“Nương, tại sao chúng ta lại phải ở chỗ này? Con sợ, con muốn về nhà, Lan nhi không muốn ở lại cái nơi đáng sợ này.” Trên khuôn mặt nhỏ nhẵn trắng trẻo vẫn còn in dấu vết của dòng nước mắt, đôi mắt to tròn đẩy vẻ sợ hãi, Vệ U Lan nép trong ngực mẫu thân mình, run rẩy hỏi.
“Lan nhi đừng sợ, có mẫu thân ở đây, Lan nhi không phải sợ.”
“Nương, vì sao cha còn không đến đưa chúng ta rời khỏi nơi này?”
“Cha con.
.
.
tạm thời trong lúc này cha con còn rất nhiều việc phải làm nên không đến đón chúng ta được.”
“Không thể nào, bình thường phụ thân rất yêu chiều Lan nhi, dù cho là bận đến mấy cũng vẫn quan tâm đến Lan nhi, vậy mà đã ba ngày nay chưa thấy cha đến.” Vệ U Lan lay lay tay áo của mẫu thân ra điều bất mãn.
“Lan nhi, cha con không phải là không muốn đến chỗ chúng ta, mà hiện nay cha con đang bị người ta hãm hại… ” Nói rồi Vệ phu nhân ngước nhìn lên tia sang le lói từ cửa sổ nhỏ của phòng giam, khẽ lẩm bẩm: “Lão gia.
.
.
Lão gia không biết người thế nào rồi? Cầu xin cho người được bình an.
.
.”
Đúng lúc này, trong thiên lao đột nhiên vang lên tiếng bước chân, rồi sau đó cánh cửa nhà lao bị mở ra, một thái giám tay cầm thánh chỉ miễn cưỡng đứng ở ngoài cửa nhà lao dò xét, đánh giá những người đang bị giam cầm sau đó mới cất giọng the thé nói: “Ôi, hôi quá, Vệ gia chỉ còn có một nhúm người thế này thôi à?”
Quan coi ngục vội bước đến, cúi người bẩm báo: “Tạ công công, người của Vệ tướng phủ trong này còn có.
.
.”
” Cái gì mà Vệ tướng phủ? Ngươi ăn nói cho cẩn thận vào!”
“Vâng, hạ quan sai rồi, xin Tạ công công bỏ quá cho.
Tội phạm vệ thị một nhà cả già cả trẻ có mười người bị giam ở chỗ này.”
“Hừ, thật đúng là đã có âm mưu từ trước, vì sợ người khác phát hiện ra hiện mưu đồ làm loạn của mình nên mới để lại ít người như thế.
Được rồi, chuẩn bị mang tất cả ra ngoài đi.
Ôi, thật là hôi chết mất!” Vị công công kia vừa bịt mũi vừa ưỡn ẹo đi ra ngoài.
Quan coi ngục sai người xua tất cả mọi người trong nhà giam ra ngoài, rồi bắt đầu mang gồng xiếng, xích lại để khóa từng người một vào.
“Thưa đại quan, đứa trẻ này còn nhỏ, xin ngài đừng xiềng chân nó lại, cứ để nó đi sau lưng tôi là được mà.”
“Việc này.
.
.”
“Dù sao chúng tôi cũng đã là tử tội, còn có thể chạy trốn vào đâu được nữa?”
“Không, các ngươi không phải tử tù mà là bị đày đi biệt xứ.” Quan coi ngục nói rồi cũng không nỡ khóa chân của tiểu cô nương này nữa mà tìm một sợi dây thừng buộc một cách đơn giản hai tay của cô bé lại.
“Nương, con sợ, Lan nhi sợ lắm!” Tiểu cô nương nấp ở sau lưng mẹ khẽ nói.
“Đại quan, người vừa nói gì? Chúng ta sẽ thành dân lưu vong ư?”
“Đúng vậy, đầu tiên hoàng thượng xử cả nhà ngươi vào tội chết, tịch thu tất cả tài sản, nhưng về sau nghe nói là thái tử điện hạ đã cầu xin với hoàng thượng đặc xá cho nhà ngươi, có điều phạm tội này làm sao có thể tha được? Cuối cùng thái tử điện hạ đã quỳ trước cửa ngự thư phòng suốt hai canh giờ mới làm cho hoàng thượng mềm lòng, đổi thành xử các ngươi đi đày biệt xứ, đến Ninh Cổ, vĩnh viễn không được quay về!”
“Sao cơ? Ninh Cổ? Đó có phải là biên giới của ba quốc gia không?”
“Đúng thế, ta bảo này bây giờ phu nhân còn lo lắng là phải đi đâu làm gì? Có thể giữ được mấy cái mạng này cũng đã là đươc lão Thiên ưu ái lắm rồi.
Thôi mọi người nhanh chân lên, ra đây đóng dấu (lên người) rồi lên đường.”
Mười người chia thành từng tốp nhỏ, đi đến chỗ chậu than để in dấu dành cho những lưu vong nhân bị đày đi biệt xứ.
Rất nhanh liền vang lên tiếng kêu đau đớn, tiếng xin xỏ, tiếng khóc và trong không gian còn có mùi khét của da thịt bị đốt cháy, làm cho Vệ U Lan sợ đến mức ngất đi.
.
.
Đến khi U Lan tỉnh lại thì đoàn người đã bắt đầu lên đường, mọi người được nối với nhau bằng một sợi dây thừng, lặng lẽ bước qua cánh rừng mà đến Ninh Cổ.
Đoàn người cứ chậm rãi đi trên đường, vì đường núi dốc cao rất khó đi, nên thỉnh thoảng có người bị ngã.
Khi có một người ngã xuống sẽ kéo theo cả đoàn người thế nên tốc độ đi đã chậm lại càng chậm hơn.
Quân lính đi áp giải nhận thấy rằng nếu cứ đi như thế này thì đến khi mặt trời lặn họ cũng không vượt qua ngọn núi này đươc, vì thế đã cùng nhau thương lượng: cắt bỏ dây trói để mọi người được tự do đi lại.
Vệ phu nhân nắm tay Vệ U Lan bước đi, U Lan cứ nhìn chằm chằm vào vết thương đã bị kéo mủ của mẹ mình, khẽ hỏi: “Nương, người có đau lắm không?”
“Nương không đau, không đau một chút nào cả.” Vệ phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu, cố gắng mỉm cười an ủi con gái.
“Nương, vì sao Lan nhi lại không có dấu này? Như thế Lan nhi sẽ cùng chịu đau với mẫu thân.”
Nét mặt Vệ phu nhân hơi cứng lại, lát sau mới nói: “Bởi vì.
.
.
Bởi vì Lan nhi còn nhỏ tuổi.”
“Có phải là nhỏ tuổi nên không bị không? Vì sao nha hoàn Thu Cúc cũng chỉ tầm tuổi con thôi mà cũng có dấu này?”
“Lan nhi, con đừng hỏi nữa, con chỉ cần nhớ rằng rõ, chúng ta bây giờ cái dạng này tất cả đều là bởi vì có người hãm hại, chúng ta bị rơi vào thảm cảnh ngày hôm nay là do có kẻ hãm hại, đây chính là ấn ký của cừu hận.”
“Ấn ký của cừu hận?”
“Đúng vậy, con còn có một tương lai rất dài, nhất định sau này phải tìm được ra kẻ nào đã hãm hại cha con, làm cho cả nhà chúng ta thành bộ dạng như bây giờ.”
“Con có thể tìm ra được ư?”
“Tìm được, nhất định con phải tìm được, dù cho không tìm thấy thì con cũng phải quay về, chất vấn hoàng thượng xem tại sao lại có thể đối xử với cha con như vậy.”
“Hoàng thượng cũng là kẻ thù của nhà ta sao?”
“Ừ, cũng có thể coi như vậy.”
“Nhanh lên, nhanh lên, các ngươi đang thì thầm cái gì đấy? Hai người các ngươi đi nhanh đến.
.
.” Sai dịch còn chưa nói dứt câu thì đột nhiên trong rừng lao ra mấy bóng đen, trong tay bọn họ đều lăm lăm thanh đao sang loáng.
Ngay lập tức là tiếng than khóc, là cảnh máu rơi, Vệ phu nhân vội vã kéo tay con gái mình liều mạng chạy như điên, và đây cũng là khởi nguồn của cơn ác mộng.
.
.
………..
“Ngươi nói cái gì?” Chiếc bút long trong tay Lăng Tiêu Hàn rơi xuống bàn, làm vây mực lên bức tranh đang vẽ dở.
“Thưa thái tử điện hạ, thuộc hạ đã tìm hiểu tường tận, toàn gia từ già cả đến trẻ nhỏ cũng đã bị.
.
.”
“Không, không thể như thế được, phụ hoàng rõ ràng đã đáp ứng thỉnh cầu của ta!”
“Đúng thế, thưa thái tử điện hạ, hoàng thượng làm như vậy là đã rất nhân từ rồi.
“
“Không thể, quân không bao giờ nói đùa, hoàng thượng là vua của một nước cơ mà!”
“Thái tử điện hạ!” Thái phó đứng ở bên cạnh cao giọng gọi, hắn cho gã thị vệ kia lui ra rồi nhẹ nhàng nói: “Thái tử điện hạ, từ xưa đến nay quân tâm đều rất khó dò.
Huống chi, uy quyền của hoàng thượng là bất khả xâm phạn, giờ đây hoàng thượng phải nhổ cỏ tận gốc.
Thái tử là người nhân từ quá mức, đây cũng là điều mà hoàng thượng luôn lo lắng, điện hạ, xin người không cần phải thương tâm quá mức, người đã cố gắng hết sức mình rồi.
.
.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...