Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

“Lâm sưđệ!”

Lâm Bình Chi hoảng sợ, đợi đến khi hồi thần mới giật mình phát hiện thanh âm này chính là của Lệnh Hồ Xung, theo bản năng tưởng xoay người chạy đi, chỉ là không chờ hắn cóđộng tác nào thìđã bị người ngạnh sinh sinh kéo vào trong lòng gắt gao ôm lấy ……

Lâm Bình Chi muốn phản kháng, nhưng vừa mới động thìđối phương đãđem cánh tay thu lại, đem hắn ôm vào trong ngực, hung hăng siết chặt.

Hốc mắt hắn có chút chua xót, ngạnh trụ yết hầu đem nước mắt nuốt trở vào, cũng không nói gì.

Nhưng Lệnh Hồ Xung lại vô cùng kinh hỉ, gắt gao ôm Lâm Bình Chi, hắn không rõ bản thân vì sao lại cao hứng đến như vậy, bất quá cao hứng cũng là thật, cười nói:“Lâm sưđệ, làm cho ta tìm thật khổ a!”

Lâm Bình Chi tránh né một chút, thế này mới tránh khai, lui lại một bước, hàm hồ nói:“Ân.”

Lệnh Hồ Xung thấy thái độ của hắn, hưng phấn vui sướng trong lòng rơi vào hư không, tựa như bị người đột nhiên tạt cho một chậu nước lạnh, lại nghĩ tới vừa rồi Lâm Bình Chi đẩy cửa tiến vào, phản ứng đầu tiên khi thấy hắn chính là quay đầu bỏ chạy.

Vì thế cũng trầm hạ thanh âm, nói:“Ngươi đang trốn tránh ta? Ở trên đường, khi ta gọi ngươi ngươi cũng bỏ chạy.”

Lâm Bình Chi nghe thanh âm lạnh lùng của hắn, mấp máy môi một chút, trong lòng vô cùng ủy khuất, lại chỉ nói:“Không có, ta sao lại trốn tránh đại sư huynh, mấy ngày nay ta chưa từng xuất môn, ngươi nhận sai người.”

Nay nhà cũ đã không còn ngươi, tuy rằng vẫn là hoành môn kim biển, nhưng không cóđèn đuốc rực sáng, xung quanh chỉ cóánh trăng chiếu sáng, Lệnh Hồ Xung nhìn không rõ cảnh vậy, nhưng lại cảm thấy người trước mắt có vẻ gầy đi không ít, thân hình vốn đã gầy yếu lại càng có vẻ tiều tụy, trong lòng nhìn không được run lên, cũng không tiếp tục duy trì vẻ lạnh lùng nữa, tiến lên một bước, nói:“Ngươi sao lại gầy thành như vậy?”

Hắn nói xong đưa tay muốn chạm vào gương mặt của Lâm Bình Chi, ai biết người nọ cư nhiên cả kinh lui về phía sau một bước, giống như nên cùng hắn bảo trì khoảng cách mới tốt.

Lệnh Hồ Xung chau mày, hốt nhiên tiến lên một bước, phanh một tiếng đem người đẩy vào đại môn đang rộng mở, nói:“Ngươi còn nói không phải trốn tránh ta! Ngươi còn vì...còn vì lần trước mà xấu hổ sao?”


Lâm Bình Chi không phòng bị, đợi đến khi phản ứng lại, phía sau lưng đã bịáp chặt lên hồng môn, người trước mắt rất gần, hô hấp nhẹ nhàng cơ hồđều phun trên mặt hắn, khiến gương mặt của Lâm Bình Chi đột nhiên nóng lên, tim cũng đập thình thịch.

Trương há mồm, Lâm Bình Chi không biết nên nói cái gì cho phải, Lệnh Hồ Xung nói chuyện lần trước, tất nhiên là chuyện uống rượu trên thuyền kia.

Lệnh Hồ Xung nhìn hắn, ánh trăng thản nhiên lan tỏa, rọi trên khuôn mặt đối phương, khiến khuôn mặt vốn nhu hòa của người nọ lúc này càng trở nên tuấn tú, sư nương từng nói, người tuấn tú như vậy, nên đi khảo Trạng Nguyên, quả thật thế, Lệnh Hồ Xung không thừa nhận cũng không được, Lâm Bình Chi rất thanh tú, tựa như có thể khiến người điên cuồng, khiến người bị mê hoặc.

Bất giác nhớđến tiếng rên rỉ của người trước mắt, cái loại rên rỉẩn nhẫn xen lẫn ái muội này khiến lòng hắn run động, mạnh mẽ khí tức đang sắp trở nên thô trọng, khụ một tiếng, nói:“Lâm sưđệ, đêm đó ta, ta say rượu …… Ta khiến ngươi ủy khuất, ngươi không cần sinh khí, ngươi nếu còn sinh khí thìđánh ta vào cái đi, muốn bao nhiêu đều tùy ngươi xử trí!”

Lâm Bình Chi bị hắn nhìn chằm chằm, trong lòng đột nhiên đập loạn, cười khổ một chút, hắn như thế nào cũng không có biện pháp cự tuyệt người này, chỉ cần bịđối phương nhìn chằm chằm lại nghe hai ba câu tốt lành, hắn liền quên mất những khuyết điểm của người kia, nhưng hắn đã quên, Lệnh Hồ Xung cái gì cũng đều không hiểu, hắn cái gì cũng không hiểu được, hắn ngay cả mình thích Nhậm tỷ tỷ hay là tiểu sư muội cũng không biết, chỉ sợ hắn ngay cả cái gì gọi là thích cũng không biết……

Nghe lời nói của Lệnh Hồ Xung, Lâm Bình Chi thầm muốn cười, nói:“Ta không trách ngươi.”

“Thật sự? Ta còn nghĩ ngươi vẫn mất hứng.”

“Không có, không có……” Lâm Bình Chi nghiêng đầu, cắn chặt răng, cuối cùng thản nhiên nói hai câu không có.

Lệnh Hồ Xung nghe hắn nói không có, lại thấy hắn nghiêng đầu, sườn mặt ôn nhuận, cái loại đau thương yếu ớt chợt lóe lên, khiến hắn cảm thấy bản thân chỉ vừa nhìn thấy ảo giác.

Lệnh Hồ Xung không nói gì chỉ chăm chú quan sát hắn, thấy hắn khẩu bất đồng tâm (nói lời trái với lòng), vốn định xem hắn rốt cuộc đang tích tụ cái gì, nhưng lại không nghĩ tới bản thân lại nhìn đến ngây ngốc si mê, Lâm Bình Chi lông mi rất dài, so với tiểu sư muội còn muốn dài hơn, không phải loan loan, mà giống như quạt lông, thản nhiên hạ xuống một cái bóng trên vành mắt, từng chút từng chút phe phẩy, cái mũi thảng, không cao không thấp, độ cong thực nhu hòa, phía dưới là cánh môi mỏng manh, khẽ mân, lộ ra một loại cảm giác ẩn nhẫn, nhan sắc nhợt nhạt đề hồng, mang theo thủy quang.

Lưng Lâm Bình Chi bỗng nhiên bịđè chặt, run rẩy một chút, sau đó liền bị người gắt gao chế trụ, lãm tiến vào trong lòng, lại một tay nâng cằm hắn lên, trên môi một trận đau buốt.


Trong phút chốc hai mắt hắn liền đỏ, gắt gao khép chặt môi không cho Lệnh Hồ Xung hôn, trong lòng một trận quay cuồng, hắn rốt cuộc xem mình là cái gì, một lần hai lần ba lần, mỗi lần đều là say đều là không cốý!

Lệnh Hồ Xung vốn động tình, cảm thấy người trong lòng muốn phản kháng, cơn tức từng chút dấy lên, cố tình muốn hôn hắn, cánh tay nắm ở thắt lưng Lâm Bình Chi bất giác càng siết chặt.

Lâm Bình Chi run rẩy một chút, hai chân không khỏi nhũn ra, nhất thời không chuẩn bịđểđối phương đạt thành ý nguyện, lưỡi người nọ nhanh chóng tiến vào, ngang ngược chiếm đoạt tựa như tuyên bố lãnh thổ, không chút nào ôn nhu mà công thành đoạt đất.

