Lục Dao vẫn luôn thầm mến Tam sư tỷ nhà mình, rất thích rất rất thích. Là loại tình cảm mà mỗi lần nghĩ đến thì lòng tràn đầy ngọt ngào, mãi cho đến khi sư muội từ đại mạc tới mang theo một tin chấn động, Tam sư tỷ sắp kết hôn, lúc đó Lục Dao mới biết được cái gì gọi là sét đánh ngang tai, cái gì là trái tim tan nát!
Từ nhỏ Tam sư tỷ đã chăm sóc y, nấu cơm giặt giũ cho y, người mà xoa đầu y mắng tiểu tử thối……….Tình cảm đó vẫn giấu trong lòng.
Tình đơn phương vừa ngọt ngào vừa cay đắng. Lục Dao vẫn luôn muốn mình mau lớn lên, trở nên mạnh mẽ hơn, lúc đó có thể cho Tam sư tỷ dựa vào, dưới tàng cây Tam Sinh Thụ tỏ tình với sư tỷ. Nhưng mà, Tam sư tỷ lại không chờ y lớn!
Một vò lại một vò, Lục Dao không biết rằng y đã uống nhiều như thế nào. Ngồi trên nóc nhà, nhìn vầng trăng cong cong treo phía chân trời, Lục Dao ngẩn ngơ nhớ đến những kỷ niệm cùng Tam sư tỷ ở Minh Giáo. Cô ấy vừa dịu dàng lại mạnh mẽ, cuối cùng thì mình chỉ có thể lặng lẽ bảo vệ mà không thể ở bên nhau!
“Lục Dao………..” Giọng nói của Quách Phương dịu dàng đến bất ngờ: “Đừng uống nữa, xuống đây, chúng ta đi về!”
Lục Dao dường như không nghe, vẫn như cũ ngắm trăng uống rượu ừng ực!
Quách Phương siết chặt nắm tay rồi lại buông tay, như là kiềm chế cái gì. Tung người nhảy lên nóc nhà giật lấy vò rượu trong tay Lục Dao: “Đừng uống nữa! Ngươi………….”
Nhìn gương mặt người đối diện đầy nước mắt, lòng Quách Phương hơi quặn lại: “Lục Dao……………”
Tên ngốc Lục Dao kia thích cười thích đùa, phúc hắc lại ngây thơ, vậy mà giờ ngồi trên nóc nhà khóc một mình trông đến thảm thương!
“Đừng khóc!” Quách Phương biết mình hoàn toàn bị đắm chìm vào nam tử này rồi, dù ngốc nghếch, dù không biết chăm sóc bản thân, dù không biết cái gì gọi là yêu, nhưng cũng đã chiếm tất cả trái tim hắn………
“Đừng khóc, A Dao………” Nhẹ nhàng ôm người kia vào lòng “Ngươi còn có ta!”
“………………………..” Hai tay ôm chặt Quách Phương, Lục Dao không biết mình đang làm gì, chỉ là nghe theo bản năng mà ôm chặt lấy người trước mặt!
Cảm thấy người trong lòng đang run rẩy, móng tay đều cắm vào sau lưng của mình, Quách Phương nhẹ nhàng hôn lên tóc Lục Dao: “Còn có ta, còn ta ở đây……….”
Thấy y dựa vào ngực mình ngủ mất, Quách Phương siết chặt cái ôm, chậm rãi hôn lên mi mắt đo đỏ, trầm giọng nói: “A Dao, đừng rời khỏi ta…………….”
Bàn tay định đẩy cửa phòng đột nhiên dừng lại, trong phòng truyền ra tiếng nam nhân cùng với một tiểu cô nương: “Sư huynh ngươi sẽ trở về cùng ta thật sao? Thật tốt quá, Tam sư tỷ gặp ngươi nhất định sẽ rất vui!”
Giọng nam nhân dừng một chút, sau đó mở miệng: “Ừm, chúng ta cùng trở về! Ta còn chưa nói cho Tam sư tỷ biết đâu………”
Quách Phương đứng ngoài cửa siết chặt tay, gân xanh lộ rõ, vậy là muốn đi sao? Rõ ràng hắn đã nói đừng đi, vì sao, vì sao…………….
“Sư huynh, vậy khi nào chúng ta về a?” Tiểu Meo loli giòn giã hỏi.
“Mai đi, ngươi quay về chuẩn bị đồ đạc, ta đi nói với Quách ca ca ngươi một tiếng!”
“Được!”
Nhìn tiểu sư muội vui vẻ chạy đi, tươi cười trên mặt Lục Dao không gượng được nữa, Tam sư tỷ lập gia đình! Haiz… Trở về, phải quay trở về một chuyến, về rồi, sẽ chết tâm!
____________ em là đường phân cách chuẩn bị có thịt ăn ____________
Tối đó.
Lục Dao nhíu mày nhìn vò rượu quăng đầy đất: “Tại sao lại uống nhiều rượu như vậy? Quách Phương? Này, đừng uống nữa!!!”
Bước lên định giành lấy vò rượu nhưng lại bị Quách Phương thuận thế đè xuống: “Quách Phương, ngươi lại say rồi? Đứng lên!”
“Ngươi muốn đi! Ngươi muốn về đại mạc phải không!” Quách Phương hỏi mà như khẳng định.
Lục Dao sửng sốt sau đó gật đầu: “Ừ, ta phải về Giáo, Tam sư tỷ ưm……………”
Nụ hôn thô bạo cắt ngang lời nói của Lục Dao, Quách Phương mạnh mẽ hôn người bên dưới, nam nhân khiến tim hắn như vỡ nát!
“Ư…….Quách Phương…..A ưm…..buông…..a……..” Kịch liệt hôn môi khiến lời nói của Lục Dao không thành câu rõ nghĩa, “Buông ra ưm…………A ư……..”
Tiếng nói vỡ vụn, tiếng thở dốc gợi cảm làm Quách Phương không khống chế được chính mình!
Đôi con ngươi một xanh một vàng tựa như nhiễm đầy lửa dục, hai má không biết có phải ửng đỏ cho hít thở khó khăn hay không [chứ không phải là do xấu hổ sao?], vệt nước bọt không kịp nuốt chảy qua cái cằm xinh đẹp, một đường lan xuống ngực, theo tiếng thở dốc không ngừng mà lồng ngực phập phồng lên xuống, da thịt màu mật ong dường như cũng ửng lên màu sắc của tình dục…………
Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Quách Phương, Lục Dao nổi giận thật rồi, có cái gì đó chọc chọc trên eo y, Lục Dao không thể nào không biết nó là cái gì!
“Cút! Buông ra, cút xuống cho ta!!!”
Nhìn đôi môi hé ra của người dưới thân, Quách Phương hoàn toàn không biết nên nói gì: “Buông ra thì sao? Để ngươi quay về đại mạc?”. Quách Phương giữ chặt lấy người bên dưới, cười nhạo bên tai Lục Dao: “Sau khi quay về Giáo ngươi đem Tam sư tỷ cướp về? A, thật đúng là tình sâu nghĩa nặng a!” Cảm giác được người bên dưới tức đến phát run, Quách Phương nhếch môi, khẽ liếm vành tai Lục Dao. Lục Dao không biết phải làm như thế nào, tựa như là người đã ở bên cạnh ngươi lúc ngươi mất đi tất cả, nhưng giờ lại cười nhạo ngươi ngốc nghếch. Y dùng hết sức đẩy Quách Phương ra, Lục Dao lạnh lùng cười nói: “Chuyện của ta không liên quan đến ngươi!”
Dường như đã chọc trúng điểm tức giận của Quách Phương “Không liên quan tới ta, ha ha, ngươi con mẹ nó muốn quay về cướp vợ của người khác mà không liên quan tới ta? Đúng vậy, lão tử mẹ nó thích ngươi ngươi hoàn toàn không để ý, lão tử là một xú nam nhân cứng còng khô khốc không so được với Tam sư tỷ mềm mại kia của ngươi, nói không chừng Tam sư tỷ kia còn có cặp ngực lớn hừ……” Một đấm, không chút lưu tình, Quách Phương bị đánh lùi hai bước, khoé miệng chảy ra một vệt máu……..
Lần đầu tiên hai người lao vào đánh nhau không chút lưu tình!
Cuối cùng Lục Dao vẫn là thua, trên người chỗ xanh chỗ tím bị Quách Phương trói tay lại đè xuống dưới, cảm giác được bàn tay nóng bỏng của Quách Phương vuốt ve bên hông, Lục Dao luống cuống. Chơi với bọn Đường Tống hay Diệp Tiểu Kiếm đã lâu nên y không thể nào không biết lúc này Quách Phương định làm gì………….
“Quách Phương, không được! Mau thả ta ra!” Lúc này Lục Dao cảm thấy có bàn tay vuốt ve mông cánh hoa của mình, y bắt đầu sống chết giãy dụa: “Mẹ nó, ngươi ưm………….” Cảm giác thấy hạ thân bị nắm lấy, bùm một tiếng trong đầu Lục Dao bùng nổ “Không, đừng……….” Quách Phương vuốt ve hạ thân y không chút dịu dàng, Lục Dao run rẩy thân thể, thần kinh căng thẳng như sắp đứt, cắn môi không để mình phát ra âm thanh nào……..
Một tiếng rên nhẹ rồi Lục Dao bắn ra!
Sau đó Lục Dao giãy ra được sợi dây, vung lên nấm đấm đấm vào bên mặt Quách Phương một cái, vì rất mạnh nên phát ra tiếng bốp rõ ràng, bàn tay Lục Dao mất tự nhiên buông xuống một bên “Hức…………” Một tiếng nức nở vang lên cùng với giọt lệ rơi xuống…
“A Dao, A Dao……..” Nâng cái chân đang run rẩy của Lục Dao gác lên vai, Quách Phương như biến thành ác ma, mỗi một nhịp đâm vào là trầm giọng kêu “A Dao, A Dao của ta…………..”
Phía sau bị đâm chọc đến đau đớn khiến trước mắt Lục Dao đều là màu đen, gương mặt tuấn tú trắng bệch………
Cuối cùng, cuối cùng thì cũng là của ta. Quách Phương một lần lại một lần mạnh mẽ thúc vào, không đủ, như thế nào cũng không đủ! Chúng ta đã làm chuyện thân mật nhất rồi, A Dao, ngươi là của ta, ngươi là của ta……………..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...