Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân


Trong điện chỉ còn lại hai người Võ Hoàng hậu cùng Lý Hiền.
Ánh đèn sáng như thế, chiếu vào vết máu tươi mới trên mặt đất, chiếu đến độ nhan sắc thê thảm.
Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm vết máu kia, chậm rãi siết chặt bàn tay ném ra chén ngọc vừa rồi.
Khí tức quanh người nàng, cũng vì thế mà toát ra hàn khí lạnh lẽo, ánh mắt lãnh nhược băng sương (lạnh như băng) căn bản chẳng còn đế ý đến Lý Hiền, thẳng thừng đến kinh hồn bạt phía.
Giống như tự mình cổ vũ bản thân cố lên, đột nhiên Lý Hiền cười ha hả lên.
Võ Hoàng hậu lặng lẽ liếc nhìn hắn không nói lời nào.
Lý Hiền cười xong, chép môi chép miệng, cảm thấy hơi vô vị.
Trên khoé miệng hắn còn treo lên một vòng cười châm chọc, ha ha nói: "Thiên hậu thật sự là thủ đoạn tài tình a!"
Lúc này, hắn đã lười nhác đeo vẻ nguỵ trang, cái gì là "mẫu hậu", bất quá là chỉ giả vờ giả vịt cho người ngoài xem thôi.
Võ Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, mặc kệ hắn.
Tựa như nói nhiều với hắn thêm một câu, chính là tự hạ thấp giá trị bản thân.
Lý Hiền đấm một cái xuống khoảng không, ngược lại hắn ra sức đánh.

Có chút lúng túng, hắn gãi gãi cằm.
Ba động tác cào cào này, cực kỳ giống với các tiểu động tác thường ngày của Hoàng đế ——
Trên mặt Võ Hoàng hậu y như ngưng kết một tầng băng sương, bao nhiêu hồi ức không tốt liền xộc lên trong đầu.
Lý Hiền cũng thông minh, chỉ là phần thông minh này của hắn trước nay không dùng đúng chỗ.
Khi hai nóc nhà đang giằng co, hắn lập tức nhận ra thần sắc dị dạng của Võ Hoàng hậu.
Lý Hiền thử nhe răng, cố ý dừng ngón tay trên mặt lâu một chút, đắc ý nói: "Thiên hậu có cảm thấy gương mặt này của ta nhìn quen quen không?"

Nói xong lại ha hả cười: "Người người đều nói ta, trong số chư hoàng tử, ta là nhi tử giống với thiên hậu nhất..."
"Bản cung không có đứa nhi tử như ngươi!" - Võ Hoàng hậu lạnh lùng ngắt lời hắn.
"Thiên hậu rốt cuộc cũng chịu thừa nhận a?" - Trên mặt Lý Hiền tựa như đạt được mục đích, biểu lộ hung ác đan xen cùng nham hiểm.
Võ Hoàng hậu khinh miệt, liếc nhìn hắn một cái, căn bản không muốn tiếp tên tra nhi như hắn, cũng không dễ bị mắc mưu của hắn.
Lý Hiền đã sớm biết nàng sẽ bày ra biểu tình như vậy, hắn nhàn nhạt phẩy ống tay áo, chậm rãi, lo lắng nói: "Ngoại trừ người trong nhà, Thiên hậu đối đãi với tất cả nữ nhân đều không tệ!"
Võ Hoàng hậu hơi híp mắt lại.
Lý Hiền rất hưởng thụ thần thái khác thường này của nàng, cho nên hắn nhàn nhã bước tới lui trong đại điện.
Trong miệng còn không ngừng nói: "Thế nhưng, các nàng ấy lại gặp phải kết quả gì?"
Lý Hiền tự hỏi tự trả lời: "Từ hiền phi của tiên đế năm đó huệ chất lan tâm (người thanh nhã), tài học bất phàm lại vì muốn che giấu sự việc đó mà không tiếc hi sinh đời mình...!Còn có biết bao nhiên nữ nhân trong Thừa Khánh Điện, không biết có bao nhiêu người giống với Bùi nữ quan...!Ha ha! Chỉ sợ lòng nhẫn tâm này của thiên hậu đã sớm đem các nàng quên mất không còn dấu tích a?"
Võ Hoàng hậu chỉ để hắn tuỳ ý nói, cười lạnh im lặng.
Lý Hiền dừng bước, ngẩng đầu nhìn nàng: "Thiên hậu không nói lời nào là sao? Là vì sợ những chuyện cũ này thành thực, tương lai của ngươi sẽ xong đời, đúng chứ?"
Dứt lời, hắn cười ha hả: "Đáng tiếc! Coi như ngươi không lên tiếng, những chuyện này cũng đã phát sinh, vẫn sẽ bị lan truyền như thường! Không phải, ngươi cho rằng, sao ta lại có thể điều tra những chuyện này a?"
Hắn cố ý nháy mắt mấy cái với Võ Hoàng hậu, lộ ra mấy phần tà mị: "Sợ là lúc này, Thái Bình chắc đã biết được, Hiển cùng Đán chắc cũng đã nhận được."
Lý Hiền ha ha cười tự đắc: "Ta biết, ngươi không sợ lão bệnh phu...!Thế nhưng, nếu tương lai lão bệnh phu kia quy thiên, chung quy là Hiển hay Đán thừa kế hoàng vị, không lẽ ngươi không sợ sao?"
Hắn đem quân phụ ốm đau trên giường gọi lành "Lão bệnh phu", một chút cũng không thấy bất ổn, thậm chí còn rất đắc ý.
Lần này, Võ Hoàng hậu mở miệng.
Ngữ khí xem thường Lý Hiền đến cực điểm: "Cho nên ngươi liền mượn ngu yếu nhân noạ của Hoằng nhi, muốn đem Thái Bình viễn giá (gả chồng xa)? Về sau thì sao? Có phải ngươi còn định tiếp tục đối phó với Hiển cùng Đán?"
Võ Hoàng hậu mỉm cười: "Ngươi muốn đem nhi nữ của bản cung đuổi cùng giết tận hay sao?"
Lúc mới nghe qua, sắc mặt Lý Hiền trắng bệch, nhưng ngay sau đó liền khinh thường nói: "Ai bảo ngươi sinh ra phế vật nhi tử "bệnh ương tử" (kẻ ốm đau liên tục)! Người duy nhất trông cậy được, vẫn là nữ nhân! Ha! Nàng đã là nữ nhân, giá kê tuỳ kê, giá cẩu tuỳ cẩu (gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó), nàng không được quyền tranh giành quyền vị Lý thị của ta."
"Lý thị của ngươi?" - Võ Hoàng hậu cười lạnh, càng khinh thường hắn hơn: "Ngươi đúng thật là đã tự xem mình thành long duệ Lý thị rồi sao? Nếu không phải năm đó bản cung niệm tình người cũ, làm sao ngươi có được cơ hội hôm nay đứng trước mặt bản cung tuỳ tiện như vậy!

"Niệm tình người cũ? Ha ha ha! Thiên hậu đúng là giỏi tự cho mình dát vàng lên mặt!" - Lý Hiền bĩu môi: "Năm đó ngươi thu dưỡng ta, cũng bất quá vì muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng hậu, trên đường nhặt thêm một cái thẻ đánh bạc mà thôi! Dù sao, ngoại trừ sinh ra một tên bệnh ương tử ra, còn lại một nữ nhi chỉ đáng để gả chồng mà thôi!"
Võ Hoàng hậu không những không giận mà còn cười: "Hiểu biết thiển cận chỉ làm được những việc mờ ám, quả nhiên nàng là chủng nhi của ta!"
Đúng vào lúc này, Triệu Ưng thò mặt béo ở cửa đại điện nhìn ra.
Võ Hoàng hậu nắm bắt, nàng vô cùng khẽ đến mức không thể nhìn thấy, chậm rãi gật đầu với Triệu Ưng, Triệu Ưng hiểu ý, gương mặt mập mạp kia liền rụt trở về.
Võ Hoàng hậu xác định hắn làm việc không sai biệt, bỗng nhiên giơ một tay chỉ về phía Lý Hiền: "Ngươi cho rằng, ngươi ở đây châm ngòi ly gián bản cung thì sẽ đạt được ý đồ kéo càng nhiều người cùng chết với ngươi hay sao?"
Không đợi Lý Hiền trả lời, Võ Hoàng hậu nghiễm nhiên là người mang tư thái thắng lợi, mỉm cười nói: "Thân nương (mẹ ruột) của ngươi kia, còn có nữ nhân kia, cũng muốn tính kế với bản cung sau khi bản cung tiến lên ngôi vị trung cung, nghĩ rằng sẽ đưa bản cung vào chỗ chết.

Cũng chỉ có loại ngu xuẩn như ngươi, mới có thể xúi giục Hạ Lan Mẫn Chi, ở chỗ này làm tôm tép nhãi nhép mà thôi!"
Lý Hiền nghe nàng nhắc đến thân nương, nhất là khi nghe được danh tự Hạ Lan Mẫn Chi, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Ánh mắt Võ Hoàng hậu nhìn về phía hắn, hoàn toàn giống như đang nhìn một kẻ thất bại: "Ngươi yên tâm, nhi nữ của bản cung cũng sẽ chỉ càng sống càng tốt, còn ngươi, mới là loại người xuống đó làm bạn cùng bọn hắn a!"
"Bọn hắn" này, hiển nhiên nhắc tới không chỉ mỗi mình thân nương của Lý Hiền.
Võ Hoàng hậu không muốn cùng hắn dài dòng thêm, thét lên, ra lệnh: "Người đâu!"
"Dạ!" - Ngoài điện truyền đến âm thanh ứng hoà của cô số thị vệ, tựa như sấm vang rền.
Sắc mặt Lý Hiền đại biến.
Triệu Ưng mang theo ba tên Kim Ngưu Vệ xông vào, đi đầu là một tên cường tráng, vẻ mặt lạnh lẽo đó chính là Tướng quân của Kim Ngưu Vệ.
"Thái tử nguyền rủa quân phụ, ngỗ nghịch với mẫu hậu, lời nói hành động không ra gì, tổn hại nhân luân, lôi xuống!" - Võ Hoàng hậu ra lệnh quát.
Đây chính là kết luận cho Thái tử: Không chịu nổi đến nước này, còn có tư cách gì làm Thái tử? Kỳ thật chẳng khác gì phế truất, bất quá cũng chỉ còn thiếu một tờ chiếu thư.
Lập tức có hai tên Kim Ngô Vệ xông tới, giữ chặt hai cánh tay hai bên của Lý Hiền, làm cho hắn không thể động đậy.


Lý Hiền vốn nghĩ sẽ không có khả năng sống sót, lại không ngờ bị Kim Ngô Vệ vây giữ quá nhanh.

Tròng mắt hắn trừng lên, lo sợ chớp mắt, chợt cất cao giọng hét lớn: "Ngươi dám thông đồng với Kim Ngô Vệ!"
Hai tên thị vệ Kim Ngô Vệ tâm tư chính trực, bỗng nhiên nghĩ đến thân phận hèn mọn của mình dám giữ lấy Thái tử, lỡ như...!
Bọn hắn đang do dự cho nên lực trói buộc dưới tay Lý Hiền có chút buông lỏng.
Lý Hiền cảm nhận được, càng đắc ý: "Ha ha ha! Ta đây là thiên hạ của Lý gia! Ngươi cho rằng ngươi muốn thế nào liền được thế ấy à! Ngươi cho rằng ngươi muốn lấy được Uyển...!ưm ưm ưm..."
Lời tiếp theo của hắn chưa kịp nói xong đã bị Tướng quân Kim Ngô Vệ xông tới giơ tay bịt mũi miệng.
Lý Hiền tuy tráng kiện nhưng đứng trước tướng quân Kim Ngô Vệ, bất quá hắn cũng chỉ là một con gà con yếu đuối.
Lý Hiền bị bịt miệng, cưỡng ép đưa ra ngoài.
Sắc mặt Võ Hoàng hậu lúc này mới dễ nhìn một chút.
Triệu Ưng bất ngờ gặp kinh biến, bị doạ đến rụt đầu lại, liếc mắt không dám lên tiếng.
Tên tướng quân Kim Ngô Vệ kia lại trở về đại điện, dập đầu hành lễ với Võ Hoàng hậu: "Thần Khưu Thần Tích cứu giá chậm trễ, thỉnh Thiên hậu trị tội!"
Võ Hoàng hậu thở phào có chút nhẹ nhõm, hoà nhã nói: "Ngươi rất đúng lúc, đứng lên nói chuyện đi."
Lúc này Khưu Thần Tích mới xuôi tay đứng dậy.
Võ Hoàng hậu quét mắt nhìn hai người bên dưới, thản nhiên nói: "Chuyện của Thái tử, phải làm thế nào?"
Triệu Ưng không dám lên tiếng, thầm nghĩ: Làm sao xử lý Thái tử, chẳng phải là chuyện hắn có thể lên tiếng chứ a? Cho dù hắn rất rõ ràng, vấn đề này Võ Hoàng hậu chính là muốn tước ngôi vị Thái tử, thậm chí còn thầm tìm cớ muốn mạng của Thái tử.

Thế nhưng loại lời này...!có ai có gan lớn đi nói ra a!
Triệu Ưng hạ quyết tâm, đem đầu cúi thật thấp, hận không thể tàng hình để Võ Hoàng hậu không phải nhìn thấy.
Đại khái Võ Hoàng hậu cũng không hy vọng hắn cản đảm cái gì, cuối cùng nàng lại nhìn sang Khưu Thần Tích.
Khưu Thần Tích thường mong có một cơ hội nịnh bợ, liền tranh thủ thời cơ, lưu loát chắp tay nói: "Thần cho rằng, vương tử phạm pháp phạm tội như thứ dân! Hài tử của thường dân thấp kém, gây hoạ cũng phải chịu đòn mấy gậy!"
"Ồ?" - Võ Hoàng hậu nghe xong có mấy phần hứng thú: "Cũng đúng.


Bản cung lại thương yêu nhi tử, dù sao hiếu đạo đặt làm đầu, kiêu căng khó đạt đại khí."
"Thiên hậu thánh minh!" - Khưu Thần Tích lớn tiếng xu nịnh.
Triệu Ưng âm thầm nhếch khoé miệng, trong nội tâm thầm nghĩ, sau này có trêu chọc ai cũng không thể chọc vào Hắc Đại Ca Nhi.
Khưu Thần Tích lĩnh chỉ, sải bước rời khỏi điện, đi "phụng chỉ giáo huấn Thái tử".
Ánh mắt Võ Hoàng hậu lại ngưng tại vết máu đỏ trên nền gạch vàng.
Vết máu đã khô, chuyển từ màu đỏ tươi thành đỏ thẫm, cảm giác nhìn thấy còn kinh hãi hơn so với trước đó.
Triệu Ưng ngó đến chỗ vết máu kia, nội tâm rít một tràng khí lạnh.
Hắn biết vết máu đó không thuộc về Thái tử, trước đó Thái tử bị đem đi không hề bị thương.
Nhìn mảnh chén ngọc vỡ vụn, nhớ tới mấy lời vừa nghe được từ chỗ Triệu Vĩnh Phúc "Thượng Quan nương tử bị Thiên hậu đuổi ra ngoài", Triệu Ưng chính là run lên một cái.
Quả nhiên là "gần vui như gần hổ"...
Triệu Ưng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy cái đầu này vẫn còn trên vai êm đẹp, coi như cũng là mạng lớn.
"Triệu Vĩnh Phúc đã nói qua với ngươi?" - Võ Hoàng hậu bỗng nhiên mở miệng.
Triệu Ưng thiết nghĩ, chẳng lẽ Thiên hậu nương nương đọc được tâm mình?
Hắn vội vàng xác nhận.
Võ Hoàng hậu lặng lẽ thở dài một hơi, im lặng.
Đây là...!đau lòng?
Đôi mắt Triệu Ưng đảo lòng vòng, cảm thấy mình hiểu rõ Võ Hoàng hậu, hẳn là dạng này.
Nghĩ tới trước đó bị Khưu Thần Tích xông vào, lúc này không chừng Võ Hoàng hậu sẽ hoài nghi năng lực của hắn, đáng lẽ hắn phải trở nên anh dũng tiến tới mới phải, Triệu Ưng liền tăng thêm lòng cảm tử, cẩn thận tìm từ nói: "Lão nô trước đó phụng mệnh đi mời Thượng Quan nương tử, nhìn thấy..."
"Thấy cái gì?" - Võ Hoàng hậu vội vàng truy vấn.
Triệu Ưng liền bắt một nhịp, lưu loát đáp: "Nhìn thấy Thượng Quan nương tử tựa hồ nôn ra máu...!Không biết có nặng lắm không..."
Võ Hoàng hậu nghe tới đây, trên mặt nhất thời không còn huyết sắc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận