Editor & Beta: Mai_kari
Năm tháng sau, Lạc Dương.
Gần đây, tại một đại hộ nhân gia họ Diệp ở thành Nam xảy ra nhiều quái sự.
Thành Nam là địa giới dồi dào nhất trong khu vực này, trụ ở đây đa số đều là nghiệp quan (người của triều đình) có tiền có thế, mà Diệp gia đó ở trong vùng này, cũng xem là một gia đình uy vọng nổi danh.
Vài năm trước, Diệp gia rước rể vào nhà, họ Trần, vốn là một thư sinh nghèo từ một vùng nông thôn tới, thiếu chút nữa chết đói tại đầu đường. Người của Diệp gia nhìn gã thấy đáng thương, lại có tài văn chương, nên thu vào Diệp gia làm môn khách. Sau đó chẳng biết gã dùng thủ đoạn gì, dụ dỗ leo lên được giường của tiểu thư Diệp gia. Ban đầu Diệp Lão gia không chấp nhận, nghĩ tên Trần Sinh này, tuy nói là có chút học thức, nhưng vẫn là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu, sợ nhi nữ theo gã sẽ chịu ủy khuất. Nhưng Diệp tiểu thư khóc chết khóc sống chính là muốn gả, náo loạn thật lớn, cuối cùng Diệp Lão gia mới gật đầu, chiêu tên Trần Sinh đó vào cửa làm rể.
**********************
Ngụy Vô Tiện uống một ngụm rượu, hỏi: “Tên Trần Sinh đó tướng mạo khá lắm sao? Khiến cho Diệp tiểu thư si mê gã tới thế?”
Tên tiểu nhị bĩu môi nhẹ khó mà thấy, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn có thể thấy được sự ghét bỏ hiện trên mặt tên đó.
Tiểu nhị nói: “Lớn lên … nhìn cũng coi là thanh tú đi, nhưng so với các ngài, thì gã chẳng khác gì bùn dưới mặt đất cùng mây trên trời.”
Lam Tư Truy nghe sự hình dung của tên tiểu nhị cũng thấy buồn cười, nhịn không được sửa lại: “Phải nói là khác nhau một trời một vực.”
Tiểu nhị gãi gãi đầu, nói: “Haha, dù sao cũng cùng ý nghĩa mà. Lớn lên nhìn cũng được đi, một bộ dạng văn nhược thư sinh, uể oải, vai nhỏ tay ngắn không kiêng được vật nặng. Thế nhưng dù sao cũng là một người đọc sách, nên một khi đã mở miệng liền cay độc vô cùng, câu từ chẳng có một chữ thô tục mà lại bốc được cả tầng da.”
Ngụy Vô Tiện đã hiểu, xem ra tên thư sinh nghèo khi dựa vào thế lực vị nhạc phụ mà một người thăng thiên, sau đó thì gây chuyện thị phi khắp chốn, gây chuyện với người khác. “Vậy ngươi nói nhà họ xảy ra chuyện kỳ quái, kỳ quái thế nào?”
Tiểu nhị nhấp một ngụm trà, nghe Ngụy Vô Tiện hỏi, vội vã buông chén trà nói: “Nói tới cái chuyện này, thật đúng là khiến người ta sửng sốt mà, nhà họ mấy ngày qua, tối nào cũng nghe thấy tiếng móng tay cào vào cửa, thanh âm đó đặc biệt dọa người, nhưng lại không ai dám ra ngoài xem. Hơn nữa bình thường ở trước cửa còn thấy được một số y phục kỳ quái, mặt trên tất cả đều là vết máu đã biến màu đen.”
Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm hỏi: “Lúc nào bắt đầu vậy? Thành Lạc Dương này hẳn phải có huyền môn thế gia chứ, bộ không có ai quản sao?”
Tiểu nhị nhíu mi, dường như có chút hả hê nói: “Đã vài ngày rồi, có người quản chứ, không giải quyết.”
Ngụy Vô Tiện đã hiểu, nhất định là do tên Trần Sinh đó quá mức kiêu ngạo, ngay cả đệ tử thế gia cũng đắc tội luôn rồi. Người ta chưa ở sau lưng làm lạnh sống lưng ngươi là may rồi, sao có thể tận tâm tận lực giúp đỡ ngươi chứ. Cũng không phải ai cũng như người của Cô Tô Lam thị khiêm tốn, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng. Nghĩ nghĩ, hắn lại nhìn Lam Vong Cơ đang ngồi đối diện.
Cảm giác được ánh mắt của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ giương mắt lên nhìn lại, Ngụy Vô Tiện liền cười khanh khách nháy nháy mắt với y.
Ra khỏi tửu lâu, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện sóng vai mà đi, Lam Tư Truy ở phía sau cầm dây dẫn Tiểu Bình Quả, không xa không gần cứ yên lặng mà đi theo sau.
Lam Vong Cơ có được mấy ngày rảnh rỗi, Ngụy Vô Tiện liền cùng y ra ngoài tùy ý đi loạn, săn đêm tứ phương. Lúc gần đi Lam Tư Truy chạy đuổi theo hỏi có thể dẫn cậu đi cùng hay không, họ cũng nghĩ dẫn cậu theo cùng, sẵn dẫn cậu học hỏi kinh nghiệm luôn.
Đi được một hồi, Lam Tư Truy hỏi: “Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối, chúng ta có cần tới Diệp gia xem thử không?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Không cần, chờ là được, tự sẽ có người bát sĩ đại kiệu (cái kiệu lớn tám người khiêng) tới thỉnh chúng ta.”
Diệp phủ gia thế cực lớn, hiện nay nhân tâm hoảng sợ, ngồi cũng không vững tâm, trong thành vừa truyền tới cáo huyền môn cao nhân xuất hiện, sẽ được lập tức truyền về phủ, trong phủ nhất định như điên mà chạy tới cửa tìm, khách khí cầu mình, hoàn toàn chẳng cần mình phải tìm tới cửa trước làm gì.
Ba người họ ở trên đường đi dạo một vòng, sắc trời dần tối, liền tới một tiểu trúc của môn hạ Cô Tô Lam thị để qua đêm. Quả nhiên, không tới nửa canh giờ sau, Trần Sinh liền tự mình mang theo hoàng kim bạc ngân tìm tới cửa cầu kiến.
Nhưng Ngụy Vô Tiện ở bên ngoài vui chơi cả ngày trời, cảm giác đầu óc choáng váng, rất là buồn ngủ, vùi ở trong lòng Lam Vong Cơ chưa được bao lâu đã lập tức ngủ say. Lam Vong Cơ liền bảo Lam Tư Truy đuổi gã đi, bảo là ngày mai hãy trở lại, còn cố ý dặn qua, qua giờ Ngọ hãy trở lại.
Thời điểm khi linh mãnh kia kết tụ, sớm hơn thời gian so với Ngụy Vô Tiện dự đoán, còn chưa tới nửa năm, đã thành hình rồi. Ngay buổi tối rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, thì hắn đã rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt của cơ thể, ba ngón tay đặt ngay tại mạch tượng của chính mình kiểm tra một chốc, trong lòng liền đại hỉ, không khỏi cảm thán một câu chính mình thật con mẹ nó là một thiên tài.
Đang muốn nhanh chóng đem chuyện này nói cho Lam Vong Cơ nghe, nhưng bỗng nhiên nghĩ nghĩ, hai người họ vừa mới xuống núi chưa được một ngày đêm, nếu giờ nói cho Lam Vong Cơ nghe, thì sẽ lập tức bị khiêng ngược trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, chứ y tuyệt không cho hắn ở bên ngoài nhảy nhót thế này. Nhưng hắn còn chưa có chơi đã nha, làm cũng chưa kịp làm gì cả, huống hồ đợt này còn dẫn theo Lam Tư Truy, nếu cứ vậy mà qua loa trở về, chẳng phải hết ý nghĩa rồi sao? Ngụy Vô Tiện âm thầm quyết định, hai ngày, chơi cho đã hai ngày, hai ngày sau sẽ nói cho y biết.
Trưa ngày tiếp theo vừa qua, Trần Sinh liền ở ngoài cửa chờ đợi. Lam Tư Truy nhìn gã hai tay cứ xoa đi xoa lại, một bộ dáng khó dằn nổi cứ đi qua đi lại trong sân, dáng dấp lòng như lửa đốt, thầm nghĩ: Ngươi có gấp cũng vô dụng, Ngụy tiền bối hai ngày qua ngủ còn nhiều hơn so với trước đây đó.
Sự tình phát sinh vào một buổi tối cách đây mấy ngày trước.
Đêm đó, Trần Sinh mới vừa tắt ánh nến, đang chuẩn bị cùng phu nhân lên giường đi ngủ, thì bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến từng đợt thanh âm sàn sạt thập phần quỷ dị. Gã đứng ở trước cửa nín thở lắng nghe một trận, mới dần dần kết luận, đang có người, dùng móng tay ở trên cửa từng chút từng chút mà cào, lực đạo không lớn, nhưng âm trầm cực kỳ đáng sợ, khiến cho tim đập liên hồi.
Không lâu sau đó, thanh âm kia ngừng lại, sau đó truyền đến tiếng nhảy của thi cương dần đi xa.
Hừng đông ngày thứ hai, tới trước cửa nhìn, thì thấy cái vài vết trảo, lung tung quẹt trên lớp sơn của cửa chính, vừa xấu xí lại méo mó, liền lập tức kêu người đổi cửa mới.
Kết quả tới tối, thanh âm móng tay cào cửa kia lại lần thứ hai vang lên, so với đêm đầu tiên còn nặng nề hơn. Một đám người đứng ở sau cánh cửa hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám ra nhìn, cuối cùng Diệp Lão gia chọn một tên gia đình khỏe mạnh nhất trong phủ, kêu tên đó bò lên trên tường nhìn xuống coi ngoài kia đến tột cùng là ai. Nhưng mà, chưa kịp đợi cái tên gia đinh kia run rẩy bò được lên đầu tường, thì tiếng cào cửa đã ngừng lại. Chờ tới trời sáng, ra cửa nhìn lại, thì trước cửa lại có thêm vài vết trảo mới, dưới cánh cửa còn đặt một bộ quần áo vải thô thập phần mộc mạc, có chút vết máu khô loang lổ, nhưng lại được xếp cực kỳ chỉnh tề, thậm chí nhìn cũng khá mới. Bộ y phục này là dành cho nam, mà số đo của bộ y phục này lại khớp với không ít nam đinh trong phủ, nên nhất định chẳng biết là để cho ai.
Cứ như thế qua vài ngày, tiếng cào cửa tối nào cũng vang lên, hừng đông nhìn lại, luôn là vài vết cào cửa cùng với bố y đầy máu, ngoài ra cũng chẳng có gì khác phát sinh. Người của Diệp phủ chỉ có thể mỗi ngày đều oán hận đi đổi cửa mới, vừa cầu khẩn việc này mau chóng được giải quyết.
********************
Ngụy Vô Tiện dùng ngón tay khẩy mấy bộ cát y (quần áo được làm bằng tơ và gai) trát ngạnh ra nhìn lướt, suy nghĩ một hồi, hỏi: “Trần công tử, những bộ y phục này ngươi có biết là ai làm không?”
Trần Sinh sửng sốt, vội hỏi: “Ta đương nhiên không biết.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Một nơi như Lạc Dương, loại y phục làm bằng chất liệu này chắc chắn rất hiếm gặp, chỉ có những người hương dã cực kỳ bần hàn mới dùng những chất liệu này làm y phục.”
Trần Sinh nói: “Lạc Dương tuy là nơi dồi dào phú quý, nhưng cũng có bần phú, những tên khất cái mặc loại y phục này cũng không có gì kỳ quái.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ân, đúng là không có kỳ quái, nhưng loại y phục này mặc dù chất liệu kém, nhưng người may nó lại cực kỳ khéo tay, từng đường kim đều cực kỳ tinh tế, tuy rằng hơi bẩn nhưng lại không có gì tổn hại, chỉ cùng đường may đều là mới, có lẽ mới may cách đây không lâu. Cứ như là có nữ tử nhà ai đó khêu đèn thức đêm để may, lại không xấu không cũ, mấy tên khất cái nghèo kia làm sao lại chỉ vì nó dơ mà lại đem bỏ trước cửa nhà người khác được, hơn nữa còn tới mấy bộ.”
Trần Sinh hỏi: “Cho nên?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Cho nên bộ y phục này khẳng định là dành riêng cho ai đó trong phủ nhà các ngươi, ngươi cẩn thận nghĩ kỹ lại, phủ nhà các ngươi có ai quen biết cô nương nào biết may y phục, thế nhưng gia cảnh bần hàn không?”
Hắn nói chuyện nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm Trần Sinh, không bỏ qua bất kỳ biến hóa nào dù chỉ là nhỏ nhất trên gương mặt gã. Chỉ thấy mặt Trần Sinh có chút xanh, nghẹn một chút, nói: “Phú quỷ chúng ta, không có ai biết người như vậy?”
Ngụy Vô Tiện nhếch lên khóe miệng, nhíu mi nói: “Phải không, nhưng sao ta lại nghe nói, Trần công tử trước khi tới Diệp phủ Lạc Dương làm môn khách, đã từng là một thư sinh sống trong căn nhà chỉ có bốn bức tường, thằng sàng ngói táo? Lẽ nào, ngươi không có quen người như vậy?”
Nói còn chưa hết lời, thì liền thấy huyết sắc trên mặt Trần Sinh như bị rút sạch, nhìn qua trắng bệch. Tựa như có thứ gì đó kẹt trong cổ họng, thanh âm có chút căng thẳng, nói: “Nghèo túng chính là cô độc, tuyệt chưa từng nhận thức qua người như công tử vừa nói.”
Ngụy Vô Tiện mơ hồ cảm thấy huyệt Thái Dương có chút đau, nhắm mắt nhíu mày xoa xoa, Lam Vong Cơ thấy thế, liền đứng lên, đi tới phía sau hắn dể hắn vừa vào trên người mình, hai ngón tay ở hai bên thái dương nhẹ nhàng xoa xoa giúp hắn.
Tên Trần Sinh vừa định nói gì đấy thì chợt Lam Vong Cơ nhìn gã một cái. Trần Sinh nhất thời ngậm miệng, chỉ cảm thấy bạch y công tử trước mắt này khí lạnh thấu xương, thần tình nghiêm nghị, là người không dễ chọc, liền rụt cái cổ, ngồi ở bên một không dám ầm ĩ, an tĩnh chờ Ngụy Vô Tiện mở miệng.
Ngụy Vô Tiện từ từ nhắm hai mắt dưỡng thần một chốc, cảm giác đỡ hơn nhiều, nói: “Một lát nữa ta cùng ngươi về Diệp phủ, đem bộ y phục đặt ở trước cửa kia hỏi một chút sẽ ra chân tướng.”
Kỳ thực hắn rất muốn kêu Trần Sinh buổi tối trở lại đứng chổng ngược, dùng tay chống đất đi vòng quanh tại cửa nhà, thành tâm mặc niệm một trăm lần ‘trung dong lễ ký’, không niệm xong không được xuống. Nếu tai họa vẫn còn thì do chính gã chưa đủ thành tâm.
Nhưng Ngụy Vô Tiện lại không ngờ được, cơ thể lại biến hóa lớn tới vậy, hiện tại hắn dù cử động hay không thì cũng thấy đầu váng mắt hoa, cả người suy nhược, dùng chẳng được lực. Hồi lúc trước hắn ở bên ngoài nhảy nhót chơi đùa cả ngày, về nhà còn có thể cùng Lam Vong Cơ lăn giường đại chiến ba trăm hiệp, nhưng giờ toàn bộ dũng mãnh đó tựa như toàn bộ bị linh mãnh kia hút đi, linh lực toàn thân hầu như đều tập trung tại phần bụng dưới, tự mình tạo ra một lá chắn, bảo hộ cho sinh mạng trong bụng hắn.
Hiện tại hắn không có tinh lực dùng mấy cái trò xấu xa để chậm rãi trừ ma, hắn muốn nhanh chóng giải quyết để Lam Vong Cơ dẫn hắn về lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau đó kể chuyện này cho y nghe.
Khi bọn họ tới trước cửa Diệp phủ, thì Ngụy Vô Tiện liền thấy cả người một trận thiên toàn địa chuyển, suýt nữa thì té ngã xuống đất. Lam Vong Cơ tay mắt lanh lẹ đỡ lấy hắn: “Ngụy Anh?”
Ngụy Vô Tiện tựa ở trên người y, cố sức trừng mắt nhìn, lắc đầu vài cái, choáng váng trước mắt dần dần tán đi, hắn ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ bị cái lảo đảo của hắn khiến cho cả kinh mặt mũi trắng bệch, mặt căng thẳng hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ lưng y, cười nói: “Ta không sao, chờ chuyện này giải quyết xong, về ta sẽ nói cho ngươi biết. Không phải chuyện gì xấu cả, yên tâm đi.”
Lam Vong Cơ chần chờ một chút, Ngụy Vô Tiện cầm y nói: “Ta thật không có việc gì cả, chỉ là cảm thấy ở đây không quá thoải mái, thật sự không có việc gì xấu đâu, Hàm Quang Quân, ngươi phải tin ta.”
Lam Vong Cơ dường như còn muốn nói gì đó, Ngụy Vô Tiện đã kéo y vào cửa chính Diệp phủ.
Không nói hai lời hắn liền lấy Trần Tình ra thổi một khúc nhạc, lát sau, một bóng dáng đầu tóc rối bù chậm rãi nhảy tới, là một nữ hung thi cả người máu thịt, dường như có một chân bị chặt đứt, đi lảo đảo khá là gian nan, hẳn là bị chặt trước khi chết không lâu.
Đợi hung thi đó tới gần, đại khái có thể thấy rõ dáng dấp đường viền, Trần Sinh bỗng nhiên hai mắt trợn trắng, dưới chân mềm nhũn, đặt mông ngồi bệt xuống đất, bất chấp bộ dáng thất thố hiện tại của mình.
Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn Trần Sinh trên mặt đất, đưa tay chạm vào nữ hung thi để cộng tình, Lam Vong Cơ ở phía sau hắn, mở hai tay tiếp lấy thân thể hắn đã rơi vào cộng tình, mất đi ý thức.
Ước chừng một nén nhang sau, Ngụy Vô Tiện chuyển tỉnh, từ trong lòng Lam Vong Cơ đứng lên, xoa xoa mi tâm. Lam Vong Cơ thấp giọng nói: “Sao rồi?”
Trần Sinh thấy hắn tỉnh lại, vội vã dùng hết lực để đứng lên, hỏi: “Sao rồi?”
Ngụy Vô Tiện đầu tiên là vỗ vỗ tay Lam Vong Cơ, mỉm cười nói: “Không có việc gì.”
Sau đó sắc mặt bất thiện nhìn về phía Trần Sinh, nhìn gã bằng nửa con mắt, nói: “Ngươi đem bộ y phục đầy máu đó mặc vào người, chạy về căn nhà cũ của mình, ở trước cửa nhà dập đầu đủ 300 cái, nếu không nàng sẽ quấn lấy ngươi cả đời đấy.”
Sau đó không chờ Trần Sinh phản ứng, quay đầu nói: “Lam Trạm, Tư Truy, chúng ta đi.”
Liền dùng sức đạp cửa chính Diệp phủ bước đi, lưu lại Trần Sinh ngốc lăng tại chỗ, thật lâu sau vẫn chưa hồi phục.
Ba người một lừa hai trước hai sau đi được một đoạn, Lam Tư Truy hỏi: “Ngụy tiền bối, vừa rồi khi ngươi cộng tình với nữ hung thi kia, đã thấy gì?”
Thấy cái gì ư? Thấy một thư sinh nghèo kiết hủ lậu gian khổ học tập, một nữ tử ôn nhu ngồi bên cạnh may vá, chính là thanh mai trúc mã vô tư.
Tới lúc đi xa, thư sinh nhu tình kéo tay của nữ tử, nói phải đợi gã áo gấm về nhà, không phụ ý tương tư của quân, là những lời tình cảm thật đẹp.
Nữ tử mỗi ngày dùng con dao nhỏ ở trên vách cửa khắc một nét để đếm, đếm ngày chờ thư sinh kia trở về, qua thật lâu sau, trên cửa gỗ rậm rạp tất cả đều là vết khắc.
Nhưng đã qua một năm, thư sinh vẫn chưa trở về, nàng đã đứng chờ ở bến đò ngay cửa thôn vì một câu hứa hẹn, cứ thế xuân đi thu lại, mặc cho nắng nóng sương lạnh.
Nhớ mang máng cách đó mấy năm khi thư sinh vẫn còn hay gửi thư về, có một thư ghi rằng hắn làm môn khách tại một phú gia tại Lạc Dương, rất nhanh sẽ được giàu đó, sau đó về thú nàng.
Nữ tử do dự một lúc lâu, cuối cùng trên lưng bọc hành lý, đi tìm gã, trong bọc toàn là những bộ y phục mới mà nàng may cho gã.
Nàng chết thế nào, Ngụy Vô Tiện không biết, có lẽ là gặp phải kiếp phỉ ác đồ, hoặc là trượt chân rơi xuống vách núi. Tóm lại dù thế nào cũng là lẻ loi một mình, lặng yên không một tiếng động chết ở trên đường đi tìm thư sinh, những vết máu trên bộ y phục mới đó, hẳn cũng là nhiễm phải lúc đó. Còn tên thư sinh đó, vẫn đang ở kim ngọc lâu, túy ngọa ôn nhu hương, đã lâu không còn nhớ tới vị thê tử tào khang kết tóc năm xưa.
Trần Sinh rốt cục cũng dựa vào phần ký ức mơ hồ của mình, trở lại nơi mà gã không muốn nhớ tới kia, cho rằng đây là một làng thôn bé nhỏ khiến người sỉ nhục, ở trước cửa nhà nghiêm túc dập đầu 300 cái, khiến cho đầu rơi máu chảy, tiên huyết nhễ nhại. Từ nay về sau Diệp phủ đã không còn vang lên tiếng cào cửa quỷ dị, cũng không còn xuất hiện những bộ y phục loang lổ máu nữa.
Đó là chuyện nói sau vậy.
Ngụy Vô Tiện nghe Lam Tư Truy hỏi, đang muốn mở miệng, thì trước mắt tối sầm, nhất thời không còn ý thức, ngã thẳng xuống đất.
Lam Vong Cơ hai mắt đột nhiên trợn to, vội vã đỡ lấy hắn, sắc mặt càng tái nhợt, kêu: “Ngụy Anh?”
Lam Tư Truy cũng cả kinh: “Ngụy tiền bối?”
Lam Vong Cơ một tay ôm vững lấy Ngụy Vô Tiện, một tay bắt lấy cổ tay hắn, bắt mạch tượng của hắn. Một lát sau, trên gương mặt tái nhợt kia chợt xuất hiện một tia kinh dị không thể tin tưởng, nhưng lại không giống như bi thống hoặc hoảng loạn.
Lam Tư Truy thấy thần sắc y cổ quái, vội vã hỏi: “Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối hắn thế nào?”
Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn Ngụy Vô Tiện ngã trên vai mình, trong ánh mắt tình cảm ấm áp, dường như có thể đem toàn bộ sương tuyết thiên sơn nguyệt hạ này đều hóa tan, nói: “Không có việc gì.”
********************************
Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, liền ngửi được thanh u đàn hương quen thuộc, chậm rãi mở mắt ra nhìn một chút, quả nhiên, trần nhà đơn giản, thanh nhã đến cực điểm.
Là Tĩnh Thất.
Lam Vong Cơ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh giường nhắm mắt dưỡng thần, phát hiện hắn tỉnh liền mở mắt tới bên cạnh, đỡ Ngụy Vô Tiện ngồi dậy.
Kỳ thực Ngụy Vô Tiện tâm nói ngươi không cần đỡ ta, ta không sao cả. Nhưng vẫn nương theo động tác của Lam Vong Cơ, ngồi dậy. Lam Vong Cơ vươn ba ngón tay đặt lên mạch tượng của hắn, một lát sau thu hồi tay.
Ai cũng không có mở miệng, Lam Vong Cơ vẫn luôn hạ mi mắt, không nhìn thẳng vào Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cẩn thận nhìn nét mặt của y, trong lòng căng thẳng, nghĩ thầm Lam Trạm đây là đã biết? Nhưng vì sao y không giống như là đang thật cao hứng nhỉ?
Trầm mặc một hồi, Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm, ngươi biết rồi?”
Lam Vong Cơ nói: “Ân.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Vậy ngươi, cho ta chút phản ứng đi a.”
Lam Vong Cơ hỏi: “Ngươi từ lúc nào bắt đầu?”
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một chút, nói: “Cũng sắp nửa năm rồi đi.”
Lam Vong Cơ hỏi: “Vì sao không nói cho ta biết?”
Ngụy Vô Tiện gãi gãi sau gáy, nói: “Thì vừa định nói cho ngươi biết thì ta lại hôn mê mất rồi, ta không phải cố ý.” Dừng một chút, hắn lại cẩn cẩn dực dực nghiêng cổ nhìn vào mắt của Lam Vong Cơ, nói: “Hàm Quang Quân, ngươi … mất hứng?”
Lam Vong Cơ trầm mặc chốc lát, hít sâu một hơi, dừng một chút, mới thở dài ra, nói: “Ngụy Anh.”
Ngụy Vô Tiện nghe y ngữ khí nghiêm túc, liền ngồi thẳng thân, nói: “A?”
Lam Vong Cơ chậm rãi ngẩng đầu, trán cau lại, thần tình có chút phức tạp, y nói: “Ta chưa bao giờ xem ngươi như nữ tử.”
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, nói: “Ta biết a.”
Lam Vong Cơ hỏi: “… Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”
Ngụy Vô Tiện ngẩn người, cúi đầu cười khẽ, tiến đến trước mặt Lam Vong Cơ, hôn cái miệng của y, nói: “Lam Trạm, ta hỏi ngươi, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”
Lam Vong Cơ không giải thích được hỏi: “Cái gì?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Đem huyết tẩy Bất Dạ Thiên ở trước mắt bao ngươi mang ta rời đi, ở Kim Lân Đài lúc ta bị bại lộ thân phận, nghĩa vô phản cố vẫn đứng bên cạnh ta, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
“…”
Ngụy Vô Tiện nói: “Đem ta giấu ở trong sơn động, vẫn nghe thấy ta trả lời ngươi như thế, nhưng vẫn là nắm tay của ta không chịu buông, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Lam Vong Cơ hạ mi mắt: “Đừng nói nữa.”
Ngụy Vô Tiện khóe miệng hơi hơi co rúm, ẩn nhẫn chốc lát, hít mũi, thanh âm có chút run rẩy, nói: “Tình nguyện ngỗ nghịch vị thúc phụ đã dưỡng dục ngươi từ nhỏ, cùng với trưởng bối trong tộc đao kiếm tương hướng, liều mạng cũng bảo hộ ta chu toàn, một thân đầy sẹo cả đời không xóa được, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Hắn đưa tay xoa mặt Lam Vong Cơ, ngón tay ở trên khuôn mặt trắng nõn tuấn lãng của y nhẹ nhàng xoa, cũng không biết là nói cho y nghe, hay là lẩm nhẩm cho chính mình, nói: “… Ngươi sớm đã nghĩ kỹ rồi chẳng phải sao?”
Lông mi dài của Lam Vong Cơ run rẩy, cúi mặt không nói tiếng nào, viền mắt Ngụy Vô Tiện có chút nhiệt, hắn nghĩ nếu cứ nhìn Lam Vong Cơ như vậy, sợ không khống chế được tâm tình, liền ngồi quỳ lên kéo Lam Vong Cơ vào trong lòng, hôn lên trán của y, mặt vùi vào trong tóc của y.
Lam Vong Cơ vươn tay ôm lấy thắt lưng của hắn, chui tại cổ hắn, một lát sau, nói: “Ngụy Anh.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ân.”
Lam Vong Cơ nói: “Ta rất cao hứng.”
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng cười, nói: “Vậy là tốt rồi.”
Sau đó, tiến đến bên tai Lam Vong Cơ, thấp giọng nói: “Ta cũng rất cao hứng.”
Cảm giác hai tay bên hông buộc chặt, Ngụy Vô Tiện vội vàng nói: “Hàm Quang Quân, thủ hạ lưu tình! Nay khác xưa rồi nha, hiện tại ta chịu không nổi khí lực của ngươi đâu, ngươi nhẹ chút.”
Nghe thấy liền thả lỏng lực đạo, Lam Vong Cơ nói: “Ân, sau này sẽ chú ý.”
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhớ tới gì đó, nói: “Đúng rồi nha.” Nắm lấy tay của y, đặt lên phần bụng cực kỳ bằng phẳng của mình, hai mắt sáng lên nhìn y hỏi: “Thế nào? Thế nào? Có cảm giác gì không?”
Lam Vong Cơ nghiêm túc cảm thụ một trận, thành thực trả lời: “Không có.”
Ngụy Vô Tiện hơi hơi dời tay của y qua chỗ khác, nghi hoặc hỏi: “Không có?”
Lam Vong Cơ lại thập phần nghiêm túc cảm thụ một trận, lắc đầu nói: “Không có.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Thật sự không có? Thế nhưng ta nhớ kỹ trước đây cha ta từng nói, lúc nương ta hoài thai ta, hắn thường ghé tai vào bụng nương nghe, nói là ta ở bên trong đó phiên giang đảo hải, chưa từng ngừng qua.”
Lam Vong Cơ hỏi: “Có thể, nghe được?”
Ngụy Vô Tiện thấy cũng có lý, nói: “Tốt tốt, ngươi tới tới nghe thử đi.”
Sau đó hắn thẳng người quỳ trên giường, Lam Vong Cơ nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh giường, nghiêng tai đặt lên phần bụng dưới của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện ôm lấy đầu của y, kề sát mặt y vào phần bụng dưới mình, một lát sau, đầy chờ mong mà hỏi thăm: “Có không?”
Lam Vong Cơ thành thực nói: “…Không có.”
Ngụy Vô Tiện chu miệng, thở dài, cảm thán nói: “Lam Trạm, nhi tử của ngươi, muộn tao y chang ngươi.”
Lam Vong Cơ “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...