Bị hắn hôn đến sắp không thể hô hấp, Lâm Bình Chi không chịu thua kém mà muốn khóc, trong lòng rất ủy khuất, lại đau đớn như bị kim đâm, gắt gao khép chặt hai mắt, một giọt lệ rơi xuống.

Trên mặt ẩm ướt, Lệnh Hồ Xung khẽ run, nhìn lại mới phát hiện người trong lòng thế nhưng đã bật khóc, vừa thoáng thất thần đã bịđối phương liều mạng đẩy ra.

Lảo đảo vài bước, Lệnh Hồ Xung mới đứng vững, hắn cóđiểm chột dạ, há miệng thở dốc, nói:“Ta…… Ta không……”

“Lệnh Hồ Xung.” Hắn nói còn chưa nói xong, Lâm Bình Chi đã nâng tay lau đi vệt nước mắt, nói:“Ngươi thích sư tỷđúng không? Hay là Nhậm tiểu thư?”

Lệnh Hồ Xung không lên tiếng, lại nghe hắn thản nhiên nói:“Ngươi có người trong lòng, ta cũng có người ta thích, năm lần bảy lượt làm nhục ta, ngươi cho ta là cái gì?”

Trong đầu bỗng nhiên oanh một tiếng nổ tung, tay nắm chặt thành quyền, nói:“Là ai? Người ngươi thích là ai? Là tiểu sư muội sao?”

“A!” Lâm Bình Chi cười lạnh một tiếng, nói:“Ngươi không cần lo lắng, ta không rình rập tiểu sư muội của ngươi đâu, cũng không vọng tưởng đến Nhậm tỳ tỷ.”

Lệnh Hồ Xung nghe hắn nói một cách thản nhiên, lửa giận ở trong lòng tạch tạch thiêu đốt, nói:“Đó là ai? LàĐiền Bá Quang sao?!”


Lâm Bình Chi tựa như bị người tát cho một cái, sửng sốt một chút rồi lập tức lại phá lên cười, nói:“Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó.”

Nói còn chưa xong thìđột nhiên một trận thiên toàn địa chuyển, Lâm Bình Chi theo bản năng kinh hô một tiếng, phía sau lưng bị người áp đến đau đớn, lục phủ ngũ tạng tựa như vỡ nát.

Còn chưa kịp đứng dậy, đã bị Lệnh Hồ Xung đưa tay đè lại, một phen kéo lấy đai lưng hắn, thanh âm băng hàn, nói:“Ngươi cũng để cho hắn hôn ngươi sao?”

“Ngươi cút ngay!” Lâm Bình Chi bị tức giận của hắn dọa đến run rẩy, sắc mặt trắng bệch không một tia huyết sắc.

Lệnh Hồ Xung si mê phủ lên bờ môi của hắn, giây lát lại nhíu mi, cúi đầu hàm trụ, lúc này làôn nhu thiển hôn, cũng không tham nhập đầu lưỡi, chỉ nhẹ duyện cắn, Lâm Bình Chi khẽ run, trên môi thật ngứa, hắn muốn hô lên cút ngay, nhưng vừa hé miệng liền bị tiếng rên rỉ của mình làm cho sợ hãi.

Lệnh Hồ Xung chậm rãi làm sâu thêm nụ hôn, tay ở trên lưng hắn nhu niết, lại giải khai y phục của hắn, tiến vào nội sam.

Lâm Bình Chi cả người đều cứng lại rồi, mạnh mẽ giãy dụa, nói:“Lệnh Hồ Xung, ngươi cút! Ngươi cho ta là cái gì, hết lần này đến lần khác vũ nhục ta!”

Lệnh Hồ Xung lại như không nghe thấy, chế trụ hai tay hắn rồi đặt lên đỉnh đầu, một chân đè lại thắt lưng, không cho hắn cửđộng, chỉ nói:“Hắn cũng áp ngươi sao, cũng ôm ngươi sao?”

Lâm Bình Chi tránh không được, hắn ngay lập tức đánh vài cái, nhưng đối phương lại tựa như thiết chú, hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, lực đạo kiềm trụ hai tay hắn không hề suy giảm.

Cảm thấy hạ thân chợt lạnh, Lệnh Hồ Xung đưa tay tách ra hai chân hắn, Lâm Bình Chi bỗng nhiên hoảng hốt, liều mạng lắc đầu, nói:“Đừng! Đừng……Ân!”

Lệnh Hồ Xung lại tựa như không hề nghe thấy, thầm nghĩ hung hăng xỏ xuyên hắn, thầm nghĩ một mình cóđược hắn, người dưới thân không hề run rẩy, cơ hồđã biến thành kinh hãi, môi cắn đến trắng bệch, khắc chế tiếng khóc nức nở, nói:“Đau…… Thật sự không được…… Lệnh Hồ a ân!”

Lời hắn nói đứt quãng, đến sau lại chỉ có thể hung hăng cắn môi, một chữ cũng không phát ra được, hai đùi tê cứng, ngay cả khí lực để run rẩy cũng không có, dưới thân là tê liệt đến đau đớn, ngẩng đầu lên, hai mắt có chút thất thần, một cỗ một cỗ lệ nóng tràn ra, giống như tuyệt đê.

Lệnh Hồ Xung nhìn hắn rơi lệ, đau lòng khó chịu, hắn không say rượu, trong lòng vô cùng thanh tỉnh, hắn muốn chiếm lấy người này, hắn cũng không biết bản thân bị làm sao, điên hay cuồng, hắn cũng không biết……


Cúi đầu hôn hôn khóe môi hắn, Lệnh Hồ Xung thả lỏng tay ra, nhưng người nọ lại phảng phất như không hề biết, vẫn đang thất thần mà nằm, ôm lấy thắt lưng hắn, đem hắn kéo vào trong lòng, ôm chặt lấy hắn, Lệnh Hồ Xung miệng thì thào nói:“Thực xin lỗi, thực xin lỗi……”

Nhưng mỗi một lần tâm niệm người trong lòng là Lâm Bình Chi, hạ phúc lại càng căng thẳng, Lệnh Hồ Xung khắc chế không được khát vọng muốn cóđược hắn, đưa tay ổn định thắt lưng Lâm Bình Chi, chậm rãi thử trừu động.

“Ách……”

Lâm Bình Chi nhíu mi, nhưđang biểu thịđau đớn, hắn đã hữu khí vô lực, lần này Lệnh Hồ Xung cực kỳ có tính nhẫn nại, chậm rãi trừu động, chỉ cần người trong lòng có chút không thoải mái, lập tức hoãn trụ, qua thật lâu Lâm Bình Chi mới có khoái cảm, nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.

Lệnh Hồ Xung mừng rỡ, một lần lại một lần gọi tên Lâm Bình Chi, hung hăng trừu sáp, va chạm cơ hồ khiến cho Lâm Bình Chi thất thần.

“A! Ân ngô……”

Lâm Bình Chi bị kéo ngửa ra sau, ức chế không được tiếng rên rỉ từ trong miệng tràn ra, đến cuối cùng chỉ có thể mắng bản thân vô dụng, bên tai là thanh âm người nọ một lần lại một lần gọi tên mình, trong lòng chỉ còn biết cười khổ, thích người như Lệnh Hồ Xung, chết tâm là xứng đáng, ai bảo bọn họ có mắt không tròng, thích người không nên thích……

Đưa tay quàng trụ lưng Lệnh Hồ Xung, đem mặt chôn trong vai hắn, tiếng rên rỉ nghe càng thêm tiêu hồ, chọc người ngứa ngáy.

Lệnh Hồ Xung thấy hắn đáp lại mình, trong lòng vui mừng, ôn nhu hàm trụ vành tai Lâm Bình Chi, người trong lòng run rẩy, Lệnh Hồ Xung lại vui mừng, thân lưỡi nhẹ nhàng ở trong tai hắn đảo quanh, như có như không mà trêu cợt.

“Ân…… A……”

Lâm Bình Chi nâng thắt lưng, thất thần ôm lấy cổ hắn, hé miệng cắn lên đầu vai của Lệnh Hồ Xung, thân thể từng trận từng trận run rẩy, cơ hồ sắp thừa nhận không được, cũng không quản vết cắn có nặng hay không, nhưng nặng một chút mới tốt, để hắn cũng đau giống như mình, đau lòng……

END79

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui