Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân


Trên đường trở về Thừa Khánh Điện, Uyển Nhi vẫn còn trong thần sắc hoảng hốt.
Nàng vẫn không tài nào quên được những lời vừa rồi của Từ Tiệp dư ——
"Nàng ta đối đãi với ngươi thế nào?"
Không! Không phải câu này!
Mà là...!"Còn nàng ta thì sao? Nàng ta từng đối xử với ngươi..."
Uyển Nhi hít sâu một hơi, cũng không quên được chủ đề đàm luận vừa rồi với Từ Tiệp dư thế nào.
Kia là chuyện liên quan giữa Uyển Nhi và Hoàng đế, nói cách khác, phải chăng lại là chủ đề Hoàng đế sủng hạnh (thị tẩm đó mà) Uyển Nhi.

Sủng hạnh...!cái từ này, Uyển Nhi cùng Từ Tiệp dư đã không nói ra miệng, nhưng bất luận nàng hay Từ Tiệp dư cũng ngầm hiểu rằng, lúc cả hai đàm luận về vấn đề giữa nàng cùng Hoàng đế, thật ra chính là đang nói tới chuyện này.
Sau đó Từ Tiệp dư liền hỏi "nàng ta" như thế nào.
Nàng ta, nhắc tới chính là Võ Hoàng hậu a?
Không phải, ý của Từ Tiệp dư nói khá sát câu kia, vẫn chưa thông.
Lòng Uyển Nhi vì nghĩ tới chuyện này mà cấp tốc lùi lại một chút.
"Phanh phanh" - âm thanh cấp bách một trận, Uyển Nhi mới phát giác trái tim mình trở lại nhịp vang bình thường.
Nàng nhớ tới lúc đó đã trả lời Từ Tiệp dư rằng: "Thiên hậu bất kể trước đó có bao nhiêu hiềm khích, vẫn đối đãi rất tốt với ta."
Đây là lời nói khách quan, cho dù là ai cũng nói được.
Quả thực, Uyển Nhi cảm thấy, bất luận Võ Hoàng hậu đối đãi với nàng như thế nào, riêng việc dám đem mình có mối thâm thù giết thân nhân giữ lại bên cạnh làm thiếp thân phụng dưỡng, phần này đã phi thường can đảm, thế gian tuyệt đại đa số người đều sẽ không làm được.
Uyển Nhi cảm thấy thán phục sâu sắc.
Giống như Uyển Nhi suy đoán, nếu Từ Tiệp dư đã hỏi đến vấn đề này, thì có nghĩa là tâm tư phía sau không hề đơn giản.
Quả nhiên, sau khi Từ Tiệp dư nghe xong câu trả lời của Uyển Nhi, liền nghiêng đầu dò xét nàng: "Nàng ta đối đãi với ngươi...!rất tốt sao?"
Ngữ khí «sơn lộ thập bát loan» kia (đường núi mười tám đường vòng, một con đường núi ở TQ có 18 khúc cua quanh co), tựa như câu trả lời này rất có điểm nghi ngờ.
"Phải." - Uyển Nhi rủ mắt xuống.
Cho nên, nếu Từ Tiệp dư đã hỏi như thế, có thể xác định "nàng ta" trong câu nói dang dở đầu tiên "Nhưng nàng ta chưa từng đối đãi với ngươi..." quả nhiên là chỉ Võ Hoàng hậu.
Nàng ta chưa từng đối đãi với ngươi, như thế nào?
Nội tâm Uyển Nhi có chút động đậy.

"Võ Hoàng hậu đối đãi với nàng" như thế nào?
Hẳn là "Võ Hoàng hậu đối đãi với nàng" như thế nào sao?
Vẫn là theo nhận định của Từ Tiệp dư, Võ Hoàng hậu tất nhiên sẽ đối đãi với nàng như thế nào?
Từ Tiệp dư căn cứ vào đâu mà đưa ra nhận định đó?
Thế mà sau đó, Từ Tiệp dư lại không chịu nói thêm cái gì.
Tựa như, tất cả sự thân thiện trước đó với Uyển Nhi, sau những câu hỏi này, đã đem thiện chí của Từ Tiệp dư tiêu tốn hết.
Lúc Từ Tiệp dư lần nữa trở về tiếp tục chép kinh cho Hoàng đế, bộ dáng tâm lặng như nước.
Chuyện này khiến cho tâm trạng Uyển Nhi tựa rơi vào một mớ sương mù, nay lại càng như sa vào mê chướng.
Không có người nào có thể cho nàng lời khuyên, nàng cũng hỏi không ra, lại càng không dám hỏi cái gì.
Uyển Nhi không dám hỏi, không chỉ là vì nàng cùng Võ Hoàng hậu, một phần là vì địa vị của Từ Tiệp dư hơi chênh lệch, ngôn từ nói ra nhiều khi dễ sai lầm, Uyển Nhi sẽ lại có thể đắc tội các nàng, đem mình cùng mẫu thân lâm vào hiểm cảnh không thể ngờ tới, một phần cũng là vì "hỏi" đến chuyện này, liền làm cho Uyển Nhi có thêm sợ hãi.
Trực giác Uyển Nhi nói cho nàng biết: Một khi nàng biết được những thứ trong lòng chưa rõ, có thể khi "chân tướng" mọi sự hé lộ, lòng nàng sẽ bị lâm vào khủng hoàng cực độ, rơi vào sâu trong bất lực.
Con người, bao giờ cũng tìm lợi tránh hại.

Dù là biết rõ suy nghĩ một chút, nhưng chôn sâu trong lòng, nói không chừng nghĩ không thông lại tự trở thành lừa mình dối người.
Nghĩ đến đây, Uyển Nhi đột nhiên phát giác được, nàng cùng vị nằm trên giường bệnh kia vẫn đang lừa mình dối người, Hoàng đế cho rằng thê tử của mình vẫn còn đối đãi rất tối với mình cùng nhi tử, xem ra là đồng mệnh tương liên đi!
Uyển Nhi thấp thỏm trở lại Thừa Khánh Điện.
Trong nội tâm nàng có chuyện, đi đường một chút cũng không để tâm, mãi đến khi cảm giác có người chặn đường mình, Uyển Nhi mới ngơ ngác dừng bước.
Thấy người tới, tinh thần trong trong đáy mắt liền trở nên căng thẳng.
Người kia đi về phía nàng, mỉm cười khom người: "Xin chào Thượng Quan Tài nhân!"
Là Thái tử Lý Hiền cùng tên nội giam Triệu Đạo Sinh thường xuyên đi sau hắn.
Trong dòng lịch sự mà Uyển Nhi từng quen thuộc, nàng biết giữa Triệu Đạo Sinh cùng Lý Hiền là quan hệ thế nào.
Chính xu hướng tình dục của nàng cũng làm cho nàng phiền lòng, căn bản cũng chẳng có tâm tư quản chuyện xu hướng tình dục của người khác.
Bất quá, Triệu Đạo Sinh này dung mạo bên ngoài tương đối thanh tú, thâm độc, dù sao đôi mắt kia cũng đủ làm cho người ta cảm thấy ẩn chứa bất an đi kèm...
Uyển Nhi âm thầm nhíu mày, nhích người sang bên cạnh, không giống lại tựa như hành lễ, hạ thấp người với Lý Hiền.
"Thái tử điện hạ!" - Uyển Nhi nhã nhặn nói.

Đồng thời mặt không cảm xúc quan sát tình cảnh của mình ——
Trước đó, Lý Hiền từng hãm hại nàng như thế, sự kiện kia không có khả năng kinh động ra ngoài, nhưng chuyện này cũng để làm cho Uyển Nhi cảm thấy Lý Hiền là một con người thâm hiểm, sâu không lường được.
May thay, phía trước không xa đã là đại môn Thừa Khánh Điện, Uyển Nhi biết ở đó có nội giam đang trong canh trực.
Nếu như Lý Hiền có ý đồ gì bất chính với nàng, nàng cũng đủ sức kêu la, ít ra cũng có thể tự vệ...
Uyển Nhi thầm nghĩ.
Lý Hiền lại nhìn Uyển Nhi, cười cười hoà khí, nói thẳng: "Thượng Quan Tài nhân không cần lo nghĩ."
Bộ dạng của Uyển Nhi đã bị hắn nhìn ra được.
Lý Hiền nói tiếp: "Trước đó cùng Thượng Quan Tài nhân có chút hiểu lầm nho nhỏ, hy vọng không làm quấy nhiễu Thượng Quan Tài nhân."
Nói xong, hắn mở ống tay áo, hướng về Uyển Nhi vái chào: "Nếu như có gì hiểu lầm, Hiền đây thỉnh xin Thượng Quan Tài nhân khoan thứ cho!"
Uyển Nhi lần nữa lách mình né tránh hành lễ của hắn, miệng nói "Không dám" nhưng trong lòng cười lạnh.
Thì ra, việc ngươi suýt hại chết ta lại được xem là "hiểu lầm nho nhỏ" sao?
Thì ra, nếu ta so đo "hiểu lầm nho nhỏ" kia với ngươi, thì là do ta không đủ bao dung, không chịu khoan thứ cho ngươi rồi?
A! Thiên hạ tính toán thật hay, đều bị ngươi đánh tới sao?
Uyển Nhi thật sự muốn đi thẳng một mạch, không nhìn tới sắc mặt của Lý Hiền nữa.
Thế nhưng, nàng đã nhận ra một chuyện, nếu Lý Hiền hành xử với nàng như thế, nhất định là có thâm ý.
Cái gọi là "lễ hạ vu nhân, tất hữu sở cầu" (một khi đã hạ mình, chắc chắn có nhờ vả).
Uyển Nhi cũng không phải đồ đần.
Lúc Lý Hiền đối mặt với Uyển Nhi, ánh mắt có chút mê hoặc, trong mắt chứa đầy ý cười.
Không thể không thừa nhận, ngũ quan thường ngày của hắn không tệ, lại thêm dáng người cao ráo, tráng kiện, quả thực có thể làm bao nữ tử trẻ tuổi chết mê chết mệt.
Mỹ nam kế sao?
Đáng tiếc! Chiêu này đối với nàng vô dụng.
Uyển Nhi thầm giễu, xuỳ một tiếng.
"Thiên hậu đang đợi hồi thoại, nếu Thái tử điện hạ không có việc gì, thần thiếp xin cáo lui." - Đúng lúc đó Uyển Nhi lại tôn lên đại danh thần thánh của Võ Hoàng hậu.

Tôn đại danh này dùng rất thuận tay, vẫn rất công hiệu ——
Thái tử nghe tới hai chữ "Thiên hậu", sắc mặt có chút cứng nhắc.
Hắn cũng nan giải, học tập được mấy phần dưỡng khí công phu, lập tức điều chỉnh cảm xúc, quay sang cười nói với Uyển Nhi: "Quả thực còn có một chút việc muốn nói với Thượng Quan Tài nhân."
Uyển Nhi nghe xong, đáy lòng chợt dấy lên vài phần bất an.
"Điện hạ mời nói." - Uyển Nhi lặng lẽ đáp.
"Hiền ta gần đây cùng mấy vị sĩ tu uyên bác biên soạn sách sử, có được cơ hội đọc được «Tấn thư» mà ngày xưa lệnh tổ Thượng Quan lão đại nhân biên soạn...!Còn đọc được mấy quyển trước lúc lệnh tổ theo hầu cạnh phụ hoàng tự viết, còn có nhiều áng thơ thời lệnh tổ ngự tiền cạnh phụ hoàng viết nên..." - Lý Hiền nói xong, liền lấy ra trong tay Triệu Đạo Sinh phía sau một cái tráp đựng sách nho nhỏ.
Uyển Nhi hít sâu một ngụm khí lạnh.
Nàng liền hiểu ra, gặp được Lý Hiền quả là chuyện không may.
Cử động lần này của Lý Hiền nếu không phải đào hố sẵn chờ nàng nhảy vào, cố ý hãm hại nàng thì cũng muốn lôi kéo nàng không có lối thoát.
Quả thật, sau khi Lý Hiền nhận tráp sách xong, liền đổi sang bộ dáng nghiêm nghị, nâng tráp sách kia về phía Uyển Nhi.
"Hiền ta thiết nghĩ, đây đã là di vật của lệnh tổ, nên để Thượng Quan tài nhân vui lòng nhận cho, kẻo sau này thất lạc mà thành việc đáng tiếc mới là chuyện hợp lẽ phải!" - Lý Hiền vừa đưa tráp sách vừa nói.
Uyển Nhi lại lần nữa lách mình sang một bên, vừa lúc tránh khỏi tay đưa tráp của Lý Hiền.
Trên mặt Lý Hiền hiện lên kinh ngạc, căn bản không ngờ rằng Uyển Nhi lại có thể tránh né dứt khoát như vậy.
Uyển Nhi nghiêm mặt nói: "Lời vừa rồi của điện hạ sai rồi!"
Lý Hiền khẽ giật mình.
"Tổ phụ năm đó hoạch tội trước bệ hạ, tất cả mọi người đều biết cớ sự này.

Điện hạ thân là Thái tử, về công nên biết chiệu năm đó đã viết kỹ trên chiếu chỉ, những quyển sách này hiện tại đều là cấm vật, theo lý mà nói nên giao phó lại cho quan thần xử trí, cũng phải trình lên bệ hạ cùng thiên hậu biết rõ.

Điện hạ thân là thân tử của Thiên hậu cùng Bệ hạ, xét theo phận làm nhi tử, phải thay phụ mẫu phân ưu, điện hạ lại cố ý chọn ra những vật này...!Thần thiếp thực sự không dám tán đồng."
Dứt lời, Uyển Nhi khom người liền định rời đi.
Lý Hiền bị nàng nói chuyện công tư xong, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, một cỗ lửa giận đánh thẳng lên đỉnh đầu.
Nhưng hắn quả thực không cam tâm để cho Uyển Nhi tránh thoát như thế, còn tiện thể bị nàng dạy dỗ một phen.
"Thượng Quan tài nhân!" - Lý Hiền chợt gọi Uyển Nhi lại.
Uyển Nhi đành phải dừng bước.
Lý Hiền nghiến răng, tựa cười mà không cười: "Lệnh tổ, lệnh tôn, cùng Thượng QUan thị toàn tộc chết thảm, Thượng Quan tài nhân không thấy không cam tâm sao?"
Uyển Nhi hơi giơ cằm lên, dường như căn bản khinh thường những lời xúi giục của hắn.
"Thần thiếp được bệ hạ thương xót, được Thiên hậu trọng dụng, lưu giữ bên cạnh phụng dưỡng, không phải sống những ngày viết ngoáy tạm bợ trong Dịch Đình, sâu thẳm nội tâm chỉ có cảm kích, sao lại phải không cam lòng?"
Dứt lời, nàng liền chậm rãi rời đi.

Lý Hiền đứng tại chỗ tức điên mặt mũi, nắm chặt nắm đấm, uất hận nói: "Nàng dám xem thường cô tử!"
Triệu Đạo Sinh tranh thủ thời gian xích lại gần, mềm giọng khuyên nhủ: "Điện hạ bớt giận...!nên từ từ mưu tính."
Lý Hiền hừ lạnh một tiếng, nhìn theo hướng bóng lưng Uyển Nhi vừa biến mất, ánh mắt liền trở nên hung hiểm.
Uyển Nhi có thể tưởng tượng được, sau khi mình rời đi, phản ứng của Lý Hiền sẽ thế nào.
Nàng không sợ Lý Hiền.
Không đơn thuần là vì nàng biết đại khái kết cục tương lai của hắn là gì, cũng bởi vì Lý Hiền tự cho mình là đúng, cộng thêm cái đầu không thực tế kia cũng không tính là sáng suốt, quả thực không có gì đáng sợ.
Uyển Nhi hết lòng tin tưởng rằng, Võ Hoàng hậu có thể làm cho tương lai của đất nước này trở nên có chút gì đó khác biệt, càng chắc chắn phần tình cảm nàng dành cho Võ Hoàng hậu cũng là "cả công lẫn tư".
Tâm tình Uyển Nhi tốt lên, lúc trở lại Thừa Khánh Điện, đã gặp được Triệu Ưng đang đứng đợi ngoài sảnh.
Triệu Ưng thấy nàng xuất hiện, khuôn mặt béo tròn cười như nở hoa: "Thượng Quan nương tử mời đi vào trong! Thiên hậu đã cho hỏi thật nhiều lần rồi!"
Hầu hết trong canh trực tại Thừa Khánh Điện, mọi người đã quen thuộc cách gọi Uyển Nhi là "Thượng Quan nương tử", chứ không phải là "Thượng Quan tài nhân" - tựa hồ ẩn hàm Uyển Nhi là "nữ nhân của Hoàng đế" vậy.
Uyển Nhi rất thích cách xưng hô "Thượng Quan nương tử" này, đây chẳng phải hàm ý nói rằng nàng là "người của Võ Hoàng hậu" hay sao?
Một khi con người rơi vào luyến ái, luôn luôn có thể lơ đãng trong tiểu tiết, tìm kiếm loại tiểu đường mật chỉ có bản thân mới hiểu rõ.
Vừa nghĩ tới Võ Hoàng hậu đang chờ mình, còn cho hỏi thật nhiều lần, tựa hồ tâm tình rất nóng lòng, Uyển Nhi liền nhẹ nhàng nhanh chóng bước đi.
Nàng tiến vào trong điện, hành lễ với Võ Hoàng hậu như thường lệ.
Võ Hoàng hậu để nàng đứng dậy, liền cau mày dò xét nàng từ trên xuống dưới.
Uyển Nhi bị Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm, trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Võ Hoàng hậu nhìn một hồi, cũng không nhìn ra có dị dạng gì.
"Chuyện cũ ôn lại thế nào a?" - Võ Hoàng hậu dùng loại ngữ điệu cực kỳ lười biếng hỏi.
Đôi mày Uyển Nhi khẽ động, vội vàng rủ mắt xuống: "Chính là cùng Từ Tiệp dư nói mấy câu."
"Liền mấy câu?" - Thanh âm Võ Hoàng hậu thoáng cất cao lên.
Ý kia hiển nhiên là: Liền mấy câu, như thế mới trở về lâu vậy à?
Uyển Nhi nghe hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười.
Tâm niệm vừa động, đáy lòng liền nảy sinh một ý nghĩ to gan.
Tăng thêm chút cảm tử, Uyển Nhi tự mình gõ trống cổ động, mới chậm rãi nói tiếp: "Từ Tiệp dư còn lưu thần thiếp lại dùng thêm chút trà bánh..."
Nói xong, Uyển Nhi liền chăm chú nhìn sắc mặt Võ Hoàng hậu, đem thiện ý Từ Tiệp dư đối với mình, đồng thời chuyện mình ăn một khối điểm tâm nói ra.
- -----------------------
A Chiếu: "Nha! Học được cách thăm dò trẫm rồi? Có tiến bộ a ha ha ha..."
Uyển Nhi: "Sao đột nhiên lại thấy lạnh như thế?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận