Tống Dục nói còn chưa dứt lời thì Vân Cẩm Thi cũng cảm giác được thân thể nàng đột nhiên bị xuyên vào, nỗi đau đớn như bị xé rách làm cho nàng phải hét lên: “Thả ta ra!” Vân Cẩm Thi kháng cự, giãy dụa, nàng muốn thoát ra khỏi cái địa ngục trần gian này.
“Quá muộn rồi!” Tống Dục lạnh lùng thốt lên, ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo như trước.
Trong lúc hắn tóm lấy đôi tay nàng, kéo lên cố định chúng trên đỉnh đầu thì động tác của thân dưới vẫn không hề dừng lại, mỗi một lần hắn rút ra rồi lại ấn sâu vào nơi yếu ớt nhất của nàng, như thể muốn kéo nàng xuống tận đáy vực sâu thẳm.
Toàn thân Vân Cẩm Thi đau đớn như bị xé rách, làm cho nàng kiệt sức, dần dần cũng không giãy dụa nữa, thậm chí như ngừng cả thở, nàng nhìn bóng hai người in trên vách tướng qua ánh nến bằng ánh mắt trống rỗng.
Thời gian trôi qua không biết qua bao lâu, mãi đến khi thân xác nàng lạnh như băng, đau đớn đến lặng người, nằm trên mặt đất….
Tống Dục mới không một chút lưu tình, hắn rút ra khỏi người nàng, đứng lên, cao ngạo nhìn lướt qua thân thể nằm trên mặt đất như người chết rồi của nàng, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng, khinh miệt: “Người đâu, đến đây mang nàng xuống hậu viện cho ta!”
“Chủ tử?” Băng Nhi ngây ngốc đứng ở bên ngoài, khuôn mặt tái nhợt vì khiếp sợ, vội lấy lại tinh thần, chạy nhanh vào, nhặt lấy từng mảnh hỷ phục đã bị xé tan tác mặc vào cho Vân Cẩm Thi, không kìm được nước mắt, run rẩy hỏi: “Chủ tử, chủ tử, người thế nào rồi?”
Nghe thấy tiếng người kêu khóc ở bên cạnh, ánh mắt trống rỗng, vô thần của Vân Cẩm Thi nhìn về phía Băng Nhi, trước mặt nàng là một khuôn mặt xa lạ.
Vân Cẩm Thi lại khép mắt lại, rơi vào hôn mê.
“Triệu ma ma, bây giờ phải làm gì đây? Chủ tử.
.
.” Băng Nhi khóc nức nở, vừa lau nước mắt vừa bất lực nhìn Triệu ma ma đang thay quần áo mới cho Vân Cẩm Thi.
Hai người họ đều là của hồi môn đi theo bên người Vân Cẩm Thi.
Triệu ma ma hung hăng trợn mắt nhìn Băng Nhi, quát lớn: “Ngươi khóc lóc cái gì? Cẩn thận không vương gia nghe thấy được thì chúng ta lại khổ thêm.
Cứ tưởng rằng chủ tử được là vương phi, chúng ta đi theo sẽ được sung sướng lây, ai ngờ… Nhưng nói gì thì nói, chẳng ai muốn mình giống như một món đồ, có thể bị mang đi nơi nào cũng được cả.
Thanh Nham quốc chúng ta hàng năm vẫn phải cống tiến vàng bạc, châu báu, đến bây giờ là cả nữ nhân nữa, cho dù có được phong là phi tử đi nữa thì vẫn cứ là xuất thân hèn kém, không có thân phận, không có địa vị.
Chính vì không muốn dâng lên công chúa thật, nên đã tìm được một bé gái mồ côi, trong một đêm đã thành nghĩa muội của hoàng đế bệ hạ, chỉ tiếc rằng có vẻ như nàng ấy không có phúc để hưởng vinh hoa phú quý này.”
“Ma ma, người đừng nói nữa, từ nay về sau chúng ta phải làm sao bây giờ?” Nghe thấy Triệu Ma ma nói như vậy, Băng Nhi càng khóc thảm thiết hơn.
“Băng Nhi này, khóc không giải quyết được gì hết, giờ đây chúng ta không thể nhờ cậy chủ tử này được, vừa mới vào vương phủ đã chọc giận vương gia, đã bị đuổi vào hậu viện, e rằng cả đời này cũng không có được sự sủng ái.
Ta chỉ là một bà lão già cả, sống không còn được mấy năm nữa, còn ngươi thì khác, Băng Nhi, thân phận và địa vị của mình phải dựa vào chính bản thân mình, không có ai trời sinh thân phận hèn kém, cũng không có ai cả đời mang thân phận nha hoàn.
Điều này phụ thuộc vào ngươi thôi, để xem xem ở cái nơi ăn thịt người không nhả xương này ngươi có thể dành được một chỗ cho riêng mình không.”
“Dành được một thân phận cho riêng mình.
.
.” Lúc này Băng Nhi đang mơ mơ hồ hồ nên cũng không thể hiểu hết ý trong lời nói của Triệu Ma ma, nhưng những lời này đã in sâu vào tâm khảm nàng, thế nên trong tương lai không xa lắm, An vương phủ sẽ vì nàng mà nổi lên một hồi gió tanh mưa máu.
.
.
Triệu Ma ma và Băng Nhi biết rõ Vân Cẩm Thi bị cho vào hậu viện là có nghĩa như thế nào.
An thân vương là nhị đệ của đương kim hoàng thượng, trong tay hắn nắm quyền cao, có thể nói là dưới một người trên vạn người, hết lần này tới lần khác trời sinh tính phong lưu, trong vương phủ cơ thiếp nhiều vô số, nhưng phi tử lại không hề có một ai.
Lý do chính là An thân vương phong lưu này cả đời chỉ si tình với một nữ tử duy nhất, đó chính là đệ nhất mỹ nữ của Xích Vũ quốc: Tô Mộ Nghiên, nhưng tiếc thay Tô Mộ Nghiên một năm trước đột nhiên mất tích một cách ly kỳ.
Dù cho Tống Dục đã điều động mọi lực lượng, nhưng cho đến nay vẫn không tìm được tung tích của nàng.
Trong An vương phủ có quá nhiều cơ thiếp, nên địa vị của cơ thiếp cũng rất thấp, chỉ hơn mấy lão bà và nha hoàn mà thôi.
Nếu đi theo, hầu hạ một thê thiếp đã từng chọc giận vương gia, thì cả đời này không thể có được cơ hội đổi đời.
Mãi cho đến chiều ngày hôm sau Vân Cẩm Thi mới tỉnh lại, nàng ngồi dậy, ký ức trước khi hôn mê cứ lần lượt hiện lên trong đầu của nàng: thân thể của nàng, nam nhân tàn bạo lãnh khốc kia, nàng là ai? Đây là nơi nào?
“Chủ nhân, người cũng đã tỉnh rồi.” Nhìn thấy Vân Cẩm Thi đã ngồi dậy, Băng Nhi vội vàng chạy vội tới trước giường, khuôn mặt lâu lắm rồi mới biết nở nụ cười.
“Đây là đâu?” âm thanh của Vân Cẩm Thi khàn khàn, nàng nhận ra đó không phải do trời sinh như vậy mà là vì cuống họng của nàng đã bị thương, chắc là trước đây do kêu khóc nhiều quá, lại còn thêm bị khát khô cổ gây ra nữa.
“Chủ nhân, người đừng quá thương tâm nữa, đừng đau khổ vì chúng ta đã bị đuổi vào hậu viện của vương phủ.
Chắc là vương gia trong cơn tức giận nhất thời mới quyết định như vậy, có thể đến một ngày nào đó, tâm tình của vương gia tốt lên, sẽ tha cho chúng ta được quay về tiền viện sống cùng cùng một chỗ với vương gia.”
Băng Nhi vô cùng bất an nhìn Vân Cẩm Thi, tiếp tục nói: “Chủ nhân cứ yên tâm, căn phòng này mặc dù hơi nhỏ, đơn sơ nhưng Băng Nhi đã tự tay quét dọn sạch sẽ rồi nên người cứ yên tâm mà ở lại đây.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...