Thư phòng của Tống Dục chính là nơi trọng yếu nhất của An vương phủ.
Chỉ có một mình An vương và thiếp thân thị vệ của hắn là Tôn Tân được ra vào, ngoài ra không ai được phép tiến vào.
Ngoài ra bên ngoài còn có hơn mười thị vệ ngày đêm tuần tra xung quanh, đến ngay cả một con ruồi cũng không có khe hở mà bay vào ấy chứ.
Vào hồi canh ba, đây là lúc mọi người ngủ say nhất và là lúc mà tinh thần con người xuống thấp nhất, nhưng những thị vệ tuần tra của An vương phủ lại không hề mệt mỏi, biếng nhác, mỗi người đều xốc lại tinh thần, tuần tra càng thêm nghiêm ngặt hơn.
“Không hổ là người của An vương phủ, kỷ luật thật nghiêm minh, bọn họ đều là người sắt hay sao mà không thèm ngủ?” Một kẻ mặc y phục dạ hành lẫn vào trong bóng đêm, đang tiềm phục trên một nhánh cây, nhìn những thị vệ đi tuần ở dưới mà nghĩ thầm.
Xem ra hắn không thể xông vào được, có lẽ phải quay về tính toán kỹ lại một phen, lần này hắn đã coi thường Tống Dục rồi.
Thân ảnh đang chuẩn bị tính đường hồi phủ thì dưới tán cây một thị vệ đột nhiên phát hiện ra cái bóng của hắn.
“Ai kia?” Thị vệ đã thấy rõ thân ảnh của người áo đen đứng trên tàng cây, quát lớn.
Tiếng quát của hắn làm tất cả các thị vệ khác đều tập trung lại chỗ này.
Nam tử trên cây nhíu mày, hít một hơi chân khí, thi triển khinh công, tính toán phi thân đào tẩu.
Nhóm thị vệ đã phát hiện ra người áo đen, đều đã chạy lại bao vây, ai cũng nghĩ rằng với số đông người thế này thì việc bắt kẻ xâm nhập kia thật dễ dàng.
Nhưng hắc y nhân kia võ công rất cao cường, nhanh chóng hạ gục vài thị vệ, lúc này bọn họ mới biết rằng kẻ đêm nay xâm nhập vào An vương phủ không phải dễ đối phó! Số thị vệ còn lại liền liếc nhìn nhau, ra hiệu bằng ánh mắt, lập tức toàn thể tập trung tấn công người áo đen.
Hắc y nhân không hề ham chiến, chỉ muốn nhanh chóng mở một đường máu, nên mỗi một chiêu đánh ra đều dùng đến mười thành công lực, hơn nữa đều là những chiêu số đoạt mạng.
Đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện thêm mười hắc y tráng sĩ.
Chẳng lẽ đây lại là mười tử sỹ được An vương bồi dưỡng trong truyền thuyết hay sao? Thấy vậy, hắc y nhân kia không khỏi lo lắng, phút chốc trong mắt hắn đã dâng lên tầng tầng sát khí.
Xem ra đêm nay phải có một trận ác chiến rồi, đến ngay cả mười tên tử sĩ như thần long không mấy khi lộ hành tung cũng đều xuất hiện, đây cũng có thể xem như là vinh hạnh của hắn a!
Nguy hiểm đang rình rập tứ phía, nếu kể về thực lực thì đối phó với mấy chục thị vệ bình thường không khó khăn lắm, nhưng bây giờ lại thêm cả mười tên tử sỹ thấy chết không sờn này nữa thì thực là khó khăn cho hắn lắm.
Chỉ hơi phân tâm một chút thôi mà tên tử sỹ kia đã nắm được nhược điểm của hắn, vung đao đâm vào.
“A!” Người áo đen bật kêu lên một tiếng đau đớn, lấy tay ôm chặt lấy miệng vết thương đang chảy máu, vừa đánh vừa lui, tử sĩ quả nhiên danh bất hư truyền, không đến ba chiêu đã nhìn ra chỗ yếu hại của hắn.
Ba mươi sáu chước, chuồn là thượng sách! Hắc y nhân ra hư chiêu, rồi móc đạn sương trong người ra ném vào đám thị vệ.
Ngay lập tức làn sương trắng ào ra, che mờ tất cả, đến khi sương tan thì người cũng đã biến mất.
“Ầm!” một tiếng, cửa phòng bị đẩy bật ra, một thân hình nhuộm máu lăn vào trong phòng.
Vân Cẩm Thi đang ngồi trên giường tu luyện, chậm rãi mở mắt, nàng hoàn toàn bình tĩnh và tỉnh táo, không có chút mảy may hoảng sợ nào, ánh mắt trong veo của nàng nhìn về phái người áo đen đang hôn mê dưới đất tự hỏi: người này là ai? Khuôn mặt này dường như có vẻ quen thuộc? Có phải họ đã từng gặp nhau hay không, hay chẳng lẽ lại là hắn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...