[Đồng Nhân Tam Sinh Tam Thế] Tình Yêu Đến Lúc Nào Không Hay

Chiết Nhan gật đầu hiểu ra: “Thì ra là vậy. Có lẽ Ly Nguyệt cô nương đã trúng loại công pháp kia trước, sau đó Phụ thần phong ấn sức mạnh của nàng khiến cho công pháp kia mới phát huy tác dụng, làm nàng ngủ say suốt 5 vạn năm. Chỉ là ta vẫn có điều không hiểu. Tại sao muốn phong ấn Ly Nguyệt cô nương để nàng độ kiếp phi thăng ở phàm giới? Phi thăng thượng tiên thì phải chịu lôi kiếp, nàng không có pháp lực chống đỡ thì sao có thể chịu được! Quá không hợp lí!”

“Phụ quân từng nói thể chất của nàng không giống các tiên hữu khác, nói nàng độ kiếp phi thăng ở nhân gian thì sẽ an toàn hơn.Vậy ngươi biết cách làm nàng tỉnh lại sao?”_ Mặc Uyên đồng ý quan điểm của Chiết Nhan, mong chờ hỏi.

“Ách! Cái công pháp kì quái này ta chưa từng học nên cũng không biết cách giải, ta phải về tìm hiểu cách hóa giảitrước đã. Yên tâm, ngoại trừ ngủ suốt ngày thì nàng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu!”_ Chiết Nhan nói xong liền biến mất.

Căn phòng trở nên tĩnh lặng, Mặc Uyên dịu dàng vuốt má Ly Nguyệt, nhìn nàng không rời.

“Nguyệt nhi, lần này ta sẽ không để nàng rời khỏi ta lần nữa đâu.”

Ly Nguyệt ngủ không hay biết gì, nếu nàng mà nhìn thấy bộ dạng này của Mặc Uyên thì chắc phản ứng cũng không kém Chiết Nhan. Chẳng ai ngờ được, một chiến thần uy danh lừng lẫy, lạnh lùng như khối băng vậy mà lại có lúc dịu dàng, ôn nhu đến vậy.

1 tháng sau, mười dặm rừng đào:

“Hô.. Cuối cùng cũng cũng tìm thấy cách phá giaỉ. Lần này thì Mặc Uyên hẳn là vui rồi đây!”_ Chiết Nhan cười nhạt.

- -------


“Ta đã phá giải công pháp đó xong rồi, hẳn là ngày mai nàng sẽ tỉnh lại. Chỉ là tuy là tiên thể nhưng nàng đã bị phong ấn pháp lực, sau này sẽ phải ăn cơm như người phàm.”_ Chiết Nhan thản nhiên mà nói.

“Ta đã biết. Nhưng ngươi không thể giải phong ấn sao?”_ Mặc Uyên yên tâm, tâm trạng thả lỏng trở lại.

Chiết Nhan suy nghĩ rồi nói: “Thần lực dùng để phong ấn nàng của Phụ thần rất mạnh, ta không giải được. Ngươi cũng đừng nghĩ giải. Ngươi nói lúc trước Phụ thần phong ấn nàng để giúp nàng dễ độ kiếp thì bây giờ chỉ cần nàng độ kiếp thì phong ấn kia sẽ tự khắc mất đi thôi.”

“Cảm ơn.”_ Mặc Uyên chân thành nói.

“Chúng ta vốn là bằng hữu, giúp đỡ nhau là chuyện thường tình, không cần phải khách khí. Huống chi lúc trước ngươi đồng ý nhận Tư Âm làm đồ đệ là đã giúp ta một chuyện rồi.”_ Chiết Nhan vỗ vỗ vai Mặc Uyên cười nói.

“Ân.”_Mặc Uyên

Hôm sau, Ly Nguyệt chớp chớp mắt tỉnh lại, thấy mình ở trong một căn phòng xa lạ, nàng nghi hoặc: “Đây là đâu vậy? Sao cơ thể mình lại tê mỏi như vậy?”

Mặc Uyên đẩy cửa vào, thấy Ly Nguyệt đã tỉnh lại liền vui vẻ bưng cháo đi tới cạnh nàng

“Nguyệt... Ly Nguyệt, ngươi tỉnh lại rồi. Ăn cháo đi cho ấm bụng.”


“Ta đang ở đâu vậy? Kì quái, cơ thể ta sao lại mệt mỏi như vậy?”_ Ly Nguyệt hỏi.

Mặc Uyên nhìn vẻ mặt khó hiểu của nàng, thở dài nói: “Đây là Côn Luân Khư. Ly Nguyệt, ngươi bị trúng một loại công pháp kì quái ngươi không biết sao? Ngươi đã ngủ suốt 5 vạn năm nên khi tỉnh lại tất nhiên là cả người mỏi mệt rồi.”

“Ta đã ngủ suốt 5 vạn năm?! Không thể nào! Ta nhớ, lúc đó khi đang nói chuyện với phụ thần thì bị đánh ngất đi, bây giờ tỉnh lại ngài lại nói ta ngủ suốt 5 vạn năm, chuyện này rốt cuộc là sao?”_ Ly Nguyệt kinh ngạc mà nhìn.

“Ngươi không biết gì sao?”_ Mặc Uyên ngạc nhiên. Lẽ nào phụ quân không hỏi ý kiến của nàng mà đã tự ý phong ấn nàng?

Ly Nguyệt lắc đầu tỏ ý không biết gì.

“Phụ quân vì muốn Ly Nguyệt dễ dàng phi thăng mà đã phong ấn sức mạnh của ngươi. Sau đó đem ngươi xuống phàm giới để ngươi phi thăng ở đó, nào ngờ ngươi lại trúng một loại công pháp kì quái nên ngươi không những không thể độ kiếp phi thăng mà còn ngủ li bì suốt. Cho tới gần đây, ta thành công luyện ra ngọc thanh Côn Luân phiến, nó xuống phàm giới, chọn ngươi làm chủ nhân nên ta mới phát hiện ngươi nằm ngủ suốt 5 vạn năm ở dưới phàm giới.”_ Mặc Uyên trần thuật lại tất cả.

“Thì ra là vậy. Nhưng mà sao ta lại trúng loại công pháp đó chứ? Trước giờ ta chưa từng giao thủ với ai.”_ Ly Nguyệt ngạc nhiên mà hỏi. Không chỉ như vậy, quạt ngọc phải chọn Tư Âm làm chủ nhân mới đúng, sao lại chọn ta?

Nghe vậy, Mặc Uyên lại ngạc nhiên. Nếu nàng chưa từng giao thủ với ai thì sao lại trúng loại công pháp đó? Lẽ nào là phụ quân? Như vậy cũng không hợp lí, phụ quân chẳng có lí do gì để hạ loại công pháp này vào Nguyệt nhi.

“Lẽ nào.. Phụ thần lúc đó đã hồ đồ mà..”_ Ly Nguyệt đột nhiên có suy nghĩ.


“Không thể nào, phụ quân sao có thể có loại sai lầm như vậy!”_ Mặc Uyên lập tức phủ nhận.

Ly Nguyệt suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta nghĩ khả năng này cũng rất lớn. Ngoại trừ lần đó Phụ thần đánh ngất ta rồi âm thầm hạ phong ấn thì chẳng còn ai khác động vào ta. Hơn nữa lúc đó tinh thần của Phụ thần cũng không tốt lắm. Có lẽ điều đó đã ảnh hưởng đến ngài ấy nên nhầm lẫn mà khiến ta ngủ say. Cuộc đời ấy mà, ai mà chẳng có lúc hồ đồ.”

Mặc Uyên cũng phải công nhận là lời nói của nàng rất hợp lí. Chỉ là hắn khó mà tin nổi phụ quân oai phong lẫm liệt của hắn lại có loại sai lầm ngớ ngẩn này.

“Ly Nguyệt, để ta giúp, ngươi sức khỏe còn chưa hồi phục.”_ Thấy Ly Nguyệt cầm thìa cháo bỡ ngỡ như lần đầu tiên học ăn của trẻ nhỏ, Mặc Uyên ân cần mà lấy lại cái thìa, đưa muỗng cháo lên miệng nàng.

Cũng phải thôi, ngủ suốt 5 vạn năm, cơ thể lâu rồi không hoạt động nên bây giờ có chút không thích ứng được là chuyện bình thường_ Tác giả.

Ly Nguyệt ngại ngùng từ chối: “Ta có thể tự ăn mà! Mặc Uyên không cần phải..”

“Đừng ngại, phụ quân ta tuy không cố ý nhưng cũng hại ngươi thành ra như vậy, ta nên làm vậy mới phải. Coi như là ta thay phụ quân xin lỗi Ly Nguyệt đi, được không?”_ Mặc Uyên ôn nhu nói.

Thấy vẻ mặt này của Mặc Uyên, Ly Nguyệt ngẩn ngơ mà đồng ý: “Ừm.”

Nói xong câu đó, Ly Nguyệt vừa bối rối vừa hối hận thối ruột. Mặc Uyên nghe vậy lại rất chi là sung sướng, chậm rãi đút cháo cho nàng. Ly Nguyệt đỏ bừng mặt mà ăn cháo.

Trời ạ, đãi ngộ thế này nàng thật sự nhận không nổi. Lúc trước xem phim, thấy cảnh này nàng còn cảm thấy hâm mộ, bây giờ tự mình trải nghiệm.. Cảm giác đúng là khó nói lên lời. Thật sự là rất ngượng ngùng. Đã vậy khoảng cách giữa nàng và Mặc Uyên còn gần như vậy nữa chứ! Ngại quá đi!_ Ly Nguyệt nghĩ.


Mặc Uyên nhìn vẻ mặt xấu hổ của nàng thì trong lòng vui vẻ không ngớt. Bất quá hắn cũng không nên vội vàng, nếu không hắn sợ sẽ dọa nàng chạy mất.

Hôm sau, sức khỏe Ly Nguyệt trở lại bình thường nhưng mấy hoạt động mạnh thì cơ thể nàng không theo kịp. Chí ít thì không cần Mặc Uyên phải đút cháo cho nàng nữa. Điều này thật sự là làm nàng nhẹ nhõm.

Ngọc thanh Côn Luân phiên xuất thế cũng có nghĩa là Phụ thần đã qua đời. Hôm trước nàng không suy nghĩ nhiều nên cũng không để ý, bây giờ nhớ ra, trong lòng nàng lại thấy mất mát, hụt hẫng. Trước kia tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho ngày này nhưng khi biết Phụ thần không còn, trong lòng nàng lại không kiềm được sự mất mát này. Cảm giác cứ trống rỗng sao ấy. Một người cứ thế đột nhiên không còn nữa. Nàng thấy có chút cô đơn, có chút đau.Tắm nắng một lúc, lại đi dạo một hồi, tinh thần Ly Nguyệt trở nên tốt hơn.

Từ phía xa, nhìn các đệ tử của Mặc Uyên trêu đùa nhau rất vui vẻ, Ly Nguyệt lại có chút hâm mộ.

Mặc Uyên xuất hiện bên cạnh, thấy nàng ngẩn người nhìn về phía các đệ tử, liền nghi hoặc mà hỏi: “Ly Nguyệt, đang suy nghĩ gì vậy?”

“A! Cũng không có gì, chỉ là có chút ngưỡng mộ sự hoạt bát, náo nhiệt của bọn họ mà thôi.”_ Ly Nguyệt hơi giật mình vì sự suất hiện bất ngờ của Mặc Uyên nhưng vẫn cười nhạt mà trả lời.

Mặc Uyên nhớ Ly Nguyệt chỉ sống một mình, bây giờ vị bằng hữu là phụ quân hắn đã mất, chắc nàng cảm thấy cô đơn.

“Tuy phụ quân đã mất nhưng Ly Nguyệt còn có ta mà. Nếu cảm thấy buồn chán, ngươi có thể tìm tới ta.”

“Được sao?”_ Ly Nguyệt kinh ngạc mà hỏi.

Mặc Uyên mỉm cười, xoa đầu Ly Nguyệt, khẳng định: “Tất nhiên là được rồi, Ly Nguyệt ngốc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui