Không biết qua bao lâu, có lẽ là nửa canh giờ, có lẽ là lâu hơn, Uyển Nhi dừng bút.
Nàng tròn mắt nhìn trên bàn, tờ giấy hoa đã lấp đầy vô số chữ nhỏ, thần sắc có chút hốt hoảng ——
Những chữ này đều là do nàng mới vừa viết xong!
Đã bao lâu nàng không viết một mạch nhiều chữ như vậy?
Luyện tập thư pháp sớm đã là chuyện của đời trước.
Uyển Nhi nảy sinh một cỗ cảm giác thương hải tang điền (bãi bể hoá nương dâu, ý nói mọi thứ thay đổi).
Đem bút gác lại, xem từ đầu đến cuối bản «A Di Đà kinh» mà tự mình sao chép.
Lúc mới đặt bút, rõ ràng lực bút không đủ, mấy chữ cái ban đầu viết giống như tay bị rung.
Bất quá càng viết về sau, dần dần liền trở nên tươi đẹp.
Uyển Nhi hồi tưởng lại hoàn cảnh mình bị dắt đi lúc trước khi chép kinh, trong đầu không khỏi phân tâm hay để ý tới bất kỳ động tĩnh bên tai nào, lòng nàng chỉ quấn quanh mấy lời: Nếu viết sai một chữ, Võ Hoàng hậu có thể không bỏ qua mà phạt trọng hình cho ta?; loại sự tình này, loại cảm xúc đối diện này, có thể viết không sai một chữ cũng xem như là rất may mắn.
Nàng không dám yêu cầu gì xa vời, chỉ mong Võ Hoàng hậu sẽ có vài chỗ bình phẩm đối với chữ của mình.
Đợi khi bút tích khô ráo, Uyển Nhi cẩn thận xếp lại, nghĩ thế liền có thể đem nộp lên?
Phần Phật kinh này, nàng nghĩ kĩ thấy hơn phân nửa đều là ý tứ muốn chúc thọ Tiết Tiệp dư, trong lòng lại không khỏi có thêm thấp thỏm ——
Uyển Nhi cũng không cảm thấy mình viết đẹp tới đâu.
Đem vật như vậy dâng tới cho nhân vật như Tiết Tiệp dư thì thật là có chút có lỗi.
Uyển Nhi nghĩ rằng, nếu như trong tương lai có cơ hội, nhất định nàng sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng một phần thọ lễ dâng lên cho Tiết Tiệp dư.
Ngẫm tới đây, Uyển Nhi liền cầm chặt cuộc giấy hoa, mở cửa phòng đi ra.
Lúc dâng nộp, nàng nghĩ nên để Triệu Ưng đưa mình đi gặp Võ Hoàng hậu.
Thế nhưng ngoài cửa lại không thấy thân ảnh Triệu Ưng.
Không chỉ Triệu Ưng, Uyển Nhi cảm thấy thân nàng ở chốn này quá mức trống vắng, ngoại trừ nàng, bốn bề đều tĩnh lặng, tựa như không có ai.
Dương quang ấm áp xuyên qua song cửa sổ, chiếu khắp cả gian phòng, ngoài hành lang, ánh nắng cũng đã xua tan đi không biết bao nhiêu năm trường lạnh lẽo, cũng đem cảm giác sợ hãi của Uyển Nhi tiễn biệt.
Thế là nàng đánh bạo đi ra khỏi phòng, xuyên qua lối hành lang, dựa theo cảm giác, tìm kiếm bóng người trong Tĩnh An cung trống trải này.
Đi chừng nửa khắc, có một mùi thơm nhàn nhạt, như có như không bay vào chóp mũi Uyển Nhi.
Uyển Nhi dừng chân, đứng thẳng hít hà ——
Đó là một loại hương liệu, giá trị có lẽ không nhỏ, hẳn là ngoài phụ cận có người nào đang đốt.
Cho nên Uyển Nhi theo ý nghĩ này chạy tới tìm người.
Trong lòng nàng vui mừng, bước chân cũng nhanh hơn một chút.
Ai lại thích ở trong hoàn cảnh lạ lẫm này, lẻ loi trơ trọi hành tẩu đâu chứ?
Vội vàng đi được vài chục bước, Uyển Nhi vòng qua một cái chỗ rẽ, trước mắt đột ngột hiện ra một toà đình viện.
Mà mùi thơm kia càng lúc càng đậm hơn.
Uyển Nhi ngắm nhìn bốn phía, nhìn thấy một không gian khuất bên trong Thiên Điện đang lượn lờ khói thuốc bay ra.
Nơi đó nhất định là có người!
Quỷ thần xui khiến Uyển Nhi nhắm thẳng toà Thiên Điện kia đi tới.
Càng đến càng gần, bên tai Uyển Nhi thổi qua vài dòng lẩm bẩm, thanh âm ong ong, giống như có người nào ở phía xa đang dùng âm thanh trầm thấp, nỉ non thứ gì.
Uyển Nhi nhíu mày.
Hai chân nàng hình như có ý thức, bước chân phát ra càng thêm dồn dập.
Mãi cho đến khi tiếng nỉ non kia càng lúc càng nghe rõ; mãi cho đến khi, cỗ hương khí kia làm cho toàn thân nàng rung động.
Uyển Nhi ý thức được sự sợ hãi, nhưng hai chân nàng đã đặt tới cổng cung điện kia.
Cổng điện mở rộng, quang cảnh bên trong có thể dễ dàng nhìn thấy.
Đây là lần đầu tiên Uyển Nhi gặp phải, có một nữ tử thân hình cao gầy, đang đưa lưng về phía mình.
Hoa phục, váy lụa của nữ tử này không thể che đậy khí độ phát ra quanh thân của nàng ta, đó là một loại ung dung quý phái, uy nghiêm lãnh đạm, đủ để làm cho toàn bộ thiên hạ phải ngước nhìn.
Thấy bộ dáng của nàng ta, hẳn đang chắp tay trước ngực cầu khẩn.
Thanh âm nỉ non kia, xuất phát từ trong miệng nàng ấy: "...!Vô oải ngại cố, vô hữu khủng bố...!Tam thế chư Phật..." (không có lo lắng, không sinh hoảng sợ,...!đây là một đoạn trong Tâm Kinh)
Lúc Uyển Nhi nhìn thấy bóng lưng người nữ tử kia, bản năng nàng muốn co cẳng bỏ chạy.
Thân ảnh lộng lẫy này, lại chính là Võ Hoàng hậu!
Uyển Nhi căn bản không ngờ lại có thể gặp nàng ấy! Nhưng hiện tại, tràng cảnh trước mặt đã gặp được, trong đáy lòng Uyển Nhi bỗng sinh ra một loại dự cảm, tai hoạ sắp giáng xuống ——
Uyển Nhi mơ hồ cảm thấy, dường như nàng đã phá vỡ cái gì, phá vỡ một loại chuyện đáng sợ!
Lúc nàng không cẩn thận thoáng nhìn án hương đối diện Võ Hoàng hậu, thời điểm nhìn thấy bức bích hoạ đang treo kia, loại cảm giác này lại càng trở nên mạnh mẽ!
Võ Hoàng hậu, đã phát hiện ra nàng!
"Thượng Quan, Uyển Nhi?" – Võ Hoàng hậu nhanh chóng quay người lại, hai mắt như điện, đâm thẳng vào Thượng Quan Uyển Nhi.
Hai chân Uyển Nhi nhất thời như nhũn ra, toàn thân tựa như bị thổi bay kịch liệt.
Năm đó lúc nàng hướng Võ Hoàng hậu nan nỉ cho vào Học cung, khoảnh khắc đối diện với Võ Hoàng hậu khi đó, vô cùng áp lực, nhưng nàng không hề cảm thấy sợ hãi.
Trái lại là lúc này...
Uyển Nhi ráng chống đỡ lấy bộ xương khô đang xụi lơ của mình!
Nàng biết, thái độ yếu thế này sẽ chỉ càng thêm chọc giận Võ Hoàng hậu ——
Vị Thiên hậu nương nương nay tình nguyện nhìn đám người có tài học vấn chống đối nàng, lại càng không muốn nhìn tới đám nịnh thần hèn nhát chỉ biết khúm núm, cho dù giỏi giang nhưng chỉ là một kẻ hèn nhát thì cũng chỉ là loại mà nàng ấy xem thường nhất.
"Nô, nô tỳ đã chép kinh xong, mời Thiên hậu nương nương xem qua!" – Thanh âm Uyển Nhi có chút mất khống chế, hơi run rẩy.
Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm cuộc giấy hoa trong tay nàng, bên trong lộ ra vết tích của chữ viết.
Đôi mắt Võ Hậu híp lại: "Ai cho phép ngươi tự tiện đi lại?"
Uyển Nhi khó khăn nuốt nước bọt một cái, chỉ có như vậy mới làm nội tâm khẩn trương của nàng trở nên dịu hơn đôi chút.
"Nô tỳ chép kinh thư xong, đi tìm không thấy Triệu đại nhân, sợ để Thiên hậu nương nương đợi lâu, phạm tội vô lễ, cho nên đành tự tiện đi tới." – Giọng của Uyển Nhi rốt cuộc cũng không tới mức quá run rẩy như ban đầu.
Võ Hoàng hậu không vì lời giải thích của Uyển Nhi mà thần sắc thư thã.
"Không có Tôn giả phân phó, ai cho phép ngươi đi lại lung tung như vậy? Trong cung dạy ngươi loại quy củ như vậy sao?" – Thanh âm Võ Hoàng hậu sắc bén nói.
Thân thể Uyển Nhi cứng ngắc, thật sự rõ ràng có thể cảm nhận được như thế nào là lành ít dữ nhiều.
"Quỳ xuống!" – Võ Hoàng hậu đột nhiên quát lớn.
Uyển Nhi đành phải cắn răng hành theo.
Võ Hoàng hậu nghĩ tới tình cảnh lúc này, nghĩ tới sự tình của chính mình tự dưng bị quấy rầy, một cỗ nóng nảy đánh thẳng lên đỉnh đầu!
Định phát tác cơn giận, thanh âm Tiết Tiệp dư ở đâu truyền đến: "Hoàng hậu nương nương muốn diệt khẩu hay sao?"
Võ Hoàng hậu hoãn lại, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tiết Tiệp dư đang chậm rãi đi tới, eo ưỡn đến mức cứng đờ, nhìn qua một chút cũng không tới nỗi quá già nua.
Mà sau lưng bà bà lại chính là Triệu Ưng đang vui vẻ chạy tới, thấy tình cảnh trước mắt, lão bị doạ suýt khóc lên.
Lão quỳ rạp hai đầu gối xuống đất, dập đầu liên tục: "Thiên hậu nương nương thứ tội! Thiên hậu nương nương thứ tội!"
Võ Hoàng hậu bị lão quấy rầy muốn đau đầu, không kiên nhẫn quát bảo hắn im miệng.
Triệu Ưng quỳ trên mặt đất tức tốc phát run, Tiết Tiệp dư cũng đã tới gần, đứng thẳng vừa vặn ở giữa Thượng Quan Uyển Nhi và Võ Hoàng hậu.
Võ Hoàng hậu liếc nhìn bà, lại nhìn Triệu Ưng đang quỳ trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng: "Thượng nhân cố ý sao?"
Cố ý tìm cơ hội gọi Triệu Ưng đi, dẫn dắt Uyển Nhi tìm tới nơi này?
Tiết Tiệp dư cũng nghiêng mày dò xét Võ Hậu: "Cố ý thì sao? Không cố ý thì sao?"
Võ Hoàng hậu nghe xong lại "À" một tiếng, lạnh lùng nói: "Thượng nhân muốn bản cung bị ngạt hay sao? Hay là thượng nhân thấy bản cung không dám giết nàng?"
Vừa nói, Võ Hậu liền giơ một tay chỉ về phía Uyển Nhi.
Uyển Nhi cúi đầu cắn răng, cảm thấy cái mạng này của mình đã ra đi phân nửa.
"Hoàng hậu nương nương xem xem, ngươi giết được nàng sao?" – Tiết Tiệp dư đối chọi gay gắt nói.
Nói xong, căn cản Tiết Tiệp dư không quản được phản ứng của Võ Hoàng hậu, liền xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi đang quỳ trên mặt đất.
Uyển Nhi không biết bà bà muốn thế nào, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi.
"Hài tử ngoan, đừng sợ!" – Tiết Tiệp dư trấn an Uyển Nhi.
Uyển Nhi trố mắt, không khỏi ngẩng đầu lên.
Vừa đối diện với ánh mắt của lão nhân, cặp mắt sừng sững trong nếp nhăn kia tràn đầy ánh sáng nhu hoà cùng từ ái!
Uyển Nhi xác định mình không có nhìn lầm.
Trước đó, Tiết Tiệp dư đưa tay đỡ Uyển Nhi đứng dậy, mà Võ Hoàng hậu lại không chịu nhận cuộn giấy hoa.
Tiết Tiệp dư cũng không vội nhìn nội dung bên trong, mà thuận thế đem cuộn giấy hoa cầm chặt trong tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ, âm thanh hoà nhã nói: "Phần lễ vật bái sư này của ngươi, vi sư nhận rồi!"
Lời vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.
Uyển Nhi mơ màng mở to hai mắt, giống như những lời lão nhân vừa nói nàng vẫn chưa hiểu.
Mà Võ Hoàng hậu nhíu mày, nhìn Tiết Tiệp dư, ánh mắt phức tạp.
Tiết Tiệp dư căn bản không để ý tới ánh mắt của Võ Hoàng hậu, chậm rãi nói: "Hài tử ngoan, từ nay về sau, ngươi chính là học trò của lão thân ta!"
Thấy Uyển Nhi còn đang kinh ngạc, chưa kịp phản ứng, Tiết Tiệp dư mỉm cười: "Sao vậy? Bị choáng váng à? Lão thân cũng sẽ không nhận một tên tiểu ngốc tử làm học trò a!"
Uyển Nhi nghe câu nói đùa của bà bà, bờ môi không khỏi mấp máy, muốn cười nhưng bỗng dưng nghĩ tới Võ Hoàng hậu còn đang nhìn chằm chằm bên cạnh, tranh thủ thời gian thu lại ý cười, biểu lộ vẽ ngoan ngoãn dễ dạy.
Có thể được Tiết Tiệp dư yêu thích, chẳng phải nàng đã rất may mắn hay sao?
Huống hồ, đối với một bị lão nhân, bất luận nhân cách hay học vấn đều được thế tục tôn sùng, Uyển Nhi thật sự kính trọng bà từ nội tâm.
Tận đáy lòng mình, Uyển Nhi quỳ xuống, trịnh trọng hướng về phía bà bà dập đầu ba cái, cất cao giọng: "Học trò Thượng Quan Uyển Nhi lễ bái tiên sinh! Nguyện tiên sinh phúc thọ như sơn, dao trì bất lão!"
"Ngươi a, đứa nhỏ này!" – Tiết Tiệp dư không khỏi cười to: "Thảo nào lại khen ngợi ngươi biết nói chuyện!"
Võ Hoàng hậu một bên chỉ biết lườm mấy phát lên trời.
Bà ta đang khen ngợi sao?
Hay là đang giễu cợt tiểu nha đầu này có miệng lưỡi vậy?
Võ Hoàng hậu nghĩ tới Uyển Nhi vừa xoay người đã thành học trò của Tiết Tiệp dư, tâm sự không khỏi bị phá vỡ, muốn trừng trị tiểu nha đầu này không được, lửa giận trong lòng càng lúc càng cháy lớn.
Tiết Tiệp dư tựa như nhìn thấu tâm tư nghĩ ngợi của Võ Hoàng hậu, nụ cười trên mặt càng sâu, cố ý nói với Uyển Nhi: "Hài tử ngoan, ngươi ngoài việc gọi là 'tiên sinh' thì nên gọi là cái gì, ngươi biết không?"
Uyển Nhi liền giật mình.
Nàng đương nhiên phải giả bộ không biết rồi, thế là lắc đầu.
Chuyện này chính là trong dự liệu của Tiết Tiệp dư: "Ngươi phải nhớ kỹ, sư phụ của ngươi họ Tiết, từng là Tiệp dư của Cao Tổ Hoàng đế..."
Uyển Nhi nghe xong, vừa vặn làm vẻ kinh ngạc.
Tiết Tiệp dư hướng nàng mỉm cười gật đầu, sau đó liếc qua Võ Hoàng hậu một cái, ròi chầm chậm nói: "Ngươi cũng cần phải nó kỹ, bình sinh, sư phụ có tổng cộng ba tên đồ đệ."
Võ Hoàng hậu nghe nhắc tới "ba tên đồ đệ", sắc mặt nhất thời thay đổi.
Tiết Tiệp dư mặc kệ sắc mặt nàng ấy không khác nào nắng mưa thất thường, rồi nói tiếp: "Sư huynh của ngươi, chính là Hoàng đế Bệ hạ bây giờ.
Từ khi hắn còn nhỏ đã bị Thái Tông Hoàng đế an bài ở cạnh vi sư, đọc sách tập văn.
Ngươi còn có một vị sư tỷ, nàng họ Từ, tên Huệ, năm đó cũng là phi tần của Thái Tông Hoàng đế, từng theo vi sư học tập Phật pháp."
- ------------------
Thủ cung sa cái gì, các ngươi là ma quỷ sao? ~~~~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...