Khi lễ mừng năm mới đến, trấn nhỏ tử ngõ giăng đèn kết hoa, một mảnh hồng hỏa, trước cửa mỗi gia mỗi hộđều treo đèn ***g. Nơi này tuy là thôn trấn, nhưng cũng tương đối hẻo lánh, đến ngày tết âm lịch sẽ không còn ai buôn bán, người trên đường đã vắng càng thêm vắng.
Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại xoay người xuống ngựa, đi trên con đường rải đá, im lặng lại bình thản. Thôn trấn cực kì nhỏ, đi chưa được mấy bước có thể thấy tiểu khách sạn xa xa, đồng dạng cực kì nhỏ, nhị tầng tiểu lâu (2 tầng, 1 lầu nhỏ).
Hai người vừa mới tiến đến, chưởng quầy liền chạy đi ra tiếp đón.
Tầng một khách sạn chỉ có sáu cái bàn vuông, cái bàn ở cửa thang lầu đã có người ngồi. Địch Vân nhìn lướt qua, ngồi ở nơi đó là lão giả khoảng năm mươi mấy tuổi. Có vẻ lớn tuổi một chút đang bưng chén phẩm trà. Còn lại vài người đều không mấy kiên nhẫn, ánh mắt thường thường nâng một chút, nhìn lên trên lầu.
“Ta nói đại ca, chúng ta đợi thế này đến khi nào mới xong. Trực tiếp giết lên, còn sợ không hạđược tiểu hài tử chưa dứt sữa Hạ Tuyết Nghi kia sao.” Trong đó có một người ngồi không yên, vỗ cái bàn một cái nói.
“Cứ thủ như vậy, khi nào mới lòi mặt ra a.” Một người bên cạnh tiếp lời.
Ôn Phương Đạt buông cái chén trong tay, nheo mắt liếc trên lầu một cái, nói:“Tiểu tử Hạ Tuyết Nghi kia quỷ kếđa đoan, nhiều lần đều để hắn chạy mất, lúc này nên cẩn thận một chút. Chúng ta chờ hắn xuống, để ngừa vạn nhất.”
“Ta ra sau xem bọn Ôn Chính.” Lão TứÔn Phương Thi cũng ngồi không yên, công đạo một chút, đứng dậy xuất môn, đi xem đám người Ôn Chính canh giữở bên ngoài.
Khi Địch Vân nghe được câu chuyện kia liền lưu ý một phen, trong viện tiểu khách sạn có rất nhiều ngựa, không chỉ ngũ thất, nói vậy người Ôn gia bảo tới đây cũng không chỉ cóÔn gia ngũ lão mà thôi. Nghe bọn hắn nói chuyện, mới biết được nguyên lai người ở bên ngoài phòng thủ cũng làÔn gia, đại khái tính qua cũng có khoảng mười mấy hai mươi người, quá phô trương.
Đông Phương Bất Bại bất động thanh sắc, ngay cảánh mắt cũng không thèm miết một chút, Địch Vân cũng không có biểu hiện gì, tìm một cái bàn ngồi xuống, gọi vài món điểm tâm ăn sáng. Tuy rằng là chỉ là một cái trấn nhỏ, thức ăn cũng không có thứ gì tốt, nhưng lại rất mong phong vịđịa phương, màĐịch Vân xem như là quen thuộc, tùy tiện gọi một ít.
Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại ngồi xuống, bốn người bên cạnh không khỏi nhìn qua hai người vài lần, cũng không nhìn ra cái gì khác thường, không cho làđúng. Võ công của Ôn gia ngũ lão tuy rằng xem như nhất lưu hảo thủ, Ngũ Hành trận cũng là trận pháp khó phá giải. Nhưng thanh danh Ôn gia bảo căn bản không đủđể cùng Nhật Nguyệt thần giáo hay là Ngũ Nhạc kiếm phái đánh đồng. Ôn gia bảo cũng chỉ có thể xem như nhất phách địa phương, vào nhà cướp của, bình dân dân chúng vẫn là sợ. Võ công hai người Địch Vân, Đông Phương Bất Bại đều so với Ôn gia ngũ lão cao hơn rất nhiều, bọn họ tất nhiên nhìn không ra trình độ võ công của hai người. Hai người lại không đi lại trên giang hồ nhiều, rất lạ mặt, người khác chỉ cho là vô danh tiểu bối hoặc là khách qua đường qua đường mà thôi.
Địch Vân ngồi trong chốc lát, trên bàn đã có năm món điểm tâm. Trên lầu một chút động tĩnh cũng không có, mà dưới lầu bốn người Ôn gia cũng không nhúc nhích, thực im lặng. Toàn bộ khách *** chợt nghe thấy thanh âm tiểu nhịở sau quầy chính lại bình rượu.
Địch Vân nghĩ“Hạ Tuyết Nghi” trong miệng của Ôn gia ngũ lão có phải là thiếu niên ngày ấy hay không, mà cừa phòng trên lầu vẫn khóa chặt, không thể biết được.
“Không cần sốt ruột.”Đông Phương Bất Bại thấy Địch Vân ngẩng đầu nhìn trên lầu, chậm rãi mở miệng, gắp một khối điểm tâm, nói:“Ta thấy bên ngoài đều treo đèn ***g màu đỏ, đến buổi tối khẳng định dễ nhìn. Đã lâu không thấy được cảnh trí lễ mừng năm mới, trì hoãn chút thời gian, buổi tối mới trở về cũng không tệ.”
Địch Vân nghe xong không khỏi cười, gật đầu đáp ứng, ngẫm lại trong trí nhớ, không khí vào dịp lễ mừng năm mới trên Hắc Mộc nhai xác thực không có gì náo nhiệt, không giống nơi địa phương nhỏ này.
“Không bằng chúng ta cũng đi mua chút giấy hồng, làm hai đèn ***g treo trên cửa. Đông Phương, chữ của ngươi rất đẹp, viết câu đối được không?”
Đông Phương Bất Bại nghe hắn nói “chúng ta” gì đó, lại trực tiếp gọi danh tự mình, trong lòng cao hứng, không nói gì, chỉ thản nhiên cười gật đầu.
Địch Vân thấy y cười thật đẹp, tâm tình bất giác cũng tốt lên, đem Ôn gia lão ngủ bên cạnh quên mất. Gắp món điểm tâm mình cảm thấy ngon cho đối phương, thuận tiện giảng chút tiểu sự của lễ mừng năm mới ở Tương Tây.
Người bên cạnh nghe rất chăm chú, tuy rằng không nói gì, nhưng khóe mắt đuôi mày đều lộ ra tiếu ý.
Bên này tán gẫu thoải mái, bên cạnh bốn người Ôn gia lại không có tâm tình tốt như vậy. Hạ Tuyết Nghi thư thư phục phục ở trong phòng trên lầu, người Ôn gia bọn họ lại thủ dưới lầu, đem tiểu khách sạn thủđến ngay cả ruồi bọ cũng bay không ra. Cứ thủ như vậy cũng không phải chuyện tốt. Từ ngày hôm qua đến bây giờ, suốt một ngày, thiếu niên ngay cả mặt cũng không lộ.
“Đại ca, xông lên đi! Chúng ta cứ không nghỉ không ngủ mà nhìn, đến lúc tiểu bối bên ngoài cũng không chịu được, để cho tên kia có cơ hội chạy thoát là không xong!”
Ôn Phương Đạt cau mày nhất thời không lên tiếng, bên vài huynh đệ bên cạnh cảm thấy cóđạo lý, đều đồng ý, đã thủ cả ngày, mọi người đều không nghỉ ngơi. Huống hồ, bọn họđuổi theo Hạ Tuyết Nghi từ Giang Nam hết một vòng lớn, lại chạy qua vài cái tỉnh. Cứ một đường mà chạy như thế, ai chịu nổi, đã sớm có chút ăn không tiêu.
“…… Nói cũng đúng.” Ôn Phương Đạt suy nghĩ, ôm cây đợi thỏ cũng không phải cử chỉ sáng suốt, phân phó vài huynh đệ, “Lão Nhịđi thông tri Lão Tứ cùng Ôn Chính, bảo bọn họ canh giữở bên ngoài cho tốt, chúng ta lên bắt người, đừng để cho tiểu tặc kia thừa dịp loạn mà thoát từ phía sau.”
“Đã biết, đại ca.” Lão Nhị nghe xong tinh thần rung lên, rốt cục không cần khổ thủ, nhanh chóng đứng lên, cất bước hướng bên ngoài khách sạn màđi.
Không đợi Ôn Phương Nghĩa ra khỏi khách sạn, chỉ nghe trên lầu đột nhiên ‘loảng xoảng khi’ một tiếng, bỗng nhiên bay ra một ám thanh tử. Ôn Phương Nghĩa chỉ nghe thấy tiếng gió phía sau, nhanh chóng trở mình né tránh, ám thanh tử từ ngủ nhĩ sườn đánh qua. Vừa hiện lên một quả, theo sau lại là vài tiếng ‘sưu sưu’. Không dám chậm trễ, liên tục thả người mới kham kham né khỏi.
Khi Ôn Phương Nghĩa liên tục né khỏi sổ mai ám thanh tử, dĩ nhiên từđại môn khách sạn đến mấy Ôn gia huynh đệ ngồi bên cạnh thang lầu đều tập trung tìm kiếm.
Ngửa đầu nhìn lên, một gian phòng trên lầu để cửa mở, thiếu niên một thân hắc sắc trường bào đứng ở lầu hai, đúng là ngày ấy cùng đúng là thiếu niên ngày ấy cùng Điền Bá Quang đồng hành — Hạ Tuyết Nghi.
Hạ Tuyết Nghi ở trong phòng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, biết vài người Ôn gia rốt cục nóng nảy, đơn giản chính mình ra tay trước, không cho Ôn Phương Nghĩa ra ngoài báo tin.
“Tiểu tặc!”Ôn Phương Nghĩa thấy chỉ có một mình Hạ Tuyết Nghi đi ra, không thấy quý công tử mấy ngày trước, không khỏi yên tâm, lập tức trong cơn giận dữ, cũng đã quên phải ra thông báo cho người bên ngoài, quát:“Hôm nay không có người giúp người, còn không nhanh chóng xuống đây nhận chết!”
“Hừ” Hạ Tuyết Nghi hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn đám người một cái, nhìn thấy dưới lầu còn có người khác, nhận ra Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại ngày ấy từng gặp mặt thì cóđiểm kinh ngạc, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Chỉ nói:“Ta khi nào cần người khác hỗ trợ?”
“Lão Nhị, đừng cùng hắn vô nghĩa, nhanh chóng ra ngoài thông tri chuẩn bị. Gọi Lão Tứ tiến vào, chúng ta dùng Ngũ Hành trận vây khốn hắn……”Ôn Phương Đạt rất bình tĩnh.
Hạ Tuyết Nghi không đợi bọn họ trù bị, xoay người từ lầu hai nhảy xuống, đoạt ra vài bước, nhoáng một cái liền chắn trước mặt bốn người kia.
Ôn Phương Nghĩa mất tiên cơ, lúc này cũng không ra được bên ngoài, bị Hạ Tuyết Nghi chặn ở cửa, chỉ phải rút kiếm ra, hét lớn một đường xông lên.
Hạ Tuyết Nghi sớm có chuẩn bị, rút kiếm khỏi vỏ, khinh bộđón nhận. Ba người Ôn gia còn lại thấy vậy cũng rút kiến ra, giúp đỡÔn Phương Nghĩa.
Năm người đánh ‘binh lách cách bàng’, Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại bên kia lại rất trấn định, chuyện không liên quan mình a.
Địch Vân xem kiếm pháp của bọn họ vài lần, so sánh mà nói, vẫn là Hạ Tuyết Nghi tốt hơn. Kiếm pháp thiếu niên quỷ dị tân kỳ, nhưng cũng đánh lại bốn người Ôn gia. Địch Vân cân nhắc, lấy võ công hiện tại của bàn thân, đối phó với bốn người Ôn gia này hẳn là dư dả. Mà Hạ Tuyết Nghi nhiều nhất cũng chỉ kiên trì một nén hương.
Hạ Tuyết Nghi tuổi quá nhỏ, tuy là kỳ tài võ học, lấy nhất địch tứ vẫn không thể thắng được. Mấy ngày trước đây cóĐiền Bá Quang thường chạy đến hỗ trợ, hai người bọn họđối phó bốn người Ôn gia là dư sức. Lúc này chỉ còn một mình hắn, vạn vạn đánh không lại. Trong lòng Hạ Tuyết Nghi rõ ràng, nhưng mấy người đối phương công thủ rõ ràng, không cho hắn một cơ hội bỏ trốn, thực khó giải quyết. Mà nếu một lần đào tẩu không thành công, lãng phí thời cơ, ngược lại người Ôn gia bên ngoài sẽ bị hắn kinh động, đến lúc đóÔn gia ngũ chu đáo tề, Ngũ Hành trận hắn còn chưa nghĩ ra biện pháp phá giải, chỉ càng thêm phiền toái.
Hạ Tuyết Nghi chiếm không được ưu thế cũng chạy không được, trong lòng phiền muộn, kiếm pháp có chút hỗn độn. Địch Vân nghĩ có lẽ là sắp bịđánh bại.
Quả nhiên, qua không được mười chiêu, Hạ Tuyết Nghi lộ, Ôn Phương Đạt thấy thế nhanh chóng thượng một kiếm, đâm thắng đến bả vai đối phương.
Địch Vân thầm kêu không tốt, nhanh chóng tìm ám khí, nếu bị một kiếm này chém trúng, một cánh tay của thiếu niên chẳng phải là bị phế.
Còn không chờ hắn động thủ, bỗng nhiên thấy Ôn Phương Đạt đột nhiên nhíu mày, trên mặt một mảnh kinh ngạc, kiếm trong tay trật mấy tấc. Hạ Tuyết Nghi nhân cơ hội, mặc dù có chút chật vật, nhứng vẫn néđược.
Ôn Phương Đạt kiếm thế không giảm, ngược lại càng hung hiểm hơn một phần, nhoáng một cái thay đổi chiêu thức, ‘Xuy’ liền đâm vào trên vai Ôn Phương Sơn đối diện.
Mấy người kia đều cả kinh, Ôn Phương Đạt nhanh chóng đem kiếm rút ra ngoài, ‘đinh’ một tiếng rơi trên mặt đất.
Hạ Tuyết Nghi cũng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại. Địch Vân còn chưa xuất thủ, chỉ nhìn thanh trường kiếm trên mặt đất tỏ vẻ hiểu rõ.
“Đại ca, là bọn hắnphá rối!”Ôn Phương Nghĩa nhìn thoáng qua Đông Phương Bất Bại đang phảm trà, cả giận nói:“Khẳng định là hai tiểu tử này!”
Ôn Phương Sơn bị thương không nhẹ, Ôn Phương Đạt cau mày đánh giáĐịch Vân cùng Đông Phương Bất Bại, nói:“Đây là chuyện Ôn gia bảo, người bên ngoài không cần nhàn sự.”
“Tiểu huynh đệ không có việc gìđi?”Địch Vân nghiêng đầu hỏi Hạ Tuyết Nghi, người này tuổi còn nhỏ, một phen đấu pháp liều mạng khiến nội tức loạn thực.
Hạ Tuyết Nghi chỉ nhíu mày, không nói chuyện.
Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu lạnh lùng nhìn lướt qua bốn người Ôn gia cách đó không xa, nói:“Bổn tọa còn không biết cái gì gọi là nhàn sự.”
Bốn người Ôn gia thấy đối phương thái độ thật khinh miệt, đều có chút phát hỏa.
Chỉ thấy Đông Phương Bất Bại chậm rãi đứng lên, hai tay đặt sau lưng, nói tiếp:“Bổn tọa tìm chính là người Ôn gia bảo các ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...