Editor: Voicoi08
Trong lớp tự học, giáo viên không có trên lớp.
Du Thanh Quỳ bị bạn học ngồi phía sau vỗ một cái vào vai, Du Thanh Quỳ quay đầu lại, cô nhìn theo cánh tay người bạn kia đang chỉ, thấy Du Trạch Ngôn đang đứng trước của phòng học.
Du Thanh Quỳ vội vàng bỏ sách vở và bút máy xuống, lặng lẽ đi ra khỏi phòng học.
“Ba, sao ba lại đến đây vậy ạ?” Du Thanh Quỳ vui vẻ hỏi.
“Đúng lúc ba đến thành phố Nam Thanh, lại thấy mẹ con nói là giáo viên của con mời phụ huynh nên ba đến đây.”
Du Thanh Quỳ nhíu mày nói: “Vâng, cô giáo có chuyện gì vậy ạ? Con vẫn luôn cảm thấy cô giáo Nhiếp thích mời phụ huynh hơn những giáo viên trước nhiều, có phải là ảo giác của con không ạ? Hay là cao tam (lớp 12) đều như vậy ạ?”
Du Trạch Ngôn cũng không nói nhiều về chuyện này, ông giơ tay ước lượng chiều cao của Du Thanh Quỳ một chút, nói: “Hình như con lại cao thêm một chút rồi.”
“Mẹ con nói, con học hành vất vả, vậy nên gần đây mẹ bảo con ăn nhiều hơn một chút. Con ăn nhiều nên cũng cao hơn.”
Hai người mới nói mấy câu, Nhiếp Tư đi từ phòng làm việc ở cuối hành lang về phía này.
“Được rồi, con đi học đi, buổi tối ba lại đến đón con.” Rõ ràng Du Trạch Ngôn không muốn gặp mặt trực tiếp với Nhiếp Tư.
“Vậy... Ba dẫn con ra ngoài ở hay là về nhà mẹ ạ?” Ánh mắt Du Thanh Quỳ nhìn Du Thanh Quỳ mang theo chút hi vọng nhỏ.
Du Thanh Quỳ nhìn thoáng qua thời gian, sau đó ông nhỏ giọng nói vào cạnh tai của con gái: “Còn nửa giờ nữa, ba tranh thủ đến dỗ mẹ con cho ba ở tạm.”
“Ba ơi ba cố lên.”
Âm thanh giầy cao gót gõ xuống sàn của Nhiếp Tư càng gần, Du Trạch Ngôn để Du Thanh Quỳ vào phòng học, ông cũng đi về phía khác của cầu thang, tránh mặt Nhiếp Tư.
Nhiếp Tư ôm cánh tay nhìn theo bóng lưng cố ý đi theo hướng khác của Du Trạch Ngôn, khóe miệng bà hơi nhếch lên gợi lên nụ cười đầy hứng thú.
...
Du Trạch Ngôn đi từ phòng hiệu trưởng xuống, ông đi ra cổng trường Lục Trung. Trợ lý của ông vẫn luôn nhìn về phía cổng trường, vừa thấy ông đi ra người trợ lý vội vàng xuống xe mở cửa xe cho ông.
Lý Nhất Nhiên đã đi theo Du Trạch Ngôn mấy chục năm, lúc Du Trạch Ngôn còn đi theo con đường diễn thì ông cũng là trợ lý, sau này khi Du Trạch Ngôn rút khỏi màn hình bắt đầu kinh doanh thì Lý Nhất Thiên trong trường hợp đó cũng là một trợ lý của Du Trạch Ngôn. Vì Du Trạch Ngôn dù rút khỏi màn ảnh nhưng vẫn còn thân phận ảnh đế ở đây. Lý Nhất Thiên cũng không giống như những trợ lý khác.
Lý Nhất Thiên hiểu rõ từng nét mặt của Du Trạch Ngôn. Chỉ một cái liếc mắt ông có thể nhận ra tâm trạng của Du Trạch Ngôn không được tốt lắm.
Du Trạch Ngôn ngồi trong xe, ông mở nút áo sơ mi.
Lý Nhất Thiên nhìn qua gương thấy động tác của ông, ông hiểu rõ rằng Du Trạch Ngôn không phải tức giận bình thường. Ông cũng không dám nói nhiều, âm thần nhắc nhở bản thân phải cẩn thận hơn.
“Giữ bí mật là điều quan trọng nhất trong hành vi thường ngày.” Du Trạch Ngôn nhàn nhạt nói.
Lý Nhất Thiên không hiểu Du Trạch Ngôn đang nói gì, ông vội vàng nói: “Đương nhiên. Đương nhiên. Tôi làm nghề này bao nhiêu lâu như thế, sao có thể không hiểu được chuyện này, tôi phát hiện bây giờ có rất nhiều người trẻ tuổi...”
Du Trạch Ngôn trực tiếp cắt đứt lời ông: “Em gái của ông bị tôi điều đi.”
Lý Nhất Thiên sững sờ một cái, ông ảo não vỗ trán mình một cái: “Ông chủ, hôm đó tôi uống say nên mới nói nhiều hơn hai câu trước mặt con nhóc kia. Thật sự, tôi không phải là...”
“Chỉ một lần này thôi. Lái xe.”
Lý Nhất Thiên liên tục trả lời, ông vừa lái xe vừa nhận điện thoại. Ông ‘ừ’ vài tiếng rồi tắt máy, quay người nói với Du Trạch Ngôn: “Ông chủ, bên chỗ bà chủ gặp chuyện không may rồi.”
...
(Du Trạch Ngôn và vợ đã ly hôn, nhưng để không làm ảnh hưởng đến con gái thi vào trường đại học nên mới giả làm vợ chồng ân ái.)
Nửa giờ đồng hồ, tiêu đề này đã trở thành tiêu đề có lượt search nhiều nhất. Mỗi trang wed lớn đều cho ra những cửa sổ có bài viết này, mỗi bài viết đều có vô số bình luận. Phòng viên cũng nhanh chóng đuổi tới cửa hàng hoa của Mễ Doanh Tĩnh, khiến cho cửa hàng hoa nho nhỏ bị vây tới mức chật như nêm cối, ai cũng chen lấn muốn phỏng vấn Mễ Doanh Tĩnh.
Trong tiệm hoa, Mễ Doanh Tĩnh có thuê 2 sinh viên làm thêm, hai cô gái nhỏ nhìn thấy trận thế này đều bị dọa sợ.
“Chị Mễ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Mễ Doanh Tĩnh để hai người đi khóa cửa lại.
Hai mặt tường của cửa hàng đều là thủy tinh, chiếu lên rất nhiều phóng viên đang vây bên ngoài.
“Đi thôi, chúng ta đi vào phòng trong thôi.” Mễ Doanh Tĩnh nói.
Ba người cùng trốn vào phòng trong cho yên tĩnh.
“Ai nha, đúng ra đến lúc giao ca em nên đi về, đều tại em kéo dài. Bây giờ thì hay rồi, giờ học buổi tối của em bị muộn rồi...”
“Ngại quá, Tiểu Văn, chị làm liên lụy đến em rồi. Nếu không để chị gọi điện cho giáo viên của em xin phép giúp em được không?”
“Không có chuyện gì. Không có chuyện gì.” Tiểu Văn vội vàng nói: “Chỉ thiếu một buổi học cũng không cần gấp, em chỉ thuận miệng nói mà thôi, chị Mễ, chị đừng để trong lòng.”
Tiểu Cầm ở một bên vội vàng nói: “Nguy rồi, hoa của ông Nghiêm còn chưa giao đâu. Một năm nay ông Nghiêm luôn đặt hoa trong cửa hàng của chúng ta, một năm chưa từng nghỉ, cũng là người giàu có nhất trong cửa hàng của chúng ta...”
Mễ Doanh Tĩnh nhìn lãng hoa to trên bàn, trên tầm thiếp có viết tên người nhận hoa: Nghiêm Tắc Ngọc.
Tiểu Cầm nói: “Em đi gọi điện thoại cho ông Nghiêm, báo cho ông ấy biết hôm nay cửa hàng mình không giao hoa được.”
“Không cần đâu.” Mễ Doanh Tĩnh gọi cô lại.
Mễ Doanh Tĩnh cầm tấm thiệp có ghi tên người nhận lên.
Lúc ông Nghiêm này bắt đầu đặt hoa trong cửa hàng cũng là lúc cửa hàng làm ăn không được tốt. Lúc đó Mễ Doanh Tĩnh cũng không nghi ngờ gì, qua thời gian lâu dài, sao bà còn không đoán được ra là ông chứ.
Nghiêm Tắc Ngọc, Du Trạch Ngôn.
“Đó là xe của ai?”
“Du Trạch Ngôn đến đây.”
“Thật sự là Du Trạch Ngôn.”
Mễ Doanh Tĩnh kinh ngạc đi ra khỏi phòng đã nhìn thấy xe của Du Trạch Ngôn dừng trước cửa hàng hoa, bị một đoàn phóng viên và fan vây quanh.
“Ông chủ, bây giờ ông không thể ra ngoài được...”
Du Trạch Ngôn không đợi Lý Nhất Thiên nói hết, ông trực tiếp mở cửa xe ra ngoài.
Lý Nhất Thiên vội vàng gọi điện thoại liên lạc, sau đó cũng vội vàng xuống xe.
“Xin hỏi ông đã thấy bài viết đó