Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân


Nguyên một đội hơn hai mươi kỵ sĩ mặc trang phục màu đen, dưới khố ngựa dấy lên toàn cảnh đều là bụi mù, che khuất tầm nhìn của một đoàn người vọt tới chỗ của Đỗ Tố Nhiên.

Kẻ đến bất thiện!
Trong đầu Đỗ Tố Nhiên vụt qua ý nghĩ này.
Loại tình hình này làm cho thần kinh nàng khẩn trương lên, hết lần này tới lần khác không có thứ gì không làm nàng bớt lo ——
"Sư muội! Ta cùng quý nhân đi trước! Ngươi phụ trách bọc học a!" - Vị sư tỷ "tốt" của nàng vậy mà gan to bằng trời, dám bắt lấy Thượng Quan nương tử, còn dám ném ra một câu nói như vậy cho mình.
Đầu của Đỗ Tố Nhiên bị tách thành hai mảng lớn.
Sư tỷ "tốt" của nàng có biết người mình vừa cưỡng ép bắt đi chính là ai không!
Sư tỷ nàng đương nhiên biết!
Không có biết, mà là cố ý làm như thế.
Nếu không phải tình huống trước mắt khẩn cấp, Đỗ Tố Nhiên bất chấp nâng trán cảm thán, nàng thật sự rất hối tiếc: Nàng thật sự hối hận, hối hận vì đã mang theo sư tỷ hộ tống cùng mình!
Sư tỷ chống lại quan trường...
Đỗ Tố Nhiên âm thầm cắn răng.
Chỉ có thể ngoan cường quất một roi ngựa, kiên trì đuổi theo ngựa của sư tỷ phía trước.
Hướng kia, đương nhiên là vọt thẳng tới chỗ của đám kỵ sĩ áo đen.
Kỵ sĩ áo đen phi ngựa nhanh được khoảng mười trượng, bỗng nhiên đều dừng ngựa.
Bước đi chỉnh tề, làm cho người ta phải sợ hãi thán phục.
Không chỉ mỗi động tác của bọn hắn đều rất nhất trí, lại còn có toạ kỵ cũng đồng loạt dừng lại.
Cho thấy việc này đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Đỗ Tố Nhiên phóng ngựa càng lúc càng gần, đem toàn bộ sự tình thu hết vào tầm mắt, không khỏi khẽ kinh ngạc.
Đội ngũ hành động nhất quán như vậy, sao có thể là cường đạo sơn phỉ được?
Ý thức đội ngũ trước mắt không thể là cường nhân, trái tim của Đỗ Tố Nhiên được vững vàng hơn.
Thế nhưng, một tầng lo lắng khác lại hiện ra trong lòng nàng: Nếu như những người này thuộc quân đội của triều đình, vậy thì việc sư tỷ bất cẩn đó...
Khoé miệng của Đỗ Tố Nhiên co lại, bắt đầu đau đầu.
Tình hình trước mắt, chỉ sợ không tốt.

Mà sư tỷ của nàng làm như thế, chỉ sợ là cố ý...
Trưởng Tôn Thù đoạt lấy Uyển Nhi, trực tiếp nghênh đón phương hướng kỵ sĩ áo đen đi thẳng tới.
Thời điểm chúng kỵ sĩ ghìm ngựa dừng lại, Trưởng Tôn Thù cũng cười một tiếng, ghì dây cương ngựa.
Khoé miệng của nàng ta vẫn treo lên một vòng cười trào phúng, Nhưng Uyển Nhi lại không thấy đắc ý như vậy.
Đời trước cùng đời này, Uyển Nhi đã sống qua mấy thập niên, lại không hề liên quan đến loại sinh vật "ngựa" này.

Nhìn thấy loại hình cưỡi ngựa, đời trước nàng cũng chỉ xem trên ti vi mà thôi.
Trước đó bị Trưởng Tôn Thù cướp đoạt trắng trợn, còn mạnh dạn đặt nàng lên yên ngựa, cưỡng ép phi nhanh, mặc dù trước sau không lâu, nhưng cũng đã làm cho Uyển Nhi bị choáng đầu hoa mắt, dạ dày, ruột non lăn lộn kịch liệt, buồn nôn đến sắp nôn.
Trong lúc cảm giác buồn nôn xông tới, Uyển Nhi lại nhạy bén cảm thấy Trưởng Tôn Thù đang đập đập mấy cái trên lưng mình.
Nhất thời, cảm giác khó chịu trong người Uyển Nhi cũng trở nên dịu đi, cả người nàng càng thêm cảnh giác.
Kỳ thật thời điểm Trưởng Tôn Thù đem Uyển Nhi phi nhanh trước đó, nàng ta dùng một tay không kéo dây cương để che chở cho Uyển Nhi, để nàng không tới mức bị ngã xuống đất.
Thế nhưng lúc này, lời của Trưởng Tôn Thù nói ra làm cho động tác quan tâm vừa rồi với Uyển Nhi không chút liên quan ——
"Năm đó Thượng Quan đại nhân thúc ngựa vào triều, phong nghi nhẹ nhàng tựa như trích tiên, ngay cả Hoàng đế lão nhi cũng không nhịn được mà tán thưởng! Chậc chậc, nhìn bộ dáng hôm nay của ngươi, nào có được nửa chút khí khái năm đó của Thượng Quan thị chứ?"
Nửa phần trào phúng, nửa phần xem thường của nàng ta, còn kèm theo cái nhìn xem náo nhiệt, đã chọc giận Uyển Nhi.
"Bộ dáng này" là do người nào gây ra?
Còn không phải Trưởng Tôn Thù ngươi sao?
"Năm đó Trưởng Tôn thị danh gia vọng tộc, cả nhà đều là tam công cửu khanh, sợ cũng không có người nào ngang cuồng lỗ mãng như các hạ đi!" - Uyển Nhi chịu đựng cảm giác buồn nôn trong dạ dày, đối chọi gay gắt đáp.
Trưởng Tôn Thù nghe xong, ban đầu có chút sững sờ, sau đó lại cười ha hả.
Cười đến độ làm cho trong lòng Uyển Nhi cảm thấy sợ hãi.
Uyển Nhi không cảm thấy lời này của nàng có gì đáng cười.
Phản ứng khác thường của Trưởng Tôn Thù làm cho Uyển Nhi tăng lên sự cảnh giác.
Trưởng Tôn Thù cười xong, hơi cuối đầu mỉm cười nhìn Uyển Nhi.
"Ngươi thật thông minh nha." - Nàng ta nói.
Uyển Nhi tự nhiên biết rõ, nàng ta đang nhắc tới việc Uyển Nhi thông minh khi biết được lai lịch của nàng ta.
Thế nhưng, bị người khác khống chế, lại không thể đoán được tiếp theo sẽ làm ra chuyện gì, đột nhiên đối phương khen mình thông minh, Uyển Nhi cũng không cảm thấy cao hứng.

"Ngươi bắt cóc ta, có tính toán gì không?" - Uyển Nhi thử dò xét.
Ít nhất cũng phải biết được ý đồ của người này, sau đó mới biết được nên làm gì.
"Bắt cóc ngươi sao?" - Trưởng Tôn Thù hì hì cười một tiếng, tựa như cảm thấy rất thú vị.
"Sư tỷ ——" - Đỗ Tố Nhiên lúc này đã phóng ngựa lên tới, gần sát ngựa của Trưởng Tôn Thù.
"Sư tỷ ngươi đừng hồ nháo!" - Đỗ Tố Nhiên tranh thủ thời gian nhắc nhở một câu.
Nàng thật sự lo lắng Trưởng Tôn Thù hồ nháo, làm đả thương Uyển Nhi, gây ra đại học sát thân.
Nghĩ tới điểm này, Đỗ Tố Nhiên liền nhớ tới cảm giác đau đớn kinh hoàng của nhiều năm trước, vì Thượng Quan Uyển Nhi mà nàng phải bị đánh gậy.
Trưởng Tôn Thù không thích màn tự thoại của mình cùng Uyển Nhi bị cắt ngang, cho nên việc bị sư muội chen lời làm cho nàng ta mất hứng.
Thế là Trưởng Tôn Thù nhếch miệng, giơ roi hướng người trước mặt: "Ngươi xem bọn hắn có sẽ phép ta hồ nháo hay sao?"
Nói xong, vẫn không quên chế nhạo Đỗ Tố Nhiên một câu: "Sư muội, ngươi thật sự càng lúc càng giống người của triều đình."
Nhát gan, sợ hãi quyền uy ——
Đỗ Tố Nhiên biết nàng ta đang nói mình cái gì, chỉ sợ ý của nàng ta không phải "người của triều đình" mà là "chó săn của triều đình" a?
Nếu như mình không phải sư muội của nàng, có thể nàng đã sớm nói thẳng như vậy rồi.
Giờ phút này Đỗ Tố Nhiên không chỉ tập trung vào miệng thúi nói dư nói thừa của Trưởng Tôn Thù, mà còn chú ý tới hơn hai mươi kỵ sĩ áo đen trước mặt.
Dùng nhãn lực của nàng, không khó nhận ra đám người không tầm thường này: Bọn hắn, từ thời điểm bước đi thống nhất cho tới thời điểm ghìm ngựa trước mặt cũng không nói một lời nào; nét mặt mỗi người đều không thay đổi nhìn chằm chằm các nàng, tựa như sự xuất hiện của bọn hắn chỉ để ngăn trở đường đi của các nàng mà thôi.
Riêng chỉ có trang phục kỵ sĩ cùng kỵ mã dưới khố ngẫu nhiên phát ra mấy tiếng phì phì trong mũi, hoặc là lẹt xẹt lẹt xẹt bụi đất, chỉ có điểm này mới làm cho người ngoài thấy được bọn hắn là người còn sống.
Dù cho kinh nghiệm giang hồ của Đỗ Tố Nhiên phong phú, nhưng hiện tại cũng làm cho lưng nàng bất giác căng lên.
Đám người trước mắt đơn giản như là cố ý được huấn luyện như vậy...
Thế nhưng, bọn hắn là thủ hạ của ai?
Chỉ sợ, ngay cả tố chất của đại nội thị vệ cũng không thể so được với tố chất của đám người trước mắt đi?
Đáp án của vấn đề này, rất nhanh liền xuất hiện trước mặt Đỗ Tố Nhiên.
Hơn hai mươi kỵ sĩ dường như đồng thời được nhận lệnh, đều ghìm lấy phần kỵ mã của mình.
Lại một trận vó ngựa chỉnh tề, chúng kỵ sĩ hướng ra hai bên, nhường lại một thông lộ ở giữa.
Mà mỗi bên hơn mười tên kỵ sĩ, thần thái nét mặt vẫn duy trì như cũ, chắn bình phong hai bên, che chở cho một tuấn mã lấp loé ở giữa.

Ánh mắt của Đỗ Tố Nhiên lập tức bị gương mặt trên tuấn mã hấp dẫn toàn bộ.
Hô hấp của nàng tựa như ngưng lại ——
Gương mặt này...!gương mặt này...
Thái Bình!
Một cái tên vô cùng sống động tồn tại giữa răng môi của Đỗ Tố Nhiên.
Là Thái Bình!
Chính là Thái Bình!
Dù là hiện tại Thái Bình đang mặc cung trang có chút không quen, một thân tựa như nam tử mặc kỵ phục; dù là giờ phút này tóc nàng đã kéo cao búi lên, thành kiểu tóc của một vị nam tử; dù là ngũ quan của nàng so với dáng vấp năm đó đã lớn hơn đôi chút, càng xinh đẹp đến mức làm cho người khác phải ngạt thở...
Trong đầu Đỗ Tố Nhiên nóng lên, thân thể còn nhanh hơn đầu óc, nàng vội thúc ngựa tiến về phía trước một bước.
Động tác kế tiếp vẫn chưa làm thì cả người lẫn ngựa của nàng đều dừng lại tại chỗ ——
Nàng bị ánh mắt của Thái Bình đông cứng!
Ánh mắt kia là thế nào?
Hờ hững, lãnh đạm, trên cao nhìn xuống, thậm chí là liếc nửa con mắt...
Trên trán, rõ ràng mang theo cả hình bóng cao cao tại thượng của Thiên hậu nương nương.

Hơn hai năm không gặp nàng, hiện tại lại được nhìn thấy làm cho Đỗ Tố Nhiên ức chế không nổi xúc động, sau đó nàng mới chân chính nhận ra: Tiểu công chúa điêu ngoa đáng yêu năm đó trước mắt đã thành một vị thượng giả có thể chi phối sinh tử rồi.
Thời điểm gặp lại, nàng đã không còn là vị tiểu công chúa bao dung, dung túng cho mình nữa, nàng đã cống hiến bản thân, trở thành một vị...!chủ quân rồi a?
Lòng Đỗ Tố Nhiên tựa như nhận lấy một đao dữ tợn.
Cảm giác đau đớn, chết lặng, còn có cảm giác đang ở lễ tế, mất đi mà không có được...
Thái Bình lại tựa như không nhìn thấy Đỗ Tố Nhiên, càng căn bản không xem biểu hiện ngẩn ngơ, hoảng hốt của Đỗ Tố Nhiên để vào mắt.
Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Trưởng Tôn Thù đang trói buộc tự do của Uyển Nhi, mạnh mẽ giơ tay.
Đây chính là mệnh lệnh, một loại một lệnh tuyệt đối.
Ngay sau đó chính là tiếng vó ngựa lẹt xẹt: Hơn mười tên kỵ sĩ áo đen nhanh chóng vây chặt Trưởng Tôn Thù ở giữa vòng vây.
Trưởng Tôn Thù thờ ơ nhìn đám kỵ mã quanh mình, mỗi người bọn hắn đều đme theo binh khí sáng loáng.
Nàng ta vẫn toét miệng cười, thậm chí khiêu khích nhìn về phía Thái Bình.
Ý kia chính là, ngươi làm sao bắt ta đây?
Thái Bình không khách khí dùng ánh mắt lạnh lùng đáp lễ.
Uyển Nhi cũng vô cùng kinh ngạc tại thời khắc Thái Bình xuất hiện.
Trong cung thành Trường An, "xa cách" nàng ấy lâu vậy, càng không ngờ rằng vị tiểu công chúa ngày xưa lại trở thành dáng vẻ như hiện tại.

Vậy là, Thái Bình tới cứu nàng sao?
Hoặc là nói, Thái Bình nhận mệnh lệnh của...!người kia, tới đón nàng sao?
Uyển Nhi nhất thời không thể tưởng tượng nổi, trong hai năm này, rốt cuộc Thái Bình đã phải trải qua bao nhiêu chuyện mới biến thành bộ dáng hiện tại.
Uyển Nhi cảm thấy, mình là tiêu điểm trong chuyện này, bây giờ phải nên mở miệng mới đúng.
"Trưởng Tôn cô nương, ngươi còn muốn tiếp tục như thế nữa hay sao?" - Uyển Nhi tỉnh táo hỏi.
Trưởng Tôn Thù nhíu mày, ý kia là, ngươi đang định nói cái gì.
Uyển Nhi nhàn nhạt nhìn khắp bốn phía, bởi vì nàng cảm giác được, cánh tay dùng để che chở cho Uyển Nhi lúc trước của Trưởng Tôn Thù, hiện tại đã biến thành chưởng, nhẹ nhàng đặt tại giữa lưng Uyển Nhi.
Lòng bàn tay nàng ta còn kèm theo một thứ gì đó, ý đồ muốn lấy mạng của ta sao?
Uyển Nhi thầm nghĩ.
Đời trước nàng từng đọc tiểu thuyết võ hiệp, bên trong chính là viết như vậy.
Uyển Nhi lại thêm phần trấn định.
Nàng không chút hoang mang nhìn về phía Trưởng Tôn Thù, thanh âm tựa như đã khám phá hết thảy đại sự: "Trưởng Tôn cô nương cảm thấy, giết ta liền sẽ có thể báo thù cho cả nhà Trưởng Tôn thị hay sao?"
Quả nhiên, thân hình của Trưởng Tôn Thù lay nhẹ.
"Trưởng Tôn cô nương toan tính, chỉ sợ không đơn giản vì muốn trả thù a?" - Uyển Nhi lại nói.
Trưởng Tôn Thù im lặng không nói.
Uyển Nhi biết, lời của nàng đã nói trúng tâm khảm của Trưởng Tôn Thù.
Thế là Uyển Nhi lại tiếp: "Giang hồ nữ nhi, lấy nghĩa khí làm trọng.

Coi như Trưởng Tôn cô nương không quan tâm đến chuyện khác, chẳng lẽ cũng không quan tâm đến những chuyện mà sư muội của ngươi làm cho ngươi sao?"
Uyển Nhi cảm nhận rất rõ, bàn tay Trưởng Tôn Thù đặt trên lưng mình bất giác run lên.
"Ngươi có tư cách gì cùng ta nói những lời này?" - Thanh âm Trưởng Tôn Thù có chút run rẩy đáp.
"Ta..." - Uyển Nhi định nói cái gì đó.
"Đừng nói nữa!" - Trưởng Tôn Thù quả quyết mỉa mai.
Nàng ta chợt cất cao giọng: "Hôm nay, ta chính là muốn hồ nháo đó! Ngươi muốn thế nào?"
Câu nói mang theo đầy ý vị khiêu khích.
Tiếng nói vừa dứt, bên ngoài vòng vây lập tức có một loại âm thanh uy thế quát lớn: "Ngươi dám!"
Hai chữ này thật sự rất đơn giản, nhưng trong nháy mắt, đã làm cho Uyển Nhi mất hết tất cả các loại trấn định trước đó ——
Lòng của nàng ức chế không nổi, cuồng loạn lên, hai tròng mắt tức khắc dâng lên óng ánh nước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận