Edit: Chị Bích Dao
Vân Cẩm Thi vẫn còn đang hốt hoảng, nàng quay về hậu viện, giờ đây nàng đã biết mình không thể rời khỏi nơi này được.
Vừa nãy Lý tổng quản đã thông báo cho nàng và bây giờ nàng còn được An vương gia ban cho nơi ở: chính là Lan thú uyển này- nơi này đã từng được cấp cho Vũ mỹ nhân, một trong những ái thiếp của An vương gia, giờ đây dùng để ban cho nàng.
Nơi này cũng rất là sơ sài, chỉ có vài gian phòng, không có nha hoàn ở bên hầu hạ, nhưng so với cảnh mười người chen chúc với nhau trong một gian phòng ẩm ướt, nhỏ bé, chỉ có một chiếc giường để ngủ thì hẳn là hơn rồi.
Nhưng có điều trái tim nàng không muốn ở lại.
Khi biết được rằng mình không có cơ hội được rời đi, nàng thật sự rất không cam lòng.
Năm nay, có vẻ như mưa thu đến sớm hơn mọi năm, bầu trời chợt sầm lại, mới đầu chỉ lác đác mấy hạt mưa rồi nhanh chóng thành dày hạt, như một tấm màn dệt bằng nước mưa.
Vân Cẩm Thi xòe tay, để cho nước mưa thấm lạnh trong lòng bàn tay mình.
Khuôn mặt nàng chợt cứng lại, dường như trước kia, đã từng có một thiếu niên lau nước mắt cho nàng và nói: chỉ cần nàng đồng ý, hắn sẽ dành cả đời này lau hết đi nước mắt cho nàng, cho đến khi bọn họ đến đầu bạc răng long.
.
.
Có lẽ, tương lai thật sự sẽ có một ngày như vậy, người đó sẽ lau hết được nước mắt cho nàng như lau hết đi những bi thương muộn phiền, cứ như vậy cho đến khi họ cùng nhau già đi.
.
.
Đúng vậy, giờ phút này tất cả những bi thương, vui vẻ, khổ đau hay hạnh phúc nàng đã nhớ ra rồi, thậm chí cả những chuyện muốn quên đi từ nửa năm trước nàng cũng đã nhớ ra.
Có điều khi đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, nàng càng mong muốn rời khỏi nơi này.
…Năm năm trước, trong ngày hội Trung thu, hoàng đế của Lam Diễm quốc thiết yến tiệt lớn trong cung, đồng thời cũng phá lệ cho phép đại thần có thể mang gia quyến vào cung cùng dự tiệc.
Thái tử Lăng Tiêu Hàn vừa phe phẩy chiếc quạt trong tay vừa bước vào Ngự hoa viên, khi nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt bèn buồn bực lắc đầu, thở dài nói: “Khu vườn đẹp thế này lại bị bọn họ phá hỏng mất.” Dứt lời, hắn quay lung muốn bỏ đi.
“Thái tử điện hạ, hôm nay là ngày vui, sao người không vào?” Nha hoàn thiếp thân Bình Nhi khẽ giật giật chéo áo Lăng Tiêu Hàn.
“Dù thái tử không thích náo nhiệt, nhưng mà hoàng hậu nương nương đang ở bên trong, ít ra người cũng phải vào thỉnh an hoàng hậu nương nương đã.
Người vào thỉnh an xong rồi đi cũng được mà.”
Lăng Tiêu Hàn nhướng mày: “Làm sao phải thỉnh an? Mẫu hậu ta cũng sẽ không phải vì chuyện nhỏ như thế mà tức giận được.
ngươi thật đúng là nha hoàn bên người mẫu hậu ta, lúc nào cũng chỉ chăm chăm vì mẫu hậu mà thôi.
Lúc này bên trong đang đông người, có rất nhiều mệnh phụ phu nhân khác, nếu ta mà đi vào há có thể đi ra dễ dàng sao? Không bằng ta đi nơi khác luôn, nghe nói ở Lục gấm viên hoa lan đang nở, chúng ta đi xem, tiện thể hái một ít về cắm cho tẩm cung của ta có phần hương sắc.”
“Nô tỳ cùng đi với người.” Bình Nhi vội nói rồi đi theo Lăng Tiêu Hàn đến Lục gấm viên.
“Đúng rồi, vừa nãy ta nhìn thấy Xuân Đào với Hạ Hà, hôm nay mẫu hậu lại trưng dụng bọn họ à?” Lăng Tiêu Hàn vừa đi vừa hỏi.
Bình Nhi rảo bước để đuổi kịp Lăng Tiêu Hàn “Vâng, đúng là như thế, vì hôm nay ở đây rất đông người, mà hai tỷ tỷ ấy rất nhanh nhẹn, nên hoàng hậu nương nương dĩ nhiên là sẽ sai bảo đến bọn họ rồi.
Có phải là Bình Nhi hầu hạ thái tử điện hạ người không tốt ư?”
“Không phải thế, ta chỉ tiện miệng hỏi thế thôi.
Chúng ta đi nhanh lên!”
Bọn họ còn chưa đi đến cửa Lục gấm viên mà đã thấy hương hoa thơm ngát bay khắp không gian rồi.
Lăng Tiêu Hàn vô cùng cao hứng sải bước đi vào vườn, hít sâu một hơi hương hoa, nói: “Ôi.
.
.
Thơm quá.
Bình Nhi, mau đi hái hoa đi, trong này thật là thanh tịnh, rõ ràng vườn ngoài kia không thể so được.
Bình Nhi, ngươi mau đi hái hoa đi để chúng ta còn về sớm.”
“Thái tử điện hạ, người hãy ở chỗ này chờ nô tỳ đi hái hoa.”
“Ừ, mau đi đi, nhớ là phải hái nhiều nhiều nụ hoa mới chớm nở đấy nhé.”
Bình Nhi liền đi về phía trước hái mấy cành hoa trước mặt, Lăng Tiêu Hàn thì tùy ý ngắm nhìn hoa, thưởng thức hương hoa tràn ngập trong không khí, cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước cách đó không xa có một bụi hoa tím xen lẫn với lá xanh ngắt, bụi hoa tỏa ra hương thơm vô cùng khác biệt: thanh nhã, sâu lắng, mùi hương nếu đã từng biết đến thì sẽ không bao giờ quên được.
Một cơn gió thổi đến làm bụi hoa xao động, những bông hoa màu tím cứ dập dềnh trong gió, vô cùng sinh động, làm cho Lăng Tiêu Hàn muốn đến gần hơn nữa để ngắm nhìn.
“Bình Nhi, khi nào hái xong hoa thì sang bên kia tìm ta.”
“Vâng, thưa điện hạ.”
Lăng Tiêu Hàn đi đến bụi hoa, khi hắn bước hẳn vào trong lùm cây thì chợt nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ.
Trước mặt hắn là một thân hình nhỏ bé, đang trốn trong này mà khóc.
“Ngươi.
.
.
Là ai?”
Lăng Tiêu Hàn đang định lại gần an ủi thì từng đợt cánh hoatheo trân gió tung bay dày đặc trong không khí, rồi thân ảnh nhỏ bé kia không thấy đâu nữa.
Chẳng lễ hắn bị hoa mắt rồi sao? Trong khi Lăng Tiêu Hàn đang hoài nghi mình nhìn nhầm thì sau lung hắn vang lên thanh âm non nớt pha lẫn vẻ nhút nhát, e lệ: “Ca ca, người hỏi ta ư?”
Lăng Tiêu Hàn kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy một nha đầu đáng yêu đang đứng trong bụi hoa nhìn mình, trên khuôn mặt còn có vệt nước mắt chưa kịp khô và đôi mắt to đen tròn còn đong đầy nước mắt.
“Đúng thế, ngươi là ai? Vì sao trong cung ta chưa từng thấy ngươi bao giờ?” Lăng Tiêu Hàn nhìn cô bé trước mắt, hắn ước chừng nàng nhỏ tuổi hơn mình, chỉ khoảng mười tuổi, hắn vô cùng tò mò vì thật sự hắn chưa gặp cô bé này lần nào.
“Ta ư, ngươi thử đoán xem?” Dù sao tiểu cô nương này vẫn còn tâm tính của trẻ con nên khi nghe Lăng Tiêu Hàn hỏi, cô bé đã tạm quên mối thương tâm của mình.
“Ta làm sao mà có thể đoán ra được.” Lăng Tiêu Hàn bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tên của ta cùng với vườn lan này có nét tương tự.
Phụ thân ta nói rằng vào lúc ta sinh ra thì vườn lan trong nhà cúng đang nở rộ, nên đặt tên cho ta là U Lan, ca ca, ta tên là Vệ U Lan.” Tiểu cô nương mỉm cười, làm lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên khuôn mặt trắng trẻo, trông thật là đáng yêu.
Lăng Tiêu Hàn bật cười: “U Lan? Ngươi là Vệ U Lan? Ngươi họ Vệ, vậy thì ngươi là nữ nhi của Vệ gia ư?” Hắn vừa nói xong, liền nhớ lại mẫu hậu đã từng không chỉ một lần nói với hắn rằng vị thiên kim tiểu thư này chính là tuyển chọn số một cho ngôi vị hoàng hậu tương lai của hắn.
Nghĩ tới đây, Lăng Tiêu Hàn không khỏi đỏ mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...