Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân


Đông đô Lạc Dương vào đông, khí trời giá rét, khó có được thời tiết tươi tốt như hôm nay.
Tuấn mã cứ thế lao vùn vụt trên con đường ngoại ô trống trải.
Băng phong, đất bị đông cứng làm cho vó ngựa phi nhang vang lên ầm ập, phảng phất ngày xuân sẽ sớm ngày tỉnh lại.
Uyển Nhi được Võ Hoàng hậu che lại trước người, hàn phong lạnh thấu xương cứ thế đập vào mặt nàng.
Cảm xúc băng lãnh, làm cho tâm tình phức tạp vừa mới gặp lại người này không cách nào tan biến.
Một bên tai đỏ ửng của Uyển Nhi, còn có gò má bên cạnh mà trước đó bị người này cố ý đem khí tức thổi lên trên, vì bị nhiễm lạnh mà ửng đó rất lâu, vẫn chưa tiêu tán.
Bỏ trốn sao?
Trong đầu Uyển Nhi thoắt cái hiện ra từ này.
Nếu như có thể cùng người này bỏ trốn, cho dù là đi tới chân trời góc bể, cho dù là đi tới nơi vắng vẻ không người, hay là lưu lạc tới chân trời xa xăm...
Uyển Nhi đột nhiên giật mình một cái ——
Nàng đang nghĩ cái gì vậy!?
Có phải vì quá lâu không gặp người này, làm cho đầu óc mình biến thành loại yêu đương đáng xấu hổ hay không?
Cái gì mà bỏ trốn? Cái gì mà lưu lạc thiên nhai?
Hai người các nàng, vô luận là ai cũng không thể, không thể thoát khỏi đại cục trước mắt, bỏ mặt không quan tâm.
Người này muốn trở thành Cửu Ngũ Chí Tôn, hùng tâm tráng chí (tham vọng) không cách nào thay đổi, còn mình thì?
Chẳng lẽ lý do không thể giải thích được việc xuyên qua thời không lịch sử bình thời này, chính là để ở cạnh người mình thích, bên nhau trọn đời, không tranh quyền thế hay sao?
Nếu chỉ nhất sinh nhất thế sống hết một đời, thì có ý nghĩa gì?
Lúc này Uyển Nhi vẫn không có cách nào tháo được trói buộc trong lý trí của phần tử tri thức ——
Đời trước, ngay từ nhỏ Uyển Nhi đã cố gắng đọc sách, khảo học thi cử, từ đại học đến nghiên cứu sinh thạc sĩ, nếu như không có sự kiện ngoài ý muốn này, nàng sẽ không chút do dự, tiếp tục thi lên tiến sĩ, phó giáo sư...
Con đường này giống như đã sớm được định sẵn vậy: Lựa chọn thứ mình cảm thấy hứng thú, đồng thời cũng "có ý nghĩa" làm hướng đi học tập, như thế mới là một phần tử tri thức, là cách sống "có ý nghĩa" của một người đọc sách.
Đời này, xem như thuở nhỏ nàng lưu lạc trong Dịch Đình, nhưng cũng được Trịnh thị truyền dạy từng câu từng chữ, sau đó là "đọc sách minh lý" chính là việc "có ý nghĩa" mà người đọc sách nên làm, cũng là quan niệm sống của Uyển Nhi.

Đây là điều đã rót sâu vào trong xương máu của nàng.
Về phần những chuyện khác, tại sao lại muốn sống có ý nghĩa? Thế nào là cuộc sống có ý nghĩa?
Hiện tại, nàng không có kết luận cụ thể.
Đáp án của những vấn đề này, trong ý niệm hiện tại của Uyển Nhi quả thực rất cụ thể, có lẽ cũng chính là quyết tâm mà nàng âm thầm hạ quyết định trước khi đi theo hầu Võ Hoàng hậu!
"Lạnh ư?" - Võ Hoàng hậu cảm giác được thân thể Uyển Nhi run lên một cái, liền hỏi.
Loại ngữ khí kia, với Uyển Nhi chính là phần ngữ khí cao ngạo cùng quen thuộc.


Nhưng Uyển Nhi lại mẫn cảm bắt được cảm giác ôn nhu thuộc về Võ Hoàng hậu bên trong đặc thù cao ngạo đó.
Giống như lúc trước, thời điểm phát sinh...!chuyện đó, Võ Hoàng hậu cao ngạo hỏi nàng: "Đau ư?"
Khi đó, ánh trăng ngoài cửa sổ tiến đến trong gian phòng, đem hai người các nàng nhuộm lên một màu mộng ảo bạch ngân...!Thế là Uyển Nhi cuống quít lắc đầu, ý nói rằng mình không đau.
Kỳ thật cũng không phải đau như trong tưởng tượng, Uyển Nhi lại càng không nỡ làm cho người trước mắt phải lo lắng vì mình.

Dường như, lúc ấy Võ Hoàng hậu đã nhíu mày?
Uyển Nhi không nhớ rõ nữa.
Bởi vì sau màn kia, hết thảy mọi thứ đều không phải do nàng quyết định...
Hiện tại, đang lúc Võ Hoàng hậu hỏi mình có lạnh không, Uyển Nhi từ bỏ việc lắc đầu như dự định, thay vào đó nàng hít mũi một cái, thân thể nhích về phía sau một chút.
Rất tự nhiên, nàng rơi vào lồng ngực của Võ Hoàng hậu.
Trong lúc ngựa phi rất nhanh, xóc nảy làm cho sống lưng của nàng đâm vào lồng ngực Võ Hoàng hậu; vòng tay của Võ Hoàng hậu càng ôm lấy thân thể nàng, dù cho lồng ngực bị nàng đâm trúng phát ra đau nhức.
Hàn phong vẫn lạnh thấu xương như cũ, thổi mạnh đến độ xoang mũi của Uyển Nhi cay cay...
Không biết trôi qua bao lâu.
Quang cảnh xung quanh càng lúc càng u tĩnh, mặc dù trong trời đông buốt giá, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy tựa như đang đi vào bỗng lai tiên cảnh.
Uyển Nhi không biết loại cảm giác này sẽ tiếp tục đến khi nào, nàng suy đoán, Võ Hoàng hậu đang muốn đưa nàng tới một nơi không có người ngoài quấy rầy.
Tại sao lại muốn tới một nơi không người nào quấy rầy?
Trên mặt Uyển Nhi lần nữa lại đỏ ửng.
Một chút nàng cũng không cảm thấy hiện tại không phải lúc để ôn chuyện, hay là làm...!chuyện khác.
"Thiên..."
Uyển Nhi vừa mới mở miệng đã bị Võ Hoàng hậu quả quyết ngăn cản: "Đừng nói chuyện!"
Vậy là...
Uyển Nhi đành mím chặt môi.
Nàng ấy không cho nàng lên tiếng, chính là muốn nàng răm rắp nghe theo toàn bộ ý tứ của mình.
Nhưng nơi này...!coi như lui một vạn bước, nơi này sẽ an toàn sao? Sẽ có người hộ vệ Võ Hoàng hậu sao? Lỡ như xuất hiện cường đạo chặn đường thì làm thế nào?
Uyển Nhi biết rõ, nội tâm Võ Hoàng hậu có rất nhiều tâm tư, cũng có tâm tư bí mật, sao lại có thể để mình rơi vào hiểm cảnh được?
Nơi này, nhất định đã được an bày "ám vệ" bảo hộ Võ Hoàng hậu.
Lúc này Uyển Nhi lại muốn tình nguyện muốn bọn hắn biến thành "minh vệ", nhảy ra, xuất hiện khắp nơi.

Nói như thế, ít nhất Võ Hoàng hậu cũng có điều kiêng dè, sẽ không...!sẽ không vô ý vô tứ, không kiêng nể gì cả.
Trước mắt dần hiện ra một khu tiểu viện.
Nếu so với bối cảnh núi non hùng vĩ phía sau toà tươi đẹp kia thì tiểu viện có hơi nhỏ, kỳ thật nó cũng không nhỏ, quanh co một hồi, tiểu viện cũng lộ ra rõ nét, quả thật khác biệt tinh xảo.
Uyển Nhi đoán rằng, đây chính là biệt viện mà Võ Hoàng hậu đã xây ngoại thành Đông đô.
Dù sao, với tôn vị của Võ Hoàng hậu, đừng nói là xây một cái biệt viện ở Đông đô, cho dù nàng muốn xây hết tất cả thị trấn ngoại ô thành biệt viện, cũng có ai dám quản nàng?
Võ Hoàng hậu ghìm mình thu cương ngựa.
Tuấn mã bắt đầu di chuyển chậm rãi, "lộc cộc, lộc cộc" giẫm loạng choạng, sau đó dừng lại trước cửa, chốc lát phát ra tiếng thở phì phì "phốc phốc" trong mũi.

