nhớ Nhạc Bất Quần chưa bao giờ khen ngợi Lệnh Hồ Xung, ho khan một tiếng, nói tiếp, “Nhưng, con phải biết rằng, Tiểu thì liễu liễu, đại vị tất giai (khi còn nhỏ thông mình lanh lợi, nhưng lớn lên chưa chắc đã thành tài) , có thiên phú là chuyện tốt, nhưng không cố gắng, sẽ chỉ làm mình trở thành một trò cười.”
“Xung nhi biết.” Lệnh Hồ Xung cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm xuống, nhưng nghĩ sư phó quan tâm mình như vậy, hy vọng với mình cao như vậy, lại cao hưng.
“Một người trọng yếu nhất không phải võ công cao thấp, mà là phẩm hạnh, Hoa Sơn chúng ta là danh môn chính phái, tất nhiên càng phải dùng chân thành để đối xử với mọi người, lấy lý lẽ để giải quyết mọi chuyện.” Hàn Duyệt chậm rãi nói, trong lòng lại lo lắng, hao hết tâm tư tổng hợp lại ra lời mình nói.
Nhìn thoáng qua Lệnh Hồ Xung vẻ mặt sùng bái, Lao Đức Nặc cũng nín thở mà nghe, trong lòng nổi lên áy náy hiếm có, đặt hai tay ra sau lưng, chậm rãi xoay người, nhìn tường đá.
“Đệ tử đã hiểu.” Lệnh Hồ Xung cùng Lao Đức Nặc đồng thời mở miệng nói.
“Sư phó, yên tâm, con nhất định sẽ không làm nhục thanh danh Hoa Sơn phái.” Lệnh Hồ Xung cam đoan nói, “Cũng sẽ không làm nhục những gì sư phó sư nương đã dạy.”
“Đệ tử cũng vậy.” Lao Đức Nặc nói theo, biểu hiện trung tâm.
Hàn Duyệt liếc nhìn Lao Đức Nặc, rất muốn nói cho hắn biết, ta đã biết chân diện mục của ngươi, không cần giả bộ, như vậy ngươi mệt ta cũng mệt.
“Các con phải nhớ kỹ, người trong ma giáo đều là những kẻ tiếu lí tàng đao khẩu Phật tâm xà.” Trừ bỏ Đông Phương, “Mà chúng ta là người trong võ lâm, có thể không tiếc mệnh cứu giúp bằng hữu, lại không chút nhíu mày.” Bởi vì đều đã chết rồi còn đâu, “Cho nên, về sau nếu gặp người trong ma giáo, phải cẩn thận khi chúng đối tốt với các con, nếu không đến cuối cùng chúng khiến các con thân bại danh liệt.”
“Vâng, đệ tử nhất định ghi nhớ lời sư phó dạy bảo.” Lệnh Hồ Xung cùng Lao Đức Nặc biểu tình nghiêm túc, Lệnh Hồ Xung lại lòng đầy căm phẫn, ước gì hiện tại còn có một tên ma giáo, để hắn bước ra đâm vài kiếm.
Lệnh Hồ Xung trời sinh tính tình quang minh lỗi lạc, ghét nhất chính là loại người này, mà hiện tại Lệnh Hồ Xung chỉ nghe lời mỗi sư phó, sư phó nói ra, tất nhiên không hoài nghi.
Hàn Duyệt hôm nay nói nhiều như vậy, mục đích chỉ có hai, một là vì bảo vệ cái mạng nhỏ của mình đi tìm Đông Phương.
Điều còn lại là muốn Lệnh Hồ Xung tránh tiếp xúc với ma giáo, dù sao Đông Phương là người của ma giáo, vạn nhất mình ở bên cạnh Đông Phương gặp lại Lệnh Hồ Xung, những ngày tiêu dao của mình sẽ không còn.
Thế nhưng Hàn Duyệt không biết, chính vì những lời hôm nay hắn nói, mà về sau tình yêu buồn vui lẫn lộn của Lệnh Hồ Xung cùng Nhâm Doanh Doanh tăng thêm không ít gợn sóng.
Bất quá, cho dù Hàn Duyệt biết, sợ hắn cũng sẽ nói như vậy, dù sao cũng cái gì cũng không quan trọng bằng cuộc sống nhàn nhã của mình cùng Đông Phương.
“Nhớ là tốt rồi.” Hàn Duyệt tiếp tục làm đại vỹ ba lang, nói, ” Thân thể sư nương các con hiện tại các con cũng biết, vi sư vì vài nguyên nhân mà không thể ở bên nàng, các con nhất định phải chiếu cố tốt sư nương.”
“Đệ tử đã biết.” Lệnh Hồ Xung cùng Lao Đức Nặc lại đáp.
“Xung nhi, con thân là Đại sư huynh, phải làm gương cho các sư đệ sư muội, dù sao cuối cùng Hoa Sơn phái vẫn là giao cho con.” Hàn Duyệt sâu xa nói.
Lệnh Hồ Xung nghe xong lời này, nhất thời lệ nóng doanh tràng, một hài tử chừng mười tuổi còn chưa biết khống chế tâm tình, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hàn Duyệt, “Đệ tử biết sư phụ kỳ vọng đệ tử rất cao, đệ tử nhất định không làm sư phụ thất vọng, đệ tử. . . . . . . . . . . .” Nói xong lời cuối cùng, đã khóc không thành tiếng .
Hàn Duyệt vỗ vỗ đầu Lệnh Hồ Xung, “Xung nhi vẫn còn nhỏ, sư nương con thân thể không tiện, Hoa Sơn phái tạm thời giao cho con, ta yên tâm.”
“Vâng” Lệnh Hồ Xung lau khô nước mắt, có chút ngượng ngùng nhìn Hàn Duyệt, ánh mắt hồng hồng, gương mặt cũng hồng hồng.
“Đức Nặc, con tuy là nhị đệ tử, nhưng lại lớn tuổi nhất, ta cũng kỳ vọng rất cao ở con, chỉ mong con thực hiện đầy đủ trách nhiệm của một đệ tử Hoa Sơn phái.” Hàn Duyệt nâng Lệnh Hồ Xun, nói, “Ngày mai xuống núi thỉnh một bà mụ về, để giúp chiếu cố ngươi sư nương, hiểu không?”
“Vâng, đệ tử nhất định không phụ sư phụ kỳ vọng.” Lao Đức Nặc nhanh chóng quỳ xuống, “Ngày mai sáng sớm đệ tử sẽ hạ sơn, nhất định sẽ hỏi thăm rõ ràng, thỉnh một người lão luyện trở về.”
“Được rồi, các con đi thôi, trừ bỏ một ngày ba bữa cơm, đừng cho bất cứ ai lên quấy rầy vi sư.” Hàn Duyệt không trang nổi đại vỹ ba lang nữa, đồng dạng nâng Lao Đức Nặc lên, bắt đầu đuổi người.
“Vâng” Lệnh Hồ Xung cùng Lao Đức Nặc thi lễ, nhah chóng hạ sơn.
Hàn Duyệt nhìn hai người họ rời đi, nhẹ nhàng thở ra, lập tức mất hết hình tượng bổ nhào vào chiếc giường bằng rơm rạ kia, cắn góc chăn bắt đầu mài răng.
Mới trang một lúc như vậy, mình đã phải vắt hết óc, nếu trang vài ngày, chẳng phải mình sẽ mệt chết sao? Hoặc là vì sợ hãi bị phát hiện, sinh sinh hù chết?
Không được, phải nhanh chóng tìm ra Phong Thanh Dương, sau đó giao Hoa Sơn chưởng môn cho ông ta, mình lần nữa trở về bên cạnh Đông Phương hưởng phúc.
Dùng chăn bao mình thành một cái kén tằm, Hàn Duyệt bắt đầu nghĩ đến những chi tiết về Phong Thanh Dương, nghĩ tới nghĩ lui chỉ biết là ở một cái động khắc đầy kiếm phổ ở Tư Quá Nhai bị Lệnh Hồ Xung tìm được.
Những chuyện khác lại hoàn toàn không biết, dù sao lúc trước hắn vì nhàm chán mới xem tiếu ngạo, rất nhiều chi tiết không chú ý.
Nếu cho hắn cơ hội lần nữa, hắn nhất định sẽ như học thuộc lòng sách giáo khoa, mà học thuộc nguyên tác của Kim gia gia, thật là hối hận đã muộn a.
Nghĩ thì nghĩ, Hàn Duyệt cũng biết, thế giới này không nếu, hắn bắt đầu gỏ gỏ tìm tòi trong sơn động, chuẩn bị tìm mật đạo kia.
Tìm nửa ngày, tay cũng đỏ rần, lại chẳng tìm được gì, chẳng lẽ đây là bi ai vì không phải là diễn viên, vì sao diễn viên rơi núi còn tìm được võ lâm bí tịch, nhốt trong Tư Quá Nhai để suy ngẫm còn được võ lâm tiền bối chỉ dạy a.
Hàn Duyệt bi thúc, ngã xuống giường, kéo chăn bắt đầu mài răng.
“Ta nói tiểu tử ngươi, thật rất thú vị.” Bỗng nhiên một thanh âm từ đỉnh đầu truyền đến.
Hàn Duyệt hoảng sợ, chỉ thấy một lão nhân đầu bạc tinh thần đầy đủ đứng trên vách động, nhìn Hàn Duyệt nhìn phát hiện được mình, trực tiếp nhảy xuống ngồi lên giường, cười ha ha, “Ngươi tên tiểu tử này, thật sự là chưởng môn nhân mà khí tông thiên tân vạn khổ tuyển ra sao?”
Hàn Duyệt xoát một tiếng đỏ mặt, nhanh chóng xuống giường, vươn tay phải muốn cùng Phong Thanh Dương bắt tay, dù sao Phong Thanh Dương chính là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết a, lại thấy Phong Thanh Dương vẻ mặt nghi hoặc, lập tức ý thức được mình lại thất lễ, vội ôm quyền, nói, “Tại hạ, Hoa Sơn chưởng môn Nhạc Bất Quần.”
Lúc nói ra Nhạc Bất Quần, trong lòng Hàn Duyệt rất mất tự nhiên, sau đó liền bình thường, hắn biết mình đã hoàn toàn tiếp nhận được thân thể này.
“Nhạc Bất Quần, ngươi tới nơi này tìm cái gì?” Phong Thanh Dương thân là người của kiếm tông, trải qua kiếm khí chi tranh năm đó, nhìn thấy Nhạc Bất Quần trong lòng cũng có chút chua xót.
Hết đệ thập chương – Hoa Sơn đại vĩ ba lang [1]
Chú giải: đại vĩ ba lang: thông tục là dùng để chỉ những người không biết giả bộ (về bất cứ chuyện gì) hoặc nói dối, mà không có kinh nghiệm. Nên khi nói dối, rất dễ bị phát hiện, hoặc khi giả bộ, rất dễ bị ảnh hưởng đến bản thân, ví như đuôi sói to đến mức rất dễ khiến người ta chú ý Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...