Triển Chiêu nghiêng đầu, nhìn về phía nàng.“Triển đại nhân có cảm thấy, chúng ta nhìn thấy nhân cách thứ hai của Phùng Quân Hi kêu đại ca ca, có khả năng hay không hắn đem chính mình tưởng tượng thành người muội muội chết yểu kia?”Triển Chiêu bị thiên mã hành không* sức tưởng tượng của Hoàng Phủ Nam làm cho cả người sửng sốt.“Hắn kêu đại ca ca, hắn sợ hãi sẽ làm nũng, tuy dáng người cùng tướng mạo là Phùng Quân Hi, nhưng biểu hiện lại giống cái tiểu hài nhi.
Ngài có nhớ rõ hắn nói gì không? Hắn nói, là đại ca ca thay “nàng” giết Phùng Đại Vi.”Hoàng Phủ Nam biểu tình nghiêm túc, thanh âm nói chuyện tuy nhẹ nhàng nhưng trong giọng nói mang theo ngữ khí vô cùng chắc chắn.Nhưng điều này cũng không thể khiến Triển Chiêu không nghi ngờ nàng…..“Phùng Đại Vi là phụ thân hắn, hắn vì cái gì muốn giết cha mình? Bất luận hắn là người nào, Phùng Đại Vi đều là phụ thân bọn họ.”“Có lẽ, người phụ thân này từng có ý đồ thương tổn muội muội lại bị Phùng Quân Hi nhìn thấy, hoặc có thể, Phùng Đại Vi thường xuyên làm trò thương tổn muội muội hắn ở ngay trước mặt hắn.” Hoàng Phủ Nam nói.Triển Chiêu nghe vậy, nhịn không được nhìn về phía Hoàng Phủ Nam.Vì sự tình Tiểu Thất mất tích lúc sau, Triển Chiêu mới bắt đầu cùng Hoàng Phủ Nam tiếp xúc với nhau.Ngày thường, Triển Chiêu luôn nhìn thấy trên mặt nàng mang theo ý cười, trên người nàng cũng luôn khiến cho người khác có cảm giác ấm áp hiền hoà, thực dễ dàng làm người ta buông tâm phòng bị.Nhưng hôm nay nhìn kỹ lại, liền phát hiện, vị cô nương luôn mang theo cảm giác ấm áp hiền hòa, ánh mắt cũng không phải luôn mưa thuận gió hoà.Thời điểm nàng nói ra những lời này, trong mắt xuất hiện sự lạnh lẽo nói không nên lời.“Nhưng Phùng Đại Vi vì cái gì muốn làm thương tổn nữ nhi của hắn?”Hoàng Phủ Nam xoay người, cùng Triển Chiêu tương đối mà đứng, “Theo ta phỏng đoán, Phùng Đại Vi thương tổn nữ nhi hắn, khiến Phùng Quân Hi trong những thời điểm khác nhau biến thành những con người có nhân cách khác nhau, chuyện này Lục Hành Chi biết rất rõ ràng.
Chính bởi vì Lục Hành Chi biết quá rõ ràng nội tình, cho nên hắn mới có thể thay Phùng Quân Hi gánh tội.”Trên đời này có một loại người, bọn họ bởi vì đã từng chịu quá nhiều thương tổn mà có được năng lực người khác không có, cho dù cái loại năng lực này không phải mong muốn của bọn họ.Loại năng lực này, sẽ khiến bọn họ làm ra một số ít sự tình mà theo lẽ bình thường bọn họ không làm, bọn họ sẽ dùng loại năng lực này đi bảo hộ người trong lòng muốn bảo hộ, nhưng cũng sẽ lợi dụng loại năng lực này đi thương tổn người khác.Hoàng Phủ Nam nhớ đến Hoa Liên từng nói tới vấn đề lần đầu tiên Tiểu Thất được xem bị trúng “Thất Tâm Phong”.Nàng cảm thấy bản thân đã sờ vào mấu chốt của vấn đề rồi.Mặc kệ là chuyện Tiểu Thất mất tích hay chuyện Lục Hành Chi gánh tội thay, những việc này cùng Phùng Quân Hi khóa lại với nhau như một dây xích vô hình, khó thoát khỏi quan hệ.“Tứ cô nương, có đôi khi theo như lời cô nương nói, thật giống như đang mê sảng.” Triển Chiêu nói.Hoàng Phủ Nam nhìn về phía hắn, nhịn không được cười ra tiếng, “Ta xem hiện giờ Triển đại nhân nhất định là đang suy nghĩ, tuy rằng những lời nói này của Hoàng Phủ Nam ta giống như mê sảng, nhưng luôn có một ít thời điểm, có thể giúp đỡ.”Triển Chiêu có chút ngoài ý muốn nhìn về phía nàng.Ngón tay Hoàng Phủ Nam chỉ về phía tay hắn đang cầm bội kiếm bên hông bội, nói: “Những lúc Triển đại nhân trong lòng có chuyện suy tư, bàn tay thường có thói quen nắm vào chuôi kiếm, ngài là đang tính toán có nên tin tưởng lời ta nói, phải không?”Đại khái là tiến độ án kiện có điểm đột phá, tâm tình Hoàng Phủ Nam cũng khồng tồi, trong mắt giữa mày nhiễm ý cười, ngữ khí mang theo bảy phần nghịch ngợm.Triển Chiêu thấy thế, buồn cười.Không thể không nói, hắn đêm nay mang theo Hoàng Phủ Nam đến Phùng phủ, vốn là ôm tâm tình đánh cuộc một phen.Vị cô nương trước mặt này đối với việc quan sát người khác, tựa hồ thiên phú dị bẩm, nàng luôn có thể từ một chút chi tiết nhỏ liền suy đoán ra được suy nghĩ của đối phương.Tuy không thể nói toàn bộ chuẩn xác, nhưng cũng tới tám chín phần.Sự tình của Phùng Quân Hi, tuy rằng theo như lời Hoàng Phủ Nam đích xác không thể tưởng tượng, nhưng thật sự là nói có sách mách có chứng.Triển Chiêu trước nay đều không phải người cổ hủ lạc hậu (nguyên bản: thủ cựu cũ kỹ người), trên đời này chuyện hiếm lạ kỳ quái quá nhiều đi.Đừng nói là một kẻ như Phùng Quân Hi, ở những thời điểm khác nhau sẽ biến hóa thành những người có nhân cách khác nhau, liền tính là Phùng Quân Hi biến thân, nói không chừng cũng có khả năng.*************___________*************“Cô nương nói Phùng Quân Hi không chỉ là một người?” Đang sửa sang lại tư liệu án mạng của Phùng Đại Vi, Công Tôn Sách hỏi Hoàng Phủ Nam đang lật xem ký lục.Hoàng Phủ Nam xem tư liệu đang cầm trên tay, đọc nhanh như gió, đầu cũng không nâng, “Thân thể là cùng một người, nhân cách lại không phải một người.”Công Tôn Sách: “Cô nương nói tựa như những kẻ trúng Thất Tâm Phong, thời điểm thanh tỉnh sẽ không biết được khi chính mình phát bệnh sẽ như thế nào?”Hoàng Phủ Nam ngẩng đầu, nhìn về phía Công Tôn Sách, gật đầu, “Có thể nói là như vậy, chỉ là, Phùng Quân Hi cũng không phải người đánh mất thần trí, hắn chỉ là đem bản thân biến thành một người khác.”Công Tôn Sách trầm ngâm trong chốc lát, gật gật đầu, không nói gì nữa.Đại khái là Công Tôn Sách hiểu y thuật, minh bạch đại não con người cùng tinh thần trạng thái luôn là thiên kỳ bách quái, cho nên khi Hoàng Phủ Nam nói với hắn những việc này, tuy thuyết minh phương thức không quá tương đồng, nhưng ý tứ thì có thể lý giải đến không sai biệt lắm.Điều này làm cho Hoàng Phủ Nam thở dài nhẹ nhõm một hơi.Bởi vì có Công Tôn Sách tồn tại, cho nên nàng không cần lo lắng chính mình sẽ bị người khác chỉ trích là nói hươu nói vượn.Hai người trầm mặc trong chốc lát, Công Tôn Sách lại hỏi: “Cô nương trước đây từng học qua y thuật?”Hoàng Phủ Nam ngẩn ra, lắc đầu, “Không có, ta không học qua y thuật, nhưng ta học qua một ít kiến thức cơ bản.”Công Tôn Sách: “Thí dụ như?”_________*Thiên mã hành không: Sương tra thì cũng không hiểu cậu thành ngữ này nhưng có bài thơ và điển tích về câu này.
Mọi người đọc điển tích sẽ hiểu ý nghĩa câu này.
Còn có cao nhân nào biết thì cmt chỉ Sương nha!!!!Theo [ChanhKien.org]:Vũ trụ mênh mông, sinh mệnh nhiều không sao đếm được, các chủng các loại vô cùng phức tạp.
Trong một cảnh giới nọ, có một vị Thần vô cùng thần thông quảng đại.
Ông chưởng quản sự an nguy của hết thảy chúng sinh vũ trụ trong tầng thứ đó.
Ông có một vật cưỡi mang hình dáng một chú ngựa, ở đây chúng ta gọi là “Thiên Mã”.
Thiên Mã có thể bay lượn tự do trong không gian, dù là những dãy núi cao lớn sừng sững, hay những con sông dài rộng mênh mông, nó đều có thể bay qua được.
Về sau, vị Thần phải đi làm một việc đại sự nên phải rời bỏ tầng thứ đó.
Lúc sắp ra đi, vị Thần vĩ đại vuốt đầu Thiên Mã, chỉ tay xuống bên dưới (thật ra là chỉ về trung tâm) sau đó liền biến mất.Từ khi chủ nhân đi mất, Thiên Mã luôn mong ngóng chủ nhân trở về.
Nhưng thời gian đằng đẵng, vô lượng thời gian đã trôi qua, Thiên Mã đã rất nhiều lần chứng kiến quá trình thành-trụ-hoại-diệt của các tầng thứ vũ trụ bên dưới, nhưng chủ nhân vẫn chưa trở về.Thiên Mã quyết định tự mình đi tìm kiếm chủ nhân, thiên thể vũ trụ to lớn vô cùng vô tận, không gian nhiều đến mức không sao kể xiết được, hơn nữa quá trình tìm kiếm dài đằng đẵng, tìm kiếm trong mê mờ, phải mạo hiểm cả sinh mệnh.
Trong vũ trụ có rất nhiều sinh mệnh khác nhau, Thiên Mã rất có thể sẽ bị chúng làm hại.Trong một tầng thứ nọ, Thiên Mã gặp được một vị Thần, vị Thần này thuần tịnh như một đứa trẻ 2 tuổi, thân thể trong suốt như ngọc.
Lúc gặp nhau, vị Thần đang lo buồn, ưu tư, đôi mắt nhìn khắp xung quanh không mục đích.
Vị Ngọc Thần nhìn thấy Thiên Mã rất vui mừng, liền bay đến nói với Thiên Mã: “Ngươi đến rất đúng lúc, ta đang muốn tìm Đại Pháp có thể giúp chúng sinh thoát khỏi họa hủy diệt, ta nghe nói đắc được Đại Pháp này thì chúng sinh sẽ không bao giờ rơi vào tình cảnh bại hoại nữa.
Ngươi có thể dẫn ta đi tìm chăng?”Thiên Mã nghe xong vui mừng nói: “Được chứ!”Thế là Thiên Mã cùng với Ngọc Thần bắt đầu cuộc hành trình xuyên qua các tầng thứ vũ trụ dài đằng đẵng! Họ đã cùng nhau đối mặt với đủ loại tình huống hiểm nguy, có những vị Thẩn bất hảo muốn làm hại Ngọc Thần, Thiên Mã che chở cho anh, có những vị Thần xấu xa muốn làm hại Thiên Mã, Ngọc Thần cũng ra sức bảo vệ Thiên Mã.
Mặc dù vậy, họ cũng đã phải chịu những thương tổn rất lớn.Khi họ gần như đã mất hết hy vọng, lúc Thiên Mã cõng Ngọc Thần đến dưới chân một ngọn núi lớn nhìn không thấy bờ, họ chợt nghe thấy một loại âm nhạc vô cùng mỹ diệu, quả là:Mỹ diệu thiên âm tự thiên laiVô lượng từ bi lượng tâm hoàiThiên địa thương sinh văn thử âmVô hạn phúc đức đại tự tại.Dịch nghĩa:Thiên âm mỹ diệu đến từ trờiTừ bi vô lượng rọi tâm canChúng sinh trời đất nghe âm sắcPhúc đức vô ngần tự tại thay.Ngọc Thần nói: “Hình như trên núi cao đang mở hội Đại Pháp, chúng ta cùng đi xem xem!” Thế là Thiên Mã cõng Ngọc Thần bay lên trên núi cao, chỉ thấy:Tường vân liễu nhiễu tại thiên biênChủ phật giảng pháp địa dũng liênChúng Thần tĩnh tâm lai thính phápThương khung tận khán Pháp Luân toànDịch nghĩa:Mây lành quấn quýt giữa thiên khôngPhật Chủ giảng Pháp đất nở senChúng Thần tĩnh tâm đến nghe PhápTrời xanh hiển rõ Pháp Luân xoayThiên Mã vừa nhìn đã nhận ra chủ nhân! Hai chân trước quỳ xuống khóc mãi không thôi (viết đến đây tôi cũng không ngăn được dòng nước mắt), Ngọc Thần cũng quỳ hai chân xuống bái lạy Phật Chủ.
Đây chính là:Vạn thiên tầm hoa kim đắc kiếnBất cấm nhãn lệ dũng như tuyềnDữ sư thiêm ước tề hạ tẩuVi đáo nhân gian liễu hồng nguyệnDịch nghĩa:Bấy lâu tìm kiếm nay được gặpLàm sao ngăn được lệ tuôn tràoThệ ước với Thầy cùng đi xuốngHoàn thành nguyện lớn đến nhân gianPhật Chủ từ bi nhìn thấy họ, liền nói với Thiên Mã: “Ngươi hãy chăm sóc Ngọc Thần thật tốt, bất kể ở đâu, bởi vì duyên phận giữa hai ngươi là Pháp duyên! Những chuyện trong quá khứ ta đã biết cả, sau khi đi xuống nhân gian, các ngươi hãy cùng một số Thần khác khai sáng các sự việc, trong Chính Pháp các ngươi hãy phối hợp với nhau thật tốt, giống như bây giờ ngươi cần phải cõng anh ấy vậy” (đại ý).
Thiên Mã nói: “Vâng! Thưa Chủ nhân”.
Sau đó Phật Chủ từ bi vuốt đầu Thiên Mã, cười nói: “Đi xuống đi! Đến nhân gian chờ ta!” Sau đó lại chìa tay lấy một cụm hoa Ưu Đàm Bà La trao cho Ngọc Thần, nói: “Lúc loài hoa này khai nở chính là báo hiệu ta đã đến thế gian con người truyền Đại Pháp, khi Thiên Mã tặng cho ngươi hoa này cũng là lúc duyên phận một đời sau cùng ở nhân gian của các người đã bắt đầu!” (đại ý).
Sau đó lại nói với Thiên Mã: “Đến lúc đó ngươi hãy tận tâm nhắc nhở anh ta, khi đó anh ta vẫn còn rất trẻ con, hãy nhắc nhở anh ta nhiều một chút!”, “Thưa vâng!” Thiên Mã sảng khoái đáp lại.
Sau đó họ cùng nhau hạ xuống.
Nơi nhân gian, họ đã cùng những vị Thần khác diễn những màn diễn đặc sắc.Tại kiếp này, đúng lúc Thiên Mã và Ngọc Thần gặp được nhau, cũng chính là thời điểm hoa Ưu Đàm khai nở khắp nơi trên thế giới, hơn nữa Thiên Mã thật sự đã đưa cho Ngọc Thần một cụm hoa Ưu Đàm Bà La (chẳng qua chỉ là tấm ảnh chụp).
Vì thế mà Ngọc Thần lúc đó đã viết mấy câu thơ sau:Vịnh Bà La hoaThơ: Tiêu NgọcBăng tâm ngọc khiết ngạo thanh hànTam thiên luân hồi nhập phàm gianMê trung thùy giải huyền trung ýBà La hoa khai kết thiện duyênDịch nghĩa:Băng tâm ngọc khiết đón giá lạnhNghìn năm luân hồi giữa thế gianTrong mê ai giải điều huyễn hoặcƯu Đàm Bà La kết thiện duyênHai người họ đã cùng nhau dùng bút thần gắng hết sức làm những việc bản thân cần phải làm.
Đây chính là:Thiên cổ thanh thanh khẩn khẩn thôiDiệt tẫn tà ác bút như phiPháp đồ tích duyên mạc đình bộViên mãn thừa liên tề song phiDịch nghĩa:Tiếng trống trời ầm ầm thúc giụcDiệt tận tà ác bút như bayĐệ tử Đại Pháp không dừng bướcNgày viên mãn cưỡi sen cùng bayDịch từ: http://.zhengjian.org/2009/06/30/60300.轮回纪实:天马行空.html.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...