Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân


Lời của Thái y quả thực không sai, hiệu quả của trà an thần không giống bình thường.
Lúc Uyển Nhi nhận ra Võ Hoàng hậu cứ thế mà ngủ thiếp đi, trong đầu liền xuất hiện ý nghĩ này.
Hiện tại hiển nhiên không phải là lúc để cảm thán tài năng của thái y ——
Trước đó Uyển Nhi vì muốn thuận tiện đấm bóp, lại càng vì thân phận "Tôn quý" của Võ Hoàng hậu cao cao tại thượng mà cố ý ngồi quỳ để đấm bóp cho Võ Hoàng hậu.
Sau khi Võ Hoàng hậu ngủ say, toàn thân cực kỳ yếu ớt, cứ như thế trực tiếp dựa vào trước người của Uyển Nhi.
Uyển Nhi: "..."
Ý thức sơ bộ được đường đường là một Võ Tắc Thiên lại đang dựa vào trước người mình, Uyển Nhi không có cách nào thở nổi.
Sau khoảnh khắc đầu óc trống trải, cảm giác không thể tưởng tượng nổi phát sinh lên: Đây là sự thực sao?
Dĩ nhiên là thật rồi!
Ở đời trước, nhóm truy đuổi thần tượng, sau khi được thần tượng ôm, đại não cũng bị mất cảm giác không dám tưởng tượng nổi, đại khái chính là như vậy sao?
Không chỉ có dạng này.
Đối với nhóm truy đuổi thần tượng kia chỉ được thần tượng ôm, thần tượng của các nàng không thể nào điềm tĩnh mà ngủ trong ngực các nàng...
Đợi đã!
Nàng ấy lúc nào đã trở thành thần tượng của ta rồi?
Ta lúc nào lại trở nên u mê nàng?
Còn nữa, điềm tình...!là cái quỷ gì?!
Uyển Nhi trợn tròn tròng mắt, cảm thấy ý nghĩ vừa rồi hiện ra nhất định là bị ngàn vạn tuấn mã phi nước đại giẫm cho bầm dập.
Một cử động rất nhỏ nàng cũng không dám, chỉ để một đôi mắt khe khẽ liếc nhìn về phía trước mặt Võ Hoàng hậu.
"Nàng ấy" cứ như thế chợp mắt, không chút phòng bị nào, ngủ thiếp đi.
Ngoài điện sấm chớp mưa vang, trong điện đèn đuốc thắp như ban ngày.
Ánh sáng đèn trong đại điện lại vừa vặn chiếu rọi lên gương mặt Võ Hoàng hậu, so với da thịt của Uyển Nhi còn muốn trắng hơn, dát lên một tầng màu ong mật nhẹ...
Nhìn như vậy, thật sự có một chút gọi là...!điềm tĩnh.
Uyển Nhi cũng không biết lúc này trong mắt mình lại loé lên một cỗ ánh sáng kì dị.
Nếu ở góc độ người thứ ba nhìn thấy, Uyển Nhi nhất định sẽ kinh ngạc nhìn nói "Ngươi! Người này lại dám nhìn Thiên hậu nương nương như vậy!"
Hoặc là, "Ngươi lại dám dùng ánh mắt nhìn đồ ăn để nhìn Thiên hậu nương nương."
Uyển Nhi tuyệt đối nghĩ không ra, ánh mắt nàng nhìn Thiên hậu nương nương lại nghiễm nhiên tựa như đang nhìn một loại hương vị thượng thừa, đường mật.

Đối với loại người thích đồ ngọt như Uyển Nhi, mật ong cao cấp đương nhiên là cực kỳ hấp dẫn.
Cuối cùng Uyển Nhi cũng không để mình mất đi lý trí, rốt cuộc cũng nhớ tới người đang dựa vào trước người mình quả thật đáng sợ như thế nào.
Uyển Nhi cũng ý thức được tình huống trước mắt là cái loại gì, chức trách của nàng phải làm gì.
"Thiên hậu?" – Uyển Nhi nhỏ giọng gọi Võ Hoàng hậu.
Đương nhiên Võ Hoàng hậu không tỉnh lại.
Nếu như dễ dàng tỉnh lại như vậy, chắc hẳn thái y cũng không cần phải điều chế trà an thần làm gì nữa.
Cử động lần này của Uyển Nhi bất quá cũng chỉ muốn để cho người ngoài nhìn thấy mình chỉ là đang "chấp hành quy củ", phụng mệnh hành sự mà thôi.
Âm thanh đầu tiên không có tác dụng, Uyển Nhi liền cất cao giọng một chút: "Người đâu..."
Nàng định gọi thêm vài tì nữ thiếp thân đến phụng dưỡng Võ Hoàng hậu, dìu nàng ấy về tẩm điện an giấc.
Vừa nói xong, Uyển Nhi cũng ngẩng đầu lên tìm người, nhưng tiếp đó chỉ có mình nàng giật mình ——
Người đâu?
Mới vừa rồi còn có thị nữ, nội giam đang đứng trực ở đây, tại sao trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng rồi?
Uyển Nhi không hiểu bọn họ phụng mệnh của ai mà lui xuống, hoàn toàn không thấy đây thì "nàng ấy" ở phía trước lại phát ra âm thanh.
Da đầu Uyển Nhi suýt chút nữa nổ tung toé ——
Lỡ như Võ Hoàng hậu đột nhiên tỉnh lại, phát hiện chính mình đang tựa vào trước người Uyển Nhi, không, hẳn là phát hiện Uyển Nhi "ti tiện" lại dám mạo phạm nàng...
Trong cổ Uyển Nhi lăn lăn, cảm thấy điệu bộ khoa trương thân phận của Võ Hoàng hậu, chỉ sợ cái đầu này của nàng cũng không thể giữ yên trên cổ a!?!
Nghĩ tới đâu, Uyển Nhi liền định đẩy Võ Hoàng hậu tách khỏi mình.
Lúc này, một loại bản năng mưu sinh lại chiếm thế thượng phong: Nếu như nàng cứ việc đẩy Võ Hoàng hậu như thế mà lui ra, lỡ như để Võ Hoàng hậu ngã trên mặt đất, tội danh lại càng không thể dung thứ hay sao?
Uyển Nhi cuống quít dừng động tác đẩy lại, đồng thời vòng một tay xuống dưới đỡ lấy bả vai Võ Hoàng hậu, giữ lấy thân thể Võ Hoàng hậu.
May thay, Võ Hoàng hậu chỉ đang lẩm bẩm vài tiếng, chưa tỉnh giấc.
Uyển Nhi khẽ thở phào một hơi.
Nghiêng tai nghe thấy Võ Hoàng hậu phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, trong lòng thầm nghĩ hẳn là nàng ấy đã mệt mỏi lắm!
Đột nhiên Uyển Nhi cảm giác được một chỗ hơi lạ lạ ——
Là tay!
Xúc cảm này...
Tay của nàng, lúc nào lại chạm vào chỗ...!của Võ Hoàng hậu.

Uyển Nhi lập tức đỏ bừng mặt.
Nàng thề với trời, vừa rồi mình chỉ muốn đỡ cho Võ Hoàng hậu không bị ngã! Tay của nàng thật không phải, đã cố ý tản bộ đến chỗ này!
Trời đất chứng giám a!
Mặc dù đều là thân phận nữ nhân, nhưng Võ Hoàng hậu tuyệt đối không phải nữ nhân thông thường.
Ở thời đại này, ngay cả giữa khuê mật (bạn thân) với nhau cũng không dám đùa giỡn như vậy, huống chi nàng ấy còn là...!Võ Hoàng hậu.
Uyển Nhi suýt nữa bị doạ chết!
Đôi tay của nàng cấp tốc trượt xuống dưới, thoát khỏi hoàn cảnh có khả năng bị Võ Hoàng hậu đánh chết tức khắc ——
Vịn eo, hẳn là...!Không có vấn đề chứ?
Bất quá, cảm xúc trên bờ eo này cũng thật tốt.
Xúc cảm mềm mại, lại rắn chắc như vậy...!Hẳn là kết quả của việc luyện tập thường ngày đi?
A? Ta đang suy nghĩ cái gì vậy?
Uyển Nhi lại bị những ý nghĩ trong đầu mình doạ cho lần nữa.
Toàn thân Uyển Nhi cứng ngắc như tượng gỗ, gắng gượng vịn lấy eo Võ Hoàng hậu, đôi mắt thất thố nhìn chằm chằm bên cạnh gương mặt Võ Hoàng hậu.
Uyển Nhi cảm thấy, Võ Hoàng hậu bây giờ còn dễ nhìn hơn trước đó, nhưng bất cứ lúc nào cũng đáng sợ hơn trước mấy lần.
Thậm chí, so với lúc trước kêu đánh kêu giết còn đáng sợ hơn.
Một điểm cực nhỏ khó mà phát giác, lại không cách nào xem nhẹ manh mối tồn tại, Uyển Nhi cũng không dám tìm tòi nghiên cứu đối với loại tâm sâu tựa biển này, nàng chỉ như một đoá hoa bọt biển nho nhỏ, cố gắng hết sức lăn lộn trên mặt biển.
Đúng vào lúc này, tựa như Võ Hoàng hậu trong ngực Uyển Nhi phát ra một tiếng "Ưm".
Uyển Nhi vừa mới lấy lại bình tĩnh, vì không dám tìm thêm manh mối mà mặt tái nhợt, lúc này gương mặt lại bất chợt đỏ lên ——
Coi như đời trước Uyển Nhi chưa từng trải qua "chuyện đó", thân sống hai đời, cộng lại đã là một người xuyên qua thời không được hơn ba mươi năm, loại âm thanh có liên quan đến "chuyện đó" nàng vẫn có thể đoán ra được.
Nghe nói sau khi con người rơi vào cảm giác cực kỳ mệt mỏi, lúc ngủ thiếp đi, võ đại não sẽ phát sinh trạng thái ứng kích phản ứng "phương diện kia", so với bình thường còn kịch liệt hơn.
Cái này gọi là, thân thể không cho phép nhưng ý nghĩ vẫn hướng tới...
Ta đang nghĩ cái gì vậy?!
Mặt Uyển Nhi càng lúc càng đỏ hơn.
Loại tình huống này, chẳng lẽ là do Uyển Nhi không cẩn thận đụng phải ngực nàng ấy sau đó dùng tay chế trụ trên eo kia đã kích thích ra loại phản ứng đó?!
Chẳng lẽ Hoàng đế cũng đã từng làm như thế với nàng ấy?

Nhớ tới thần sắc bệnh tật của Hoàng đế, thân thể không đứng vững nổi, Uyển Nhi thực sự khó tưởng tượng được loại hình tượng kia.
Uyển Nhi cố gắng ép suy nghĩ không nên xuất hiện này vung ra khỏi đầu.
Đột nhiên cảm giác được người trước ngực mình không an phận ——
Trong lúc Võ Hoàng hậu ngủ mơ, vậy mà lại hướng vào trong ngực nàng cọ xát!!!
Sau lưng Võ Hoàng hậu cọ cọ vào lồng ngực của Uyển Nhi!
"..." – Đại não của Uyển Nhi đơn giản bị bể nát như vừa bị một bánh xe khổng lồ chạy ép qua.
Đây có thật là Thiên hậu nương nương vĩnh viễn cao cao tại thượng, từ đầu đến cuối dùng khoé mắt nhìn người hay sao?
Phản ứng đầu tiên của Uyển Nhi chính là tranh thủ thời gian cúi đầu xem thử.
Thế nào nàng lại cảm giác Võ Hoàng hậu đang giả vờ ngủ, cố ý trêu đùa nàng?
Thế nhưng sau khi xem xét kết quả xong, đã làm cho Uyển Nhi thất vọng: Không phải Võ Hoàng hậu trêu đùa nàng, tất cả đều là động tác từ mộng cảnh của Võ Hoàng hậu.
Thân thể trong ngực, rõ ràng hiện hữu thuộc về đặc thù của một nữ nhân.
Không sai, tư thế hiện tại của Võ Hoàng hậu, nghiễm nhiên chính là đang dựa vào trong ngực của Uyển Nhi.
Thân thể nữ tử thuần tuý, không hề có một chút cảm giác áp bức nào khi nàng ấy tỉnh táo, tuy nhiên lại có thêm một mùi thơm ngào ngạt hoa lệ bao phủ lấy, so với lúc tỉnh còn nồng đậm hơn...
Tất cả những thứ này đem Uyển Nhi vây quanh, chìm đắm.
Uyển Nhi quên đi nhịp tim, quên đi hô hấp, thậm chí quên đi mình là một người còn sống.
Có lẽ thời gian trôi đi rất lâu, hoặc là chỉ trong một cái chớp mắt, Võ Hoàng hậu đột nhiên mở mắt.
Vừa mới tỉnh lại, nàng ấy có một nháy mắt thất thần nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại bộ dáng vốn có.
"Uyển Nhi?" – Thanh âm của nàng mang theo ý vị lim dim, đôi mắt óng ánh nhìn về phía gương mặt của Uyển Nhi gần trong gang tấc.
Uyển Nhi lại tựa như hồn lìa khỏi xác, suy nghĩ viễn vông, đột nhiên bị một cú đánh mạnh vào sau gáy, khiến cho hồn phách lập tức quy vị thể xác.
Cả người nàng run rẩy lui về phía sau, bởi vì trước đó ngẩn ngơ, hai chân không có chút lực liền "bịch" một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất.
"?" – Lông mày Võ Hoàng hậu cong cong như dãy núi cô phong, ánh mắt đầy ý vị như vừa nhìn thấu tất cả.
Thật sự Uyển Nhi muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống lập tức!
Thế nhưng, vì cái gì mà người như nàng lại muốn đào đất chui đi?
Vừa rồi, rõ ràng người trước mắt này còn đang ôm ấp yêu thương với nàng a!!
"Bản cung ngủ thiếp đi?" – Võ Hoàng hậu giống như không có chuyện gì phát sinh, bình tĩnh hỏi.
"Quả nhiên là trà an thần..." – Khoé miệng nàng giật giật, nhìn về phía Uyển Nhi: "Thật vất vả..."
Thiên hậu nương nương lại nói nàng "vất vả"?!
Uyển Nhi cho rằng mình nghe nhầm ——
Vậy mà Thiên hậu nương nương lại nói nàng "vất vả", chắc đầu óc nàng ấy sớm đã không bình thường, hoặc nói là đầu óc của ta đã bị ngáo ngơ rồi?
"...!Khi phải dựa vào một người thấp ngồi thấp như ngươi." – Võ Hoàng hậu đem lời vừa rồi nói cho xong.
Uyển Nhi chỉ muốn cắn đầu lưỡi mình: Quả nhiên phải nghe cho hết câu đã!

Ở đâu ra chuyện Thiên hậu nương nương áy náy vì để mình phải vất vả chứ, rõ ràng là đang ghét bỏ dáng vóc thấp bé của mình, làm cho nàng ấy không được dựa thoải mái.
Uyển Nhi âm thầm liếc mắt.
Nếu như có thể, nàng tình nguyện đảo mắt tới sau ót luôn!
Trước đó đều là ảo giác!
Cái gì mà điềm tĩnh a, cái gì mà không đề phòng a, cái gì mà nữ tử thuần tuý a...!đều là giả! Đều là gạt người thôi!
Thiên hậu nương nương vẫn là người trước sau như một, để cho người ta cảm thấy ngứa răng!
Thế nhưng, loại "ngứa ngáy" này, là loại ngứa như thế nào?
Uyển Nhi không dám nghĩ.
Loại ngứa kia, nhất định không liên quan đến "ngứa răng", Uyển Nhi hoàn toàn rõ ràng.
Người như Võ Hoàng hậu, sao Uyển Nhi lại hận được?
Uyển Nhi đối xử tốt với nàng ấy còn muốn không kịp!
Tại sao lại có ý nghĩ muốn đối xử tối với Võ Hoàng hậu a?
Đáp án của vấn đề này, vẫn là không nên nghĩ tới.
Trước mắt, một cánh tay đẹp đẽ đang duỗi tới.
"Đứng dậy!" – Thanh âm Võ Hoàng hậu nhàn nhạt.
Uyển Nhi nhìn chằm chằm cái tay kia, tựa như bị ánh đèn nhuộm lên một lớp màu mật ong.
Thế là bao nhiêu tình cảnh mộng huyễn chân thực vừa rồi lại tuôn ra một mạch.
Uyển Nhi giống như bị một ngọn lửa phút chốc đốt cháy da thịt mà đau đớn, bất chấp tứ chi đau nhức, nàng nhảy vội lên, phủi phủi bụi đất.
Võ Hoàng hậu nghiêng mắt nhìn nàng, đôi tay màu mật ong còn đang duỗi giữa không trung.
"Thần thiếp không dám mạo phạm Thiên hậu nương nương!" – Uyển Nhi rủ mắt, kính cẩn nói.
Võ Hoàng hậu "A" cười một tiếng, ai cũng nghe không ra tiếng cười bên trong này bao hàm ý tứ gì.
Nàng ấy thật sự thu tay về.
Tiếp đó cũng không nhìn bộ dáng cung thuận của Uyển Nhi thêm nữa, lười nhác nói: "Người đâu, đều lui ra hết đi!"
Tiếng nói vừa ròi, liền có thị nữ tiến lên, đem bàn trà nguội lạnh đem xuống.
Uyển Nhi giống như gặp quỷ, nhìn đám thị nữ không biết từ đâu xuất hiện: Các nàng đã có mặt từ lúc nào?
"Thừa Khánh Điện có những chuyện không thể tưởng tượng nổi", từ đó về sau, Uyển Nhi ở tại nơi này
- -----------------
A Chiếu: Ai da da, lão thụ hơn ba mươi năm tuổi muốn nở hoa rồi sao? Hay là mị lực trẫm quá lớn a?
Uyển Nhi:....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận