Động Phòng Thất Sủng Phi


Edit: Chị Bích Dao
“Phụ hoàng cẩn thận!” Lăng Tiêu Hàn biến sắc hét lên.

Ngay lập tức liền có hai ngự lâm quân từ sau lung hoàng thượng lao ra bắt được hai mũi thương.

Lúc này, hai hán tử trung niên đang cầm dải lụa trong tay lập tức lộ ra hai mũi chủy thủy lao nhanh về phía hoàng thượng…
“Nhanh! Nhanh hộ giá!” Vệ Gấm Đường là người tiến cử tiết mục biểu diễn của bọn họ lúc trước cuống cuồng hét lên, lão cũng nhảy vọt ra chắn trước người hoàng thượng, kết quả là lĩnh một dao vào vai, còn một mũi chủy thủy vẫn hướng về phía hoàng thượng mà lao đến.


Khi mũi dao sắp đâm vào hoàng thượng thì may mắn có một thái giám đã ra tay đánh rơi mũi dao xuống đất.
Bốn người ra tay ám sát không thành, liền liếc nhìn nhau một cái, nhân lúc mọi người còn đang hoảng hốt, hai thiếu niên liền giật đai lưng của hai hán tử ra, cuộn lại làm thành hai sợi roi dài.

Nói thì lâu, nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, hai thiếu niên liền nhảy lên lung hai hán tử, mượn lực lao về phía hoàng thượng.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp tới gần thì hai ngự lâm quân lúc nãy đã nhảy ra ngăn chặn.

Bốn người giao chiến trên không trung.
Trong đại điện tiếng hét chói tai vang lên không ngừng, chỉ có hoàng thượng ôm lấy thái tử lạnh lẽo đứng quan sát tình hình, không lâu sau bốn thích khách đều đã bị bắt hết lại.
Vệ Gấm Đường ôm lấy chỗ vai bị thương, khi nhìn thấy hoàng thượng không mảy may thương tổn, chỉ là hữu kinh vô hiểm (chỉ bị kinh sợ mà không nguy hiểm đến tính mạng) liền thở hắt ra một hơi dài, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã có hai thanh đao lạnh ngắt kề bên cổ rồi.
“Các ngươi…làm gì…vậy?….” Vệ Gấm Đường vừa mới cất tiếng lên hỏi thì chỉ thấy bốn thích khách kia cùng đồng thanh hô lên: “Ra tay không thành, đã làm lien lụy đến chủ nhân!” Vừa dứt lời, cả bốn người thất khiếu đều chảy máu, toàn thân run rẩy, trong giây lát đã nằm im không nhúc nhích.
“Hoàng thượng, những người này đã ngậm sẵn thuốc ở trong miệng rồi, họ đã tự vẫn.” Ngự lâm quân lại gần kiểm tra rồi bẩm báo lại với hoàng thượng.

“Hừ, như vậy thật là dễ dàng cho bọn chúng quá.

Người đâu, lôi chúng đi cho ta!” Hoàng thượng phán xong rồi liếc mắt nhìn về phía Vệ thừa tướng đang bị áp giải, toàn thân đã đẫm máu từ vết thương trên vai, lạnh nhạt nói: “Vệ Gấm Đường ơi là Vệ Gấm Đường, trẫm đã từng không để ý tới việc ngươi từng là thần dân của Thanh Nham quốc.

Nhớ năm đó ngươi đã từng bị Thanh Nham quốc trục xuất, nhưng vì trẫm nhận thấy ngươi là người có tài, mặc kệ cho quần thần phản đối mà cất nhắc ngươi lên làm thừa tướng.

Đã mười mấy năm trôi qua, trẫm đã từng giao cho ngươi nhiều trọng trách , một mực tin tưởng ngươi, vậy mà không ngờ đến ngươi vì tính kế ám sát trẫm mà đã nhẫn nhục chịu đựng bao nhiêu năm qua.

Nay lại vì ám sát không thành, không tiếc than mình, giả vờ trúng đao, bày ra khổ nhục kế này là muốn trẫm lại tin tưởng ngươi nữa sao? Ngươi vẫn còn muốn dối gạt trẫm để hòng sau này tiếp tục tìm thời cơ ám sát trẫm hay sao? Chẳng lẽ ngươi không nhớ: hành thích (ám sát) thiên tử, nhiễu loạn triều chính là bị chu di cửu tộc ư?”

“Hoàng thượng, vi thần bị oan, thần nào dám có ý nghĩ như thế, thần thật sự không biết gì cả.

Thần chỉ thấy kỹ thuật của gánh xiếc này rất cao nên muốn đưa họ vào cung để hoàng thượng được thưởng thức, nhưng thần không ngờ được rằng một gánh xiếc rong như vậy lại có thể là những thích khách.

Điều này nhất định là có ai đó muốn hãm hại vi thần, cúi xin hoàng thượng minh xét!” Vệ Gấm Đường vội vã thanh minh.
“Hãm hại? Ha ha… Ngươi thử nói xem là ai muốn hãm hại ngươi? Là trẫm ư” Hoàng thượng gầm lên, “Người đâu, gải Vệ Gấm Đường vào Thiên Lao, mang quân đến Vệ phủ bắt tất cả mọi người lại, trẫm muốn xử để làm gương cho trăm họ: toàn gia xử trảm!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui