Sau khi chính thức công bố yêu nhau. Quan hệ của Bạc Băng và Diệp Chính Thần ngoại trừ việc ngủ cùng một giường thì dường như không có gì thay đổi so với trước kia. Hằng ngày, anh vẫn đến phòng nghiên cứu bằng siêu xe BMW, trong khi cô thì vẫn dùng chiếc xe đạp còn mới 80%, mỗi ngày mồ hôi đổ như mưa đạp xe đến trường học và đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi. Không phải là Diệp Chính Thần không quan tâm đến cô, cũng không phải là cô khác người. Đôi lúc anh muốn đưa cô đến trường, đương nhiên cô sẽ cảm thấy rất thích, nhưng suy nghĩ kĩ lại, anh và cô ai cũng bận rộn, thời gian nghỉ ngơi lại khác nhau, muốn cùng đi, rồi cùng về, thì phải thay đổi thời gian đã sắp xếp trước đó. Bạc Băng là người có thói quen độc lập, không thích bị trói buộc, cô lại càng không thích trói buộc người khác.
Cũng có lần đi ngang qua một cửa hàng xe, Diệp Chính Thần chỉ vào một chiếc Mercedes màu rượu đỏ, hỏi cô có thích hay không, giọng nói của anh lúc đó còn thoải mái hơn cả khi anh tặng cho cô chiếc đồng hồ tình nhân, còn cô thì vô cùng thành thật trả lời anh là: “Em không biết lái xe.”
“Anh sẽ đưa em đi học.”
“Anh tha cho em đi!” Cô nói: “Em rất ngốc về đường xá, đến nay vẫn không rõ các con đường, chạy xe đạp ở công viên trường đại học Osaka mà em còn bị lạc.”
Không đợi anh phản đối, cô lại tiếp tục nói: “Chạy xe đạp không có gì là không tốt, chẳng những bảo vệ môi trường, lại không lo lắng bị kẹt xe, rèn luyện thể lực, còn không phải sợ vóc dáng bị phát phì.”
Còn có thể được về cùng với anh Phùng và Lăng Lăng, trên đường vừa nói vừa cười, tự do thoải mái.
…
Xe đạp đúng là có rất nhiều ưu điểm, ngoại trừ những ngày mưa.
Mà Nhật Bản lại là một hòn đảo, thường xuyên được những trận mưa to chiếu cố.
Vài ngày sau, trên đường trở về nhà trọ Bạc Băng gặp cơn mưa lớn có sấm chớp đùng đùng, cô nghĩ có lẽ mưa đến nhanh, cũng sẽ nhanh tạnh, nên ghé vào một cửa hàng bên đường trú mưa.
Bạc Băng run rẩy trốn vào một góc tránh gió, oán hận thời tiết Nhật Bản, nhanh chóng bị nhấn chìm trong nước biển, nhân viên phục vụ trong cửa hàng đi ra, cực kì lịch sự hỏi cô có muốn trú mưa không, Bạc Băng cúi đầu nhìn đôi giầy đang ướt sũng nước mưa của mình, lại nhìn vào bên trong cửa hàng sau lớp cửa kính thủy tinh, thấy được khắp sàn trải toàn thảm đỏ, cô vội vàng cúi đầu: “Rất cám ơn! Tôi ở đây được rồi.”
Nhìn theo người nhân viên đi vào cửa hàng, Bạc Băng lại thấy chiếc xe ô tô màu đỏ mà hôm trước Diệp Chính Thần đã chỉ cho cô, thân xe được phủ một lớp nước sơn sáng bóng, nhẹ nhàng chuyển động, nhìn vào bảng giá được niêm yết, thì không thể đếm hết được các con số.
Haizzz! Được ánh sáng ngọn đèn rực rỡ trong cửa hàng tô điểm, thật sự so với chiếc xe đạp còn mới 80% của cô, thì đúng là nó có xinh đẹp hơn một chút.
…
Mưa liên tục mấy giờ liền cũng không có dấu hiệu ngừng, ngược lại mưa càng ngày càng lớn, mang theo tiếng gió gào thét khắp bầu trời.
Nước mưa chảy xuôi trên đường, bên ngoài đường lớn không một bóng người, tất cả các xe ô tô đều đã giảm tốc độ.
Bạc Băng nhìn về màn mưa tối tăm trước mắt.
Chẳng lẽ sự nguyền rủa của cô đã thật sự linh nghiệm?
Vậy hãy để bão táp tới mãnh liệt thêm chút nữa đi!
Đợi thêm mười phút nữa, Bạc Băng nghĩ có lẽ cơn mưa to này không có khả năng tạnh một chút nào, cô lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Chính Thần, hỏi anh trong lúc cấp bách này có thể trích một chút thời gian để làm “anh hùng cứu mỹ nhân” hay không.
Vừa lấy điện thoại ra, Bạc Băng thấy trên màn hình hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là số máy của anh.
Cô gọi cho anh, điện thoại vừa chuyển thông cô vẫn chưa kịp lên tiếng, anh đã hỏi: “Em đang ở đâu vậy?”
“Em đang ở trên đường có cửa hàng xe ô tô hôm trước.” Vì không muốn anh hiểu lầm cô muốn mua xe, nên bổ sung thêm một câu: “Trú mưa.”
“Ở đó đợi anh, anh đến ngay.”
Không lâu sau, một chiếc xe BMW đang chạy như bay dừng trước mặt cô, Diệp Chính Thần cầm chiếc áo khoác của cô bước xuống xe, anh mang một đôi giầy Leisure Gucci bóng loáng không vương một hạt bụi giẫm lên nước mưa trên mặt đường, đi về phía cô.
Bạc Băng cúi đầu nhìn đôi giầy thể thao Adidas của mình đã bị mưa làm ướt sũng, trông rất thảm hại.
Hai đôi giầy đứng cùng một chỗ, mũi giầy và mũi giầy chạm vào nhau không chút khoảng cách, trông rất buồn cười.
“Mưa lớn như vậy, đứng ngây ngốc ở đây làm gì? Sao em không chạy chiếc xe đạp bảo vệ môi trường và rèn luyện thể lực của em về nhà đi?” Giọng nói mang theo ý cười của anh bao quanh đầu cô.
Bạc Băng quay đầu nhìn chiếc xe đạp được nước mưa rửa sạch không còn một hạt bụi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Diệp Chính Thần thè lưỡi: “Không tệ, chỉ là thiếu một chút chức năng chống ngấm nước mà thôi.”
“Thiếu một chút? Em vẫn rất khiêm tốn.” Anh nở nụ cười, ý cười trong mắt anh cũng lộ rõ sự vui vẻ: “Vậy thì bây giờ, em định ngồi xe BMW mà khóc? Hay là vẫn tiếp tục chạy xe đạp của em mà cười?”
Cô phân tích tình hình hiện nay, cân nhắc nói: “Sư huynh, em có thể ngồi trong xe BMW của anh mà cười một lát được không?”
Tay anh vuốt mái tóc cô, trong mắt lộ rõ vẻ nuông chiều.
“Cười đi, muốn cười bao lâu cũng được.” Áo len được anh khoác lên người cô, anh dùng sự dịu dàng ấm áp của mình để bao bọc cô. Anh ôm vai cô đi đến xe, mở cửa để cô lên xe. Sau đó, lại đem chiếc xe đạp của cô nhét vào cốp xe sau, Bạc Băng đoán là, có bán tám lần chiếc xe đạp của cô cũng không đủ tiền để tẩy sạch chiếc thảm lông xa xỉ trong cốp sau xe của anh…
Cô kéo chiếc áo len vào sát người mình, nở nụ cười ngọt ngào, cười đến mức suýt chút nữa trật khớp xương hàm.
Thông thường, phụ nữ yêu cầu vật chất càng ít thì hưởng thụ sự ấm áp từ đàn ông càng nhiều.
Diệp Chính Thần thường nói: Nha đầu, anh vẫn chưa làm được gì cho em hết.
Thật sự anh đã làm cho cô rất nhiều, mỗi một ngày mưa, từng giọt mưa rơi xuống đều ngưng tụ thành sự ấm áp, mỗi một giọt nước mắt đều ngưng tụ thành viên ngọc ngàn năm màu hổ phách, tất cả được kết hợp thành một loại hạnh phúc.
Đương nhiên, nếu có thể lựa chọn lại một lần nữa, cô sẽ lấy sự ấm áp của Diệp Chính Thần đổi thành một chiếc xe xa xỉ, ít nhất, cô có thể đổi nó thành đồng nhân dân tệ, mà báo hiếu với bố mẹ cô.
Lúc ấy, đúng là rất khờ! Ngây thơ theo đuổi một thứ tình yêu chỉ có trong tiểu thuyết.
…
Cho rằng yêu anh, không nên dựa vào sự huy hoàng rực rỡ của anh, càng không muốn mượn hào quang của anh để khoe khoang bản thân mình.
Cho rằng yêu anh, cô và anh cũng sẽ như hai cây đại thụ, rễ quấn lấy nhau trong lòng đất, lá chạm vào nhau trên các đám mây…
Cho rằng…
***
Đầu mùa hạ, hoa ngọc lan nở đầy các nhánh cây, toàn bộ được bao trùm bởi một màu trắng.
Bạc Băng đang đứng trong cửa hàng tiện lợi một mặt xem đồng hồ, một mặt cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chờ Diệp Chính Thần đến đón cô. Tiếng mở cửa vang lên, một vị khách vô cùng xinh đẹp bước vào. Bỗng nhiên, Bạc Băng cảm thấy trước mắt sáng ngời, ngay cả câu nói chuyên nghiệp “Xin chào quý khách” cô cũng quên nói, ánh mắt hoàn toàn không tự chủ được mà cứ mãi nhìn theo cô gái có gương mặt trong sáng thuần khiết hơn ánh trăng.
Cô gái này không chỉ có một vẻ đẹp hơn người, mà còn có dáng người cao gầy, hoạt bát, tư chất lại mang vẻ thanh thuần, thoát tục.
Sự thanh cao bẩm sinh này, e rằng ngay cả Tần Tuyết khi gặp cũng phải khen ngợi mà thôi.
Phong cách tao nhã như thế, cho dù không mặc váy áo Chanel đắt tiền, thì cũng có thể nhìn ra được xuất thân cao quý của cô ta.
Bạc Băng đang đoán vì sao một cô gái xinh đẹp hoàn hảo như vậy lại đến một cửa hàng tiện lợi nhỏ như ở đây, cô ta chọn một ít thức ăn, mấy thứ vật dụng hằng ngày, lại lấy một vài lon bia Asahi hương vị cà phê, đi đến quầy tính tiền.
Bạc Băng lập tức khom người, cung kính nói: “Xin chào quý khách. Rất vui được phục vụ quý khách.”
Cô gái mỉm cười gật đầu, cô ta không dùng sự lễ phép của phụ nữ Nhật Bản. Ở Nhật Bản, dù là người có thân phận cao quý đến đâu cũng không bao giờ quên mất lễ tiết.
Bạc Băng đang cảm thấy khó hiểu, thì cô gái lại chỉ vào bảng tên trước ngực cô.
“Bạc?” Cô ấy phát âm tiếng Nhật không chuẩn hỏi Bạc Băng: “Cô họ Bạc?”
“Vâng.” Bạc Băng dùng tiếng Nhật đáp: “Tôi là người Trung Quốc.”
Khóe môi cô gái cong lên, nụ cười ấm áp như gió xuân hiện lên trên gương mặt.
“Tôi cũng vậy!” Giọng nói của cô gái so với sự tưởng tượng của Bạc Băng có phần hoàn hảo hơn, giọng nói chậm rãi bằng tiếng phổ thông rất chuẩn.
Bởi vì đã đoán được trước đó, nên Bạc Băng cũng không ngạc nhiên, dùng động tác thông thạo thanh toán tiền cho cô gái.
“Đây là cô làm sao?” Cô gái chỉ vào tủ thủy tinh đang trưng bày món gà nướng.
“Vâng. Tôi vừa mới làm xong.” Bạc Băng hỏi: “Cô muốn lấy một phần không?”
Cô gái suy nghĩ một chút: “Hai phần đi.”
“Được ạ.” Bạc Băng lấy từ tủ ra hai phần mới nhất, đặt vào một chiếc túi to: “Cám ơn, sáu ngàn một trăm Yên.”
Cô gái mở chiếc túi xách Hermes, tìm kiếm một lát, khá chăm chú, sau đó vẻ mặt như có lỗi nhìn cô: “Thật sự xin lỗi, tôi quên mang theo ví tiền.”
“Không sao!” Bạc Băng vẫn đưa túi đồ dùng cho cô gái: “Lần sau trả tiền cho tôi cũng được.”
“Nhưng mà…”
Bạc Băng nhìn cô gái gật đầu mỉm cười: “Đừng để bạn trai cô chờ lâu.”
Cô gái khẽ giật mình, lập tức buông ánh mắt xuống, nở nụ cười: “Cám ơn! Lát nữa tôi sẽ mang tiền đến trả cho cô.”
“Không cần vội vậy đâu.” Bằng trực giác của phụ nữ, Bạc Băng nghĩ rằng cô ấy sẽ trở lại.
Cô ấy đi rồi, mùi hương của cô ấy vẫn thoang thoảng không phai, Bạc Băng thích nhất mùi nước hoa J’adore này.
Một giờ sau, quả nhiên cô gái ấy trở lại.
Cô ta mở ví tiền hiệu Gucci, rút ra một tờ trong một xấp dày những đồng mang tiền trị giá lớn.
“Không cần thối lại.”
Giọng điệu của cô gái và Diệp Chính Thần giống nhau như đúc, giống như sợ mấy đồng tiền lẻ Nhật Bản sẽ làm rách ví tiền hàng hiệu của họ.
Bạc Băng biết không cần thay người khác thương xót, cô trực tiếp cầm tiền lẻ trong tay bỏ vào thùng tiền lẻ bên cạnh.
Đây là nội quy của cửa tiệm, nhân viên không được nhận tiền boa, nếu khách hàng không nhận tiền thối thì phải bỏ phần tiền đó vào thùng tiền lẻ, để ông chủ xử lý.
Cô gái thản nhiên liếc nhìn Bạc Băng một cái, nở nụ cười nhợt nhạt.
Bạc Băng khom người cúi chào: “Hẹn gặp lại quý khách.”
…
Bạc Băng cứ nghĩ cô gái đó sẽ không đến nữa.
Nhưng không nghĩ rằng, hầu như vào ngày thứ hai mỗi tuần cô gái đều đến. Có khi mua thức ăn, vật dụng hằng ngày, có khi cô gái mua một vài món đồ dùng cho đàn ông. Cô gái chọn đồ dùng một cách tùy ý, duy nhất chỉ khi chọn đồ dùng cho đàn ông là cô lại rất tỉ mĩ, ngay cả quần lót cô cũng cẩn thận nghiên cứu tờ hướng dẫn sử dụng, có khi còn nhờ Bạc Băng tư vấn, hỏi ý kiến của cô.
Không bao lâu sau cô ta và Bạc Băng trở nên quen thuộc. Thông qua sự quan sát thường ngày và những câu bắt chuyện đơn giản, Bạc Băng biết cô ta tên Dụ Nhân, vừa đến Nhật Bản hơn một tháng, thuê một căn nhà nhỏ gần đây sống cùng với một người đàn ông.
Người đàn ông đó rất bận rộn, mỗi tháng chỉ có thể trích ra một hai ngày để đưa cô ta đi dạo và đến trung tâm mua sắm. Dụ Nhân lại không rành đường ở Nhật Bản, cho nên khi mua được đồ dùng cần thiết ở cửa hàng tiện lợi này, cô ta không cần phải đi nơi khác.
Có một lần, Dụ Nhân trịnh trọng mời cô: “Bạc Băng, khi nào cô rảnh tới nhà của tôi một lúc đi.”
“Tôi?” Bạc Băng cảm thấy cô và Dụ Nhân vẫn chưa thân quen cho lắm.
“Ừ, cô là người bạn duy nhất của tôi ở Nhật Bản.”
Bạc Băng có chút e dè với sự thân thiện của Dụ Nhân dành cho cô, vừa muốn trả lời, cửa hàng tiện lợi vang lên tiếng mở cửa.
Bạc Băng ngẩng đầu lên, Diệp Chính Thần đang bước vào.
***
Ngày mùa hạ sau mười hai giờ, ánh nắng mặt trời vô cùng gay gắt.
Diệp Chính Thần đẩy cửa ra, một vài tia nắng mặt trời theo cửa ùa vào trong phòng, bóng mát hạ xuống mặt anh, vẻ mặt có chút thảng thốt.
Ánh mắt anh dừng lại trên mặt Dụ Nhân, sắc mặt khó nén được sự kinh ngạc.
Bạc Băng nghĩ anh bị vẻ đẹp trước mắt làm kinh động, sớm đã quên sự tồn tại của cô, không ngờ là chỉ một giây sau, anh liền chuyển ánh mắt sang gương mặt cô, trực tiếp nhìn cô.
“Anh đến rồi à?” Bạc Băng không kiềm được sự hạnh phúc trên gương mặt mình, cô mỉm cười nói: “Đợi em một lát, Lý Khải có chút việc, tối nay đến muộn một chút.”
“Không sao.” Anh bước đến chỗ cô, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, mỉm cười: “Anh không vội.”
Dụ Nhân nhìn thoáng qua Diệp Chính Thần, đúng lúc anh cũng nhìn về phía cô ta, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, nhưng rất nhanh sau đó lại chuyển về hướng khác.
Xuất phát từ một ít hiểu biết về mối nguy hiểm của phụ nữ, Bạc Băng đặc biệt chú ý đến biểu hiện của anh và Dụ Nhân, rất nhạt, rất lạnh, hoàn toàn không có một chút nhiệt khí.
“Bạn trai cô à?” Dụ Nhân cười hỏi, chân mày dãn ra: “Rất tuấn tú nha!”
Nghe Dụ Nhân hỏi, Bạc Băng có phần thẹn thùng, mặt cô nóng lên: “Đây là bạn trai tôi, Diệp Chính Thần.”
Cô lại hướng về phía Diệp Chính Thần giới thiệu: “Cô ấy tên là Dụ Nhân, là người Trung Quốc. Ở gần đây, là khách quen của cửa hàng.”
Diệp Chính Thần nhìn về phía Dụ Nhân, cúi người một chút, nho nhã lễ độ hiếm thấy: “Xin chào!”
“Xin chào!” Dụ Nhân nở nụ cười trang nhã lẽ phép, chủ động giơ tay.
Diệp Chính Thần giơ tay cầm lấy mấy đầu ngón tay của Dụ Nhân, sau đó lập tức buông ra, chính nhân quân tử đến mức không thể chính nhân quân tử hơn được.
Vâng! Cô thật vừa lòng!
“Em có mệt không?” Lúc Diệp Chính Thần hỏi cô, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên tay cô đang để trên quầy, hai chiếc đồng hồ, một đen một trắng đặt cùng một chỗ, kim đồng hồ dịch chuyển cùng một nhịp.
Cô giương mắt đón nhận ánh mắt tràn ngập tình cảm nồng nàn của anh, một dòng nước ấm từ lòng bàn chân chảy ngược lên đỉnh đầu: “Em khỏe, chỉ là chân em hơi đau.”
“Khi về tắm nước ấm, anh sẽ mát xa cho em…” Anh cố ý kéo dài giọng nói, tỏ ra sự hứng thú.
Bạc Băng lặng lẽ vòng tay qua, len lén nhéo tay anh một cái, ý bảo anh trước mặt người khác nên kiềm chế một chút tính “vô sỉ” của anh.
Người xưa có câu: Là cầm thú cũng không sao, quan trọng là dù thế nào cũng phải giả thành mặt người nhưng dạ thú, đúng không?
Anh không hề chú ý lời cô mà sờ sờ chân mày, nghiễm nhiên tuyên bố với mọi người: Anh là lưu manh, sợ ai chứ!
Dụ Nhân là một cô gái có giáo dục, vừa nghe lời tán tỉnh trắng trợn của anh, vẻ mặt nhanh chóng chở nên mất tự nhiên.
“Tôi không làm phiền hai người nữa.” Dụ Nhân cười gượng, nhận gói đồ dùng vừa mua từ trong tay Bạc Băng: “Khi nào rảnh chúng ta sẽ trò chuyện tiếp.”
Ngón tay cô ta rất đẹp, rất mềm mại, tiếc là có chút lạnh lẽo.
Lạnh giá! Lạnh buốt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...