Đây là đang nhắc nhở chủ nhân nên xuống ngựa.
Uyển Nhi cảm thấy cũng nên xuống ngựa, không phải, không lẽ muốn trực tiếp cưỡi ngựa xông thẳng vào nhà hay sao?
Người bình thường sẽ không làm như vậy đâu?!
Mà Võ Hoàng hậu trước giờ không phải là "người bình thường".
Nàng ấy vỗ vỗ đầu tuấn mã, nói: "Đi thôi, Tuyết nhi!"
Tuyết nhi...
Khoé miệng Uyển Nhi giật lên một cái.
Danh tự này hơi có lỗi với toàn thân một màu tuyết trắng không chút tạp sắc của tuấn mã.

Tuyết nhi cực kỳ thông thái, giống như nghe hiểu Võ Hoàng hậu, vó ngựa dậm chân hướng về phía trước.
Nó xích lại gần hai cánh cửa đại môn đang đóng chặt, hất hất đầu ——
"Kẹt kẹt..."
Đại môn bị đẩy ra, Tuyết nhi đưa hai người các nàng đi thẳng vào trong, cứ thế vượt qua viện lạc (sân trong biệt viện).
May thay, bên ngoài ngôi biệt viện nhìn rất tinh xảo, khắp nơi bên trong lại được xây dựng cao rộng khoáng đạt, nếu không sẽ không chứa nổi thân mình tráng kiện của Tuyết nhi.
Nàng ấy...!không phải cố ý cho người xây cao như vậy chứ?
Uyển Nhi thầm nghĩ.
Cưỡi ngựa đăng đường nhập thất (từng bước đi vào) cũng chỉ có thể là Võ Hoàng hậu mới dám làm ra loại sự tình như vậy!
Uyển Nhi cảm thấy càng bó tay.
Nàng ấy để Tuyết nhi ở lại ngoài cửa phòng trong biệt viện, cảm thấy chỗ này không có gì không thích hợp...
Võ Hoàng hậu rất hài lòng nhìn Tuyết nhi khôn khéo.

Nàng ấy cười híp mắt, vỗ vỗ đầu Tuyết nhi: "Tuyết nhi ngoan, quay lại ăn cỏ khô thượng hạng của ngươi đi a!"
Tuyết nhi cọ cọ lòng bàn tay nàng, "phốc phốc" phì phì hai tiếng trong mũi.

Khoé miệng Uyển Nhi giật giật một cái, thầm nghĩ một người một ngựa các nàng thật đúng là thâm tình mà!
Chợt, Uyển Nhi cảm thấy nguồn nhiệt ấm áp sau lưng đang rời đi, bên hông ngựa xuất hiện thêm một thân ảnh đang ngửa mặt khẽ mỉm cười với mình.

Thế là Võ Hoàng hậu lưu loát xuống ngựa, thuật cưỡi ngựa của nàng ấy còn cao siêu hơn so với tưởng tượng của Uyển Nhi rất nhiều.
Đang lúc Uyển Nhi nghĩ như thế, nàng phát giác tay trái của mình bị Võ Hoàng hậu kéo lại.
Uyển Nhi không tự chủ được, tròng mắt liền đối mặt với Võ Hoàng hậu.
"Đợi gấp lắm rồi a?" - Nàng nghe Võ Hoàng hậu nói với mình.
Đồng thời cũng nhìn thấy trong mắt Võ Hoàng hậu loé lên hai tia dị dạng.
Uyển Nhi liền thất thần.
Phải, là rất gấp rồi, lâu như vậy không nhìn thấy người này, lại không có một chút tin tức về người này, sao có thể không vội?
Lòng này cũng đã đợi đến sốt ruột đi...
"Trẫm cũng gấp..." - Võ Hoàng hậu mơ hồ nói một câu, liền dùng lực lôi kéo Uyển Nhi xuống ngựa.
Lập tức Uyển Nhi bị nàng xốc ngựa đưa xuống, so với lần đầu xuống ngựa, cũng không có thêm mấy điểm thuần thục.
Hai chân vừa mới chạm đất, Uyển Nhi liền bị Võ Hoàng hậu ôm vào trong ngực.
Sau đó, môi Võ Hoàng hậu liền rơi xuống, chân thực, không khách khí hôn lên nàng...
"!" - Đầu óc Uyển Nhi trống rỗng.
Vẫn là âm thanh phì mũi "phốc phốc" của Uyển Nhi làm cho đầu óc của nàng khôi phục tỉnh táo.
Tạm thời Võ Hoàng hậu buông nàng ra, mỉm cười nhìn nàng, nhưng hai cánh tay của nàng ấy vẫn không có ý định buông nàng ra.
Mặt Uyển Nhi đỏ bừng lên, thực sự cảm thấy cặp mắt kia của Tuyết nhi giống như đang chê cười nàng.
"Nàng ——" - Uyển Nhi phồng má, muốn lên án Võ Hoàng hậu.
Thế nhưng, ý niệm trong đầu lại hiện ra nhanh như điện quang: Đột nhiên Uyển Nhi chợt minh bạch, Võ Hoàng hậu nói "gấp" rốt cuộc là cái gì...!
Rõ ràng chính là háo sắc!
Trong thời đại đời trước của Uyển Nhi, cái này gọi là không khống chế nổi, dắt bạn gái đi mướn nhà nghỉ a?
Phi!!!! Hiện tại là lúc...!làm chuyện đó hay sao?
"Trẫm biết nàng lạnh." - Võ Hoàng hậu bất ngờ trở nên tốt tính.
"Chúng ta cùng đi vào trong, bên trong ấm hơn." - Vừa nói, không đợi Uyển Nhi đáp lời, Võ Hoàng hậu nàng đã kéo Uyển Nhi xông thẳng về phía cửa phòng kia.
Bên trong ấm hơn, cho nên thích hợp việc thân mật hơn sao?
Khó trách vừa rồi cao hứng lại bị Tuyết nhi dừng lại!
Giờ phút này Uyển Nhi mới hoàn toàn hiểu rõ: Võ Hoàng hậu cao hứng, xuống ngựa liền có thể trực tiếp lôi kéo mình...

Uyển Nhi thầm hít một hơi, buồn bực đến lạ.
Đáng giận là khí lực của nàng quá nhỏ, không thể so với thân thể trời sinh khoẻ mạnh của Võ Hoàng hậu, cơ bản tương đương như tú tài gặp phải quan binh.
Hai chân Uyển Nhi không khống chế nổi, tựa hồ như đang bay đi...
Tuyết nhi hết lần này tới lần khác khẽ phát ra thanh âm "hí hí hí hí hí" sau lưng.
Đây xem là cái gì?
Nói với chủ nhân cố lên hay sao?
Uyển Nhi càng cảm thấy chán nản.
Ầm!
Cửa phòng sau lưng bị đóng chặt lại, phát ra âm thanh điếc tai.
Uyển Nhi tích luỹ đầy đủ khí lực, thừa dịp thân thể của mình bị Võ Hoàng hậu không chút lưu tình ép lưng lên cửa trước, nàng dùng hai tay chống đỡ bả vai của Võ Hoàng hậu.
"Thiên hậu!" - Nàng khẽ quát nói.
Động tác của Võ Hoàng hậu quả nhiên dừng lại.
Nàng ấy lại híp mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt Uyển Nhi.
Uyển Nhi nhìn thấy trong đó, rõ ràng mang theo ý vị bất mãn, chớp động.
"Nàng không nguyện ý sao? Hả?" - Võ Hoàng hậu khí thế bức người.
Nàng ấy lại biến trở về bộ dáng Thiên hậu nương nương cao cao tại thượng kia, làm cho người ta phải sợ hãi.
"Không...!không phải!" - Mồm miệng Uyển Nhi không có tiền đồ khẽ đáp.
"Vậy thì thế nào?" - Ý vị nguy hiểm trong mắt Võ Hoàng hậu càng lúc càng rõ hơn.
Uyển Nhi há to miệng, loại thời điểm này, nàng nhất định phải nói cho rõ ràng: Bât luận thế nào, hiện tại các nàng cũng không thể làm ra loại chuyện đó được!
Nàng nhất định phải để Võ Hoàng hậu hiểu rõ.
Thế nhưng, Võ Hoàng hậu đã chú ý tới chi tiết nào đó ——
Cổ tay trái của Uyển Nhi.
Nơi đó, rỗng tuếch.
"Món đồ trẫm tặng cho nàng...!đã vứt rồi sao?" - Võ Hoàng hậu không chịu nghe Uyển Nhi giải thích, chỉ chuyên chú với vấn đề của mình.
"Ta..." - Mạch suy nghĩ của Uyển Nhi bị nàng ấy làm xáo trộn, vô thức nhìn về phía cổ tay trái của mình.
Món đồ?
Thứ gì?
Bởi vì đầu óc Uyển Nhi đang bối rối, trong lúc nhất thời đã quên "món đồ" kia.
Ánh mắt của nàng mờ mịt làm cho Võ Hoàng hậu đau nhói.
Mà trước đây không lâu, thời khắc Hoàng đế hấp hối, đột nhiên xuất hiện trong đầu Võ Hoàng hậu...!
- ------------------------------------
Hai người cùng gấp không phải cùng một chuyện a! *vẻ mặt cơ trí*.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận