Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân


Thâm cung khổ sở, năm tháng dài đằng đẵng...
Kỳ thật cũng chưa chắc.
Dù sao ngôi vị Hoàng hậu này cũng không cảm thấy thế nào là khổ sở, thế nào là dài đằng đẵng ——
Ngay cả đường đường thiên tử cũng phải nhường nhịn nàng mấy phần, phi tần hậu cung thấy nàng cũng như chuột tránh mèo, nàng có gì phải khổ?
Mỗi ngày đủ loại sự vụ, chân nàng phải loay hoay không chạm đất, tựa như một khắc cũng không rảnh rỗi, thì sao lại có thể nhìn thời gian dằng dặc gian nan?
Ngược lại, Võ Hoàng hậu thích bận rộn như vậy, thích loại quyền hành như vậy, quyền hành càng lớn, cảm giác nắm giữ trong lòng bàn tay này khiến cho nàng cảm thấy chất lượng, cảm thấy an tâm.
Nếu nói không có chuyện gì phiền lòng cũng không phải không có.
Trước mắt, có một chuyện nan giải...
Võ Hoàng hậu vuốt vuốt hai thái dương.
Chuyện này, nếu liên quan tới người ngoài thì cũng thôi đi, nàng sẽ không mảy may do dự nên xử trí thế nào, nhưng hết lần này tới lần khác, đương sự chính là...
Aiz! Tuy là nhà Đế - Hậu, cũng không phải hoàn toàn không có ưu phiền a!
Võ Hoàng hậu im lặng thở dài một hơi, gọi Tần Huy.
"Thái phu nhân ở đó ra sao rồi?" - Nàng hỏi.
Trong hậu cung, người được gọi "Thái phu nhân" chỉ có một vị, chính là mẫu thân của Hoàng hậu, Vinh Quốc phu nhân Dương thị.
Con ngươi Tần Huy nhất thời đảo quanh, liền hiểu rõ lời nàng, lập tức cười cười đáp: "Bệnh của Thái phu nhân đã được Thái y lệnh xem mạch, dùng xong thuốc an thần, nghe nói đã đi ngủ."
Trong cung có thể nhanh chóng biết được tin tức của mẫu thân bên ngoài cũng chỉ có một mình hoàng hậu, cho dù là hoàng hậu, cũng không phải ai cũng làm được như vậy.
Lúc này Võ Hoàng hậu không có tâm tư tự đắc vì sự khéo léo an trí nhân thủ của bản thân, nàng chỉ lo lắng một chút, thở dài một hơi.
"Vậy được rồi." - Nàng thản nhiên nói.
Tần Huy không dám mắng nàng là tra nhi (con hư), chỉ hơi cúi người lẳng lặng chờ đợi.
Đại sự vừa mới phát sinh kia có thể gọi là "không thể nói trước", hắn đã quen nhìn hướng gió, đương nhiên sẽ không nhiều chuyện hỏng việc.
"Hạ Lan Mẫn Chi tình thân bất hiếu, cho hắn đóng cửa đọc sách, ăn năn nửa tháng." - Cuối cùng Võ Hoàng hậu quyết đoán.
Lần nữa nàng xoa lên hai thái dương, lộ ra đáy lòng có chút ủ rũ.
Tần Huy cúi thấp người nghe lời quyết đoán này của nàng, nội tâm đã hiểu ngọn nguồn ——
Cái này là giơ lên thật cao rồi nhẹ nhàng thả xuống đây, Hạ Lan Mẫn Chi cứ thế thoát được một kiếp.
Chậc chậc, đại tội gian dâm với thị nữ thiếp thân của công chúa lại có thể cứ như vậy bỏ qua, thật đúng là...!Cái này gọi là tái sinh a!
Trong lòng Tần Huy khá ghen tức, nhưng trên mặt hắn không dám biểu lộ cái gì.

"Hạ Lan đại nhân cũng nhất thời hồ đồ, chuyện hiếu kính Thái phu nhân là chuyện mà Hạ Lan đại nhân xưa nay không được hàm hồ." - Tần Huy cười híp mắt nịnh nọt.
Võ Hoàng hậu từ chối nói thêm, chỉ "À" một tiếng, ai cũng đoán không ra đằng sau nó là cái gì khác.
Tần Huy lén nhìn thấy Võ Hoàng hậu tựa như có vẻ mệt mỏi, dựa vào thành ghế bên cạnh, nội tâm liền nghĩ làm sao để nịnh nọt.
"Hôm trước, Hạ nữ quan được Hoàng hậu ngài khen mài nghiên tốt, lúc này nô tài truyền nàng đến để phụng dưỡng Hoàng hậu đi?" - Tần Huy cẩn thận thử dò xét.
Hạ? Nữ quan?
Trong đầu Võ Hoàng hậu loé lên cái họ này, chợt nhiên lại chiếu ra gương mặt của Hạ Lan Mẫn Chi, nhất thời cảm thấy chán ghét, buồn nôn.
Bốp!
Nàng không kiên nhẫn đem cuốn sách gần đó ném lên bàn một cái.
Tần Huy bị doạ đến phát run, quỳ "bịch" xuống mặt đất.
Hắn lập tức nhận ra mình đã gây ra tai hoạ, trong lòng thầm mắng mình lôi ra cái họ không tốt, cái nào không nói lại lôi họ Hạ vào!
Võ Hoàng hậu rất mất kiên nhẫn nhìn Tần Huy đang dập đầu ngu xuẩn, càng không kiên nhẫn phất tay bảo hắn đứng dậy.
Lúc này Tần Huy mới nơm nớp lo sợ, đứng lên.
"Trong cung gần đây có tin tức không?" - Võ Hoàng hậu miễn cưỡng mở miệng.
Hiện tại nàng không muốn để ý tới bất cứ kẻ nào mang danh tự liên quan đến "Hạ Lan" hay "Dương", thậm chí là "Lý".
Tần Huy bị kinh sợ xuất mồ hôi lạnh khắp người, thấy Võ Hoàng hậu không trị tội lúc này mới vội vàng nói: "Trong cung có lúc nào không có tin tức đâu!"
Võ Hoàng hậu liếc hắn.
Tần Huy vội vàng che điệu cười tươi như hoa trên mặt, kính cẩn nói: "Gần đây bệ hạ đều ngủ lại chỗ của Từ Tiệp dư..."
Vừa nói hắn vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Võ Hoàng hậu.
Thấy dung mạo của Võ Hoàng hậu vẫn bình tĩnh, hắn mới can đảm nói tiếp: "...!Bệ hạ nói, hôm trước đêm thất tịch, Từ Tiệp dư làm mấy món trang sức nhỏ rất tinh xảo..."
Võ Hoàng hậu nghe xong chỉ nhàn nhạt ném ra một câu: "Tuỳ nàng đi."
Tần Huy khá hoang mang, nói cách khác là, hắn trải qua thời gian dài phụng dưỡng bên cạnh Võ Hoàng hậu, từ đầu đến cuối hắn thấy vô cùng hoang mang, không thể hiểu được: Năm đó, Võ Hoàng hậu đấu sủng gay gắt với tiên hoàng hậu Vương thị cùng sủng phi Tiêu Thục phi trong lục cung, vậy mà hiện tại đối với việc Hoàng đế sủng ái Từ Tiệp dư, nàng lại mắt nhắm mắt mở cho qua.

Đây là duyên cớ gì?
Chẳng lẽ là vì, Từ Tiệp dư kia chỉ là một cái Tiệp dư nho nhỏ, không thể sinh hạ hoàng tự hay sao?
Nhưng nếu dựa theo tần suất ngủ nghỉ của Hoàng đế, chỉ sợ ngày có hoàng tự cũng sẽ không còn xa a?
Tần Huy nghĩ mãi cũng không rõ nguyên nhân là gì, hắn lại càng muốn tìm cơ hội lập công với Võ Hoàng hậu, tranh thủ trong tương lai đè đầu tên Triệu Ưng xuống.


Nếu như, có thể từ chuyện của Từ Tiệp dư mà có được cơ hội...
"Nghe nói những năm gần đây Từ Tiệp dư thường xuyên chiếu cố Dịch Đình." - Tần Huy len lén nhìn trộm Võ Hoàng hậu.
"Thật sao." - Sắc mặt Võ Hoàng hậu vẫn không mặn không nhạt như cũ.
Trong lúc Tần Huy nghĩ Võ Hoàng hậu hoàn toàn không có hứng thú thì chợt nàng lại hỏi thêm một câu: "Nàng ta chiếu cố ai?"
"Đời sau phạm quan...!nhà Thượng Quan Nghi." - Tần Huy đáp.
Hắn tương đối hiểu rõ Võ Hoàng hậu, nếu chuyện trong hậu cung không uy hiếp đến địa vị của nàng, phần lớn nàng sẽ chọn yên lặng theo dõi biến hoá.

Cho nên chuyện Từ Tiệp dư chiếu cố Dịch Đình, nếu không phải thiêu dệt lên, chỉ sợ sẽ không khơi dậy hứng thú của Võ Hoàng hậu.
Quả nhiên, Võ Hoàng hậu nghe được danh tự Thượng Quan Nghi, thân thể có chút thẳng hơn: "Đời sau phạm quan nhà Thượng Quan Nghi? Tiểu nha đầu kia à?"
Tần Huy mừng thầm: Võ Hoàng hậu có thể nói ra danh tự tiểu nha đầu Thượng Quan gia, thì có nghĩa là không có khả năng nàng không để ý tới chuyện trong Dịch Đình.

Như thế thật tốt nha!
"Chính là nàng!" - Tần Huy vội đáp lời.
"Nàng?" - Võ Hoàng hậu híp mắt ngẫm nghĩ: "Năm nay chắc đã bảy tuổi rồi?"
Sau đó lại tiếp: "Từ Tiệp dư chiếu cố nàng sao?"
"Còn không phải đi! Nha đầu kia vừa mới ra đời không lâu, Từ Tiệp dư đã phái đại cung nữ bên mình tới, phân phó nàng ta sắp xếp công việc may vá cho mẫu thân Trịnh thị, còn đặc biệt lệnh cho Dịch Đình an bày phòng riêng cho mẫu nữ các nàng." - Tần Huy nói.
Chính là như vậy a!
Võ Hoàng hậu thờ ơ mỉm cười, thân thể đang thẳng cũng buông lỏng mấy phần.
Hoặc là nói sự tình trong hậu cung này, có chuyện gì mà nàng không biết được đây?
Từ gia cùng Thượng Quan gia ngày xưa từng là có giao tình, Từ Doanh quan tâm tới hậu nhân của Thượng Quan thị cũng không phải chuyện đại sự gì.
Năm đó chính Võ Hoàng hậu cũng từng ra lệnh khiển trách Thạch Quảng Hậu của Dịch Đình vì đã hà khắc với mẫu nữ Trịnh thị, thậm chí còn cách chức của hắn.

Cũng vì chuyện cũ này, mà những kẻ nô tài quen ngẩng cao đầu tự cao bên trong Dịch Đình cũng không dám ngo ngoe động tới mẫu nữ các nàng.
Võ Hoàng hậu cũng không cảm thấy chuyện này mình tốt bụng cỡ nào.
Từ trước đến nay nàng cũng không tính là người tốt, nàng chỉ là một người thiết thực, chỉ sống vì mục tiêu của chính mình.

Sở dĩ nàng trừng trị Thạch Quảng Hậu làm cho đám người kia khiếp sợ kinh hãi bất quá là bởi vì: Nàng phiền chán đám người phía dưới, chỉ đành nguỵ trang giả thần giả quỷ vậy thôi.

Về phần mẫu nữ Trịnh thị, vì lẽ đó mà được nàng che chở, Võ Hoàng hậu nàng căn bản cũng không để trong lòng.
Tần Huy làm sao chịu buông bỏ cơ hội tốt như vậy?
Hắn tranh thủ thời gian thêm mắm thêm muối nói tiếp: "Những năm nay Từ Tiệp dư có vẻ nghe ngóng nhiều chuyện chốn quan trường, nghe nói còn thường xuyên nhắc tới trước mặt bệ hạ nữa!"
Võ Hoàng hậu nghe vậy, hai mắt ngưng lại: "Chính tai ngươi nghe nàng ta nhắc tới trước mặt bệ hạ hay sao?"
Tần Huy nghe xong bị nghẹn, nhất thời không dám nói tiếp.
Võ Hoàng hậu hừ nhẹ một tiếng, rốt cuộc đứng dậy.
"Đi đến chỗ Từ Tiệp dư." - Nàng nói.
Có thể nàng không quan tâm Từ Doanh kia làm sao chiếu cố hậu nhân Thượng Quan thị, nhưng nếu Từ Doanh dám đề cập trước mặt Hoàng đế chuyện của Thượng Quan thị, vậy thì đừng trách nàng không để ý tới chuyện cũ!
Tần Huy thấy mặc dù Võ Hoàng hậu không hoàn toàn tin mình, nhưng rốt cuộc có dao động, trong lòng mừng thầm, thu xếp nghi trượng hoàng hậu càng thêm kỹ lưỡng.
Nhiều năm trôi qua, ngoại trừ trường hợp không thể không gặp, Võ Hoàng hậu sẽ không đặt chân tới chỗ của Từ Tiệp dư.
Nàng không muốn nhìn thấy gương mặt của Từ Doanh, thấy xong không khỏi khởi sinh một loại cảm giác khó chịu, giống như thiếu nợ ——
Trong lòng Võ Hoàng hậu có chút không vui.
Loại cảm giác giống như thiếu nợ đó không thể nói rõ, cũng không thể tả được, từ đầu đến cuối quanh quẩn lấy nàng, làm nàng khó đánh tan được.
Gương mặt đó của Từ Doanh...!Nàng thật sự không muốn gặp chút nào.
Đại khái cũng đã nhiều năm mình không đặt chân tới chỗ nàng ta, mà gần đây Từ Tiệp dư lại được sủng ái nhất, ngay cả khi tiểu nội giam trực ở đại môn nhìn thấy mình giống như mình đang tới ăn tươi nuốt sống chủ tử của hắn không bằng vậy.
Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm hướng chạy hoảng hốt của tiểu nội giam, trong tâm phát sinh cảm giác khó chịu.
Bỗng dưng nàng nghĩ tới điều gì, bước chân cứ thế nhanh hơn ——
Quả nhiên, bị nàng bắt tại trận: Trong cung của Từ Tiệp dư đang tiếp bái mẫu nữ Trịnh thị.

Có như vậy thôi mà các nàng đã tới gần nhau vậy rồi? Tới để cảm tạ ân đức hay sao?
Trong lòng Võ Hoàng hậu "A" một tiếng.
Nàng không muốn nhìn Từ Doanh, cũng lười nhìn tới Trịnh thị.
Lực chú ý của nàng đã bị tiểu hài nữ phía trước hấp dẫn ——
Tôn nữ của Thượng Quan Nghi - hài tử làm cho nàng sinh lòng hiếu kỳ của bảy năm trước, muốn xem xem sau khi nàng trưởng thành sẽ ra bộ dáng tiểu nha đầu gì, vậy mà hiện tại đã được gặp ở đây rồi?
Bảy năm qua, Võ Hoàng hậu có quá nhiều sự tình phải nhanh chóng giải quyết, bận rộn nhiều việc nàng tựa như đã quên tiểu nha đầu này rồi.
Như thế tình cảnh vừa gặp lại này, cũng xem như thú vị a.
Khoé miệng Võ Hoàng hậu có chút cong lên, trực tiếp hướng thẳng tới chỗ Thượng Quan Uyển Nhi.
Vẻ mặt như thế, động tác như thế, trong mắt đám người xung quanh tựa như nàng đang sắp làm cái gì đó với tiểu cô nương kia.
Có trời mới biết lúc đó nàng thật sự chỉ hiếu kỳ đến xem: Tôn nữ của Thượng Quan Nghi rốt cuộc là kẻ thế nào?

Vì đột nhiên nhìn thấy gương mặt của tiểu cô nương kia mà bước chân của Võ Hoàng hậu tăng vọt, sau đó lại chợt dừng lại.
Đây xem là cái gì?
Bụi đất dính đầy mặt, giống như mới bò trong đống đất chui ra, đây xem là cái gì?
A! Đây là cố ý sao?
Cho ai xem đây?
Chắc chắn không phải để cho Từ Doanh xem.
Mà là để cho đám tiểu nhân xem a!
Võ Hoàng hậu thầm cười lạnh.
Bình sinh đây là lần đầu tiên nàng nghĩ mình thành "tiểu nhân", cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại.
Được!
Đã là người xấu, đương nhiên phải xấu tới cùng mới ra dáng!
Nàng lại muốn xem xem, từng người từng người bọn hắn đang muốn chơi trò gì!
Thế là Võ Hoàng hậu dùng tay ép về phía gương mặt của Thượng Quan Uyển Nhi...
Dưới ngón tay nàng là lớp da thịt chát chát dính đầy bụi đất, Võ Hoàng hậu có thể cảm nhận rõ ràng.
Cái này không có gì quá ly kỳ.
Thứ mà nàng cảm thấy ly kỳ chính là ánh mắt của tiểu nha đầu họ Thượn Quan kia ——
Đã rất nhiều năm không có người nào dám thẳng thừng nhìn chằm chằm mình như vậy a?
Đáy lòng Võ Hoàng hậu nảy sinh cảm giác dị dạng, tiếp đó giống như sự uy nghi của nàng vừa bị xâm nhập vậy.
Tiểu nha đầu này lớn lên trong Dịch Đình, vừa rồi nàng ta còn mới hành lễ với Từ Doanh, không thể không có khả năng không nhận ra phục sức hoàng hậu trên người mình; nếu đã nhận ra, lại còn dám nhìn mình chằm chằm như thế...
Chẳng lẽ quả thật là kẻ ngốc?
Tôn nữ của Thượng Quan Nghi lại là một tên ngốc?!
Một hơi thở chắn ngang ngực, Võ Hoàng hậu cảm thấy đau nhức.
Cái này gọi là gì?
Là châu ngọc mông trần sao? (ý nói khả năng/trí thông minh của một người chưa được phát huy)
Võ Hoàng hậu càng nghĩ càng giận, dứt khoát dùng sức lên tay, đem hết đám bụi bẩn trên gương mặt non mịn của tiểu cô nương phủi xuống sạch sẽ.

Ngược lại Võ Hoàng hậu muốn nhìn cho rõ, tôn nữ của Thượng Quan Nghi, lớn lên cùng một đôi mắt xinh đẹp như vậy, rốt cuộc có phải là một kẻ ngốc hay không!
- -----------------------------------------
Uyển Nhi: "Nói ra chắc là các người không tin, chứ lần đầu tiên ta gặp nhà ta, nàng ấy cho rằng ta là một kẻ ngu a...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận