" Ca ơi ! Sao đếm đến 200 mà vẫn chưa đáp xuống đất vậy ?!" Tiểu Vãn cực kì hoang mang sau khi bị con mụ thích mình đẩy xuống và rơi biết bao nhiêu tầng mây vẫn không chạm đất .
" Làm sao huynh biết được ! " Tử Hạ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra .
Đột nhiên ' Bùm ' , hai người rơi thẳng xuống nước, làm cả hai người bị tách ra .
Tiểu Vãn liền sợ hãi trồi lên mặt nước : " Cứu mạng với ! Ta không biết bơi ! "
' Lẽ nào mình sẽ bị chết chìm ở đây ư ? Ca ơi ! '
' Thôi xong ca ca huynh ấy sợ nước lắm làm sao bây giờ ?'
' Không được mình phải cố ngắt kết nối mới được !'
Vẫy tay mở ra bảng thông tin , ngón tay liền nhanh chóng nhấn vào nút ' Thoát ra ' nhưng lại không thể , nó liên tục hiện lên cái bảng màu đỏ ' Không thể thoát ra ' .
' Có chuyện gì vậy ?! Tại sao không thể thoát ?! Ca ca ?! Huynh ấy đâu rồi ?! '
Đột nhiên , Tiểu Vãn cảm thấy cực kì khó thở : ' Hơ ơ ... Ca ca ... lần sau mình nhất định phải học ... bơi ... bơi thôi ...'
Còn bên Tử Hạ thì sao ? Tất nhiên còn khó chịu hơn cả Tiểu Vãn . Một người có tâm lí sợ nước đến có thể chết ngất khi nước vừa qua đầu làm sao có thể kiên trì lâu . Giống như Tiểu Vãn , Tử Hạ không thể nào thoát ra được . Tuy nhiên cậu không sợ hãi gì cả , dù sao chuyện được trọng sinh đến đây đã là một kì tích rồi . Có chết thêm lần nữa thì có sao ? Nhưng mà cái chết này nhẹ hơn trước a . Ah, chết đuối cũng không tệ. ╯﹏╰
Tử Hạ lâm vào cảnh này liền cười khổ , chỉ thầm nghĩ : ' Tiểu Vãn , huynh phải tạm biệt muội rồi , thật có lỗi với muội ... Huynh mệt chết rồi a. Thật muốn ngủ .'
Sau đó Tử Hạ liền chịu không nổi mà ngất đi , dần dần chìm chìm xuống , duy chỉ có đóa hoa trên trán màu đen nở rộ là cực kì diễm lệ , nó liền lóe sáng lên ánh màu tím tà mị .
Từ chiếc túi của Tiểu Vãn đang ngất đi , một quả cầu phát sáng bay ra , tạo thành một con xoáy , sau đó xuất hiện một nam tử .
Nam tử có mái tóc bạch tuyết dài hơn thắt lưng , đôi mắt màu xanh biển trong suốt lạnh lùng hờ hững , trên trán có một mảnh vải màu đen và một cọng lông màu xanh của loài công xinh đẹp , trên người là bạch y thanh cao , tựa như thiên tiên .
Hắn liền bơi đến đem Tiểu Vãn lên bờ , sau đó hắn cảm nhận được một luồng khí kì lạ lôi kéo hắn . Hắn liền không do dự mà nhảy xuống bơi đến nơi đó . Luồng khí kì lạ đó leo kéo hắn gặp một nam tử , y mặc trên người một bộ tử y có loài hoa màu tím rất giống hoa Mạn La Đà đang nở diễm lệ , khoác trên người áo bào mỏng có thêu hình một con tử hỏa phượng hoàng thấp thoáng . Trông giống như một phượng hoàng cô độc bị nhốt trông đám tử hoa Mạn La Đà vậy .
Y có một hắc phát dài hơn thắt lưng , làn da trắng nõn và bóng loáng như ngọc , đôi mắt phượng với một vệt màu đen kéo dài từ mí mắt đến tận lông mi nhìn như một ma tu với vẻ đẹp yêu nghiệt . Đôi mắt với hàng lông mi dày mà dài cong vút như nữ nhân đang nhíu chặt mày nhắm nghiền . Bờ môi đỏ hồng bây giờ lại trắng như tuyết nhìn yếu ớt vô cùng . Tuy nhiên cái vết xăm hình một bông hoa màu đen đang nở ở giữa trán lại phát ra ánh sáng yếu ớt nhỏ bé màu tím tà mị , nhưng nó lại khớp với luồng khí kì lạ cuống hút hắn .
Hắn liền ôm y vào lòng kéo y lên bờ và thả y xuống đất nằm kế bên nữ nhân hồi nãy . Thấy y ngủ mê mang nhưng hàng chân mày nhíu chặt đang dần dần dãn ra thì yên lòng .
" A ... Thời gian sắp hết rồi ! Ta mong có thể gặp lại ngươi a , định mệnh của ta ."
Sau đó hắn liền biến mất không một dấu vết .
--------------------------------
Mí mắt run run , Tiểu Vãn liền mở mắt bật dậy nhìn xung quanh .
" A mình vẫn chưa chết ?! Ye may mắn thật !"
" Ơ nhưng ca ca đâu ... ca ca! "
Sau khi tỉnh dậy , Tiểu Vãn liền biết mình còn sống thì rất vui nhưng thấy Tử Hạ nằm bất tỉnh kế bên thì chợt khóc nức nở . Tiểu Vãn không muốn mất người ca hờ hững chỉ độc quyền ôn nhu với mình đâu... Ô ô ...
" Ca ca đừng làm muội sợ a ..."
" Ô ô ô ... Ca, huynh mau tỉnh dậy đi a ... "
Tử Hạ đang chìm trong giấc ngủ , cậu có cảm giác đang trôi lơ lửng sau khi cậu nhắm mắt , bốn phía đều là một bóng tối . Đang nghĩ cách tìm đường đi ra thì bỗng nhiên nghe một tiếng khóc thê lương quen thuộc đang gọi mình , ở nơi đó liền phát ra một ánh sáng mờ nhạt , theo bản năng cậu liền đi đến điểm sáng đó .
Bỗng nhiên điểm sáng, sáng lên chiếu sáng cả không gian mịt mờ u tối . Mí mắt nặng trĩu khiến Tử Hạ cảm thấy càng thêm mệt mỏi nhưng vẫn cố mở mắt . Trước mắt là Tiểu Vãn đang rơi nước mắt lã chã gọi ' Ca ca ' .
Nói thật 16 năm rồi , Tử Hạ cậu chưa bao giờ nhìn thấy Tiểu Vãn khóc a , cậu biết bởi vì Tiểu Vãn rất kiên cường và mạnh mẽ nên không thể dễ rơi nước mắt . Nhưng đột nhiên thấy muội muội ngày nào còn mạnh mẽ bây giờ yếu đuối khóc đến thương tâm trước mặt mình có chút đau lòng .
" A ... Tiểu Vãn. .."
Tiểu Vãn thấy ca ca tỉnh dậy thì mừng rỡ vuốt đi nước mắt trên khóe mi : " A , huynh tỉnh lại rồi , cuối cùng huynh cũng tỉnh lại rồi ! "
Tử Hạ cuối cùng cũng lấy lại được tỉnh táo : " Huynh đã tỉnh lại , phiền muội lo cho huynh rồi !"
Tiểu Vãn liền mỉm cười : " Không phiền đâu ! Huynh tỉnh lại là tốt rồi ."
Tử Hạ nghe vậy thì có chút yên lòng , nhưng nhìn xung quanh khung cảnh lạ liền hỏi : " Tiểu Vãn , đây là đâu vậy ? "
" Muội cũng không biết , huynh đi tìm hiểu xung quanh với muội đi . " Tiểu Vãn cũng đầy nghi hoặc .
Tử Hạ liền đồng ý , mới bị rơi xuống đây , tình hình này làm cậu có chút quen thuộc , có lẽ nên đi xung quanh tìm hiểu : " Ừ , chúng ta cùng đi. "
Đột nhiên nhớ điều gì đó , Tiểu Vãn liền nói : " Ca ! Khi nãy muội không thoát ra được ! "
" Huynh cũng vậy , không thoát ra được !"
" Sao kì vậy ?! "
" Huynh cũng không biết . Chắc là do bảng đồ mới mở rồi . "
" Muội cũng nghĩ vậy . "
Vừa dứt lời , cả hai đều nghe có tiếng gì đó phát ra từ khu rừng .
Tiểu Vãn liền mừng rỡ : " A , bên kia hình như có người , chúng ta được cứu rồi ! Ca ơi mau đi thôi ."
Sau đó Tiểu Vãn liền nắm tay Tử Hạ chưa kịp nói gì nhanh chóng luồng lách đi đến nơi đó , làm cho Tử Hạ chỉ kịp suy nghĩ .
' Tiểu Vãn à , sao muội lanh quá vậy ? Lỡ như người ta đang xung đột với trong kiếm hiệp thì sao ? '
------------------------------
Hết chương 7
Beta 12/1/2019
Dia_Death
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...